Chương 31: Âm hồn không tan
Dưới tiệm cafe Internet, đóng xong cửa, Tần Hiểu Vi vỗ vỗ vào chiếc xe có rèm đang dừng bên cạnh, đèn xi nhan nhấp nha nhấp nháy, Tần Hiểu Vi nói: “Lên xe đi, để tỏ thành ý cảm tạ, tôi mời anh một bữa thịnh soạn. Đồ ăn ở tiệm đó cực kỳ ngon!”
Đôi mắt Diệp Lân sáng rực lên, trong lòng hắn dâng lên chút mong đợi.
Xe chạy thẳng về phía trước, trong vô thức Diệp Lân phát hiện kiến trúc quanh đây có chút quen thuộc, Diệp Lân nhìn kỹ thì nhận ra nơi này gần với tiểu khu Hoa Viên.
Đương nhiên, Diệp Lân ở Giang Thành ngoại trừ ra tiệm ăn bánh bao hay cháo gì đó thì hắn gần như không đi ăn ở nhà hàng.
Bình thường mẹ con nhà Lâm Vân Nguyệt ra ngoài ăn cơm cũng không đưa hắn theo, cảm thấy đi cùng hắn là một chuyện rất mất mặt.
Cũng chỉ khi đón năm mới, người trong nhà cùng ăn bữa cơm thì hắn mới đi cùng bọn họ.
Thế nên gần tiểu khu Hoa Viên có đồ ăn ngon gì, hắn thật sự không biết.
Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa tiểu khu Hoa Viên, Tần Hiểu Vi dừng xe.
Diệp Lân kinh ngạc nơi: “Nhà hàng mà cô nói nằm trong tiểu khu Hoa Viên à?”
“Không phải, phía trước xảy ra sự cố.” Tần Hiểu Vi nói.
Diệp Lân nhìn về trước cửa tiểu khu, ở bên kia cơ số người đã vây quanh lại.
Một chiếc xe hạng sang đang đậu trước cửa, nhưng đứng trước xe là một cô gái xinh đẹp, cô ta ra sức kéo người đàn ông đang muốn bước lên xe khiến cho người đi đường nhất thời không vượt lên được.
“Hàn Thạc?” Tần Hiểu Vi cau mày nói.
Diệp Lân đương nhiên cũng nhận ra, người đó chính là Hàn Thạc, còn người đang lôi kéo anh ta là Lâm Vân Nguyệt.
Trông Lâm Vân Nguyệt lúc này có chút nhếch nhác, đầu tóc cô ta rối tung, nước mắt chảy ròng ròng.
“Tên công tử bột này, chắc là lại đi trêu chọc con gái nhà người ta!” Tần Hiểu Vi nhíu mày nói.
Diệp Lân nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn không có chút thương cảm nào, Tần Hiểu Vi hạ cửa xe xuống, âm thanh bên ngoài cũng truyền tới.
“Hàn Thạc, anh không thể như vậy, anh không thể quẳng tôi đi như vậy được!” Ngoài xe, Lâm Vân Nguyệt khóc lóc nói: “Là anh chủ động theo đuổi tôi, vì để được bên cạnh anh mà tôi đã ly hôn với Diệp Lân, bây giờ tôi không còn gì cả, anh không thể bỏ rơi tôi được.”
Nghe tới đây, Tần Hiểu Vi sửng sốt, cô nhìn Diệp Lân nói: “Diệp Lân mà cô ta vừa nhắc tới là anh đúng không!”
Diệp Lân nghĩ chuyện này cũng không có gì mà phải phủ nhận cả: “Ừ, người phụ nữ đó là vợ cũ của tôi, vừa ly hôn mấy hôm trước.”
Tần Hiểu Vi giật mình, theo bản năng cô nhìn lên đỉnh đầu Diệp Lân.
Diệp Lân cạn lời: “Đừng nhìn, cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi bị cắm sừng, được chưa, có điều tôi kết hôn với cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trước đây xảy ra chút chuyện, kết hôn ba năm tôi còn chưa chạm vào tay cô ta nữa…
“Haha.” Tần Hiểu Vi rõ ràng không tin lời Diệp Lân nói.
