Chương 65
Cả bọn cùng nhau vui vẻ uống rượu, kể lại vài chuyện trong quá khứ. Cứ như vậy sau 2 tiếng, cả bọn đã ngà ngà say.
Lúc này Thư Di ngồi cạnh Dạ Huyền, đưa tay rót thêm rượu cho anh. Thấy anh đưa tay từ chối, lắc đầu bảo ‘’ Em ấy không thích mùi rượu, anh đã hứa với em ấy sẽ không uống say. Nhưng vì hôm nay em về anh đã phá lệ uống say như vậy rồi giờ còn uống nữa em ấy sẽ không cần anh mất. Nên em uống một mình đi nhé, không cần rót thêm cho anh nữa ‘’. Cô tức giận siết chặt lòng bàn tay ’ Lại là cậu ta, từ lúc anh ấy vừa tới đã không ngừng nhắc đến cậu ta. Rốt cuộc cậu ta có gì tốt mà anh ấy lại như thế. Nếu như không có cậu ta, mình vẫn sẽ là người anh ấy yêu nhất. Đúng, tất cả đều là lỗi của cậu ta. Nếu cậu ta không xuất hiện, người bên cạnh anh ấy lúc này là mình '. Cô ta không cam tâm, đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu cậu.
Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn họ đều đã say nằm la liệt, chỉ còn mỗi Vân Ngạn kia là tỉnh chút. Lúc này cô đã không nhịn được mà từ từ nhích lại gần anh, cẩn thận đặt bàn tay thon dài của mình lên bàn tay rắn chắc của anh. Dùng giọng nói ngọt ngào ý định quyến rũ Dạ Huyền ‘’ Huyền ca, thật sự lúc đó em còn nhỏ không hiểu ra tâm ý của mình. Từ lúc rời xa anh, em không phút giây nào không nhớ đến anh cả. Anh có thể cho em một cơ hội để bắt đầu lại không ‘’.
Dạ Huyền đã ngà ngà say, nghe cô nói câu được câu mất nên anh hỏi lại ‘’ Hả… Em nói gì, anh nghe không rõ ‘’.
Cô ta cũng kiên nhẫn mà lập lại lời mình nói lúc nãy, còn Dạ Huyền vẫn không nghe rõ câu cô nói, định hỏi lại lần nữa thì bị tiếng ly bể thu hút sự chú ý.
Vân Ngạn vẫn còn tỉnh táo, nghe những lời không chút liêm sỉ của cô ta nói khiến anh tức giận, vung tay đập nát chai rượu, lớn tiếng mắng cô ta không còn chút thể diện nào ‘’ Cô đúng là vô liêm sỉ mà, 5 năm trước không một lời từ biệt, dứt khoát bỏ ra nước ngoài. Giờ quay trở về lại không ngừng thì thầm vào tai Dạ Huyền đòi cơ hội yêu đương. Trong khi đã nghe thấy cậu ấy đã có người yêu, cô muốn làm kẻ thứ ba đến vậy sao hả ‘’.
Sở dĩ Vân Ngạn có thành kiến với Thư Di kia, là vì lúc đó Dạ Huyền thích cô ta. Cô ta lại không màng đến, luôn coi Dạ Huyền là người dự bị khiến anh bị tổn thương nên từ đó Vân Ngạn luôn có thành kiến với Thư Di này.
Thư Di bị mắng đến đỏ mặt, tức giận dùng kĩ năng của mình làm cho nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói ‘’ Em không có, em chỉ là… ‘’.
Vân Ngạn là người đã chơi qua bao nhiêu nam nữ, thử qua bao nhiêu người mang vẻ trà xanh, bạch liên hoa nên anh biết thừa cô đang giả vờ đáng thương. Nên anh đã lên tiếng chặn miệng cô lại, phủ đầu chửi tiếp ‘’ Cô im miệng, nếu cô không có vậy là vì cô nghe tin Dạ Huyền của chúng tôi chính thức thừa kế Dạ gia nên không đợi được mà gấp gáp quay trở về nhỉ. Nhưng mà cô xui rồi, bây giờ cậu ấy có người mình yêu rồi, trong mắt trong tâm cậu ấy lúc này chỉ có một hình bóng là người yêu của cậu ấy mà thôi. Dạ Huyền sẽ không thích cái đồ hồ ly tinh không có tự trọng thích quyến rũ, bò lên giường người khác như cô đâu ‘’.
Bị Vân Ngạn sỉ nhục, cô ta lập tức phản bác lại ‘’ Vân Ngạn, tôi nể mặt cậu là bạn Huyền ca nên nhịn cậu. Nhưng cậu đừng được nước làm tới, cậu không có quyền sỉ nhục, bôi nhọ tôi như vậy ‘’.
