Chương 33
Vũ gật nhẹ, đôi mắt anh nheo lại nhìn xa xăm, thở ra một hơi anh nở nụ cười nói:
– Kệ họ, mình đi thôi!
Tôi vẫn còn chưa hết bực, chu mỏ không chịu, giật tay anh nói:
– Em nghĩ phải phản ánh việc này với chú Bách để chú ấy nhắc nhở nhân viên dẹp mấy tin đồn vớ vẩn về anh đi!
– Thôi được rồi, mình đi kẻo chú ấy chờ!
Tôi cùng Vũ lên tầng 20, vừa gặp nam thư ký cậu ta đã vui vẻ đứng dậy chào đón rồi mở cửa phòng tổng giám đốc cho hai chúng tôi. Bách đang chăm chú vào công việc, ngẩng lên thấy vợ chồng tôi anh ta mỉm cười chào đón, giơ tay mời chúng tôi về sofa ngồi, rót trà ấm đã chuẩn bị tiếp chúng tôi ra chén sứ.
– Anh chị, xin mời uống trà!
Bách ngồi xuống đối diện vợ chồng tôi, anh ta tỏ vẻ thân thiện khác với vẻ xa cách thường trực. Tôi không rõ mối quan hệ thực sự giữa Vũ và Bách là thế nào nhưng dựa vào thái độ có thể thấy hai người họ khá thoải mái với nhau.
– Cảm ơn, trà rất thơm. Em dâu đã khỏe chưa, cháu bé có quấy không?
– Không sao nữa rồi, may trời thương chúng em anh ạ. Chắc anh cũng đã nghe kể hôm đẻ thằng Thóc vợ em suýt thì rời xa em rồi, nghĩ lại còn hết hồn hết vía.
Tôi mỉm cười mừng cho vợ chồng họ, nghĩ lại phận mình lại cảm thấy chua xót trong lòng. Nhớ lúc hai chị em cùng mang thai, trong lòng khi ấy hẳn tâm trạng tôi và Kiều Anh đều đầy mong chờ như nhau, cuối cùng dù cho có phải vất vả lúc sinh nở cô ấy cũng đã được ôm con vào lòng, còn tôi thì… Tôi hơi cúi mặt không muốn nhớ lại, chỉ nhắm hờ đôi mắt trước dòng cảm xúc bất chợt nảy ra trong trí óc. Bàn tay ấm áp của người bên cạnh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ mà vững vàng tiếp cho tôi thêm sức mạnh vượt qua dòng cảm xúc đau đớn trong lòng.
– Vợ chồng anh chị cũng mong sớm có một thiên thần như hai em.
– Em rất tiếc vì chuyện cũ của anh chị… xem như anh chị còn thêm thời gian son rỗi, như chúng em bây giờ, nhiều lúc em chẳng muốn đến tổng công ty nữa… bận bịu lắm anh ạ.
Vũ cười thành tiếng trước chia sẻ thật của ông bố bỉm sữa hai mắt thâm quầng trước mặt, bàn tay thêm siết chặt tay tôi anh nói:
– Bận nhưng mà vui, anh chị đang mong lắm, không ngại đâu… haha.
– Vâng, anh chị cứ bình tĩnh, sẽ được như ý.
Bách khẽ cười khoe đôi má lúm, anh ta duyên dáng thật, tôi nghe nói từ trước đến giờ phụ nữ theo anh ta rất nhiều, nghe đồn có cả cô người mẫu xinh đẹp trẻ trung tầm tuổi hai mươi cũng theo anh ta. Tôi không rõ vợ chồng anh ta sống thế nào với những tin đồn đó, có điều đó không phải là chuyện của tôi nên tôi không quan tâm, hơn nữa tôi cũng tin vào thái độ cùng cách anh ta cư xử với vợ để thấy anh ta là một người chồng rất được.
Vũ gật gù, anh không nói tiếp chủ đề con cái mà đi thẳng vào nội dung chính của cuộc gặp hôm nay:
– Về khu đất kia, tuần tới anh muốn bắt đầu tiến hành xây dựng nhà xưởng, bàn giao cũng đã bàn giao rồi, anh chỉ đến trao đổi về kế hoạch xây dựng với chú thôi!
– Anh cứ vô tư đi, em tin vào anh, cứ làm gì anh muốn!
Vũ cười mỉm trước cách nói của Bách, anh gật đầu đồng tình:
– Cảm ơn chú, anh có đem bản kế hoạch đến đây, dù sao chú cũng là sếp tổng, nên xem qua!
Vũ mở tập hồ sơ đưa bản thiết kế ra trước mặt Bách. Anh ta lướt qua trong vài giây, không nhìn lâu hơn chỉ nói:
– Vâng, em ủng hộ anh cả hai tay, công ty của anh tên là gì nhỉ… Linh Đan à… tên đẹp đấy!
