Chương 63
Tôi gật đầu nhìn vẻ tức giận xen lẫn chán nản trên khuôn mặt Bách, e dè hỏi:
– Vậy… kẻ đứng sau bọn thằng Đạt… anh biết là ai không?
– Bọn nó quyết không khai nhưng tôi cho rằng kẻ đứng sau là tổng công ty Trần Dương, đối thủ lớn nhất của Kim Thành.
Anh đã nghĩ đến chủ mưu của vụ này, đoán thì làm được gì bọn chúng chứ, thế lực bọn chúng lớn là một chuyện, không có bằng chứng là điều cốt lõi. Tôi thở hắt một hơi, nhìn đồng hồ cùng sắc trời xám xịt biết là muộn liền nói:
– Anh nghỉ chút đi, tôi xuống giúp mẹ nấu bữa tối, chắc mẹ đang làm rồi.
– Ban chiều tôi đã nói với mẹ chúng ta không ăn tối ở đây, giờ về nhà thôi, cả nhà đang chờ, một tuần một buổi tập trung mà.
Tôi ậm ừ xuống nhà theo Bách, chào mẹ trong bếp với bố trong phòng khách một lượt rồi lên xe Bách cùng anh trở lại biệt thự nhà họ Phạm. Bữa tối liên hoan nhiều đồ ngon vật lạ nhưng chẳng nuốt trôi, đối diện với tôi là mụ Lan ghê gớm cùng gã anh chồng hèn mạt, bên cạnh là bà mẹ chồng giả tạo, vốn dĩ chẳng muốn Bách lấy vợ tử tế giàu có nhưng nhìn anh hạnh phúc bà ta cũng khó chịu trong lòng nên lại nói xấu anh với tôi. Chỉ có ba chồng là người vui vẻ nhất, tôi và Bách có ngồi đây cũng là vì ông ấy. Hai đứa con của Lâm và Lan thì nhìn tôi bằng đôi mắt thờ ơ, dường như ba mẹ chúng không dạy nên chẳng chào hỏi thưa gửi gì người lớn, cũng chẳng thèm quan tâm đến ai trong nhà, đến bữa vừa ăn vừa đòi hai người giúp việc là chị Nhân và cái Dung bế đi rong đến vẹo sườn mới được một miếng. Dù sao tôi cũng không cần quan tâm đến gia đình họ, có điều cảm giác có kẻ rình mò trong phòng bực bội kinh lên được.
Đang nhai miếng tôm được Bách bóc vỏ thả vào bát, tôi ngỡ ngàng nghe anh lạnh giọng tuyên bố:
– Ba, mẹ, từ mai con với Kiều Anh dọn ra ngoài.
Ông Nam sững lại, nhai dở miếng cơm cũng đập đũa bực bội nói:
– Ở nhà chứ đi đâu, cơm bưng nước rót hầu hạ chẳng khác gì vua chúa mà còn định đi đâu?
– Có nguyên nhân cả đấy, ba hỏi anh Lâm đi thì rõ, con còn đang cầm bằng chứng ở đây.
Mặt lão Lâm tái đi, Bách không kiện lão là may đời cho lão rồi. Có điều, Bách và tôi bỏ đi thì với lão cũng chẳng sao cả, Bách với tôi vẫn gắn bó, có nghĩa là Bách vẫn không có được thế lực thông gia nào hỗ trợ cả, thế nên lão nhún vai mặc kệ. Bà Thanh vui còn chẳng hết, cái mặt tỏ vẻ sáng lên liền diễn vẻ trách móc:
– Lại gì thế, hai đứa có gì nói thẳng với nhau chứ bóng gió làm gì, Bách với Kiều Anh cứ ở nhà cho vui, nhà có mấy người chứ có ai đâu!
Bách thở một hơi dài không thèm đôi co, lời anh nói chính là lời quyết định, không thể ngăn cản.
– Ba, con thông báo như vậy thôi. Ở nhà bí bách Kiều Anh khó có thai. Chúng con có dự định sinh năm đứa con, giờ một đứa còn chưa có.