Diệp Lân cũng không giải thích nhiều với cô, hắn tiếp tục nhìn ra bên ngoài!
“Đúng là tôi đã chủ động theo đuổi cô, ban đầu không phải cô vẫn cao cao tại thượng phớt lờ tôi sao? Sau hôm đó tôi lái xe thể thao tới tìm cô, cô tự chủ động bao nhiêu lẽ nào cô không biết sao?” Hàn Thạc vừa giãy dụa vừa nói: “Chia tay là chia tay, cô đừng quấn quýt lấy tôi nữa, tôi đã nói rồi, gia đình tôi không đồng ý.”
“Không được, anh không thể bỏ mặc tôi.” Lâm Vân Nguyệt khóc lóc, sống chết cũng ôm chặt lấy cánh tay Hàn Thạc.
Hàn Thạc nghiến răng nói: “Cô đến với tôi không phải chỉ vì tiền thôi sao, thời gian bên nhau tôi cũng tặng cho cô không ít túi xách, cộng thêm mua đồ cho mẹ cô, ít nhất cũng 10 vạn, thế là đủ rồi!”
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây xem, trên mặt anh ta có chút không nén được giận, anh ta đẩy mạnh Lâm Vân Nguyệt ra, cô ta đứng không vững liền ngã lăn ra đất.
Tần Hiểu Vi trông thấy cảnh này, cô nhíu chặt mày: “Cái tên Hàn Thược này đúng là loại súc sinh, tôi đoán anh ta là cái loại trở mặt vô tình!”
Dứt lời, cô nhìn về Diệp Lân nói: “Anh không qua xem à?”
Diệp Lân lắc đầu nói: “Chẳng liên quan gì tới tôi cả, đoạn hôn nhân này vốn dĩ là sai lầm, huống chi hiện tại chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Sau khi đẩy Lâm Vân Nguyệt xuống đất, Hàn Thạc sửa sang lại quần áo, sau đó nhìn xung quanh quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người ta chia tay bao giờ à?”
Nói xong, anh ta liếc nhìn Lâm Vân Nguyệt, trong ánh mắt lộ chút không cam lòng.
Hắn mới chiếm được chút tiện nghi từ Lâm Vân Nguyệt, nhưng cũng chưa ngủ được với cô ta.
“Cô gái này đáng thương thật!”
“Đúng vậy, đám công tử bột bây giờ, đúng là…”
Bên cạnh không ngớt tiếng bàn tán, trong phòng bảo vệ, mấy chú nói vọng ra với đám đông: “Mấy người nghĩ cô ta là loại người gì, chồng cũ của cô ta cũng ở tiểu khu Hoa Viên, chính là người mỗi tối đều trở về nhà với bộ dạng rách nát, anh ấy vác gạch ở công trường, sau này cô ta tìm được người có tiền thì liền ly hôn với chồng, còn đuổi anh ấy ra khỏi nhà, tôi còn trông thấy mấy lần mẹ cô ta đứng trước cổng tiểu khu lăng mạ chồng cũ của con gái, loại người này, theo tôi là đáng đời!”
Bên cạnh, khóe miệng Diệp Lân khẽ giật giật, chú bảo vệ này đắc đạo con mẹ nó rồi!
Quả thật, hắn từng mấy lần tranh chấp với Bạch Liên Hương trước cổng tiểu khu, không ngờ chú bảo vệ lại nhớ hết.
Lâm Vân Nguyệt ngồi bệt dưới đất khóc lớn.
Còn Hàn Thạc, anh ta cũng không quan tâm cô ta mà bước lên xe, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
Tần Hiểu Vi nhìn Lâm Vân Nguyệt đang ngồi khóc, cô nhíu mày hỏi: “Anh thật sự không quan tâm sao.”
“Lái xe đi, chúng ta đi ăn gì vậy.” Diệp Lân hỏi cô.
Tần Hiều Vi cau mày, cô nói với Diệp Lân: “Anh thật là nhẫn tâm, cho dù thế nào thì cô ta cũng là vợ cũ của anh mà đúng không?”
