Chương : 20
Eiditor: kaylee - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
“Két!”
Cửa lập tức được mở ra.
Tuy rằng biết rõ có thể là cạm bẫy, có thể là dò xét, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn là không cách nào kiềm chế được kích động đến gần với Thủy Lưu Ly kia. Chỉ cần có nó trong tay, nàng có thể bàn điều kiện với Tiêu Mặc, với Hạ Lan Thụy, cũng có thể thoát khỏi vận mệnh đau khổ của mình. Mà bây giờ, mỗi người đều muốn lấy được bảo vật đang ở trong tay người nam nhân này….
“Bích Dao, ruốt cuộc ngươi cũng đã chịu gặp ta! Cám ơn ngươi!”
Diệp Văn ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, dịu dàng nói ra những lời ân ái, mà Hạ Lan Phiêu đối với những lời này đã không còn cảm giác. Ở trong này nửa tháng, tiết mục tổn thương – nói xin lỗi – tổn thương đã diễn đi diễn lại vô số lần, nàng cũng đã quen rồi. Mặc dù thân thể còn đau nhức, nhưng bỗng nhiên nàng có chút ưa thích cái loại cuộc sống có thể biết trước sẽ phát sinh chuyện gì này. So với hoàng cung có bề ngoài yên bình lại ẩn dấu vô số nguy hiểm kia, có lẽ cuộc sống hiện tại thích hợp với ta hơn…. Lẽ nào ở đây một thời gian quá dài, ta cũng biến thái rồi sao?
Rất nhiều lần, có rất nhiều lần ở thời điểm đang bị Diệp Văn đánh nàng muốn lớn tiếng gào thét lên, muốn người nào đó xuất hiện, dẫn nàng đi, dẫn nàng đi xa thoát khỏi hết tất cả mọi thứ nơi đây. Rất nhiều lần nàng cũng xiết chặt chiếc còi Hạc Minh đưa cho nàng, nhưng ruốt cuộc vẫn không sử dụng. Bởi vì nàng biết rõ, quan hệ của Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu không phải đơn thuần như vậy. Hạc Minh chỉ là vì ước định nào đó mới ở lại bên người Hạ Lan Phiêu. Mà khi thời gian vừa hết, hắn sẽ trở mặt mà không hề luyến tiếc.
Nếu như phiền toái đến Hạc Minh, chỉ biết càng dây dưa với hắn nhiều hơn…. Mà ta, không muốn cùng những nam nhân này có bất kỳ quan hệ gì. Ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, kết hôn, sinh con, chăm lo việc nhà, từ từ chờ chết. Nhưng mà, vì cái gì mà hi vọng nhỏ bé này đối với ta mà nói sao mà khó có thể thực hiện như vậy….
Mặc dù biết dưới bộ mặt mỉm cười của Hạc Minh là sự máu lạnh vô tình, nhưng cái còi này, cũng là ấp áp cùng hi vọng cuối cùng trong lòng nàng. Mỗi khi không thể chịu nổi, nàng sẽ nghĩ, nhịn thêm một chút là qua rồi, ta muốn dùng cái còi trong tình cảnh nguy hiểm hơn…. Cho nên nàng liền thực cố gắng chịu đựng.
Mỗi lần bị Diệp Văn đánh gần như không thể hô hấp, mỗi lần bị hắn dùng nến làm bỏng, dùng roi da quất, còn lúc chịu nụ hôn chán ghét của hắn, Hạ Lan Phiêu cũng sẽ cố gắng không để cho mình nghĩ đến những đau đớn kia, mà là tưởng tượng mình đã thoát khỏi vận mệnh đau đớn này có một cuộc sống tươi đẹp. Nàng, không muốn chết. Mặc dù vận mệnh đối với nàng thật bất công, mặc dù nàng sống hèn mọn như vậy, đau đớn như vậy, nhưng nàng tuyệt không muốn chết. Nàng, Hạ Lan Phiêu chẳng qua là kiên cường đến đáng sợ!
“Thủy Lưu Ly ở đâu?” Hạ Lan Phiêu nhìn Diệp Văn.
