Chương 19
...----------------...
Cậu ngẩng người chìm vào suy nghĩ riêng, dù Nam Mộc ngồi xuống cạnh cậu vẫn không hề nhận ra.
Nam Mộc nhìn cậu ngồi thất thần, cũng không có ý định đánh thức cậu, chỉ lẳng lặng ngồi cùng.
Đợi khi cậu bước ra khỏi dòng suy nghĩ, cảm nhận được có người bên cạnh liền quay đầu sang, nhận ra là Nam Mộc thì cũng không phản ứng gì lớn '' Sao anh lại ở đây ''.
Nam Mộc đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp thì bị chính chủ phát hiện, có chút ngượng ngùng đáp '' Anh đi ngang qua, thấy em ngồi một mình nên định tiến đến nói chuyện, nào ngờ em lại chìm vào thế giới riêng của mình, vậy nên anh chỉ đành ngồi đây ngắm nhìn những thứ xinh đẹp thôi ''.
Được anh khen nhưng cậu lại không thấy vui vẻ gì, chỉ mỉm cười xã giao hỏi lại '' Vậy anh tìm tôi có việc gì không ''.
Nam Mộc có chút buồn bã khi bị cậu phũ lần nữa '' Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với em thôi. Nhưng hình như em không hoan nghênh anh lắm ''.
Nụ cười trên mặt cậu vẫn giữ nguyên '' Chúng ta không thân đến mức nói chuyện phiếm... ''.
Lời còn chưa dứt, Nam Mộc liền không vui cắt ngang, anh đứng dậy nói '' Rốt cuộc anh làm gì sai à, em không thiện ý ra mặt với anh luôn ý ''.
Cậu cũng có chút không vui lên tiếng '' Anh không làm gì sai cả, chỉ là do em xấu xa, em ghen tị với anh mà thôi. Câu trả lời này đã làm anh hãi lòng chưa ''.
Nam Mộc nghe xong câu trả lời, lúc này mới nhận ra vì sao cậu lại không thích mình như vậy. Vậy nên cơn giận cũng nguôi ngoai, anh nhẹ giọng nói '' Thì ra là vì cái này ''.
'' Anh cảm thấy tôi xấu xa đúng không ''. Cậu ngẩng mặt đối diện với anh mắt của anh, nhưng khi cậu nhìn thẳng vào mắt anh lại thấy trong ánh mắt ấy có sự chua xót trong đấy.
Anh lắc đầu, rồi giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại kia '' Đừng ghen tị với anh, anh cũng không nhận được tình cảm từ 2 người họ. Nếu em thật sự muốn nhận được tình thương của họ, thì điều tiên quyết là em phải thật thành công, lúc đó họ mới công nhận em là con họ và phát chút tình thương kia ''.
Cậu ngạc nhiên nhìn anh, trong đầu lúc này văng vẳng tiếng nói ' Đừng để nó lừa, chẳng phải kiếp trước nó được hai người kia hết mực yêu chiều sao, giờ lại ở đây kể khổ '. Cậu khó chịu lắc lắc đầu, cố kiềm hãm tiếng nói trong đầu xuống.
Nam Mộc thấy vẻ mặt cậu nhợt nhạt, lo lắng nắm lấy vai cậu hỏi '' Em sao vậy ''.
Cậu hất tay anh ra, khó chịu xoa xoa thái dương '' Không sao và em cũng không còn cần tình cảm gì từ họ nữa. Em và họ không còn là gì nữa ''. Nói xong cậu đứng dậy, cuối đầu với anh nói '' Lúc trước không hiểu gì nên có những hành động và lời nói không phải phép, mong anh lượng thứ ''.
Nam Mộc giơ tay đỡ cậu dậy, rồi rút lại xua tay nói '' Không sao, anh không để bụng. Vậy... ''.
Lời chưa nói hết, từ xa đã vang lên tiếng của Lâm Tú '' Anh ơi, có cơm rồi nè. Mau ăn không thôi sẽ trễ ''.
