Chương 31
Những ngày sau đó, cuộc sống bên Vũ ngọt ngào đúng như lời anh nói, anh muốn bù đắp bao khổ sở quãng thời gian qua cho tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười ôm lấy eo anh khi anh nhanh tay đảo trên bếp lửa. Vũ cho tôi dọn dẹp rửa bát cùng anh, ngoài ra anh không khiến tôi động tay vào nấu nướng. Người ta nói đàn ông là chúa vô tâm nhưng dường như Vũ lại chú tâm vào những gì nhỏ bé khiến tôi ngạc nhiên không ngớt. Có lẽ nhờ sự tự lập từ ngày trẻ nên anh có sự quán xuyến tốt mà những công tử ăn trắng mặc trơn không thể nào có được.
Một tay nắm lấy tay tôi đặt trên bụng anh, một tay nhanh tay đảo chảo rau xào, Vũ nhẹ giọng hỏi:
– Em vẫn chưa cho anh câu trả lời em có về Kim Thành cùng anh không?
– Ơ… em có mà, nhưng hiện tại thì chưa được?
– Tại sao?
– Em muốn xong đợt việc này của Sao Việt đã, đang làm dở mà bỏ ngang thì hơi khó, em nghỉ rồi chị Hằng cũng cần một trợ lý nên cũng cần thời gian tuyển người thay em, mình chị ấy làm không xuể. Hơn nữa… em muốn Sao Việt tìm được kẻ đứng sau vụ việc vừa rồi chứ không thể cứ vậy cho qua anh ạ.
– Ừ, anh cũng cho người tìm kiếm bọn chặn đường ba người thợ nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bọn chúng. Ít nhất phải tìm được mấy gã đấy rồi kết luận gì thì kết luận.
– Vâng… không tìm được mấy gã đó thì đúng là chìm xuồng thật anh ạ.
– Ừ… hôm gây chuyện mấy thằng đấy đeo khẩu trang nhưng giọng nói bọn nó đã bị camera trên ô tô ghi lại, tìm được đối tượng nghi vấn chỉ cần so giọng là ra… đừng nghĩ nhiều!
– Vâng… mình ăn sáng thôi anh!
Vũ mỉm cười, anh trút súp lơ xanh xào ức gà cùng mì trứng vào hai đĩa sứ để tôi đem ra bàn. Khẽ ngáp dài tôi đưa tay che miệng, bị ai kia nhíu mày hỏi:
– Em ngủ được không? Anh thấy em hay trở mình.
– À… thỉnh thoảng em lại gặp ác mộng…
Khuôn mặt thoáng nét buồn, Vũ gật đầu, kéo tay tôi lại anh dùng bàn tay lớn bao phủ lấy tay tôi, nghẹn giọng:
– Ừ… những chuyện cũ kia… anh chỉ mong thời gian giúp em bình tâm…
– Không sao đâu, có lẽ tại em lo nghĩ nhiều chuyện thôi chứ cũng không hẳn vì chuyện cũ.
– Em cứ thích lo lắng nhiều làm gì, Sao Việt đã có đàn ông lo rồi, việc của em là tĩnh dưỡng cho tốt, còn… sinh con nữa!
Tôi mỉm cười gật đầu, lần đầu tiên cấn bầu nhanh chóng nhưng lại xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi nghĩ lần sau sẽ khó hơn nhiều. Lúc ở viện tôi nghe cô y tá chăm sóc cho tôi nói nhiều người lần đầu dễ dàng nhưng khi sảy thai xong khó có lại vô cùng, trong lòng tôi nỗi lo này cũng khiến tôi thêm suy nghĩ, tuy nhiên tôi không nói cho Vũ biết, không muốn anh lo lắng.
– Một tháng qua được anh vỗ béo mà em tròn lên rồi đấy, béo nữa xấu lắm, thế này thôi!
