Chương 15: Uy hiếp
Diệp Lân nâng ly rượu, vừa nhấm nháp vừa đợi Giang Uyển Uyển đi tới.
Chẳng qua bao lâu, một nhân viên phục vụ đến gần, nói: “Xin hỏi anh là Diệp Lân Diệp tiên sinh sao?”
Diệp Lân gật đầu đáp: “Đúng rồi.”
“Là thế này, Trâu Thiến Thiến tiểu thư mời anh qua đó một chuyến.” Nhân viên phục vụ cười nói.
Diệp Lân có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ vậy mà Trâu Thiến Thiến đã ở đây rồi, hắn nhìn quanh một lượt nhưng không thấy.
“Trâu Thiến Thiến tiểu thư đang ở trong một phòng bao trên tầng hai.” Nhân viên phục vụ tiếp tục nói.
Diệp Lân gật đầu đáp: “Được, cậu dẫn đường đi!”
Nhân viên phục vụ dẫn Diệp Lân lên tầng hai, sau đó mở một phòng bao, Diệp Lân vừa vào trong, lông mày hơi nhíu lại.
Trong phòng bao có khá nhiều người nhưng lại vô cùng yên tĩnh, ngay khi Diệp Lân bước vào cửa phòng đã bị đóng lại, đồng thời hai người vóc dáng vạm vỡ chắp tay sau lưng đứng ở cửa.
Diệp Lân khẽ nhếch mày, nhìn quanh phòng bao một lượt nhưng hắn cũng không thấy Trâu Thiến Thiến, trái lại hắn thấy bốn người Lâm Vân Nguyệt, những người còn lại hoàn toàn xa lạ!
Trong phòng có một thanh niên bện tóc thừng, hắn ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Lân rồi nói: “Trần Nghị, chẳng lẽ bạn trai của Thiến Thiến mà mày nói chính là cậu ta à? Tao đã muốn tẩn mày một trận rồi, nếu như mày mà nói dối tao thì….”
“Tôi lừa cậu làm gì, Hàn Thạc cũng biết, hôm qua cậu không đến bữa tiệc ông Giang tổ chức, hôm ấy Trâu Thiến Thiến đưa cậu ta đến, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng cậu ta là bạn trai mình, không tin cậu hỏi Hàn Thạc xem!” Trần Nghị ngả ngớn ngồi trên sofa, thản nhiên mà nói.
Thanh niên bện tóc thừng này chính là Đào Đăng Vân – quản lý hiện tại của quán bar, cậu ta đánh giá Diệp Lân một hồi rồi nói: “Ngồi!”
Diệp Lân cười nhạt một tiếng, hắn nhìn mấy người Lâm Vân Nguyệt và Hàn Thạc ở bên cạnh sau đó tuỳ ý đến ngồi xuống sofa.
“Chậc chậc.” Đào Đăng Vân đứng lên đi về phía Diệp Lân: “Nếu không phải bọn họ nói thì cả đời này tao cũng không tin Trâu Thiến Thiến lại xem trọng cái loại như mày, có hai việc, đầu tiên là gọi điện nói chia tay với Thiến Thiến, hai là nghe bọn họ nói Thiến Thiến từng khoác tay mày!”
Nói xong, Đào Đăng Vân vứt một ống thép trên bàn trà đến trước mặt Diệp Vân: “Tự đánh gãy tay được khoác đi, nếu không mày không ra khỏi đây được đâu!”
Nghe vậy, Trần Phong cùng Hàn Thạc bèn hớn hở khi thấy người gặp nạn.
Mà sắc mặt Chu Duyệt cùng Lâm Vân Nguyệt đại biến!
Vốn dĩ các cô ả đến để xem trò thôi.
Mấy ả chỉ nghĩ cùng lắm Diệp Lân bị đánh cho một trận, bị dạy dỗ một phen.