Tôi phì cả cơm qua đằng mũi trước lời Bách nói. Cái gì mà… năm đứa con, đến… làm chuyện đó còn chưa làm mà Bách dạn mồm dạn miệng thế không biết. Hai má nóng ran tôi cúi mặt chẳng nói gì. Lâm nheo nheo đôi mắt quan sát phản ứng của Bách và tôi, dường như hài lòng lão nhếch nhẹ khóe miệng nhìn ba chồng tôi nói:
– Ba nghe chú ấy đi, vợ chồng son ở riêng vẫn là nhất đấy ba. Lan có đồng ý thế không em?
Còn phải hỏi, tôi rời khỏi cái nhà này người vui nhất chắc chắn là Lan, mụ ta coi tôi như cái gai trong mắt, chạm mặt thôi là đã quay đầu, giờ chẳng còn thấy thường xuyên có phải cuộc sống thêm tươi đẹp không chứ? Lan mím môi cười giả lả đồng tình:
– Anh Lâm nói đúng đấy ba mẹ ạ, cứ để chú thím ấy ra ngoài cho thoải mái, phải thoải mái thì chuyện con cái mới dễ dàng được.
– Ừm… thế hai đứa ra ngoài một thời gian xem thế nào… ba cũng mong có thêm cháu lắm rồi đấy!
Ông Nam nghe những lời thuyết phục hợp tình hợp lý liền chịu nhượng bộ, dù tôi hiểu ông không vui khi Bách rời khỏi đây. Dường như ông đặc biệt yêu quý Bách, có phải vì… anh là con của một người đàn bà ông yêu hơn bà Thanh không? Đàn ông… nếu yêu mẹ sẽ yêu cả con, còn không yêu mẹ thì con cũng chẳng đoái hoài có phải không? Tôi không biết nữa, chỉ muốn nhanh qua bữa để hỏi Bách, liệu khi đã ở riêng rồi… tôi và anh có cần phải diễn nữa không hay… có thể thả lỏng mà sống đời tự do của riêng mình?
Lên đến phòng, Bách sập cửa lại, anh thay quần áo… trước mặt tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh này, bất chợt nóng bừng cả người liền quay đi khi cơ bụng săn chắc sáu múi của anh đập vào mắt tôi, cả vật đàn ông che đậy dưới lớp quần lót cộm lên như muốn… vùng ra khỏi đó.
– Anh Bách… sao anh không vào nhà tắm mà thay như mọi khi hả?
– Vậy… kẻ đứng sau bọn thằng Đạt… anh biết là ai không?
– Bọn nó quyết không khai nhưng tôi cho rằng kẻ đứng sau là tổng công ty Trần Dương, đối thủ lớn nhất của Kim Thành.
Anh đã nghĩ đến chủ mưu của vụ này, đoán thì làm được gì bọn chúng chứ, thế lực bọn chúng lớn là một chuyện, không có bằng chứng là điều cốt lõi. Tôi thở hắt một hơi, nhìn đồng hồ cùng sắc trời xám xịt biết là muộn liền nói:
– Anh nghỉ chút đi, tôi xuống giúp mẹ nấu bữa tối, chắc mẹ đang làm rồi.
– Ban chiều tôi đã nói với mẹ chúng ta không ăn tối ở đây, giờ về nhà thôi, cả nhà đang chờ, một tuần một buổi tập trung mà.
Tôi ậm ừ xuống nhà theo Bách, chào mẹ trong bếp với bố trong phòng khách một lượt rồi lên xe Bách cùng anh trở lại biệt thự nhà họ Phạm. Bữa tối liên hoan nhiều đồ ngon vật lạ nhưng chẳng nuốt trôi, đối diện với tôi là mụ Lan ghê gớm cùng gã anh chồng hèn mạt, bên cạnh là bà mẹ chồng giả tạo, vốn dĩ chẳng muốn Bách lấy vợ tử tế giàu có nhưng nhìn anh hạnh phúc bà ta cũng khó chịu trong lòng nên lại nói xấu anh với tôi. Chỉ có ba chồng là người vui vẻ nhất, tôi và Bách có ngồi đây cũng là vì ông ấy. Hai đứa con của Lâm và Lan thì nhìn tôi bằng đôi mắt thờ ơ, dường như ba mẹ chúng không dạy nên chẳng chào hỏi thưa gửi gì người lớn, cũng chẳng thèm quan tâm đến ai trong nhà, đến bữa vừa ăn vừa đòi hai người giúp việc là chị Nhân và cái Dung bế đi rong đến vẹo sườn mới được một miếng. Dù sao tôi cũng không cần quan tâm đến gia đình họ, có điều cảm giác có kẻ rình mò trong phòng bực bội kinh lên được.