“Bích Dao thích sao?”
“Đúng vậy, ta rất thích. Nếu Đại Vương đưa nó cho ta, ta thật sự rất vui mừng.”
“Thật sao? Vậy ngươi sẽ không rời bỏ ta đi, cũng sẽ không dây dưa không rõ cùng tiểu tử Diệp Toàn Na kia?” Hai mắt của Diệp Văn tỏa sáng.
“Đương nhiên…. Đưa nó cho ta đi, Đại Vương.”
Khuôn mặt đầy vết thương của Hạ Lan Phiêu thản nhiên cười với Diệp Văn, nụ cười kia thật là muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Nhưng mà, Diệp Văn thấy nụ cười này lại giống như nhặt được báu vật. Thân thể của hắn khẽ run run, lẩm bẩm nói: “Bích Dao… ngươi cười với ta…. Nhiều năm như vậy ruốt cuộc ngươi đã cười với ta! Ta cho, chính là Thủy Lưu Ly! Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cho dù là giang sơn của ta, tính mạng của ta, ta cũng cho ngươi! Ngoan, trước tiên đi ăn cơm, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem Thủy Lưu Ly! Tất cả mọi người đều nói nó là chìa khóa mở bảo tàng, nhưng bọn hắn sẽ không hiểu được cái đẹp của nó….”
“Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Không được, phải ăn cơm trước. Thân thể ngươi suy yếu như vậy, không ăn cơm chắc chắn không có hơi sức đi lên đỉnh Tuyết Sơn. Nghe lời ta.”
Diệp Văn ần cần đút thức ăn cho Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu than nhẹ một tiếng, liền thẫn thờ ăn hết. Nàng đang ở trong tay Diệp Văn, cho nên nàng cũng không sợ Diệp Văn hạ thêm chút độc dược vào thức ăn, các loại dược liệu thuốc mê, cho dù có hạ thêm dược, nàng cũng không quan tâm. Dù sao, quá nhiều rận cắn không được, quá nhiều kịch độc không sợ chết….
Nhìn Hạ Lan Phiêu ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, ruốt cuộc Diệp Văn cũng hài lòng. Hắn khẽ liếm hạt cơm dính ở khóe môi Hạ Lan Phiêu, hạnh phúc nói: “Rất ngọt.”
Ngọt cái đầu ngươi! Lần sau ăn cơm ta nhất định phải chú ý, không thể lưu lại vết tích trên bất kỳ bộ phận nào của cơ thể! Ô ô ô….
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu duy trì nét mặt băng sơn vạn năm không đổi với tên biến thái Diệp Văn, nhưng nàng không biết rằng, vẻ mặt như vậy đúng là vẻ mặt thường thấy nhất ở Bích Dao, cũng là vẻ mặt Diệp Văn quen thuộc nhất. Mặc dù biết rõ cô gái trước mặt không phải là Bích Dao, nhưng hắn vẫn nhịn không được thân cận với nàng, thậm chí nguyện ý giao tất cả cho nàng. Bởi vì nàng, có thể làm cho hắn có thể ảo tưởng….
“Bích Dao, chúng ta đi thôi. Thủy Lưu Ly ta sẽ không cho bất kỳ ai. Trừ ngươi ra. Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.”
Diệp Văn than nhẹ một tiếng, liền cởi áo choàng làm bằng lông chồn đen vừa dày vừa nặng ở trên người xuống, che phủ Hạ Lan Phiêu cực kỳ chặt chẽ. Bọn họ dẫn theo mười mấy binh lính tiến vàoTuyết Sơn, mà Tuyết Sơn, đang ở trước mắt.
Đại Kim là nơi giá lạnh, Tuyết Sơn lại càng là nơi quanh năm tuyết đọng, không bao giờ tan. Loại cảnh tượng kỳ lạ này của Bắc Quốc đúng là hiếm thấy ở Đại Chu ấm áp, Bạch Vô Hạ trắng noãn không tỳ vết của Tuyết Sơn giống như mẫu thân từ ái, chờ đợi hài tử về muộn là nàng. Mà Hạ Lan Phiêu nhìn Tuyết Sơn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút cuồng nhiệt, chỉ muốn hòa tan ở trong núi rừng, hưởng thụ một mảnh tinh khiết này lại làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy.