– Còn gầy lắm, phải như ngày anh gặp lại em… lúc ấy nhìn thôi đã…
Ánh mắt gian tà kia chiếu vào ngực tôi, ngay sau đó lảng đi nhưng đủ khiến tôi hiểu Vũ lại nhớ đến mấy chuyện đen tối. Đêm nào anh chẳng làm tôi mệt lử rồi mới ôm lấy tôi vào lòng. Không muốn tiếp tục chủ đề này tôi chuyển hướng hỏi Vũ:
– Việc thành lập công ty rượu thế nào rồi anh?
– Ừ anh đang xúc tiến. Về vốn thì không phải lo. Anh muốn vào tỉnh H để tiến hành trang trại ở đó, con đường lâu dài phải vậy, trước mắt chúng ta nhập khẩu và phân phối hàng nhưng muốn công ty có sức cạnh tranh thì bắt buộc phải sản xuất, thế nên cần đầu tư từ bây giờ.
– Anh… cần vào đó bao lâu?
– Mấy ngày thôi… anh sẽ thuê người quản lý thay anh ở đó. Em đi cùng anh chứ?
– Ơ… bao giờ anh nhỉ?
– Càng sớm càng tốt, bao giờ em đi được thì chúng ta đi!
– Em chưa vào miền trong bao giờ… nghe thú vị thật!
– Đi làm chứ không phải đi chơi đâu đấy tiểu thư!
Vũ hơi cười dọa tôi, tôi lè lưỡi trêu anh:
– Anh nghĩ em thích la cà lắm à, đã làm là làm nghiêm túc lắm chứ bộ!
– Ừ… trong đấy vừa khô vừa nắng rát mặt, nên cần chuẩn bị tinh thần.
– Hihi… em ngại gì. Đen tí cho khỏe. Thế hết tháng náy em bàn giao xong sẽ toàn tâm toàn ý cùng anh phát triển công ty mới. Mà công ty tên là gì anh nhỉ?
Vũ mím môi cười, anh không trả lời càng làm tôi tò mò nhìn xoáy vào anh chờ đợi. Anh khẽ nhướng mày nói:
– Từ từ rồi em sẽ biết thôi. Công ty được đầu tư xây dựng mới hoàn toàn ở vị trí cách tổng công ty Kim Thành khoảng năm cây. Hiện tại anh mới tiến hành dọn dẹp khu đất trống lúc trước Kim Thành có ý định xây dựng thêm nhà xưởng. Bách chưa dùng thì mình dùng trước, chú ấy cần sẽ tự tìm nơi khác sau.
– Tò mò thế… chiều nay em về sớm một chút anh đưa em ra đó tham quan nhá! Em cũng chưa hình dung được nó ở đâu anh ạ.
Vũ gật gù, trong đầu anh lúc này hẳn chứa rất nhiều dự định, cũng rất bận rộn, tôi muốn hỏi anh nhiều điều nhưng cảm thấy không tiện. Rời khỏi căn hộ cùng Vũ, xuống đến tầng hầm tôi chui vào xe để anh đưa tôi đến Sao Việt. Thời gian gần đây Vũ đưa đón tôi tự nhiên tôi lại lười đi đáng kể, thích chờ đợi, thích dựa dẫm vào anh. Đúng là được yêu thương làm phụ nữ trở nên nhỏ bé thích được nuông chiều, may sao… dường như đáy mắt anh tràn ngập hạnh phúc khi thấy niềm vui trong mắt tôi.
Để tôi lại Sao Việt Vũ phóng xe rời đi. Chín giờ sáng, mải làm việc bất ngờ điện thoại tôi có tiếng chuông. Nhíu mày tôi lục tìm điện thoại, thấy số điện thoại của Hùng dù không vui nhưng tôi cũng đành gạt nút nghe.
– Linh à, tớ Hùng đây… Tớ sắp đi học rồi, sẽ còn lâu lắm mới trở lại Việt Nam. Mình gặp nhau một lát được không?
Tôi có chút lưỡng lự không muốn gặp Hùng, từ ngày về với Vũ đã có mấy lần Hùng muốn gặp nhưng tôi đều từ chối, lần này cậu ấy lấy cớ sắp đi du học, là bạn bè lâu năm cũng khó từ chối. Tôi chưa kịp trả lời cậu ấy còn nói tiếp:
– Tớ cũng có chút thông tin về bọn người hại Sao Việt, thế nên Linh nể tình bạn bè gặp tớ một chút nhé!
