Chương 39: Nhìn theo xe rời đi
Diệp Lân nghe thấy thế, lông mày khế nhếch lên một chút. Sau đó sờ mũi, Kỳ thực bọn họ cũng đâu nói sai lắm, quả thật cậu đánh không lại mà!”
nói: “Phải không?” Trên mặt Lữ Dương lộ vẻ nóng lòng muốn thử một phen. “Mấy người muốn phá cửa luôn hả?” Chiết Thu Vũ trừng mắt nhìn, sau đó
nhìn về phía Diệp Lân, nói: “Được rồi, anh về đi, bọn tôi đi đây, nhớ kỹ chuyện anh
đồng ý với tôi đấy, Giang Thành bên này đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Diệp Lân gật đầu.
Lữ Dương lại bĩu môi nói: “Đáng tiếc, lần sau gặp lại, tôi nhất định đánh cho. anh răng rơi đầy đất!”
“Lần sau gặp lại chỉ sợ cậu chỉ đành trở về vị trí số 1 thôi.” Diệp Lân thờ dài nói.
Chiết Thu Vũ cảm giác hai người nói tiếp thì chỉ sợ thật sự phá vỡ cửa mất, vội vàng kéo thùng ra xe.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lữ Dương nhìn Diệp Lân thật lâu, sau đó quay lại xe, rồi khởi động xe, một hàng bốn năm chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi Giang Thành!
Nhìn theo xe rời đi, Diệp Lân cũng vào trong nhà. Vừa mới vào nhà, điện thoại của Giang Chấn Nam đã gọi tới. “Alo!” Diệp Lân bắt máy.
“Alo, Diệp Lân hả? Ban nãy bác sỹ Chiết đã gọi cho chú nói rồi” Giang Chấn Nam khách sáo nói: “Lần này, lại phải phiền cháu một chút.”
“Đầu là chuyện cháu nên làm thôi.” Diệp Lân cười nói.
“Chú đã sắp xếp cho cháu chức vụ là trợ lý của phó tổng, hiện giờ Uyển Uyển là phó tổng tập đoàn công ty chúng ta, nhưng mà cho dù nó làm chuyện gì thì đối với cháu đây cũng chỉ là chức vụ nhàn tản thôi.” Giang Chấn Nam nói: “Về phần lương thì cháu cảm thấy chú nên cho cháu bao nhiêu là phù hợp, cho cháu năm phần trăm cổ phần công ty thì sao?”
Diệp Lân không từ chối.
Hắn cũng đâu thể làm bảo vệ không công được, phía yêu cầu của Người Gác Đêm cũng chẳng cứng nhắc, dù sao thì thành viên của Người Gác Đêm cũng phải chăm sóc gia đình của họ chứ.
Hồi trước, trong lúc Diệp Lân thực hiện nhiệm vụ thì anh đều có cổ phần của nhiều công ty tầm cỡ khác nhau.
Năm phần trăm cổ phần của công ty cũng không tính là nhiều đương nhiên cũng chẳng ít.
“Cháu không thành vấn đề." Diệp Lân gật đầu nói. Tì? truyệ? hay tại [ t rù?truyệ?.v? ]
“Vậy thì sáng mai cháu đến công ty rồi trực tiếp tìm gặp chú, chú sẽ dẫn cháu tới phòng nhân sự đăng ký.” Giang Chấn Nam nói.
Diệp Lân gật đầu, cúp điện thoại.
Hôm sau, Diệp Lân ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy, sau khi ăn bữa sáng đơn giản thì anh chậm rãi tới công ty của Giang Chấn Nam.
Rất nhanh, anh đã tới sảnh của công ty, đi thẳng đến bàn lễ tân.
Trước quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp nhìn thấy Diệp Lân, ánh mắt sáng lên, hiển nhiên là nhận ra anh, cô nàng cười ngọt ngào nhìn Diệp Lân, nói: “Anh tới †ìm tổng giám đốc Giang, Giang Uyển Uyển ạ?”