“Nếu như cô biết được cả nhà họ đối xử với tôi thế nào trong quãng thời gian kết hôn với cô ta, cô sẽ không nói như vậy nữa đâu.” Diệp Lân nói: “Lái xe đi!”
Nghe Diệp Lân nói như vậy, Tần Hiểu Vi cũng không nhiều lời, cô khởi động xe chậm rãi đi về phía trước.
Bởi vì nguyên nhân vừa nãy mà có chút tắc đường, vì vậy tốc độ xe chạy cũng không nhanh lắm.
Chiếc xe chậm rãi đi qua cổng tiểu khu, Diệp Lân ngồi trong xe, hắn không hề nhìn Lâm Vân Nguyên đang ngồi dưới đất khóc.
Nhưng Lâm Vân Nguyệt ngồi dưới đất lại vô tình nhìn thấy Diệp Lân, cô ta nhất thời sửng sốt.
Cô ta nhìn thấy Diệp Lân chạy qua trước mặt cô, cũng nhìn thấy người đang lái xe là Tần Hiểu Vi.
Sau khi ly hôn, cô ta cứ nghĩ mình sẽ tốt hơn, gả cho Hàn Thạch, sống một cuộc sống của phú bà giàu có! Còn Diệp Lân vẫn chỉ là một tên vác gạch ở công trường!
Nhưng mà mọi chuyện sau khi ly hôn lại không hề giống với cô ta tưởng tượng.
Hàn Thạc khác xa với những gì cô ta nghĩ, bây giờ cô ta cũng tuột mất Hàn Thạc rồi.
Mà Diệp Lân lại có một công ty, trở thành một người giàu có.
Phụ nữ bên cạnh anh ta từ Trâu Thiến Thiến đến người ngồi xong xe kia, ai cũng xinh đẹp không kém gì cô ta!
Trong lòng cô ta có một mất mát rất lớn, nhìn Diệp Lân đã đi xa, cô ta bò dậy, chỉnh sửa lại tóc tai, hồn bay phách lạc chạy về trong tiểu khu!
Tần Hiểu Vi lái xe được một đoạn, sau đó dừng lại ở bãi đậu xe ven đường, cô dẫn Diệp Lân vào trong một ngõ nhỏ.
“Chỗ này có nhà hàng ăn cơm sao?” Diệp Lân ngạc nhiên hỏi: “Cô đừng nói là lừa tôi đấy chứ!”
“Biến!” Tần Hiểu Vi mắng: “Tôi không có hứng thú với đàn ông đã từng kết hôn như anh đâu!”
“Đây là nhà của cựu bếp trưởng khách sạn Marriott, bếp trưởng bây giờ của khách sạn là học trò của ông ấy, sau khi ông ấy nghỉ hưu liền mở một quán ăn nhỏ tại nhà, có điều vì tuổi cao và bị thương ở tay, mỗi ngày ông ấy chỉ nấu rất ít món, tôi đưa anh tới đây chỉ dựa vào may mắn, cũng không chắc có được ăn không.” Tần Hiểu Vi nói.
Ánh mắt Diệp Lân sáng lên, đẳng cấp của khách sạn Marriott quả thực khá đáng nể.
Hai người đi lòng vòng trong ngõ, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm, bên trong kê mấy chiếc bàn gỗ để ngoài trời, không tính là sang trọng nhưng lại sạch sẽ!
Lúc này trong hẻm đã có người rồi.
“Uyển Uyển!” Tần Hiểu Vi đột nhiên gọi một tiếng: “Sao cậu lại ở đây!”
Đúng thế, trong hẻm là Giang Uyển Uyển và Bạch Dao, bọn họ đi 4 người.
Giang Uyển Uyển xoay người lại, lúc nhìn thấy Tần Hiểu Vi và Diệp Lân, cô có chút kinh ngạc nói: “Hiểu Vi, sao cậu lại đi cùng Diệp Lân!”
Bạch Dao vô cùng kinh ngạc, cũng không nói gì, Chu Thụy thì hừ lạnh một tiếng: “Đúng là âm hồn không tan!”