Cô hối hả chạy đến, lại thấy Nam Mộc đang đứng ở bên cạnh liền lập tức ngậm miệng lại. Yên lặng đi đến bên cạnh cậu, đưa hộp cơm cho cậu kèm thêm ly trà sữa.
Nam Mộc còn định nói chuyện tiếp, nhưng thấy Lâm Tú đến nên cũng không nói tiếp nữa '' Thôi anh không làm phiền nữa, mau chóng ăn đi cũng sắp đến giờ diễn rồi đấy. Có cơ hội anh lại tìm em tiếp, nhưng đừng phũ anh nữa nhá ''.
Anh mỉm cười, nụ cười dưới ánh nắng đang xen giữa phiếm lá càng thêm tỏa sáng tựa ánh dương. Lâm Tú nhìn đến rung động, đứng ngây tại chỗ.
Còn cậu chỉ liếc nhìn một lần liền quay đầu đi, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, đem hộp cơm mở ra, định cầm muỗng lên ăn thì trợ lý của Y Nhược đi ngang qua, bàn tay không biết vô tình hay là cố ý làm đổ hết hộp cơm lên người cậu.
Cô ta như đang vội chỉ hờ hợt quăng câu xin lỗi rồi đi, Lâm Tú còn đang bận rung động thì bị cô ta đụng mạnh vào vai, nếu cô không đứng vững thì đã té sắp mặt rồi, nhìn thấy là trợ lý của Y Nhược thì tức giận chửi '' Này, bộ không có mắt à. Đụng người ta không biết xin lỗi hả, này ''.
Bị cô ta bơ đẹp, cô tức giận đến mức dậm chân. Quay đầu định kể lễ với cậu thì lại thấy cảnh cậu ở phía không xa đang ngồi lụm từng hột cơm đổ trên quần áo trở lại hộp, rồi lại ngồi xổm xuống nhặt từng miếng thịt bị rớt đất phủi sạch rồi đem trở lại hộp cơm, sau lại múc từng muỗng lên ăn trong im lặng.
Cô như chết lặng mà nhìn cảnh tượng này, vội vàng chạy đến ngăn cậu lại '' Anh, đừng ăn nữa. Đồ đã rơi dưới đất rồi, bẩn lắm ''.
Cậu dừng lại, nhìn hộp cơm rồi mỉm cười bảo '' Không dơ đâu, vẫn ăn được mà ''. Đây là thói quen được cậu giữ từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, dù cho sống lại một kiếp, thói quen này vẫn như vậy không hề thay đổi.
Nhưng Lâm Tú vẫn nhất quyết dành lấy hộp cơm bảo '' Anh, đừng ăn nữa mà, nó bẩn lắm. Nếu anh đói có thể lấy phần của em, em sẽ đi mua phần khác, đừng ăn này nữa ''.
Cậu mỉm cười bảo với cô '' Đừng lãng phí đồ ăn, nó không bẩn như em nghĩ đâu, vẫn còn ăn được đấy ''. Nói rồi anh dành lại hộp cơm, cầm muỗng lên ăn rất ngon. Còn không quên nhìn cô, ánh mắt biểu thị '' Nó rất ngon mà, không bẩn chút nào ''.
Lâm Tú bất lực nhìn cậu ăn hộp cơm đó, cô không hiểu tại sao cậu lại cố chấp với việc này như vậy.
Còn cậu thì chỉ im lặng ăn và nghĩ lung tung: Cậu còn nhớ lúc nhỏ bị cha mẹ nuôi bạo hành, họ bắt cậu nhịn đối hơn 2 ngày rồi đợi trong bữa ăn, họ đổ cơm thừa xuống dưới nền đất bẩn thỉu, rồi bảo cậu đói thì quỳ xuống mà ăn như một con chó ấy. Cậu vẫn còn nhớ rõ đồ ăn lúc đó dính bùn đất cùng xương cá, nó còn bẩn hơn lúc này mà cậu vẫn bóc lên ăn được, huống chi miếng thịt mới rơi xuống đất có một lúc chứ.
