Chương : 15
Lang ly uyên dùng đao thách đấu , hàn quang lạnh thấu xương, khí thế như hồng, hoàn toàn khác với ngữ khí của đối thủ , quỷ mẫu vừa mới bắt đầu còn chưa tìm được cơ hội ha độc, chỉ có vẻ hơi vụng về xuất ra pháp trượng phản kích. Long y hoàng nhẹ nhàng vuốt tóc dài, không quan tâm đến bộ dáng khẩn trương của mọi người ,từ từ xem trận đấu, phảng phất có vẻ như đã biết trước kết quả. Đột nhiên, một kích của Lang Ly Uyên, Quỷ mẫu cũng không có nhanh chóng tránh ra, mà là hơi hơi nghiêng người, chỉ là tránh thoát lưỡi dao, nàng bỗng nhiên xòe bàn tay ra, mười ngón tay khô gầy như sài, lòng bàn tay bay nhanh đến chụp lên thân đao. Chỉ là trong nháy mắt, Lang ly uyên cảm giác được đao trên tay đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, lập tức buông tay ra, lập tức thanh đao rơi xuống đất, tứ thì cắt thành hai đoạn, mà nơi quỷ mẫu vừa chạm qua đã có dấu vết hủ thực. Hủ thực vũ khí – hủ độc. Quay người lại, từ tay áo quỷ mẫu nhanh chóng vươn lên, bốn phía bay lả tả những hạt bụi nhỏ không phân biệt rõ – thiển sắc phấn vụn , chậm rãi bay xung quanh thân ảnh Lang Ly Uyên . Lang ly uyên đã tránh thoát một chưởng của nàng,nhưng chính là độc phấn đã dính vào người, hắn theo bản năng muốn phủi,nhưng lại phát hiện bản thân tự nhiên lại ngay cả cảm giác khác thường cũng không có , đột nhiên, hắn nhớ ra mới vừa rồi Long Y Hoàng đã truyền máu của nàng sang cho hắn. Khe hở của trân chiến đã hé mở, hắn kinh ngạc nhìn về phía trên ghế nãy giờ có người từ nãy đến giờ vẫn không có một tia khẩn trương – Long y hoàng. “Nếu như máu của ta không thể giải được tiểu độc- xích huyết lưu xa , Long Y Hoàng ta đây thực không xứng đáng chút nào.” Long y hoàng quấn tóc dài quanh bản thân , đặt ở bên môi, chậm rãi nháy mắt, không nói mà lộ vẻ diêm dúa ,lẳng lơ ,quyến rũ. Quỷ mẫu cũng là chấn kinh không ít, đòn sát thủ của bản thân dĩ nhiên không hiệu, mà Lang ly uyên cũng nhân cơ hội phản kích. Kỳ thật, quỷ mẫu trừ…ra giỏi về dụng độc ở ngoài, tốc độ cũng chiếm ưu thế,thân thể bay nhanh đến công kích Lang ly uyên, Lang ly uyên trở tay theo bản năng, muốn ngăn cản nàng thoát đi. Nhất định như vậy một cái động tác bình thường , mặc dù không có dễ dàng ngăn cản quỷ mẫu, chính khiến quỷ mẫu khó mà thành công âm mưu được, ngón tay của quỷ mẫu nhanh chóng cắt qua một cái lỗ hổng lớn, tinh tế thật dài, huyết còn không chảy ra, vết thương đã biến thành hắc tử. Quỷ mẫu lập tức dừng lại động tác đang thi triển, chính là độc tố đã lan tràn tựa hồ khắp cơ thể nàng, không được khoảng cách, tử hắc sắc cũng đã lan tràn tới khuỷu tay, nàng thậm chí nàng còn không vội hoảng sợ, tay kia nhanh chóng từ lưng sườn lấy ra hơn mười cái ngân châm nhỏ, nhanh chóng cắm vào phần cánh tay còn chưa bị thương . Cuối cùng cũng chỉ là tạm thời cản trở độc tố lan tràn, nhưng là nàng so sánh bất luận kẻ nào đều phải rõ ràng, không ra một khắc, tựu liên những … này ngân châm cũng sẽ không thể ngăn chặn được độc tố , nhìn nhìn lại cánh tay hoàn toàn đã bị độc tố làm đen lại , đã không còn cảm thấy bất cứ cảm giác gì nữa. Thiệt thòi ,nàng ở trên giang hồ tự xưng độc cổ quỷ mẫu, nhưng lần này lại gặp loại độc