“Bích Dao, ngươi đi chậm một chút! Cẩn thận dưới chân.”
Diệp Văn đi sau lưng Hạ Lan Phiêu, cẩn thận che chở thân thể nàng sợ nàng không cẩn thận rơi xuống sơn nhai. Chân của Hạ Lan Phiêu đi giày nhỏ làm bằng da hươu đã cóng đến đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cố chấp đi lên đỉnh núi, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng thật sâu. Mà bọn họ, ruốt cuộc đã đi lên đỉnh núi – Thiên Trì.
Nước ở Thiên Trì đúng là màu xanh lá cây đẹp nhất, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, ở giữa màn tuyết trắng xóa giống như một khối bảo thạch màu xanh yên bình. Nhưng mà, mặc dù nó rất đẹp, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm ẩn trong đó. Diệp Văn nhìn Thiên Trì, nhẹ nói: “Bích Dao, Thủy Lưu Ly đang ở bên trong. Ngươi nhìn, tảng đá màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng trên mặt nước kia, chính là Thủy Lưu Ly.
Nếu như không phải là Diệp Văn nói cho nàng biết, Hạ Lan Phiêu sẽ hoàn toàn không phát hiện trong Thiên Trì có cái tảng đá gì. Nàng tập trung tinh thần nhìn theo tay của Diệp Văn, thực sự phát hiện trên mặt hồ có một chỗ màu xanh hơi nhạt hơn nơi khác một chút. Tảng đá xanh nhạt ấy, đang ở giữa hồ, chỉ cần là người có kỹ năng bơi lội nhảy xuống, là có thể lấy được.
“Muốn không?” Diệp Văn dịu dàng hỏi.
“Muốn.”
“Được. Người đâu, nhảy xuống hồ, lấy được Thủy Lưu Ly liền được trọng thưởng.”
“Két!”
Cửa lập tức được mở ra.
Tuy rằng biết rõ có thể là cạm bẫy, có thể là dò xét, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn là không cách nào kiềm chế được kích động đến gần với Thủy Lưu Ly kia. Chỉ cần có nó trong tay, nàng có thể bàn điều kiện với Tiêu Mặc, với Hạ Lan Thụy, cũng có thể thoát khỏi vận mệnh đau khổ của mình. Mà bây giờ, mỗi người đều muốn lấy được bảo vật đang ở trong tay người nam nhân này….
“Bích Dao, ruốt cuộc ngươi cũng đã chịu gặp ta! Cám ơn ngươi!”
Diệp Văn ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, dịu dàng nói ra những lời ân ái, mà Hạ Lan Phiêu đối với những lời này đã không còn cảm giác. Ở trong này nửa tháng, tiết mục tổn thương – nói xin lỗi – tổn thương đã diễn đi diễn lại vô số lần, nàng cũng đã quen rồi. Mặc dù thân thể còn đau nhức, nhưng bỗng nhiên nàng có chút ưa thích cái loại cuộc sống có thể biết trước sẽ phát sinh chuyện gì này. So với hoàng cung có bề ngoài yên bình lại ẩn dấu vô số nguy hiểm kia, có lẽ cuộc sống hiện tại thích hợp với ta hơn…. Lẽ nào ở đây một thời gian quá dài, ta cũng biến thái rồi sao?
Rất nhiều lần, có rất nhiều lần ở thời điểm đang bị Diệp Văn đánh nàng muốn lớn tiếng gào thét lên, muốn người nào đó xuất hiện, dẫn nàng đi, dẫn nàng đi xa thoát khỏi hết tất cả mọi thứ nơi đây. Rất nhiều lần nàng cũng xiết chặt chiếc còi Hạc Minh đưa cho nàng, nhưng ruốt cuộc vẫn không sử dụng. Bởi vì nàng biết rõ, quan hệ của Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu không phải đơn thuần như vậy. Hạc Minh chỉ là vì ước định nào đó mới ở lại bên người Hạ Lan Phiêu. Mà khi thời gian vừa hết, hắn sẽ trở mặt mà không hề luyến tiếc.