Dứt lời, hắn ta rút điện thoại, tìm Wechat của Lam Tinh, gửi định vị qua, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta: “Diệp Lân đang ở đây!”
Đôi mắt Diệp Lân sáng rực lên, trong lòng hắn dâng lên chút mong đợi.
Xe chạy thẳng về phía trước, trong vô thức Diệp Lân phát hiện kiến trúc quanh đây có chút quen thuộc, Diệp Lân nhìn kỹ thì nhận ra nơi này gần với tiểu khu Hoa Viên.
Đương nhiên, Diệp Lân ở Giang Thành ngoại trừ ra tiệm ăn bánh bao hay cháo gì đó thì hắn gần như không đi ăn ở nhà hàng.
Bình thường mẹ con nhà Lâm Vân Nguyệt ra ngoài ăn cơm cũng không đưa hắn theo, cảm thấy đi cùng hắn là một chuyện rất mất mặt.
Cũng chỉ khi đón năm mới, người trong nhà cùng ăn bữa cơm thì hắn mới đi cùng bọn họ.
Thế nên gần tiểu khu Hoa Viên có đồ ăn ngon gì, hắn thật sự không biết.
Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa tiểu khu Hoa Viên, Tần Hiểu Vi dừng xe.
Diệp Lân kinh ngạc nơi: “Nhà hàng mà cô nói nằm trong tiểu khu Hoa Viên à?”
“Không phải, phía trước xảy ra sự cố.” Tần Hiểu Vi nói.
Diệp Lân nhìn về trước cửa tiểu khu, ở bên kia cơ số người đã vây quanh lại.
Một chiếc xe hạng sang đang đậu trước cửa, nhưng đứng trước xe là một cô gái xinh đẹp, cô ta ra sức kéo người đàn ông đang muốn bước lên xe khiến cho người đi đường nhất thời không vượt lên được.
“Hàn Thạc?” Tần Hiểu Vi cau mày nói.
Diệp Lân đương nhiên cũng nhận ra, người đó chính là Hàn Thạc, còn người đang lôi kéo anh ta là Lâm Vân Nguyệt.
Trông Lâm Vân Nguyệt lúc này có chút nhếch nhác, đầu tóc cô ta rối tung, nước mắt chảy ròng ròng.
“Tên công tử bột này, chắc là lại đi trêu chọc con gái nhà người ta!” Tần Hiểu Vi nhíu mày nói.
Diệp Lân nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn không có chút thương cảm nào, Tần Hiểu Vi hạ cửa xe xuống, âm thanh bên ngoài cũng truyền tới.
“Hàn Thạc, anh không thể như vậy, anh không thể quẳng tôi đi như vậy được!” Ngoài xe, Lâm Vân Nguyệt khóc lóc nói: “Là anh chủ động theo đuổi tôi, vì để được bên cạnh anh mà tôi đã ly hôn với Diệp Lân, bây giờ tôi không còn gì cả, anh không thể bỏ rơi tôi được.”
Nghe tới đây, Tần Hiểu Vi sửng sốt, cô nhìn Diệp Lân nói: “Diệp Lân mà cô ta vừa nhắc tới là anh đúng không!”
Diệp Lân nghĩ chuyện này cũng không có gì mà phải phủ nhận cả: “Ừ, người phụ nữ đó là vợ cũ của tôi, vừa ly hôn mấy hôm trước.”
Tần Hiểu Vi giật mình, theo bản năng cô nhìn lên đỉnh đầu Diệp Lân.
Diệp Lân cạn lời: “Đừng nhìn, cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi bị cắm sừng, được chưa, có điều tôi kết hôn với cô ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trước đây xảy ra chút chuyện, kết hôn ba năm tôi còn chưa chạm vào tay cô ta nữa…
“Haha.” Tần Hiểu Vi rõ ràng không tin lời Diệp Lân nói.
Diệp Lân cũng không giải thích nhiều với cô, hắn tiếp tục nhìn ra bên ngoài!