tố bản thân chưa từng thấy qua – loai độc lui ăn mòn này, thậm chí cũng không có nghe qua độc lại có thể phát tán nhanh , mạnh như vậy. Lang ly uyên cũng sửng sờ tại chỗ, nhìn hành động dị thường của quỷ mẫu, sau đó giơ lên tay xem, vừa vặn thấy cây ngân châm trong tay, đột nhiên không rét mà run. Quỷ mẫu khẽ cắn môi, bưng cánh tay đã tàn phế , đi tới trước mặt Lang ly uyên, cúi đầu nói: “Minh chủ, quỷ mẫu nhận thua, nhưng là thỉnh ngài thanh giải dược cấp dùm quỷ mẫu, quỷ mẫu sau này sẽ hết lòng phục vụ ngài!” “Ngươi được mọi người xưng là cổ chi mẫu, chẳng lẽ lại không thể giải loại độc chất này sao?” Lang ly uyên hỏi ngược lại. “Ta, ta cũng không thể phát hiện đây là loại độc gì, lai có thể mạnh như vậy , chỉ sợ chút nữa lại có thể bị mất mạng , thỉnh minh chủ cứu ta!” Quỷ mẫu thiếu chút nữa lời nói đã không còn mạch lạc . Long y hoàng đột nhiên rất đồng tình nàng, dù sao cũng là người, nay sắp bị dồn vào đường cùng, Na một khắc đều có bối rối. Chính là, tại sao bản thân nàng lúc này lại có thể thong dong như vậy, tối hậu ngưng kết tại nụ cười trên mặt, dĩ nhiên là so sánh với bất cứ thứ gì lúc này đều vô cùng tuyệt mỹ . “Đây không phải là độc của ta , ngươi cần phải đi hỏi vị cô nương kia.” Lang ly uyên cánh tay dài duỗi ra, chỉ hướng Long y hoàng. Tức thì, Long y hoàng trở thành tiêu điểm . Quỷ mẫu có chút chần chờ, nhưng mà vẫn đi tới, thuận tiện chuyển vấn đề : “Đây là cái độc gì.” “Nguyệt liên, tên do ta đặt, rất đẹp sao??” “Gải dược thế nào?.” “Tấm tắc, nhìn, thái độ nhất định không giống giải dược sao? Ta cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Vân tẫn thúc thúc chế độc ,cũng sẽ thuận tiện phân phối giải dược, đương nhiên, kết quả là, không có giải dược.” “Biệt nói giỡn! Đưa giải dược ra đây!” Quỷ mẫu sanh khí, sắc mặt so sánh với trước càng thêm xanh mét. “Ta khuyên ngươi đừng nghĩ tới muốn giải dược , không có nhất định không có, hiện tại ngươi bắt tay tí khảm rớt còn kịp, nếu không đến lúc độc lan toàn bộ cơ thể, như vậy sang năm , hôm nay có lẽ đã thành ngày giỗ của ngươi .” “Ngươi không đưa ta thuốc giải, ta sẽ giết ngươi!” Vừa nói, quỷ mẫu giơ cánh tay hoàn hảo còn lại của mình lên, muốn có bao nhiêu dữ tợn thì có bấy nhiêu, Lang ly uyên đang muốn tiến lên, lại bị Long y hoàng chăn lại. “Độc tộ của ngươi đối với ta là không có hiệu quả, xin cứ tự nhiên.” “Ngươi! Ngươi không cần không biết…” Quỷ mẫu lời còn chưa dứt, trong lúc nàng nói, cánh tay giơ ngân châm lặng yên không phát ra hơi thở, từ từ rơi xuống, độc tố… có lẽ .. không có bất cứ thứ gì ức chế, trong nháy mắt lan tràn đến toàn bộ thân thể nàng. Chợt, vẻ mặt nàng trở nên cứng ngắc, tựa như tượng đá. Long y hoàng đứng lên, nhe nhàng đẩy nhẹ vào thân thể quỷ mẫu. Tựa như tượng đá ầm môt tiếng rồi ngã xuống …nhất châm chọc chuyện, chớ quá vu một cái nhân chết ở bản thân am hiểu nhất – chiêu số hạ. Thi thể rất nhanh được đưa đi « mai táng »,truyền thuyết một thời đã bị chôn vùi. Lang ly uyên thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh,như tỉnh như mê, hắn chầm chậm đưa ngân trâm đang cầm trong tay ra đưa tới trước mặt Long Y Hoàng. “Ngươi thích ta sẽ đưa cho ngươi, ta