Ngồi vừa ăn vừa nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh cậu đã ăn xong, chỉ còn 3p nữa là hết nữa tiếng nghĩ ngơi. Mọi người trong đội hậu cần cũng lục đục đi chuẩn bị, sửa chữa lại một số thứ.
Lâm Tú lặng lẽ nhìn cậu ăn hết hộp cơm, cô có chút nặng lòng bởi hành động này của cậu, cũng có chút không hiểu sự cố chấp ở trong đó. Cô rất muốn hỏi cậu, nhưng lại không dám, cô sợ nếu hỏi lỡ như khiến cậu nhớ lại đến quá khứ đau lòng nào đó mà buồn. Suy nghĩ rất lâu, đến cuối cùng cô vẫn không mở lời. Cô kéo cậu lại, lấy ra hộp phấn dặm lại lớp makeup mới làm nãy cho cậu, rồi lấy khăn ướt lau đi vết bẩn dính trên quần áo. Cũng may là đồ diễn của cậu là màu đen, nên vết bẩn cũng không quá nổi bật, chỉ khi nhìn kĩ mới nhận ra được.
Cậu mỉm cười nói cảm ơn với cô, rồi đứng dậy đi đến chỗ quay. Đạo diễn lúc này cũng tập hợp mọi người lại để dặn dò một số lưu ý, đợi khi dặn xong mọi người liền tản ra đi đến vị trí diễn.
Đạo diễn cầm loa lên, phó đạo diễn cũng thủ thế bấm máy. Đợi tiếng hô '' 3..2..1... Bắt đầu, diễn '', ông liền bấm máy, diễn viên cũng nhập vai.
( Cảnh diễn lần này là yến tiệc chào mừng Vĩnh tướng quân khởi hoàn trở về).
Cảnh diễn:
Khi mọi người đang vui vẻ xem ca kĩ múa hát, thì tiếng thái giám hô lên cắt ngang '' Thái tử đến ''.
Sau tiếng hô, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó kinh ngạc cung sợ hãi nhìn anh một thân đẫm máu tựa như ác quỷ đang bước đến trước mặt hoàng đế, hơi cuối người thỉnh an '' Phụ hoàng ''.
Mọi người bắt đầu bàn tán về thái tử '' Đúng là vô lễ, vậy mà đem một thân đẫm máu đi dự yến tiệc ''.
'' Đúng là không ra thể thống gì ''.
'' Sao này làm sao kế thừa đại nghiệp, giúp giang sơn vững mạnh đây ''.
Hoàng đế cũng nhíu mày '' Miễn, bộ dạng nhếch nhác gì đây ''.
Cậu ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với hoàng đế bảo '' Nhi thần mới xử kẻ phản bội, sợ trễ nên xong liền vội vàng đến đây mà chưa kịp thay y phục ''.
Hoàng hậu lúc này lên tiếng '' Được rồi, để như vậy còn ra thể thống gì. Người đâu, còn không mang thái tử đi thay bộ y phục khác ''.
Hoàng hậu đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên sự không hài lòng.
Anh cũng thu lại tầm mắt, đi theo thái giám thay y phục khác.
Bên phía tam hoàng tử ( nam chính) đưa ánh mắt theo bóng dáng của thái tử, đợi khi bóng dáng khuất xa mới thu hồi lại tầm mắt. Giơ tay tự rót cho mình một ly rượu, uống một lần cạn sạch rồi lại rót tiếp.