Tôi hơi sững lại. Nhóm người hại Sao Việt ư? Cậu ấy có thông tin gì đây? Lúc Sao Việt gặp chuyện cậu ấy có hỏi qua mẹ tôi, sau đó thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với mẹ tôi, thế nên cậu ấy nắm được tin tức cũng là bình thường. Không lẽ… Hùng đã tìm được ra nhóm người đó sao?
– Cậu nhắn tớ địa chỉ quán, tớ tự ra đó.
Tôi lạnh lùng trả lời, nghe đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ đồng tình. Quán Hùng hẹn tôi chỉ cần đi bộ vài bước chân từ cổng công ty Sao Việt, cũng đoán được việc tôi rời Sao Việt giữa giờ có thể lọt vào tai mắt của nhóm vệ sĩ mà Vũ thuê bảo vệ tôi.
Tôi bước vào quán, nhân viên đã dẫn tôi đi lên tầng hai. Hùng ngồi ở một góc cạnh cửa sổ, vừa thấy tôi cậu ấy đứng dậy, không quên cảm ơn cô nhân viên đã nhiệt tình đưa tôi lên đây. Hơi chau mày tôi bước đến gần, nhìn dáng bộ thư sinh của Hùng lúc này chỉ cảm thấy cậu ta phiền phức.
– Bao giờ cậu đi học thế?
Tôi ngồi xuống đón lấy cốc nước chanh leo ấm từ tay Hùng. Cậu ấy tủm tỉm nói:
– Cũng còn chờ một người.
– Tớ và anh Vũ đang rất hạnh phúc, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, về đúng vị trí bạn bè cho tớ nhờ.
Tôi ngậm ống hút hút một hơi, mặc kệ ánh mắt si mê chẳng hề che giấu của Hùng. Cậu ta mấp máy môi khen làm tôi suýt thì sặc:
– Dạo này Linh đẹp lên nhiều đấy!
– Ờm, cảm ơn. Nhóm người kia cậu tìm thấy rồi à?
Tôi hờ hững hỏi, không ngờ Hùng gật đầu, hai mắt chau lại nói:
– Tớ nhờ chú tớ là cảnh sát thành phố mình tìm giúp, chú ấy bảo mấy thằng này thuộc công ty vệ sĩ. Tuy nhiên bằng chứng để bắt bọn nó không có đâu, hôm ấy camera của xe tải chỉ ghi lại được hình ảnh thoáng qua của bọn nó cùng vài câu nói vớ vẩn không liên quan, những gì bọn họ trao đổi đều là bí mật. Thế nên bên cảnh sát mới từ chối tìm người giúp Sao Việt có đúng không?
Tôi sững sờ rời ống hút, đặt cạch cốc xuống bàn, hai mắt đăm đăm nhìn Hùng. Cậu ta… vừa nói cái gì vậy?
– Tớ cũng rất bất ngờ. Thực ra suy đoán của tớ bọn người này là của Thành Lộc, đối thủ chính của Sao Việt, thế nhưng người của nhà cậu tìm mãi không ra nên tớ nghĩ theo chiều hướng khác. Tại sao nhà cậu không thể tìm được bọn nó? Tại sao cứ nghĩ bọn nó là công ty đối thủ của nhà cậu mà không phải… chủ mưu chính là kẻ đang tìm kiếm bọn nó… nên mới không thể tìm ra?
– Ý cậu là gì hả? Cậu muốn đổ cho anh Vũ nhà tớ à?
Tôi bực bội đập bàn đánh rầm, đứng phắt dậy, không muốn tiếp tục câu chuyện với con người này thêm nữa. Hùng muốn bịa chuyện để chia rẽ tôi và Vũ sao?
Hùng cũng đứng dậy theo tôi, cậu ta nhăn nhó nói:
– Tớ bịa chuyện hại cậu làm gì? Cậu cần gặp bọn họ đối chứng thì đây tớ cho cậu số điện thoại. Nhưng tớ cảnh báo với cậu là bọn họ không dễ nói chuyện hay khai thác thông tin đâu!