Vân Ngạn hất cằm, cao ngạo nói ‘’ Tao nói vậy đấy thì thế nào. Mày sai rành rành ra đó mà còn ở đây lên tiếng, mày không nói mày muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại chuyện tình của người khác rồi thừa nước đục thả câu hốt chọn sao. Hả… ‘’.
Bị Vân Ngạn nói trúng tim đen, cô á khẩu không nói được gì. Thế là nước mắt lưng tròng, dáng vẻ uất ức đáng thương.
May thay bọn Triệu Hoài nghe chửi cũng tình táo vài phần tiến lên giải vây đi dỗ vị Thư Di này ‘’ Được rồi, đừng khóc. Cô cũng biết cậu ấy rồi mà, có sao thì nói vậy… Ấy không phải… Cậu ấy có hơi nóng tính, lại có rượu trong người nên lời lẽ có hơi khó nghe tý chứ không phải cố ý sỉ nhục cô đâu ‘’.
Vân Ngạn không nhượng bộ mà nói ‘’ Tao cố ý đó, thì sao nào ‘’.
Trương Tử Di vội bịt miệng Vân Ngạn lại, cười cười bảo ‘’ Mày ngậm miệng lại hộ tao, tao cho kẹo nhé ‘’.
Lệ Gia Lâm cũng lên tiếng ‘’ Được rồi, về thôi. Giờ ở đây chỉ thêm gượng gạo, giải tán đi ‘’.
Thư Di tuy đang ôm mặt khóc nhưng vẫn chú ý nghe bọn họ nói chuyện, thấy bọn họ không một ai nói đỡ hay an ủi giúp mình khiến cô càng thêm tức giận. Trong lòng chửi mắng điên cuồng.
Còn Dạ Huyền một khi đã say, anh sẽ không quản bất cứ chuyện gì. Mặc cho bọn họ đang cãi nhau vang trời, anh lúc này đã ung dung mở cửa lấy điện thoại gọi tài xế đến đón mình.
Còn cô bấy giờ uất ức không có một ai nói đỡ, quay đầu về phía sau định cầu cứu Dạ Huyền lại không ngờ anh đã mất tiêu. Lúc này đây cơn tức giận của cô đạt đỉnh điểm, cũng không thèm giả vờ nữa ‘’ Hừ, tôi biết bọn anh đều có thành kiến với tôi. Nhưng tôi không quan tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho anh ấy yêu tôi lần nữa ‘’, còn về hắn ta tôi nhất định sẽ khiến hắn ta phải nôn ra hết những gì anh ấy đã cho.
Dạ Huyền đứng đợi xe bên ngoài, gió lạnh thổi đến khiến anh đã tỉnh táo đôi phần. Cầm điện thoại lên ngắm nhìn hình ảnh cậu, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt chiều mến này chỉ dành duy nhất cho cậu ’ Nhớ em rồi, nhưng giờ đã muộn không muốn gọi làm phiền em ngủ nên thôi vậy '. Anh đứng chờ không lâu, tài xế đã đến đón chở về biệt thự ngủ.
Quay lại phía bên cậu, lúc đồng hồ nhảy qua 1 giờ sáng, cậu mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Đôi tay lần mò tìm điện thoại cầm bấm nghe ‘’ Alo ‘’.
Đầu giây bên kia im lặng không lên tiếng, khiến cậu nghi hoặc đem điện thoại ra nhìn tên. Điều bất ngờ người gọi là Trần Viễn ‘’ A Viễn… ‘’.
Cậu đợi mãi mà đầu giây bên kia vẫn tiếp tục im lặng, tuy không biết chuyện gì nhưng đối với anh cậu vẫn có đủ kiên nhẫn chờ anh lên tiếng.
Bên Trần Viễn, lúc này anh vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh. Vì cơ thể xảy ra tác dụng phụ sau khi phẫu thuật, khiến cơ thể sốt cao.
Trong lúc sốt đến mơ hồ, anh đã không tự chủ được mà bấm gọi cho cậu. Sở dĩ chỉ muốn gọi để nghe giọng nói của cậu làm xoa dịu nổi nhớ nhung mà thôi, nào ngờ khi thật sự nghe thấy giọng của cậu gọi tên mình, anh lại nghẹn ngào không nói thành tiếng. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề do cơn đau mang lại.
Rất lâu sau, đầu giây bên kia truyền đến tiếng khóc uất nghẹn như xé ruột xé gan người nghe ‘’ An An… Anh nhớ em, rất nhớ em. Em có thể đến với anh có được không… Một chút thôi, ở với anh chỉ một chút thôi… ‘’.
‘’ Đợi em, em đến liền ‘’. Từng lời anh nói như từng nhát dao khứa vào tim cậu, khiến cậu không thể nào nhẫn tâm mà từ chối.