Vũ Yến ( nữ chính) đứng hầu bên cạnh thấy anh ta đã ngà ngà say, liền quỳ gối xuống đem ly rượu trong tay hắn để xuống, nhỏ giọng nói '' Chủ tử, đừng mất bình tĩnh ''. Cô đứng bên cạnh, đã phát hiện ra ánh mắt đố kỵ cùng căm hận của anh dành cho thái tử, nên hiểu tâm trạnh bây giờ của anh. Nhưng nếu cứ để anh rót uống liên tục như vậy, nhất định sẽ phạm sai lầm trong yến tiệc lần này.
Tam hoàng tử nghe cô khuyên, liền từ từ bình tĩnh lại không tiếp tục rót rượu uống nữa.
Sau một lúc thì thái tử đã thay xong y phục và quay trở lại, anh được xếp ngồi đối diện tam hoàng tử. Đều khiến anh bất ngờ là Vũ Yến đang che mặt đứng cạnh tam hoàng tử kia. Còn việc làm sao anh biết thì chắc là đoán.
Tiếp sau liền tiếp tục yến tiệc, ca kĩ nhảy múa theo tiếng đàn. Còn thái tử thì vừa thưởng rượu vừa ngắm mỹ nhân đứng cạnh tam hoàng tử.
Hoàng hậu để ý được thái tử đang nhìn một thị nữ của tam hoàng tử với vẻ mặt say mê, lập tức lộ ra nét không vui. Kêu cung nữ bên cạnh truyền lời, cung nữ kia nhanh chóng đi đến chỗ thái tử nhỏ giọng truyền lời '' Hoàng hậu bảo thu lại tầm mắt, sinh ra đã cao quý thì định sẵn sẽ không cùng đường với thấp hèn, ti tiện ''.
Anh hiểu ẩn ý của hoàng hậu, liền thu lại tầm mắt, yên lặng thưởng rượu ngắm những mỹ nữ đang múa kia.
Bên trên hoàng hậu cũng hài lòng, rồi quay sang bồi hoàng thượng.
Và trùng hợp thay tam hoàng tử bắt gặp được ánh mắt thái tử nhìn Vũ Yến, trong đầu hắn lập tức hiện lên kế hoạch đánh bại hắn ta.
Cậu ngẩng người chìm vào suy nghĩ riêng, dù Nam Mộc ngồi xuống cạnh cậu vẫn không hề nhận ra.
Nam Mộc nhìn cậu ngồi thất thần, cũng không có ý định đánh thức cậu, chỉ lẳng lặng ngồi cùng.
Đợi khi cậu bước ra khỏi dòng suy nghĩ, cảm nhận được có người bên cạnh liền quay đầu sang, nhận ra là Nam Mộc thì cũng không phản ứng gì lớn '' Sao anh lại ở đây ''.
Nam Mộc đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp thì bị chính chủ phát hiện, có chút ngượng ngùng đáp '' Anh đi ngang qua, thấy em ngồi một mình nên định tiến đến nói chuyện, nào ngờ em lại chìm vào thế giới riêng của mình, vậy nên anh chỉ đành ngồi đây ngắm nhìn những thứ xinh đẹp thôi ''.
Được anh khen nhưng cậu lại không thấy vui vẻ gì, chỉ mỉm cười xã giao hỏi lại '' Vậy anh tìm tôi có việc gì không ''.
Nam Mộc có chút buồn bã khi bị cậu phũ lần nữa '' Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với em thôi. Nhưng hình như em không hoan nghênh anh lắm ''.
Nụ cười trên mặt cậu vẫn giữ nguyên '' Chúng ta không thân đến mức nói chuyện phiếm... ''.
Lời còn chưa dứt, Nam Mộc liền không vui cắt ngang, anh đứng dậy nói '' Rốt cuộc anh làm gì sai à, em không thiện ý ra mặt với anh luôn ý ''.
Cậu cũng có chút không vui lên tiếng '' Anh không làm gì sai cả, chỉ là do em xấu xa, em ghen tị với anh mà thôi. Câu trả lời này đã làm anh hãi lòng chưa ''.