Tôi nheo mắt nhìn Hùng, vừa nghi ngờ vừa tin tưởng, cuối cùng giật lấy mẩu giấy có ghi số điện thoại trên đó, lạnh giọng nói:
– Mấy việc này không cần cậu lo, nhưng cậu đã tìm ra được bọn nó thì tớ cảm ơn. Tớ về đây, cũng đừng tìm cớ hẹn tớ kẻo chồng tớ ghen.
Không nhìn Hùng thêm phút giây nào tôi bước nhanh khỏi quán, trong đầu là ngổn ngang suy nghĩ. Bọn người đó là của công ty vệ sĩ… Chẳng lẽ… chủ mưu sau tất cả lại đúng là Vũ sao? Ngồi làm việc mà đầu óc tôi cứ ở đâu đâu, anh Duy gọi một lúc tôi mới giật mình ngẩng lên nhìn.
– Em nghĩ gì mà thần người ra thế?
– Anh… anh tìm bọn người kia thế nào mà hơn một tháng rồi không thấy vậy?
– À… có những việc không phải muốn là được. Tìm bọn họ như mò kim đáy bể, bên cảnh sát thì từ chối giúp rồi, anh cho người sang cả Diễn An lẫn Thành Lộc đều không thấy, hỏi bọn họ đương nhiên là chối… coi như chúng ta bó tay thôi. Dù sao giờ có em rể vững vàng thế rồi nhà mình cũng yên tâm hơn.
– Vâng… em hơi mệt một chút… không vấn đề gì đâu anh ạ.
– Có cần về nghỉ ngơi không em?
– Em không sao…
Anh Duy rời đi, phòng còn tôi và chị Hằng kế toán. Mấy hôm nay chị đăng tin tuyển dụng nhưng chị khá là khó tính, thành ra chưa ai được chị gọi đến làm thử. Tôi cứ bần thần suy nghĩ, không muốn đưa số điện thoại từ Hùng cho anh Duy, sợ anh ấy nghi oan cho Vũ lại lớn chuyện. Liệu tôi có nên gọi cho bọn nó không? Tôi con gái thế này biết đâu bọn họ còn chẳng thèm tiếp chuyện. Nhất thời tôi vò đầu, chưa nghĩ ra cách nào cả, chỉ biết trong lòng là nhiều luồng suy nghĩ làm tôi mệt mỏi.
Một tay nắm lấy tay tôi đặt trên bụng anh, một tay nhanh tay đảo chảo rau xào, Vũ nhẹ giọng hỏi:
– Em vẫn chưa cho anh câu trả lời em có về Kim Thành cùng anh không?
– Ơ… em có mà, nhưng hiện tại thì chưa được?
– Tại sao?
– Em muốn xong đợt việc này của Sao Việt đã, đang làm dở mà bỏ ngang thì hơi khó, em nghỉ rồi chị Hằng cũng cần một trợ lý nên cũng cần thời gian tuyển người thay em, mình chị ấy làm không xuể. Hơn nữa… em muốn Sao Việt tìm được kẻ đứng sau vụ việc vừa rồi chứ không thể cứ vậy cho qua anh ạ.
– Ừ, anh cũng cho người tìm kiếm bọn chặn đường ba người thợ nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bọn chúng. Ít nhất phải tìm được mấy gã đấy rồi kết luận gì thì kết luận.
– Vâng… không tìm được mấy gã đó thì đúng là chìm xuồng thật anh ạ.
– Ừ… hôm gây chuyện mấy thằng đấy đeo khẩu trang nhưng giọng nói bọn nó đã bị camera trên ô tô ghi lại, tìm được đối tượng nghi vấn chỉ cần so giọng là ra… đừng nghĩ nhiều!
– Vâng… mình ăn sáng thôi anh!
Vũ mỉm cười, anh trút súp lơ xanh xào ức gà cùng mì trứng vào hai đĩa sứ để tôi đem ra bàn. Khẽ ngáp dài tôi đưa tay che miệng, bị ai kia nhíu mày hỏi:
– Em ngủ được không? Anh thấy em hay trở mình.