“Đúng là tôi đã chủ động theo đuổi cô, ban đầu không phải cô vẫn cao cao tại thượng phớt lờ tôi sao? Sau hôm đó tôi lái xe thể thao tới tìm cô, cô tự chủ động bao nhiêu lẽ nào cô không biết sao?” Hàn Thạc vừa giãy dụa vừa nói: “Chia tay là chia tay, cô đừng quấn quýt lấy tôi nữa, tôi đã nói rồi, gia đình tôi không đồng ý.”
“Không được, anh không thể bỏ mặc tôi.” Lâm Vân Nguyệt khóc lóc, sống chết cũng ôm chặt lấy cánh tay Hàn Thạc.
Hàn Thạc nghiến răng nói: “Cô đến với tôi không phải chỉ vì tiền thôi sao, thời gian bên nhau tôi cũng tặng cho cô không ít túi xách, cộng thêm mua đồ cho mẹ cô, ít nhất cũng 10 vạn, thế là đủ rồi!”
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây xem, trên mặt anh ta có chút không nén được giận, anh ta đẩy mạnh Lâm Vân Nguyệt ra, cô ta đứng không vững liền ngã lăn ra đất.
Tần Hiểu Vi trông thấy cảnh này, cô nhíu chặt mày: “Cái tên Hàn Thược này đúng là loại súc sinh, tôi đoán anh ta là cái loại trở mặt vô tình!”
Dứt lời, cô nhìn về Diệp Lân nói: “Anh không qua xem à?”
Diệp Lân lắc đầu nói: “Chẳng liên quan gì tới tôi cả, đoạn hôn nhân này vốn dĩ là sai lầm, huống chi hiện tại chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Sau khi đẩy Lâm Vân Nguyệt xuống đất, Hàn Thạc sửa sang lại quần áo, sau đó nhìn xung quanh quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người ta chia tay bao giờ à?”
Nói xong, anh ta liếc nhìn Lâm Vân Nguyệt, trong ánh mắt lộ chút không cam lòng.
Hắn mới chiếm được chút tiện nghi từ Lâm Vân Nguyệt, nhưng cũng chưa ngủ được với cô ta.
“Cô gái này đáng thương thật!”
“Đúng vậy, đám công tử bột bây giờ, đúng là…”
Bên cạnh không ngớt tiếng bàn tán, trong phòng bảo vệ, mấy chú nói vọng ra với đám đông: “Mấy người nghĩ cô ta là loại người gì, chồng cũ của cô ta cũng ở tiểu khu Hoa Viên, chính là người mỗi tối đều trở về nhà với bộ dạng rách nát, anh ấy vác gạch ở công trường, sau này cô ta tìm được người có tiền thì liền ly hôn với chồng, còn đuổi anh ấy ra khỏi nhà, tôi còn trông thấy mấy lần mẹ cô ta đứng trước cổng tiểu khu lăng mạ chồng cũ của con gái, loại người này, theo tôi là đáng đời!”
Bên cạnh, khóe miệng Diệp Lân khẽ giật giật, chú bảo vệ này đắc đạo con mẹ nó rồi!
Quả thật, hắn từng mấy lần tranh chấp với Bạch Liên Hương trước cổng tiểu khu, không ngờ chú bảo vệ lại nhớ hết.
Lâm Vân Nguyệt ngồi bệt dưới đất khóc lớn.
Còn Hàn Thạc, anh ta cũng không quan tâm cô ta mà bước lên xe, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
Tần Hiểu Vi nhìn Lâm Vân Nguyệt đang ngồi khóc, cô nhíu mày hỏi: “Anh thật sự không quan tâm sao.”
“Lái xe đi, chúng ta đi ăn gì vậy.” Diệp Lân hỏi cô.
Tần Hiều Vi cau mày, cô nói với Diệp Lân: “Anh thật là nhẫn tâm, cho dù thế nào thì cô ta cũng là vợ cũ của anh mà đúng không?”
“Nếu như cô biết được cả nhà họ đối xử với tôi thế nào trong quãng thời gian kết hôn với cô ta, cô sẽ không nói như vậy nữa đâu.” Diệp Lân nói: “Lái xe đi!”
