Chương : 29
- Con nói cái gì?? Chẳng phải lúc trước có nói qua Lục nhi không có cái kia tư chất sao? Thu nhi, chuyện này không thể đùa! -Mặt Lý lão gia nghiêm trọng lại, mọi người cũng đều sửng sốt tới nhấc hết cả mông lên vây quanh người nó. Lục Vân Lục vạch lên hắc tuyến!!!!!!
- Con có khi nào nói đùa! Chính vì nó nên ngày hôm nay con mới mang con bé tới Lý gia chúng ta dạy dỗ đây này! -Thu bà bà hiện hình cao mày lên nói lớn, thật sự chẳng có bộ dạng nào tiểu thư khuê các cả.
- Thu nhi, vậy muội định để con bé đây ư? -Lý Nhậm mặt trước sau luôn bình thản cũng lên tiếng
- Đại ca, đúng vậy! Muội định để con bé cho huynh dạy dỗ, có gì tìm cha cũng được.
- Phải để xem thế nào! -Lý Nhậm nhìn nhìn cháu gái mình một lúc, lại nghĩ gì đó.
- Con mệt rồi, chuyện lúc nãy mọi người làm gì làm đi, con đi nghỉ đây. Lục nhi, tới làm quen cữu cữu ngươi a!! Nương nghỉ đây.
- Vừa nói Thu bà bà vừa giơ tay lên dướn người cho đỡ mỏi. Hai người Lý Nhậm, Lục Vân Lục mặt đều đen. Sao nó lại có một người mẹ như vậy nhỉ??? Phải đợi Lý Thu đi xa rồi Lý Nhậm mới mở miệng
- Tiểu Lục, theo ta. -Lý Nhậm dẫn Lục Vân Lục tới sân sau, nó vừa tới liền thấy ngay một nam hài chạc chạc tuổi nó đang luyện công. Nam hài hắn có mái tóc đen bóng rất đẹp được búi lên gọn gàng, mày ngài mắt kiếm, mũi cao môi hỏng hồng hào, hơn nữa hai má hắn còn nộn lên rất đẹp. Thấy Lý Nhậm, nam hài liền thu kiếm.
- Cha, người tới. -Nam hài cúi người hành lễ, thì ra hắn chính là Lý Khanh, con trai độc nhất của cữu cữu
- Ừ, tiểu Khanh, ta còn có chút việc. Con dẫn tiểu Lục tập luyện đi chút ta quay lại.
- Vâng! Tiểu Lục, tới ta dẫn muội bước đầu.
Lục Vân Lục được Lý Khanh hướng dẫn luyện công, cách thở khi di chuyển, làm thế nào để có thể hoạt động dài mà không mệt, cách cầm kiếm, nói chung là rất lâu mãi cho đến tối cữu mẫu tới gọi thì bọn họ mới ngừng. Tổng thể qua Lục Vân Lục thấy Lý Khanh hắn vốn rất tốt. Tuy cả buổi ngoài nói chuyện tập luyện ra thì hắn cũng chẳng nói thêm gì khác. Chính ra thì đúng là kiểu vừa ngoan ngoan lại vừa khô khốc. Khô như cục gỗ vậy!!
Cữu mẫu vốn không phải người trong gia tộc lớn mà chỉ là người đốn củi nhỏ, không cha không mẹ nên đối với mọi người thứ nhất không bài xích còn rất hiền lành, thứ hai không có quy củ như cái kia các chủ mẫu ở gia tộc khác. Nói chung một nhà ngoại tổ phụ này nó rất thoải mái. Bữa tối nó ăn cùng với các đệ tử Lý thị ở trong phòng ăn lớn, ở đó cũng có rất nhiều đệ tử gia tộc khác nhập luyện nơi đây. Cả buổi ăn đều vô cùng tốt, mọi người nói chuyện vui vẻ, từ đầu tới cuối nó đều chỉ ăn và nghe. Thi thoảng sẽ ừ một tiếng hay gật đầu tỏ ý của mình.
- Con có khi nào nói đùa! Chính vì nó nên ngày hôm nay con mới mang con bé tới Lý gia chúng ta dạy dỗ đây này! -Thu bà bà hiện hình cao mày lên nói lớn, thật sự chẳng có bộ dạng nào tiểu thư khuê các cả.
- Thu nhi, vậy muội định để con bé đây ư? -Lý Nhậm mặt trước sau luôn bình thản cũng lên tiếng
- Đại ca, đúng vậy! Muội định để con bé cho huynh dạy dỗ, có gì tìm cha cũng được.
- Phải để xem thế nào! -Lý Nhậm nhìn nhìn cháu gái mình một lúc, lại nghĩ gì đó.
- Con mệt rồi, chuyện lúc nãy mọi người làm gì làm đi, con đi nghỉ đây. Lục nhi, tới làm quen cữu cữu ngươi a!! Nương nghỉ đây.
- Vừa nói Thu bà bà vừa giơ tay lên dướn người cho đỡ mỏi. Hai người Lý Nhậm, Lục Vân Lục mặt đều đen. Sao nó lại có một người mẹ như vậy nhỉ??? Phải đợi Lý Thu đi xa rồi Lý Nhậm mới mở miệng
- Tiểu Lục, theo ta. -Lý Nhậm dẫn Lục Vân Lục tới sân sau, nó vừa tới liền thấy ngay một nam hài chạc chạc tuổi nó đang luyện công. Nam hài hắn có mái tóc đen bóng rất đẹp được búi lên gọn gàng, mày ngài mắt kiếm, mũi cao môi hỏng hồng hào, hơn nữa hai má hắn còn nộn lên rất đẹp. Thấy Lý Nhậm, nam hài liền thu kiếm.
- Cha, người tới. -Nam hài cúi người hành lễ, thì ra hắn chính là Lý Khanh, con trai độc nhất của cữu cữu
- Ừ, tiểu Khanh, ta còn có chút việc. Con dẫn tiểu Lục tập luyện đi chút ta quay lại.
- Vâng! Tiểu Lục, tới ta dẫn muội bước đầu.
Lục Vân Lục được Lý Khanh hướng dẫn luyện công, cách thở khi di chuyển, làm thế nào để có thể hoạt động dài mà không mệt, cách cầm kiếm, nói chung là rất lâu mãi cho đến tối cữu mẫu tới gọi thì bọn họ mới ngừng. Tổng thể qua Lục Vân Lục thấy Lý Khanh hắn vốn rất tốt. Tuy cả buổi ngoài nói chuyện tập luyện ra thì hắn cũng chẳng nói thêm gì khác. Chính ra thì đúng là kiểu vừa ngoan ngoan lại vừa khô khốc. Khô như cục gỗ vậy!!
Cữu mẫu vốn không phải người trong gia tộc lớn mà chỉ là người đốn củi nhỏ, không cha không mẹ nên đối với mọi người thứ nhất không bài xích còn rất hiền lành, thứ hai không có quy củ như cái kia các chủ mẫu ở gia tộc khác. Nói chung một nhà ngoại tổ phụ này nó rất thoải mái. Bữa tối nó ăn cùng với các đệ tử Lý thị ở trong phòng ăn lớn, ở đó cũng có rất nhiều đệ tử gia tộc khác nhập luyện nơi đây. Cả buổi ăn đều vô cùng tốt, mọi người nói chuyện vui vẻ, từ đầu tới cuối nó đều chỉ ăn và nghe. Thi thoảng sẽ ừ một tiếng hay gật đầu tỏ ý của mình.