– À… thỉnh thoảng em lại gặp ác mộng…
Khuôn mặt thoáng nét buồn, Vũ gật đầu, kéo tay tôi lại anh dùng bàn tay lớn bao phủ lấy tay tôi, nghẹn giọng:
– Ừ… những chuyện cũ kia… anh chỉ mong thời gian giúp em bình tâm…
– Không sao đâu, có lẽ tại em lo nghĩ nhiều chuyện thôi chứ cũng không hẳn vì chuyện cũ.
– Em cứ thích lo lắng nhiều làm gì, Sao Việt đã có đàn ông lo rồi, việc của em là tĩnh dưỡng cho tốt, còn… sinh con nữa!
Tôi mỉm cười gật đầu, lần đầu tiên cấn bầu nhanh chóng nhưng lại xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi nghĩ lần sau sẽ khó hơn nhiều. Lúc ở viện tôi nghe cô y tá chăm sóc cho tôi nói nhiều người lần đầu dễ dàng nhưng khi sảy thai xong khó có lại vô cùng, trong lòng tôi nỗi lo này cũng khiến tôi thêm suy nghĩ, tuy nhiên tôi không nói cho Vũ biết, không muốn anh lo lắng.
– Một tháng qua được anh vỗ béo mà em tròn lên rồi đấy, béo nữa xấu lắm, thế này thôi!
– Còn gầy lắm, phải như ngày anh gặp lại em… lúc ấy nhìn thôi đã…
Ánh mắt gian tà kia chiếu vào ngực tôi, ngay sau đó lảng đi nhưng đủ khiến tôi hiểu Vũ lại nhớ đến mấy chuyện đen tối. Đêm nào anh chẳng làm tôi mệt lử rồi mới ôm lấy tôi vào lòng. Không muốn tiếp tục chủ đề này tôi chuyển hướng hỏi Vũ:
– Việc thành lập công ty rượu thế nào rồi anh?
– Ừ anh đang xúc tiến. Về vốn thì không phải lo. Anh muốn vào tỉnh H để tiến hành trang trại ở đó, con đường lâu dài phải vậy, trước mắt chúng ta nhập khẩu và phân phối hàng nhưng muốn công ty có sức cạnh tranh thì bắt buộc phải sản xuất, thế nên cần đầu tư từ bây giờ.
– Anh… cần vào đó bao lâu?
– Mấy ngày thôi… anh sẽ thuê người quản lý thay anh ở đó. Em đi cùng anh chứ?
– Ơ… bao giờ anh nhỉ?
– Càng sớm càng tốt, bao giờ em đi được thì chúng ta đi!
– Em chưa vào miền trong bao giờ… nghe thú vị thật!
– Đi làm chứ không phải đi chơi đâu đấy tiểu thư!
Vũ hơi cười dọa tôi, tôi lè lưỡi trêu anh:
– Anh nghĩ em thích la cà lắm à, đã làm là làm nghiêm túc lắm chứ bộ!
– Ừ… trong đấy vừa khô vừa nắng rát mặt, nên cần chuẩn bị tinh thần.
– Hihi… em ngại gì. Đen tí cho khỏe. Thế hết tháng náy em bàn giao xong sẽ toàn tâm toàn ý cùng anh phát triển công ty mới. Mà công ty tên là gì anh nhỉ?
Vũ mím môi cười, anh không trả lời càng làm tôi tò mò nhìn xoáy vào anh chờ đợi. Anh khẽ nhướng mày nói:
– Từ từ rồi em sẽ biết thôi. Công ty được đầu tư xây dựng mới hoàn toàn ở vị trí cách tổng công ty Kim Thành khoảng năm cây. Hiện tại anh mới tiến hành dọn dẹp khu đất trống lúc trước Kim Thành có ý định xây dựng thêm nhà xưởng. Bách chưa dùng thì mình dùng trước, chú ấy cần sẽ tự tìm nơi khác sau.
– Tò mò thế… chiều nay em về sớm một chút anh đưa em ra đó tham quan nhá! Em cũng chưa hình dung được nó ở đâu anh ạ.