còn rất nhiều cái như thế » “Không dùng, ta không có thói quen dùng cái này » “Là không có quen mang vũ khí nguy hiểm như vậy bên người , cũng không có thói quen làm địch thủ nhanh như vây có thể mất mạng ? » Long y hoàng nhìn qua ngân châm, lại một lần nữa xoay lại chỉ thượng, nhẹ nhàng mở chốt, thu hồi ngân châm. “Ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có lúc lạnh như thế.” “Đối với người có thể uy hiếp mình, cũng không nên lưu tình, đó cũng là quy luật sinh tồn không phải sao ? » “Ta không đủ hiểu rõ ngươi.” “Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ ta.” So sánh với Vũ Hậu kỳ, Lang ly uyên sẽ không có chuyện gì , Long y hoàng nói muốn đến đi ngắm cảnh một chút , hắn gật đầu đáp ứng đi cùng bồi nàng . “Nếu là Oanh nhi thấy ngươi cùng ta hiện tại, không biết sẽ nghĩ như thế nào.” Long y hoàng nhìn người đến người đi qua qua lại lại, đột nhiên nói. “Ta sẽ cùng nàng giải thích , cũng nói rõ ràng mọi chuyện, hóa giải mọi tin tưởng của nàng.” “Chỉ mong ba.” “Tại sao là chỉ mong? Không phải nhất định?” “Lang công tử, xem ra ngươi đối với lòng của nữ nhân vẫn còn chua hiểu rõ vẫn còn rất nhiều thiếu sót nha.” “Có ý tứ?” “Nữ nhân khi đố kị, thì rất là đáng sợ, đến lúc đó không biết ta và ngươi sẽ ra sao.” Lang ly uyên nhất sững sờ, muốn tiếp tục hỏi, chính là Long y hoàng bắt đầu trở nên im lặng, không…để ý đến hắn nữa. Bên cạnh có sạp bán trang sức , Lang ly uyên tùy ánh mắt đảo qua, lại bị cây trâm hấp dẫn trong đó chú ý. Màu vàng, hồng bảo thạch cuối cùng lại nở ra một đóa hoa hồng liên. Hắn thuận tay cầm lấy, trực tiếp ướm thử lên búi tóc Long y hoàng . Long y hoàng kỳ quái nhìn hắn, sau đó gỡ cây trâm xuống: “Ngươi không nên dùng ta làm thí nghiệm , đồ rất đẹp, Oanh nhi nhất định sẽ thích.” “ Mua.” Lang ly uyên vừa nói, vừa móc bạc ra trả tiền. “Không cần, ta không thích trang sức.” “Rất thích hợp với ngươi.” “Nếu là Oanh nhi thì càng thêm thích hợp .” “Ngươi không tin mắt ta ? Đến cuối cùng cây trâm thích hợp với ai chẳng lẽ ta không biết sao ? Coi như làm kỉ niệm đi, có thể không được tốt lắm, qua một thời gian nữa ta sẽ mua tặng ngươi thứ tốt hơn. » “Không cần làm phiền , cái…này cũng rất tốt, cám ơn.” Long y hoàng chưa từng có cái trang sức gì đặc biệt yêu tha thiết , cây trâm này là ngoại lệ sẽ mãi đi cùng nàng. Cho dù sau này có lúc cuộc sống gặp khó khăn, nàng cũng sẽ kiên trì một mực giữ cây trâm, mãi đến khi màu đỏ ở bảo thạch mất đi rực rỡ, tựa hồ như vậy, có thể tiếp tục kiên cường. Trong sông Hồng Liên như trước như lửa,thân ảnh Lang ly uyên đang ngắm nhìn Hồng Liên xinh đep kia, hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Qua hai ngày ta phải rời khỏi nơi này giải quyết một số chuyện, có khả năng trong một thời gian ngắn sẽ không quay trở về, ta hy vọng ngươi có thể tới đưa tiễn ta,cùng với Oanh nhi, ba chúng ta sẽ cùng nhau nói rõ.” “Ân.” Long y hoàng gật đầu, gió khẽ lướt qua thổi bay mái tóc dìa của nàng . Hiện tại hai người, căn bản không có dự liệu sau này mọi chuyện sẽ đi đến đâu , chỉ là sẽ nhớ kỹ dù mọi chuyện có như thế nào, hồng liên sẽ mãi chung thủy, uốn lượn khúc chiết, giống như mãi mãi không chia lìa .