Nam Mộc nghe xong câu trả lời, lúc này mới nhận ra vì sao cậu lại không thích mình như vậy. Vậy nên cơn giận cũng nguôi ngoai, anh nhẹ giọng nói '' Thì ra là vì cái này ''.
'' Anh cảm thấy tôi xấu xa đúng không ''. Cậu ngẩng mặt đối diện với anh mắt của anh, nhưng khi cậu nhìn thẳng vào mắt anh lại thấy trong ánh mắt ấy có sự chua xót trong đấy.
Anh lắc đầu, rồi giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại kia '' Đừng ghen tị với anh, anh cũng không nhận được tình cảm từ 2 người họ. Nếu em thật sự muốn nhận được tình thương của họ, thì điều tiên quyết là em phải thật thành công, lúc đó họ mới công nhận em là con họ và phát chút tình thương kia ''.
Cậu ngạc nhiên nhìn anh, trong đầu lúc này văng vẳng tiếng nói ' Đừng để nó lừa, chẳng phải kiếp trước nó được hai người kia hết mực yêu chiều sao, giờ lại ở đây kể khổ '. Cậu khó chịu lắc lắc đầu, cố kiềm hãm tiếng nói trong đầu xuống.
Nam Mộc thấy vẻ mặt cậu nhợt nhạt, lo lắng nắm lấy vai cậu hỏi '' Em sao vậy ''.
Cậu hất tay anh ra, khó chịu xoa xoa thái dương '' Không sao và em cũng không còn cần tình cảm gì từ họ nữa. Em và họ không còn là gì nữa ''. Nói xong cậu đứng dậy, cuối đầu với anh nói '' Lúc trước không hiểu gì nên có những hành động và lời nói không phải phép, mong anh lượng thứ ''.
Nam Mộc giơ tay đỡ cậu dậy, rồi rút lại xua tay nói '' Không sao, anh không để bụng. Vậy... ''.
Lời chưa nói hết, từ xa đã vang lên tiếng của Lâm Tú '' Anh ơi, có cơm rồi nè. Mau ăn không thôi sẽ trễ ''.
Cô hối hả chạy đến, lại thấy Nam Mộc đang đứng ở bên cạnh liền lập tức ngậm miệng lại. Yên lặng đi đến bên cạnh cậu, đưa hộp cơm cho cậu kèm thêm ly trà sữa.
Nam Mộc còn định nói chuyện tiếp, nhưng thấy Lâm Tú đến nên cũng không nói tiếp nữa '' Thôi anh không làm phiền nữa, mau chóng ăn đi cũng sắp đến giờ diễn rồi đấy. Có cơ hội anh lại tìm em tiếp, nhưng đừng phũ anh nữa nhá ''.
Anh mỉm cười, nụ cười dưới ánh nắng đang xen giữa phiếm lá càng thêm tỏa sáng tựa ánh dương. Lâm Tú nhìn đến rung động, đứng ngây tại chỗ.
Còn cậu chỉ liếc nhìn một lần liền quay đầu đi, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, đem hộp cơm mở ra, định cầm muỗng lên ăn thì trợ lý của Y Nhược đi ngang qua, bàn tay không biết vô tình hay là cố ý làm đổ hết hộp cơm lên người cậu.
Cô ta như đang vội chỉ hờ hợt quăng câu xin lỗi rồi đi, Lâm Tú còn đang bận rung động thì bị cô ta đụng mạnh vào vai, nếu cô không đứng vững thì đã té sắp mặt rồi, nhìn thấy là trợ lý của Y Nhược thì tức giận chửi '' Này, bộ không có mắt à. Đụng người ta không biết xin lỗi hả, này ''.
Bị cô ta bơ đẹp, cô tức giận đến mức dậm chân. Quay đầu định kể lễ với cậu thì lại thấy cảnh cậu ở phía không xa đang ngồi lụm từng hột cơm đổ trên quần áo trở lại hộp, rồi lại ngồi xổm xuống nhặt từng miếng thịt bị rớt đất phủi sạch rồi đem trở lại hộp cơm, sau lại múc từng muỗng lên ăn trong im lặng.