Cầm lấy áo khoác mặc vào, cậu lao nhanh ra khỏi nhà. Đến phía dưới gọi chiếc taxi đi đến bệnh viện ngay trong đêm.
Lúc này Thư Di ngồi cạnh Dạ Huyền, đưa tay rót thêm rượu cho anh. Thấy anh đưa tay từ chối, lắc đầu bảo ‘’ Em ấy không thích mùi rượu, anh đã hứa với em ấy sẽ không uống say. Nhưng vì hôm nay em về anh đã phá lệ uống say như vậy rồi giờ còn uống nữa em ấy sẽ không cần anh mất. Nên em uống một mình đi nhé, không cần rót thêm cho anh nữa ‘’. Cô tức giận siết chặt lòng bàn tay ’ Lại là cậu ta, từ lúc anh ấy vừa tới đã không ngừng nhắc đến cậu ta. Rốt cuộc cậu ta có gì tốt mà anh ấy lại như thế. Nếu như không có cậu ta, mình vẫn sẽ là người anh ấy yêu nhất. Đúng, tất cả đều là lỗi của cậu ta. Nếu cậu ta không xuất hiện, người bên cạnh anh ấy lúc này là mình '. Cô ta không cam tâm, đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu cậu.
Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn họ đều đã say nằm la liệt, chỉ còn mỗi Vân Ngạn kia là tỉnh chút. Lúc này cô đã không nhịn được mà từ từ nhích lại gần anh, cẩn thận đặt bàn tay thon dài của mình lên bàn tay rắn chắc của anh. Dùng giọng nói ngọt ngào ý định quyến rũ Dạ Huyền ‘’ Huyền ca, thật sự lúc đó em còn nhỏ không hiểu ra tâm ý của mình. Từ lúc rời xa anh, em không phút giây nào không nhớ đến anh cả. Anh có thể cho em một cơ hội để bắt đầu lại không ‘’.
Dạ Huyền đã ngà ngà say, nghe cô nói câu được câu mất nên anh hỏi lại ‘’ Hả… Em nói gì, anh nghe không rõ ‘’.
Cô ta cũng kiên nhẫn mà lập lại lời mình nói lúc nãy, còn Dạ Huyền vẫn không nghe rõ câu cô nói, định hỏi lại lần nữa thì bị tiếng ly bể thu hút sự chú ý.
Vân Ngạn vẫn còn tỉnh táo, nghe những lời không chút liêm sỉ của cô ta nói khiến anh tức giận, vung tay đập nát chai rượu, lớn tiếng mắng cô ta không còn chút thể diện nào ‘’ Cô đúng là vô liêm sỉ mà, 5 năm trước không một lời từ biệt, dứt khoát bỏ ra nước ngoài. Giờ quay trở về lại không ngừng thì thầm vào tai Dạ Huyền đòi cơ hội yêu đương. Trong khi đã nghe thấy cậu ấy đã có người yêu, cô muốn làm kẻ thứ ba đến vậy sao hả ‘’.
Sở dĩ Vân Ngạn có thành kiến với Thư Di kia, là vì lúc đó Dạ Huyền thích cô ta. Cô ta lại không màng đến, luôn coi Dạ Huyền là người dự bị khiến anh bị tổn thương nên từ đó Vân Ngạn luôn có thành kiến với Thư Di này.
Thư Di bị mắng đến đỏ mặt, tức giận dùng kĩ năng của mình làm cho nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói ‘’ Em không có, em chỉ là… ‘’.
Vân Ngạn là người đã chơi qua bao nhiêu nam nữ, thử qua bao nhiêu người mang vẻ trà xanh, bạch liên hoa nên anh biết thừa cô đang giả vờ đáng thương. Nên anh đã lên tiếng chặn miệng cô lại, phủ đầu chửi tiếp ‘’ Cô im miệng, nếu cô không có vậy là vì cô nghe tin Dạ Huyền của chúng tôi chính thức thừa kế Dạ gia nên không đợi được mà gấp gáp quay trở về nhỉ. Nhưng mà cô xui rồi, bây giờ cậu ấy có người mình yêu rồi, trong mắt trong tâm cậu ấy lúc này chỉ có một hình bóng là người yêu của cậu ấy mà thôi. Dạ Huyền sẽ không thích cái đồ hồ ly tinh không có tự trọng thích quyến rũ, bò lên giường người khác như cô đâu ‘’.
Bị Vân Ngạn sỉ nhục, cô ta lập tức phản bác lại ‘’ Vân Ngạn, tôi nể mặt cậu là bạn Huyền ca nên nhịn cậu. Nhưng cậu đừng được nước làm tới, cậu không có quyền sỉ nhục, bôi nhọ tôi như vậy ‘’.
Vân Ngạn hất cằm, cao ngạo nói ‘’ Tao nói vậy đấy thì thế nào. Mày sai rành rành ra đó mà còn ở đây lên tiếng, mày không nói mày muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại chuyện tình của người khác rồi thừa nước đục thả câu hốt chọn sao. Hả… ‘’.