Vũ gật gù, trong đầu anh lúc này hẳn chứa rất nhiều dự định, cũng rất bận rộn, tôi muốn hỏi anh nhiều điều nhưng cảm thấy không tiện. Rời khỏi căn hộ cùng Vũ, xuống đến tầng hầm tôi chui vào xe để anh đưa tôi đến Sao Việt. Thời gian gần đây Vũ đưa đón tôi tự nhiên tôi lại lười đi đáng kể, thích chờ đợi, thích dựa dẫm vào anh. Đúng là được yêu thương làm phụ nữ trở nên nhỏ bé thích được nuông chiều, may sao… dường như đáy mắt anh tràn ngập hạnh phúc khi thấy niềm vui trong mắt tôi.
Để tôi lại Sao Việt Vũ phóng xe rời đi. Chín giờ sáng, mải làm việc bất ngờ điện thoại tôi có tiếng chuông. Nhíu mày tôi lục tìm điện thoại, thấy số điện thoại của Hùng dù không vui nhưng tôi cũng đành gạt nút nghe.
– Linh à, tớ Hùng đây… Tớ sắp đi học rồi, sẽ còn lâu lắm mới trở lại Việt Nam. Mình gặp nhau một lát được không?
Tôi có chút lưỡng lự không muốn gặp Hùng, từ ngày về với Vũ đã có mấy lần Hùng muốn gặp nhưng tôi đều từ chối, lần này cậu ấy lấy cớ sắp đi du học, là bạn bè lâu năm cũng khó từ chối. Tôi chưa kịp trả lời cậu ấy còn nói tiếp:
– Tớ cũng có chút thông tin về bọn người hại Sao Việt, thế nên Linh nể tình bạn bè gặp tớ một chút nhé!
Tôi hơi sững lại. Nhóm người hại Sao Việt ư? Cậu ấy có thông tin gì đây? Lúc Sao Việt gặp chuyện cậu ấy có hỏi qua mẹ tôi, sau đó thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với mẹ tôi, thế nên cậu ấy nắm được tin tức cũng là bình thường. Không lẽ… Hùng đã tìm được ra nhóm người đó sao?
– Cậu nhắn tớ địa chỉ quán, tớ tự ra đó.
Tôi lạnh lùng trả lời, nghe đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ đồng tình. Quán Hùng hẹn tôi chỉ cần đi bộ vài bước chân từ cổng công ty Sao Việt, cũng đoán được việc tôi rời Sao Việt giữa giờ có thể lọt vào tai mắt của nhóm vệ sĩ mà Vũ thuê bảo vệ tôi.
Tôi bước vào quán, nhân viên đã dẫn tôi đi lên tầng hai. Hùng ngồi ở một góc cạnh cửa sổ, vừa thấy tôi cậu ấy đứng dậy, không quên cảm ơn cô nhân viên đã nhiệt tình đưa tôi lên đây. Hơi chau mày tôi bước đến gần, nhìn dáng bộ thư sinh của Hùng lúc này chỉ cảm thấy cậu ta phiền phức.
– Bao giờ cậu đi học thế?
Tôi ngồi xuống đón lấy cốc nước chanh leo ấm từ tay Hùng. Cậu ấy tủm tỉm nói:
– Cũng còn chờ một người.
– Tớ và anh Vũ đang rất hạnh phúc, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, về đúng vị trí bạn bè cho tớ nhờ.
Tôi ngậm ống hút hút một hơi, mặc kệ ánh mắt si mê chẳng hề che giấu của Hùng. Cậu ta mấp máy môi khen làm tôi suýt thì sặc:
– Dạo này Linh đẹp lên nhiều đấy!
– Ờm, cảm ơn. Nhóm người kia cậu tìm thấy rồi à?