Cô như chết lặng mà nhìn cảnh tượng này, vội vàng chạy đến ngăn cậu lại '' Anh, đừng ăn nữa. Đồ đã rơi dưới đất rồi, bẩn lắm ''.
Cậu dừng lại, nhìn hộp cơm rồi mỉm cười bảo '' Không dơ đâu, vẫn ăn được mà ''. Đây là thói quen được cậu giữ từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, dù cho sống lại một kiếp, thói quen này vẫn như vậy không hề thay đổi.
Nhưng Lâm Tú vẫn nhất quyết dành lấy hộp cơm bảo '' Anh, đừng ăn nữa mà, nó bẩn lắm. Nếu anh đói có thể lấy phần của em, em sẽ đi mua phần khác, đừng ăn này nữa ''.
Cậu mỉm cười bảo với cô '' Đừng lãng phí đồ ăn, nó không bẩn như em nghĩ đâu, vẫn còn ăn được đấy ''. Nói rồi anh dành lại hộp cơm, cầm muỗng lên ăn rất ngon. Còn không quên nhìn cô, ánh mắt biểu thị '' Nó rất ngon mà, không bẩn chút nào ''.
Lâm Tú bất lực nhìn cậu ăn hộp cơm đó, cô không hiểu tại sao cậu lại cố chấp với việc này như vậy.
Còn cậu thì chỉ im lặng ăn và nghĩ lung tung: Cậu còn nhớ lúc nhỏ bị cha mẹ nuôi bạo hành, họ bắt cậu nhịn đối hơn 2 ngày rồi đợi trong bữa ăn, họ đổ cơm thừa xuống dưới nền đất bẩn thỉu, rồi bảo cậu đói thì quỳ xuống mà ăn như một con chó ấy. Cậu vẫn còn nhớ rõ đồ ăn lúc đó dính bùn đất cùng xương cá, nó còn bẩn hơn lúc này mà cậu vẫn bóc lên ăn được, huống chi miếng thịt mới rơi xuống đất có một lúc chứ.
Ngồi vừa ăn vừa nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh cậu đã ăn xong, chỉ còn 3p nữa là hết nữa tiếng nghĩ ngơi. Mọi người trong đội hậu cần cũng lục đục đi chuẩn bị, sửa chữa lại một số thứ.
Lâm Tú lặng lẽ nhìn cậu ăn hết hộp cơm, cô có chút nặng lòng bởi hành động này của cậu, cũng có chút không hiểu sự cố chấp ở trong đó. Cô rất muốn hỏi cậu, nhưng lại không dám, cô sợ nếu hỏi lỡ như khiến cậu nhớ lại đến quá khứ đau lòng nào đó mà buồn. Suy nghĩ rất lâu, đến cuối cùng cô vẫn không mở lời. Cô kéo cậu lại, lấy ra hộp phấn dặm lại lớp makeup mới làm nãy cho cậu, rồi lấy khăn ướt lau đi vết bẩn dính trên quần áo. Cũng may là đồ diễn của cậu là màu đen, nên vết bẩn cũng không quá nổi bật, chỉ khi nhìn kĩ mới nhận ra được.
Cậu mỉm cười nói cảm ơn với cô, rồi đứng dậy đi đến chỗ quay. Đạo diễn lúc này cũng tập hợp mọi người lại để dặn dò một số lưu ý, đợi khi dặn xong mọi người liền tản ra đi đến vị trí diễn.
Đạo diễn cầm loa lên, phó đạo diễn cũng thủ thế bấm máy. Đợi tiếng hô '' 3..2..1... Bắt đầu, diễn '', ông liền bấm máy, diễn viên cũng nhập vai.
( Cảnh diễn lần này là yến tiệc chào mừng Vĩnh tướng quân khởi hoàn trở về).