Cuối cùng mấy ả lại không ngờ được rằng Đào Đăng Vân vừa mở miệng đã ép đánh gãy tay.
Cho dù thế nào bọn họ vẫn chưa gia nhập giới nhà giàu này, đôi khi, đúng là có tiền muốn làm gì cũng được.
“Thế này.. hơi quá nhỉ.” Lâm Vân Nguyệt nói, sắc mắc hơi thay đổi.
Hàn Thạc vội kéo cô ta lại, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Em đừng xem vào!”
Mà Trần Nghị lại mở mồm nói: “Anh Vân, em thấy một tay không đủ, có thể đánh đến chết, chỉ để sống thoi thóp cũng được, đến lúc ấy viện phí ra sao em xin chịu một nửa!”
Diệp Lân vẫn bình tĩnh ngồi bên đó, mặt hắn lộ nét cười trào phúng.
“Sao, mày nghe không hiểu à?” Đào Đăng Vân chế nhạo một câu.
Đúng lúc này, mấy người bên cạnh lập tức xông tới, Đào Đăng Vân cười lạnh nói: “Đợi chút nữa tự tao ra tay thì e là không chỉ gãy một cánh tay đâu.”
Nhìn mấy người này, Diệp Lân thầm than một hơi: “Vốn nghĩ khi lấy lại trí nhớ lần đầu động thủ là với người của Huyết Liên, không ngờ lại phải đối phó với lũ tạp nham này.”
……
Chỗ ghế dài tầng một, Giang Uyển Uyển đưa theo một em gái mặc đồ xanh, vừa bước vào, em gái kia trông thấy ghế dài trống không bèn hỏi: “Người cô muốn tôi chuốc say đâu?”
Giang Uyển Uyển ngẩn ra, cô nhìn quanh một lượt cũng không thấy Diệp Lân, sau đó cô gọi một nhân viên phục vụ lại hỏi: “Xin hỏi người ngồi ở trên ghế này đi đâu rồi?”
“Anh ấy à? Hình như được đại ca của chúng tôi đưa lên tầng hai rồi.” Phục vụ đáp.
Giang Uyển Uyển hơi cau mày: “Đại ca của các anh tìm anh ấy làm gì?”
Phục vụ thấy Giang Uyển Uyển xinh đẹp thì vui vẻ nói: “Có chuyện gì được chứ, chắc là đắc tội với đại ca của chúng tôi, có lẽ đã đến viện nằm lâu rồi, mỹ nữ này, cũng vì tôi thấy cô xinh đẹp nên mới tặng cô một câu, mau rời đi đi, đừng để chốc nữa đại ca chúng tôi giận cá chém thớt.”
Giang Uyển Uyển biến sắc: “Cái gì?”
Nói xong, cô lấy điện thoại đi sang một bên yên tĩnh, nói: “Alo, cha, xảy ra chuyện rồi, Diệp Lân bị đại ca gì đấy ở quán bar Minh Mị này đưa đi rồi, phục vụ nói anh ấy đắc tội với đại ca của bọn họ.”
“Đúng rồi, là quán bar Minh Mị mà chú Vương mở!” Giang Uyển Uyển nói.
Cô nhanh chóng cúp máy, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Cô tò mò về Diệp Lân, đưa Diệp Lân đến quán bar để thăm dò, nhưng rõ ràng cha cô rất khách khí với Diệp Lân này, nếu Diệp Lân thực sự xảy ra chuyện, cô cũng không biết phải ăn nói thế nào.
……
Phòng bao tầng hai, Đào Đăng Vân thấy Diệp Lân không động đậy, mặt hắn thoáng lạnh như băng. Đột nhiên cậu ta cầm lấy một ống thép rồi đi về phía Diệp Lân!
Hàn Thạc chế giễu: “Anh Vân, xuống tay hiểm chút nhé, thằng oắt này là chồng cũ của bạn gái em, giờ lại chòng ghẹo Trâu Thiến Thiến, đánh cho nó phế luôn đi! Cho nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không!”