Tôi hờ hững hỏi, không ngờ Hùng gật đầu, hai mắt chau lại nói:
– Tớ nhờ chú tớ là cảnh sát thành phố mình tìm giúp, chú ấy bảo mấy thằng này thuộc công ty vệ sĩ. Tuy nhiên bằng chứng để bắt bọn nó không có đâu, hôm ấy camera của xe tải chỉ ghi lại được hình ảnh thoáng qua của bọn nó cùng vài câu nói vớ vẩn không liên quan, những gì bọn họ trao đổi đều là bí mật. Thế nên bên cảnh sát mới từ chối tìm người giúp Sao Việt có đúng không?
Tôi sững sờ rời ống hút, đặt cạch cốc xuống bàn, hai mắt đăm đăm nhìn Hùng. Cậu ta… vừa nói cái gì vậy?
– Tớ cũng rất bất ngờ. Thực ra suy đoán của tớ bọn người này là của Thành Lộc, đối thủ chính của Sao Việt, thế nhưng người của nhà cậu tìm mãi không ra nên tớ nghĩ theo chiều hướng khác. Tại sao nhà cậu không thể tìm được bọn nó? Tại sao cứ nghĩ bọn nó là công ty đối thủ của nhà cậu mà không phải… chủ mưu chính là kẻ đang tìm kiếm bọn nó… nên mới không thể tìm ra?
– Ý cậu là gì hả? Cậu muốn đổ cho anh Vũ nhà tớ à?
Tôi bực bội đập bàn đánh rầm, đứng phắt dậy, không muốn tiếp tục câu chuyện với con người này thêm nữa. Hùng muốn bịa chuyện để chia rẽ tôi và Vũ sao?
Hùng cũng đứng dậy theo tôi, cậu ta nhăn nhó nói:
– Tớ bịa chuyện hại cậu làm gì? Cậu cần gặp bọn họ đối chứng thì đây tớ cho cậu số điện thoại. Nhưng tớ cảnh báo với cậu là bọn họ không dễ nói chuyện hay khai thác thông tin đâu!
Tôi nheo mắt nhìn Hùng, vừa nghi ngờ vừa tin tưởng, cuối cùng giật lấy mẩu giấy có ghi số điện thoại trên đó, lạnh giọng nói:
– Mấy việc này không cần cậu lo, nhưng cậu đã tìm ra được bọn nó thì tớ cảm ơn. Tớ về đây, cũng đừng tìm cớ hẹn tớ kẻo chồng tớ ghen.
Không nhìn Hùng thêm phút giây nào tôi bước nhanh khỏi quán, trong đầu là ngổn ngang suy nghĩ. Bọn người đó là của công ty vệ sĩ… Chẳng lẽ… chủ mưu sau tất cả lại đúng là Vũ sao? Ngồi làm việc mà đầu óc tôi cứ ở đâu đâu, anh Duy gọi một lúc tôi mới giật mình ngẩng lên nhìn.
– Em nghĩ gì mà thần người ra thế?
– Anh… anh tìm bọn người kia thế nào mà hơn một tháng rồi không thấy vậy?
– À… có những việc không phải muốn là được. Tìm bọn họ như mò kim đáy bể, bên cảnh sát thì từ chối giúp rồi, anh cho người sang cả Diễn An lẫn Thành Lộc đều không thấy, hỏi bọn họ đương nhiên là chối… coi như chúng ta bó tay thôi. Dù sao giờ có em rể vững vàng thế rồi nhà mình cũng yên tâm hơn.
– Vâng… em hơi mệt một chút… không vấn đề gì đâu anh ạ.
– Có cần về nghỉ ngơi không em?
– Em không sao…
Anh Duy rời đi, phòng còn tôi và chị Hằng kế toán. Mấy hôm nay chị đăng tin tuyển dụng nhưng chị khá là khó tính, thành ra chưa ai được chị gọi đến làm thử. Tôi cứ bần thần suy nghĩ, không muốn đưa số điện thoại từ Hùng cho anh Duy, sợ anh ấy nghi oan cho Vũ lại lớn chuyện. Liệu tôi có nên gọi cho bọn nó không? Tôi con gái thế này biết đâu bọn họ còn chẳng thèm tiếp chuyện. Nhất thời tôi vò đầu, chưa nghĩ ra cách nào cả, chỉ biết trong lòng là nhiều luồng suy nghĩ làm tôi mệt mỏi.