Bị Vân Ngạn nói trúng tim đen, cô á khẩu không nói được gì. Thế là nước mắt lưng tròng, dáng vẻ uất ức đáng thương.
May thay bọn Triệu Hoài nghe chửi cũng tình táo vài phần tiến lên giải vây đi dỗ vị Thư Di này ‘’ Được rồi, đừng khóc. Cô cũng biết cậu ấy rồi mà, có sao thì nói vậy… Ấy không phải… Cậu ấy có hơi nóng tính, lại có rượu trong người nên lời lẽ có hơi khó nghe tý chứ không phải cố ý sỉ nhục cô đâu ‘’.
Vân Ngạn không nhượng bộ mà nói ‘’ Tao cố ý đó, thì sao nào ‘’.
Trương Tử Di vội bịt miệng Vân Ngạn lại, cười cười bảo ‘’ Mày ngậm miệng lại hộ tao, tao cho kẹo nhé ‘’.
Lệ Gia Lâm cũng lên tiếng ‘’ Được rồi, về thôi. Giờ ở đây chỉ thêm gượng gạo, giải tán đi ‘’.
Thư Di tuy đang ôm mặt khóc nhưng vẫn chú ý nghe bọn họ nói chuyện, thấy bọn họ không một ai nói đỡ hay an ủi giúp mình khiến cô càng thêm tức giận. Trong lòng chửi mắng điên cuồng.
Còn Dạ Huyền một khi đã say, anh sẽ không quản bất cứ chuyện gì. Mặc cho bọn họ đang cãi nhau vang trời, anh lúc này đã ung dung mở cửa lấy điện thoại gọi tài xế đến đón mình.
Còn cô bấy giờ uất ức không có một ai nói đỡ, quay đầu về phía sau định cầu cứu Dạ Huyền lại không ngờ anh đã mất tiêu. Lúc này đây cơn tức giận của cô đạt đỉnh điểm, cũng không thèm giả vờ nữa ‘’ Hừ, tôi biết bọn anh đều có thành kiến với tôi. Nhưng tôi không quan tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho anh ấy yêu tôi lần nữa ‘’, còn về hắn ta tôi nhất định sẽ khiến hắn ta phải nôn ra hết những gì anh ấy đã cho.
Dạ Huyền đứng đợi xe bên ngoài, gió lạnh thổi đến khiến anh đã tỉnh táo đôi phần. Cầm điện thoại lên ngắm nhìn hình ảnh cậu, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt chiều mến này chỉ dành duy nhất cho cậu ’ Nhớ em rồi, nhưng giờ đã muộn không muốn gọi làm phiền em ngủ nên thôi vậy '. Anh đứng chờ không lâu, tài xế đã đến đón chở về biệt thự ngủ.
Quay lại phía bên cậu, lúc đồng hồ nhảy qua 1 giờ sáng, cậu mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Đôi tay lần mò tìm điện thoại cầm bấm nghe ‘’ Alo ‘’.
Đầu giây bên kia im lặng không lên tiếng, khiến cậu nghi hoặc đem điện thoại ra nhìn tên. Điều bất ngờ người gọi là Trần Viễn ‘’ A Viễn… ‘’.
Cậu đợi mãi mà đầu giây bên kia vẫn tiếp tục im lặng, tuy không biết chuyện gì nhưng đối với anh cậu vẫn có đủ kiên nhẫn chờ anh lên tiếng.
Bên Trần Viễn, lúc này anh vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh. Vì cơ thể xảy ra tác dụng phụ sau khi phẫu thuật, khiến cơ thể sốt cao.
Trong lúc sốt đến mơ hồ, anh đã không tự chủ được mà bấm gọi cho cậu. Sở dĩ chỉ muốn gọi để nghe giọng nói của cậu làm xoa dịu nổi nhớ nhung mà thôi, nào ngờ khi thật sự nghe thấy giọng của cậu gọi tên mình, anh lại nghẹn ngào không nói thành tiếng. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề do cơn đau mang lại.
Rất lâu sau, đầu giây bên kia truyền đến tiếng khóc uất nghẹn như xé ruột xé gan người nghe ‘’ An An… Anh nhớ em, rất nhớ em. Em có thể đến với anh có được không… Một chút thôi, ở với anh chỉ một chút thôi… ‘’.
‘’ Đợi em, em đến liền ‘’. Từng lời anh nói như từng nhát dao khứa vào tim cậu, khiến cậu không thể nào nhẫn tâm mà từ chối.
Cầm lấy áo khoác mặc vào, cậu lao nhanh ra khỏi nhà. Đến phía dưới gọi chiếc taxi đi đến bệnh viện ngay trong đêm.