Trần Nghị cũng hùa theo: “Vẫn là câu vừa rồi, chỉ cần để nó thoi thóp là được, em chịu một nửa tiền thuốc men!”
Đào Đăng Vân cầm ống sắt, xoay xoay cổ, nhe nanh cười.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cậu ta nhìn lướt một cái vội nhận điện thoại, khách khí nói: “Alo, chú ạ, cháu đang ở quá bar đây, có chuyện gì không ạ?”
Một lát sau, sắc mắt cậu ta đại biến, nói: “Thật ư?”
Ngay sau đó, một tiếng chửi mắng truyền ra từ điện thoại cậu ta: “Mau xin lỗi cho tao, mẹ kiếp, nếu đối phương mà không hài lòng thì mày cũng đừng làm ở quán bar nữa, cút khỏi Giang thành cho tao!”
Bên kia nói xong thì lập tức ngắt điện thoại.
Mấy người Trần Nghị đều nghe thấy nội dung trong điện thoại.
Bọn họ thấy lúc Đào Đăng Vân cúp điện thoại, sắc mặt cậu ta ngày càng tối.
Hiển nhiên vì cuộc điện thoại này mà tâm tình Đào Đăng Vân kém đi nhiều, bọn họ hiểu nếu Đào Đăng Vân không tốt e là Diệp Lân cũng bị đánh càng thảm, cho nên nét cười trên mặt bọn họ càng sâu.
Đào Đăng Vân thở hắt ra một hơi, đột nhiên cậu ta xoay người đi tới trước mặt Trần Nghị và Hàn Thạc, sau đó nhấc tay!
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai bạt tai liên tiếp đánh ra.
Hai người Trần Nghị cùng Hàn Thạc ngây cả người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Đào Đăng Vân lại chạy đến trước mặt Diệp Lân, đẩy mấy người vây quanh Diệp Lân ra. Cậu ta quỳ phịch xuống đất trước ánh mắt ngây dại của mọi người.
Chẳng qua bao lâu, một nhân viên phục vụ đến gần, nói: “Xin hỏi anh là Diệp Lân Diệp tiên sinh sao?”
Diệp Lân gật đầu đáp: “Đúng rồi.”
“Là thế này, Trâu Thiến Thiến tiểu thư mời anh qua đó một chuyến.” Nhân viên phục vụ cười nói.
Diệp Lân có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ vậy mà Trâu Thiến Thiến đã ở đây rồi, hắn nhìn quanh một lượt nhưng không thấy.
“Trâu Thiến Thiến tiểu thư đang ở trong một phòng bao trên tầng hai.” Nhân viên phục vụ tiếp tục nói.
Diệp Lân gật đầu đáp: “Được, cậu dẫn đường đi!”
Nhân viên phục vụ dẫn Diệp Lân lên tầng hai, sau đó mở một phòng bao, Diệp Lân vừa vào trong, lông mày hơi nhíu lại.
Trong phòng bao có khá nhiều người nhưng lại vô cùng yên tĩnh, ngay khi Diệp Lân bước vào cửa phòng đã bị đóng lại, đồng thời hai người vóc dáng vạm vỡ chắp tay sau lưng đứng ở cửa.
Diệp Lân khẽ nhếch mày, nhìn quanh phòng bao một lượt nhưng hắn cũng không thấy Trâu Thiến Thiến, trái lại hắn thấy bốn người Lâm Vân Nguyệt, những người còn lại hoàn toàn xa lạ!
Trong phòng có một thanh niên bện tóc thừng, hắn ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Lân rồi nói: “Trần Nghị, chẳng lẽ bạn trai của Thiến Thiến mà mày nói chính là cậu ta à? Tao đã muốn tẩn mày một trận rồi, nếu như mày mà nói dối tao thì….”