Diệp Lân kinh ngạc hỏi: “Cô biết tôi hả?”
Lễ tân cười nói: “Hiện giờ toàn bộ công ty có ai mà không biết anh đâu ạ, anh chính là bạn trai của tổng giám đốc Giang mài!”
Diệp Lân hết nói nổi rồi.
Lần trước lúc anh tới đây, Giang Uyển Uyển đứng trước mặt mội người tuyên bố hắn chính là bạn trai của cô, lúc ấy có không ít người ở phòng thu hình, có lẽ sau khi thu hình xong thì lập tức truyền lên diễn đàn của công ty.
Diệp Tân gãi đầu nói: “Thôi được rồi!”
Lễ tân lại cười với anh, cầm lấy thẻ trên quầy đưa cho Diệp Lân, cười nói: “Quét thẻ là vào được!”
Diệp Lân gật đầu, anh vừa định lấy thẻ thì một bóng người lập tức bước tới giật lấy tấm thẻ, quát: “Mấy người đứng đây làm gì hả, sao lại tùy tiện cho bất kì ai cũng vào được công ty hả, lỡ như đồ trong công ty bị mất cắp thì sao, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
“Tạ... Giám đốc Tại” Lễ tân vội vàng cúi đầu, nói: “Đây là... hình như anh ta là bạn trai của tổng giám đốc Giang...”
“Bạn trai cái gì, sao tôi lại không biết Uyển Uyển có bạn trai?” Vị Giám đốc Tạ quát.
Diệp Lân nhìn về phía anh ta, người ở trước mặt cao hơn anh một chút, dáng vẻ khá đẹp trai, mặc vest phẳng phiu đậm chất dáng vẻ tuổi trẻ, đầy triển vọng!
Thấy Diệp Lân nhìn mình, anh ta cười lạnh một tiếng: “Muốn tìm người thì tự mình ra cửa mà đợi, công ty chúng tôi không phải là chỗ để mấy người vớ va vớ vẩn có thể bước vào! Cũng không nhìn lại bộ dạng chính mình xem, cái dáng vẻ thấp hèn, tỉ tiện của cậu xứng với Uyển Uyển hả?”
nói: “Phải không?” Trên mặt Lữ Dương lộ vẻ nóng lòng muốn thử một phen. “Mấy người muốn phá cửa luôn hả?” Chiết Thu Vũ trừng mắt nhìn, sau đó
nhìn về phía Diệp Lân, nói: “Được rồi, anh về đi, bọn tôi đi đây, nhớ kỹ chuyện anh
đồng ý với tôi đấy, Giang Thành bên này đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Diệp Lân gật đầu.
Lữ Dương lại bĩu môi nói: “Đáng tiếc, lần sau gặp lại, tôi nhất định đánh cho. anh răng rơi đầy đất!”
“Lần sau gặp lại chỉ sợ cậu chỉ đành trở về vị trí số 1 thôi.” Diệp Lân thờ dài nói.
Chiết Thu Vũ cảm giác hai người nói tiếp thì chỉ sợ thật sự phá vỡ cửa mất, vội vàng kéo thùng ra xe.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lữ Dương nhìn Diệp Lân thật lâu, sau đó quay lại xe, rồi khởi động xe, một hàng bốn năm chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi Giang Thành!
Nhìn theo xe rời đi, Diệp Lân cũng vào trong nhà. Vừa mới vào nhà, điện thoại của Giang Chấn Nam đã gọi tới. “Alo!” Diệp Lân bắt máy.
“Alo, Diệp Lân hả? Ban nãy bác sỹ Chiết đã gọi cho chú nói rồi” Giang Chấn Nam khách sáo nói: “Lần này, lại phải phiền cháu một chút.”
“Đầu là chuyện cháu nên làm thôi.” Diệp Lân cười nói.