Nếu như phiền toái đến Hạc Minh, chỉ biết càng dây dưa với hắn nhiều hơn…. Mà ta, không muốn cùng những nam nhân này có bất kỳ quan hệ gì. Ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, kết hôn, sinh con, chăm lo việc nhà, từ từ chờ chết. Nhưng mà, vì cái gì mà hi vọng nhỏ bé này đối với ta mà nói sao mà khó có thể thực hiện như vậy….
Mặc dù biết dưới bộ mặt mỉm cười của Hạc Minh là sự máu lạnh vô tình, nhưng cái còi này, cũng là ấp áp cùng hi vọng cuối cùng trong lòng nàng. Mỗi khi không thể chịu nổi, nàng sẽ nghĩ, nhịn thêm một chút là qua rồi, ta muốn dùng cái còi trong tình cảnh nguy hiểm hơn…. Cho nên nàng liền thực cố gắng chịu đựng.
Mỗi lần bị Diệp Văn đánh gần như không thể hô hấp, mỗi lần bị hắn dùng nến làm bỏng, dùng roi da quất, còn lúc chịu nụ hôn chán ghét của hắn, Hạ Lan Phiêu cũng sẽ cố gắng không để cho mình nghĩ đến những đau đớn kia, mà là tưởng tượng mình đã thoát khỏi vận mệnh đau đớn này có một cuộc sống tươi đẹp. Nàng, không muốn chết. Mặc dù vận mệnh đối với nàng thật bất công, mặc dù nàng sống hèn mọn như vậy, đau đớn như vậy, nhưng nàng tuyệt không muốn chết. Nàng, Hạ Lan Phiêu chẳng qua là kiên cường đến đáng sợ!
“Thủy Lưu Ly ở đâu?” Hạ Lan Phiêu nhìn Diệp Văn.
“Bích Dao thích sao?”
“Đúng vậy, ta rất thích. Nếu Đại Vương đưa nó cho ta, ta thật sự rất vui mừng.”
“Thật sao? Vậy ngươi sẽ không rời bỏ ta đi, cũng sẽ không dây dưa không rõ cùng tiểu tử Diệp Toàn Na kia?” Hai mắt của Diệp Văn tỏa sáng.
“Đương nhiên…. Đưa nó cho ta đi, Đại Vương.”
Khuôn mặt đầy vết thương của Hạ Lan Phiêu thản nhiên cười với Diệp Văn, nụ cười kia thật là muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Nhưng mà, Diệp Văn thấy nụ cười này lại giống như nhặt được báu vật. Thân thể của hắn khẽ run run, lẩm bẩm nói: “Bích Dao… ngươi cười với ta…. Nhiều năm như vậy ruốt cuộc ngươi đã cười với ta! Ta cho, chính là Thủy Lưu Ly! Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cho dù là giang sơn của ta, tính mạng của ta, ta cũng cho ngươi! Ngoan, trước tiên đi ăn cơm, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem Thủy Lưu Ly! Tất cả mọi người đều nói nó là chìa khóa mở bảo tàng, nhưng bọn hắn sẽ không hiểu được cái đẹp của nó….”
“Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Không được, phải ăn cơm trước. Thân thể ngươi suy yếu như vậy, không ăn cơm chắc chắn không có hơi sức đi lên đỉnh Tuyết Sơn. Nghe lời ta.”
Diệp Văn ần cần đút thức ăn cho Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu than nhẹ một tiếng, liền thẫn thờ ăn hết. Nàng đang ở trong tay Diệp Văn, cho nên nàng cũng không sợ Diệp Văn hạ thêm chút độc dược vào thức ăn, các loại dược liệu thuốc mê, cho dù có hạ thêm dược, nàng cũng không quan tâm. Dù sao, quá nhiều rận cắn không được, quá nhiều kịch độc không sợ chết….