“Tôi lừa cậu làm gì, Hàn Thạc cũng biết, hôm qua cậu không đến bữa tiệc ông Giang tổ chức, hôm ấy Trâu Thiến Thiến đưa cậu ta đến, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng cậu ta là bạn trai mình, không tin cậu hỏi Hàn Thạc xem!” Trần Nghị ngả ngớn ngồi trên sofa, thản nhiên mà nói.
Thanh niên bện tóc thừng này chính là Đào Đăng Vân – quản lý hiện tại của quán bar, cậu ta đánh giá Diệp Lân một hồi rồi nói: “Ngồi!”
Diệp Lân cười nhạt một tiếng, hắn nhìn mấy người Lâm Vân Nguyệt và Hàn Thạc ở bên cạnh sau đó tuỳ ý đến ngồi xuống sofa.
“Chậc chậc.” Đào Đăng Vân đứng lên đi về phía Diệp Lân: “Nếu không phải bọn họ nói thì cả đời này tao cũng không tin Trâu Thiến Thiến lại xem trọng cái loại như mày, có hai việc, đầu tiên là gọi điện nói chia tay với Thiến Thiến, hai là nghe bọn họ nói Thiến Thiến từng khoác tay mày!”
Nói xong, Đào Đăng Vân vứt một ống thép trên bàn trà đến trước mặt Diệp Vân: “Tự đánh gãy tay được khoác đi, nếu không mày không ra khỏi đây được đâu!”
Nghe vậy, Trần Phong cùng Hàn Thạc bèn hớn hở khi thấy người gặp nạn.
Mà sắc mặt Chu Duyệt cùng Lâm Vân Nguyệt đại biến!
Vốn dĩ các cô ả đến để xem trò thôi.
Mấy ả chỉ nghĩ cùng lắm Diệp Lân bị đánh cho một trận, bị dạy dỗ một phen.
Cuối cùng mấy ả lại không ngờ được rằng Đào Đăng Vân vừa mở miệng đã ép đánh gãy tay.
Cho dù thế nào bọn họ vẫn chưa gia nhập giới nhà giàu này, đôi khi, đúng là có tiền muốn làm gì cũng được.
“Thế này.. hơi quá nhỉ.” Lâm Vân Nguyệt nói, sắc mắc hơi thay đổi.
Hàn Thạc vội kéo cô ta lại, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Em đừng xem vào!”
Mà Trần Nghị lại mở mồm nói: “Anh Vân, em thấy một tay không đủ, có thể đánh đến chết, chỉ để sống thoi thóp cũng được, đến lúc ấy viện phí ra sao em xin chịu một nửa!”
Diệp Lân vẫn bình tĩnh ngồi bên đó, mặt hắn lộ nét cười trào phúng.
“Sao, mày nghe không hiểu à?” Đào Đăng Vân chế nhạo một câu.
Đúng lúc này, mấy người bên cạnh lập tức xông tới, Đào Đăng Vân cười lạnh nói: “Đợi chút nữa tự tao ra tay thì e là không chỉ gãy một cánh tay đâu.”
Nhìn mấy người này, Diệp Lân thầm than một hơi: “Vốn nghĩ khi lấy lại trí nhớ lần đầu động thủ là với người của Huyết Liên, không ngờ lại phải đối phó với lũ tạp nham này.”
……
Chỗ ghế dài tầng một, Giang Uyển Uyển đưa theo một em gái mặc đồ xanh, vừa bước vào, em gái kia trông thấy ghế dài trống không bèn hỏi: “Người cô muốn tôi chuốc say đâu?”
Giang Uyển Uyển ngẩn ra, cô nhìn quanh một lượt cũng không thấy Diệp Lân, sau đó cô gọi một nhân viên phục vụ lại hỏi: “Xin hỏi người ngồi ở trên ghế này đi đâu rồi?”
“Anh ấy à? Hình như được đại ca của chúng tôi đưa lên tầng hai rồi.” Phục vụ đáp.