Đang nhai miếng tôm được Bách bóc vỏ thả vào bát, tôi ngỡ ngàng nghe anh lạnh giọng tuyên bố:
– Ba, mẹ, từ mai con với Kiều Anh dọn ra ngoài.
Ông Nam sững lại, nhai dở miếng cơm cũng đập đũa bực bội nói:
– Ở nhà chứ đi đâu, cơm bưng nước rót hầu hạ chẳng khác gì vua chúa mà còn định đi đâu?
– Có nguyên nhân cả đấy, ba hỏi anh Lâm đi thì rõ, con còn đang cầm bằng chứng ở đây.
Mặt lão Lâm tái đi, Bách không kiện lão là may đời cho lão rồi. Có điều, Bách và tôi bỏ đi thì với lão cũng chẳng sao cả, Bách với tôi vẫn gắn bó, có nghĩa là Bách vẫn không có được thế lực thông gia nào hỗ trợ cả, thế nên lão nhún vai mặc kệ. Bà Thanh vui còn chẳng hết, cái mặt tỏ vẻ sáng lên liền diễn vẻ trách móc:
– Lại gì thế, hai đứa có gì nói thẳng với nhau chứ bóng gió làm gì, Bách với Kiều Anh cứ ở nhà cho vui, nhà có mấy người chứ có ai đâu!
Bách thở một hơi dài không thèm đôi co, lời anh nói chính là lời quyết định, không thể ngăn cản.
– Ba, con thông báo như vậy thôi. Ở nhà bí bách Kiều Anh khó có thai. Chúng con có dự định sinh năm đứa con, giờ một đứa còn chưa có.
Tôi phì cả cơm qua đằng mũi trước lời Bách nói. Cái gì mà… năm đứa con, đến… làm chuyện đó còn chưa làm mà Bách dạn mồm dạn miệng thế không biết. Hai má nóng ran tôi cúi mặt chẳng nói gì. Lâm nheo nheo đôi mắt quan sát phản ứng của Bách và tôi, dường như hài lòng lão nhếch nhẹ khóe miệng nhìn ba chồng tôi nói:
– Ba nghe chú ấy đi, vợ chồng son ở riêng vẫn là nhất đấy ba. Lan có đồng ý thế không em?
Còn phải hỏi, tôi rời khỏi cái nhà này người vui nhất chắc chắn là Lan, mụ ta coi tôi như cái gai trong mắt, chạm mặt thôi là đã quay đầu, giờ chẳng còn thấy thường xuyên có phải cuộc sống thêm tươi đẹp không chứ? Lan mím môi cười giả lả đồng tình:
– Anh Lâm nói đúng đấy ba mẹ ạ, cứ để chú thím ấy ra ngoài cho thoải mái, phải thoải mái thì chuyện con cái mới dễ dàng được.
– Ừm… thế hai đứa ra ngoài một thời gian xem thế nào… ba cũng mong có thêm cháu lắm rồi đấy!
Ông Nam nghe những lời thuyết phục hợp tình hợp lý liền chịu nhượng bộ, dù tôi hiểu ông không vui khi Bách rời khỏi đây. Dường như ông đặc biệt yêu quý Bách, có phải vì… anh là con của một người đàn bà ông yêu hơn bà Thanh không? Đàn ông… nếu yêu mẹ sẽ yêu cả con, còn không yêu mẹ thì con cũng chẳng đoái hoài có phải không? Tôi không biết nữa, chỉ muốn nhanh qua bữa để hỏi Bách, liệu khi đã ở riêng rồi… tôi và anh có cần phải diễn nữa không hay… có thể thả lỏng mà sống đời tự do của riêng mình?
Lên đến phòng, Bách sập cửa lại, anh thay quần áo… trước mặt tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh này, bất chợt nóng bừng cả người liền quay đi khi cơ bụng săn chắc sáu múi của anh đập vào mắt tôi, cả vật đàn ông che đậy dưới lớp quần lót cộm lên như muốn… vùng ra khỏi đó.
– Anh Bách… sao anh không vào nhà tắm mà thay như mọi khi hả?