Nhìn Hạ Lan Phiêu ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, ruốt cuộc Diệp Văn cũng hài lòng. Hắn khẽ liếm hạt cơm dính ở khóe môi Hạ Lan Phiêu, hạnh phúc nói: “Rất ngọt.”
Ngọt cái đầu ngươi! Lần sau ăn cơm ta nhất định phải chú ý, không thể lưu lại vết tích trên bất kỳ bộ phận nào của cơ thể! Ô ô ô….
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu duy trì nét mặt băng sơn vạn năm không đổi với tên biến thái Diệp Văn, nhưng nàng không biết rằng, vẻ mặt như vậy đúng là vẻ mặt thường thấy nhất ở Bích Dao, cũng là vẻ mặt Diệp Văn quen thuộc nhất. Mặc dù biết rõ cô gái trước mặt không phải là Bích Dao, nhưng hắn vẫn nhịn không được thân cận với nàng, thậm chí nguyện ý giao tất cả cho nàng. Bởi vì nàng, có thể làm cho hắn có thể ảo tưởng….
“Bích Dao, chúng ta đi thôi. Thủy Lưu Ly ta sẽ không cho bất kỳ ai. Trừ ngươi ra. Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.”
Diệp Văn than nhẹ một tiếng, liền cởi áo choàng làm bằng lông chồn đen vừa dày vừa nặng ở trên người xuống, che phủ Hạ Lan Phiêu cực kỳ chặt chẽ. Bọn họ dẫn theo mười mấy binh lính tiến vàoTuyết Sơn, mà Tuyết Sơn, đang ở trước mắt.
Đại Kim là nơi giá lạnh, Tuyết Sơn lại càng là nơi quanh năm tuyết đọng, không bao giờ tan. Loại cảnh tượng kỳ lạ này của Bắc Quốc đúng là hiếm thấy ở Đại Chu ấm áp, Bạch Vô Hạ trắng noãn không tỳ vết của Tuyết Sơn giống như mẫu thân từ ái, chờ đợi hài tử về muộn là nàng. Mà Hạ Lan Phiêu nhìn Tuyết Sơn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút cuồng nhiệt, chỉ muốn hòa tan ở trong núi rừng, hưởng thụ một mảnh tinh khiết này lại làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy.
“Bích Dao, ngươi đi chậm một chút! Cẩn thận dưới chân.”
Diệp Văn đi sau lưng Hạ Lan Phiêu, cẩn thận che chở thân thể nàng sợ nàng không cẩn thận rơi xuống sơn nhai. Chân của Hạ Lan Phiêu đi giày nhỏ làm bằng da hươu đã cóng đến đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cố chấp đi lên đỉnh núi, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng thật sâu. Mà bọn họ, ruốt cuộc đã đi lên đỉnh núi – Thiên Trì.
Nước ở Thiên Trì đúng là màu xanh lá cây đẹp nhất, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, ở giữa màn tuyết trắng xóa giống như một khối bảo thạch màu xanh yên bình. Nhưng mà, mặc dù nó rất đẹp, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm ẩn trong đó. Diệp Văn nhìn Thiên Trì, nhẹ nói: “Bích Dao, Thủy Lưu Ly đang ở bên trong. Ngươi nhìn, tảng đá màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng trên mặt nước kia, chính là Thủy Lưu Ly.
Nếu như không phải là Diệp Văn nói cho nàng biết, Hạ Lan Phiêu sẽ hoàn toàn không phát hiện trong Thiên Trì có cái tảng đá gì. Nàng tập trung tinh thần nhìn theo tay của Diệp Văn, thực sự phát hiện trên mặt hồ có một chỗ màu xanh hơi nhạt hơn nơi khác một chút. Tảng đá xanh nhạt ấy, đang ở giữa hồ, chỉ cần là người có kỹ năng bơi lội nhảy xuống, là có thể lấy được.
“Muốn không?” Diệp Văn dịu dàng hỏi.
“Muốn.”
“Được. Người đâu, nhảy xuống hồ, lấy được Thủy Lưu Ly liền được trọng thưởng.”