Giang Uyển Uyển hơi cau mày: “Đại ca của các anh tìm anh ấy làm gì?”
Phục vụ thấy Giang Uyển Uyển xinh đẹp thì vui vẻ nói: “Có chuyện gì được chứ, chắc là đắc tội với đại ca của chúng tôi, có lẽ đã đến viện nằm lâu rồi, mỹ nữ này, cũng vì tôi thấy cô xinh đẹp nên mới tặng cô một câu, mau rời đi đi, đừng để chốc nữa đại ca chúng tôi giận cá chém thớt.”
Giang Uyển Uyển biến sắc: “Cái gì?”
Nói xong, cô lấy điện thoại đi sang một bên yên tĩnh, nói: “Alo, cha, xảy ra chuyện rồi, Diệp Lân bị đại ca gì đấy ở quán bar Minh Mị này đưa đi rồi, phục vụ nói anh ấy đắc tội với đại ca của bọn họ.”
“Đúng rồi, là quán bar Minh Mị mà chú Vương mở!” Giang Uyển Uyển nói.
Cô nhanh chóng cúp máy, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Cô tò mò về Diệp Lân, đưa Diệp Lân đến quán bar để thăm dò, nhưng rõ ràng cha cô rất khách khí với Diệp Lân này, nếu Diệp Lân thực sự xảy ra chuyện, cô cũng không biết phải ăn nói thế nào.
……
Phòng bao tầng hai, Đào Đăng Vân thấy Diệp Lân không động đậy, mặt hắn thoáng lạnh như băng. Đột nhiên cậu ta cầm lấy một ống thép rồi đi về phía Diệp Lân!
Hàn Thạc chế giễu: “Anh Vân, xuống tay hiểm chút nhé, thằng oắt này là chồng cũ của bạn gái em, giờ lại chòng ghẹo Trâu Thiến Thiến, đánh cho nó phế luôn đi! Cho nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không!”
Trần Nghị cũng hùa theo: “Vẫn là câu vừa rồi, chỉ cần để nó thoi thóp là được, em chịu một nửa tiền thuốc men!”
Đào Đăng Vân cầm ống sắt, xoay xoay cổ, nhe nanh cười.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cậu ta nhìn lướt một cái vội nhận điện thoại, khách khí nói: “Alo, chú ạ, cháu đang ở quá bar đây, có chuyện gì không ạ?”
Một lát sau, sắc mắt cậu ta đại biến, nói: “Thật ư?”
Ngay sau đó, một tiếng chửi mắng truyền ra từ điện thoại cậu ta: “Mau xin lỗi cho tao, mẹ kiếp, nếu đối phương mà không hài lòng thì mày cũng đừng làm ở quán bar nữa, cút khỏi Giang thành cho tao!”
Bên kia nói xong thì lập tức ngắt điện thoại.
Mấy người Trần Nghị đều nghe thấy nội dung trong điện thoại.
Bọn họ thấy lúc Đào Đăng Vân cúp điện thoại, sắc mặt cậu ta ngày càng tối.
Hiển nhiên vì cuộc điện thoại này mà tâm tình Đào Đăng Vân kém đi nhiều, bọn họ hiểu nếu Đào Đăng Vân không tốt e là Diệp Lân cũng bị đánh càng thảm, cho nên nét cười trên mặt bọn họ càng sâu.
Đào Đăng Vân thở hắt ra một hơi, đột nhiên cậu ta xoay người đi tới trước mặt Trần Nghị và Hàn Thạc, sau đó nhấc tay!
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai bạt tai liên tiếp đánh ra.
Hai người Trần Nghị cùng Hàn Thạc ngây cả người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Đào Đăng Vân lại chạy đến trước mặt Diệp Lân, đẩy mấy người vây quanh Diệp Lân ra. Cậu ta quỳ phịch xuống đất trước ánh mắt ngây dại của mọi người.