Nghe Diệp Lân nói như vậy, Tần Hiểu Vi cũng không nhiều lời, cô khởi động xe chậm rãi đi về phía trước.
Bởi vì nguyên nhân vừa nãy mà có chút tắc đường, vì vậy tốc độ xe chạy cũng không nhanh lắm.
Chiếc xe chậm rãi đi qua cổng tiểu khu, Diệp Lân ngồi trong xe, hắn không hề nhìn Lâm Vân Nguyên đang ngồi dưới đất khóc.
Nhưng Lâm Vân Nguyệt ngồi dưới đất lại vô tình nhìn thấy Diệp Lân, cô ta nhất thời sửng sốt.
Cô ta nhìn thấy Diệp Lân chạy qua trước mặt cô, cũng nhìn thấy người đang lái xe là Tần Hiểu Vi.
Sau khi ly hôn, cô ta cứ nghĩ mình sẽ tốt hơn, gả cho Hàn Thạch, sống một cuộc sống của phú bà giàu có! Còn Diệp Lân vẫn chỉ là một tên vác gạch ở công trường!
Nhưng mà mọi chuyện sau khi ly hôn lại không hề giống với cô ta tưởng tượng.
Hàn Thạc khác xa với những gì cô ta nghĩ, bây giờ cô ta cũng tuột mất Hàn Thạc rồi.
Mà Diệp Lân lại có một công ty, trở thành một người giàu có.
Phụ nữ bên cạnh anh ta từ Trâu Thiến Thiến đến người ngồi xong xe kia, ai cũng xinh đẹp không kém gì cô ta!
Trong lòng cô ta có một mất mát rất lớn, nhìn Diệp Lân đã đi xa, cô ta bò dậy, chỉnh sửa lại tóc tai, hồn bay phách lạc chạy về trong tiểu khu!
Tần Hiểu Vi lái xe được một đoạn, sau đó dừng lại ở bãi đậu xe ven đường, cô dẫn Diệp Lân vào trong một ngõ nhỏ.
“Chỗ này có nhà hàng ăn cơm sao?” Diệp Lân ngạc nhiên hỏi: “Cô đừng nói là lừa tôi đấy chứ!”
“Biến!” Tần Hiểu Vi mắng: “Tôi không có hứng thú với đàn ông đã từng kết hôn như anh đâu!”
“Đây là nhà của cựu bếp trưởng khách sạn Marriott, bếp trưởng bây giờ của khách sạn là học trò của ông ấy, sau khi ông ấy nghỉ hưu liền mở một quán ăn nhỏ tại nhà, có điều vì tuổi cao và bị thương ở tay, mỗi ngày ông ấy chỉ nấu rất ít món, tôi đưa anh tới đây chỉ dựa vào may mắn, cũng không chắc có được ăn không.” Tần Hiểu Vi nói.
Ánh mắt Diệp Lân sáng lên, đẳng cấp của khách sạn Marriott quả thực khá đáng nể.
Hai người đi lòng vòng trong ngõ, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm, bên trong kê mấy chiếc bàn gỗ để ngoài trời, không tính là sang trọng nhưng lại sạch sẽ!
Lúc này trong hẻm đã có người rồi.
“Uyển Uyển!” Tần Hiểu Vi đột nhiên gọi một tiếng: “Sao cậu lại ở đây!”
Đúng thế, trong hẻm là Giang Uyển Uyển và Bạch Dao, bọn họ đi 4 người.
Giang Uyển Uyển xoay người lại, lúc nhìn thấy Tần Hiểu Vi và Diệp Lân, cô có chút kinh ngạc nói: “Hiểu Vi, sao cậu lại đi cùng Diệp Lân!”
Bạch Dao vô cùng kinh ngạc, cũng không nói gì, Chu Thụy thì hừ lạnh một tiếng: “Đúng là âm hồn không tan!”
Dứt lời, hắn ta rút điện thoại, tìm Wechat của Lam Tinh, gửi định vị qua, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta: “Diệp Lân đang ở đây!”