Cảnh diễn:
Khi mọi người đang vui vẻ xem ca kĩ múa hát, thì tiếng thái giám hô lên cắt ngang '' Thái tử đến ''.
Sau tiếng hô, mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó kinh ngạc cung sợ hãi nhìn anh một thân đẫm máu tựa như ác quỷ đang bước đến trước mặt hoàng đế, hơi cuối người thỉnh an '' Phụ hoàng ''.
Mọi người bắt đầu bàn tán về thái tử '' Đúng là vô lễ, vậy mà đem một thân đẫm máu đi dự yến tiệc ''.
'' Đúng là không ra thể thống gì ''.
'' Sao này làm sao kế thừa đại nghiệp, giúp giang sơn vững mạnh đây ''.
Hoàng đế cũng nhíu mày '' Miễn, bộ dạng nhếch nhác gì đây ''.
Cậu ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với hoàng đế bảo '' Nhi thần mới xử kẻ phản bội, sợ trễ nên xong liền vội vàng đến đây mà chưa kịp thay y phục ''.
Hoàng hậu lúc này lên tiếng '' Được rồi, để như vậy còn ra thể thống gì. Người đâu, còn không mang thái tử đi thay bộ y phục khác ''.
Hoàng hậu đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên sự không hài lòng.
Anh cũng thu lại tầm mắt, đi theo thái giám thay y phục khác.
Bên phía tam hoàng tử ( nam chính) đưa ánh mắt theo bóng dáng của thái tử, đợi khi bóng dáng khuất xa mới thu hồi lại tầm mắt. Giơ tay tự rót cho mình một ly rượu, uống một lần cạn sạch rồi lại rót tiếp.
Vũ Yến ( nữ chính) đứng hầu bên cạnh thấy anh ta đã ngà ngà say, liền quỳ gối xuống đem ly rượu trong tay hắn để xuống, nhỏ giọng nói '' Chủ tử, đừng mất bình tĩnh ''. Cô đứng bên cạnh, đã phát hiện ra ánh mắt đố kỵ cùng căm hận của anh dành cho thái tử, nên hiểu tâm trạnh bây giờ của anh. Nhưng nếu cứ để anh rót uống liên tục như vậy, nhất định sẽ phạm sai lầm trong yến tiệc lần này.
Tam hoàng tử nghe cô khuyên, liền từ từ bình tĩnh lại không tiếp tục rót rượu uống nữa.
Sau một lúc thì thái tử đã thay xong y phục và quay trở lại, anh được xếp ngồi đối diện tam hoàng tử. Đều khiến anh bất ngờ là Vũ Yến đang che mặt đứng cạnh tam hoàng tử kia. Còn việc làm sao anh biết thì chắc là đoán.
Tiếp sau liền tiếp tục yến tiệc, ca kĩ nhảy múa theo tiếng đàn. Còn thái tử thì vừa thưởng rượu vừa ngắm mỹ nhân đứng cạnh tam hoàng tử.
Hoàng hậu để ý được thái tử đang nhìn một thị nữ của tam hoàng tử với vẻ mặt say mê, lập tức lộ ra nét không vui. Kêu cung nữ bên cạnh truyền lời, cung nữ kia nhanh chóng đi đến chỗ thái tử nhỏ giọng truyền lời '' Hoàng hậu bảo thu lại tầm mắt, sinh ra đã cao quý thì định sẵn sẽ không cùng đường với thấp hèn, ti tiện ''.
Anh hiểu ẩn ý của hoàng hậu, liền thu lại tầm mắt, yên lặng thưởng rượu ngắm những mỹ nữ đang múa kia.
Bên trên hoàng hậu cũng hài lòng, rồi quay sang bồi hoàng thượng.
Và trùng hợp thay tam hoàng tử bắt gặp được ánh mắt thái tử nhìn Vũ Yến, trong đầu hắn lập tức hiện lên kế hoạch đánh bại hắn ta.