“Chú đã sắp xếp cho cháu chức vụ là trợ lý của phó tổng, hiện giờ Uyển Uyển là phó tổng tập đoàn công ty chúng ta, nhưng mà cho dù nó làm chuyện gì thì đối với cháu đây cũng chỉ là chức vụ nhàn tản thôi.” Giang Chấn Nam nói: “Về phần lương thì cháu cảm thấy chú nên cho cháu bao nhiêu là phù hợp, cho cháu năm phần trăm cổ phần công ty thì sao?”
Diệp Lân không từ chối.
Hắn cũng đâu thể làm bảo vệ không công được, phía yêu cầu của Người Gác Đêm cũng chẳng cứng nhắc, dù sao thì thành viên của Người Gác Đêm cũng phải chăm sóc gia đình của họ chứ.
Hồi trước, trong lúc Diệp Lân thực hiện nhiệm vụ thì anh đều có cổ phần của nhiều công ty tầm cỡ khác nhau.
Năm phần trăm cổ phần của công ty cũng không tính là nhiều đương nhiên cũng chẳng ít.
“Cháu không thành vấn đề." Diệp Lân gật đầu nói. Tì? truyệ? hay tại [ t rù?truyệ?.v? ]
“Vậy thì sáng mai cháu đến công ty rồi trực tiếp tìm gặp chú, chú sẽ dẫn cháu tới phòng nhân sự đăng ký.” Giang Chấn Nam nói.
Diệp Lân gật đầu, cúp điện thoại.
Hôm sau, Diệp Lân ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy, sau khi ăn bữa sáng đơn giản thì anh chậm rãi tới công ty của Giang Chấn Nam.
Rất nhanh, anh đã tới sảnh của công ty, đi thẳng đến bàn lễ tân.
Trước quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp nhìn thấy Diệp Lân, ánh mắt sáng lên, hiển nhiên là nhận ra anh, cô nàng cười ngọt ngào nhìn Diệp Lân, nói: “Anh tới †ìm tổng giám đốc Giang, Giang Uyển Uyển ạ?”
Diệp Lân kinh ngạc hỏi: “Cô biết tôi hả?”
Lễ tân cười nói: “Hiện giờ toàn bộ công ty có ai mà không biết anh đâu ạ, anh chính là bạn trai của tổng giám đốc Giang mài!”
Diệp Lân hết nói nổi rồi.
Lần trước lúc anh tới đây, Giang Uyển Uyển đứng trước mặt mội người tuyên bố hắn chính là bạn trai của cô, lúc ấy có không ít người ở phòng thu hình, có lẽ sau khi thu hình xong thì lập tức truyền lên diễn đàn của công ty.
Diệp Tân gãi đầu nói: “Thôi được rồi!”
Lễ tân lại cười với anh, cầm lấy thẻ trên quầy đưa cho Diệp Lân, cười nói: “Quét thẻ là vào được!”
Diệp Lân gật đầu, anh vừa định lấy thẻ thì một bóng người lập tức bước tới giật lấy tấm thẻ, quát: “Mấy người đứng đây làm gì hả, sao lại tùy tiện cho bất kì ai cũng vào được công ty hả, lỡ như đồ trong công ty bị mất cắp thì sao, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
“Tạ... Giám đốc Tại” Lễ tân vội vàng cúi đầu, nói: “Đây là... hình như anh ta là bạn trai của tổng giám đốc Giang...”
“Bạn trai cái gì, sao tôi lại không biết Uyển Uyển có bạn trai?” Vị Giám đốc Tạ quát.
Diệp Lân nhìn về phía anh ta, người ở trước mặt cao hơn anh một chút, dáng vẻ khá đẹp trai, mặc vest phẳng phiu đậm chất dáng vẻ tuổi trẻ, đầy triển vọng!
Thấy Diệp Lân nhìn mình, anh ta cười lạnh một tiếng: “Muốn tìm người thì tự mình ra cửa mà đợi, công ty chúng tôi không phải là chỗ để mấy người vớ va vớ vẩn có thể bước vào! Cũng không nhìn lại bộ dạng chính mình xem, cái dáng vẻ thấp hèn, tỉ tiện của cậu xứng với Uyển Uyển hả?”