Bách vừa khen vừa liếc qua tôi như trêu chọc làm hai má tôi nóng ran lên. Vũ đặt tên công ty… thật là làm người khác hiểu ngay ra ý đồ. Anh mỉm cười đáp:
– Chú quá khen. Anh nghĩ rượu cũng là vị thuốc quý nếu biết cách dùng. Nghe nói vợ chú cấm chú không được động đến rượu à… tiếc nhỉ, nhớ ngày nào hai anh em quậy tung trong hầm rượu của nhà mình, ba giờ sáng chưa tỉnh… haha.
– Giờ em mà có mùi rượu là vợ em cho em nằm đất luôn… không dám nữa. Thời oanh liệt ấy xem là quá khứ thôi anh!
– Thím ấy cấm được chú là giỏi, chị muốn cấm mà có được đâu!
Tôi hơi bĩu môi nhìn Vũ, mặc kệ anh cười nhìn lại. Nói vậy chứ Vũ mê rượu ở một góc độ khác tôi không thể cấm cản, bản thân anh chưa từng say trước tôi, chỉ có mùi rượu vừa phải dễ chịu.
– Haha… anh Vũ khác em, anh ấy biết chừng mực hơn em nhiều. Không biết vụ em say ở tỉnh M trong chuyến team building của tổng công ty anh chị có nghe đến không… Thực ra tại em mê rượu đấy, cũng coi là cái cớ để vợ em cấm mà phải chịu!
– Chị nghe đến rồi… nghe nói chú say đến tận nửa đêm mới tỉnh rồi hết hồn hết vía chạy đi tìm vợ, nghe vừa thương lại vừa buồn cười, cũng hâm mộ tình cảm của chú thím nữa!
Bách mỉm cười, ánh mắt vừa có chút xấu hổ lại vừa cưng chiều khi nghe tôi nhắc đến chuyện cũ, xem ra tình cảm của vợ chồng họ rất tốt. Còn Vũ… những ngày qua anh đối xử với tôi… cũng toàn là mật ngọt làm con ruồi như tôi chết đứ đừ bám dính vào anh luôn rồi! Hai anh em nhà này thật biết cách khiến đàn bà say mê, hừm hừm. Lại còn tên công ty của anh nữa… ai da, ngại chết nhưng không thể nói là không thích. Công ty cổ phần rượu Linh Đan trực thuộc tổng công ty Kim Thành… nghe cũng thuận tai ghê!
– Công ty rượu Linh Đan… có người mê vợ như mê rượu, làm sao vợ chồng em so sánh được?
Bách trêu lại tôi, hai má tôi hẳn là một màu đào ửng, thực lòng muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Vũ gật đầu buông một câu:
– Mê chị hơn.
Á… Vũ kia, anh có thể thôi tung hứng với em trai anh làm tôi nóng đến đỏ hết cả mặt mũi không hả? Người trước mặt tôi cười đến rung người trước cách nói thành thật thẳng thắn chẳng biết ngại ngùng của Vũ, anh ta nhấp ngụm trà lấy lại phong thái đĩnh đạc, e hèm nói:
– Em tin. Bao năm đơn phương chị dâu cơn say năm nào anh vẫn nhắc với em, đến lúc quên chị chắc hẳn cũng vì anh cẩn thận đặt chị ở một góc trong trí óc nên mới quên đặc biệt như thế, xem ra công ty Linh Đan không thể làm tổng công ty thất vọng được! Em chờ tin tức tốt lành của anh!
– Cảm ơn. Sẽ cố gắng vì Linh Đan và vì Kim Thành.
Vũ nâng chén trà như một lời hứa, tôi chỉ biết trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực vì quá đỗi xúc động trước tình cảm của anh ngày hôm nay. May cho tôi… Vũ đã trở về là anh, là một kẻ ngốc nghếch yêu thương tôi, mà dù anh có quên tôi thì… tôi và anh cũng chẳng thể rời xa, như thể chúng tôi sinh ra dành cho nhau vậy. Quay sang mỉm cười nhìn gương mặt bừng sáng của Vũ, ước mong một thiên thần nhỏ một nửa của anh một nửa của tôi dường như thêm cháy bỏng trong lòng tôi… Tháng vừa rồi trượt mất, mong sao tháng tới sẽ có tin vui…
Tuần tiếp theo, khu đất vàng hai mặt tiền ở khu vực trung tâm thành phố tiến hành khởi công xây dựng nhà xưởng. Dự kiến trước mắt công ty Linh Đan sẽ nhập khẩu rượu từ khắp nơi trên thế giới, đồng thời nhập khẩu nguyên vật liệu cho lô sản xuất đầu tiên, về lâu dài nguyên liệu đầu vào sẽ là nguồn nguyên liệu tự cung tự cấp từ trang trại ở tỉnh H được anh đầu tư bài bản ngay từ những ngày đầu.
Trút nấm xào ra đĩa, Vũ đặt nồi cơm nóng hổi lên bàn, khẽ nói:
– Sáng mai chúng ta bay vào tỉnh H, em chuẩn bị nhé!
– À… sáng mai à anh. Em cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, mình vào đó bao lâu anh nhỉ?
– Anh dự kiến một tuần. Chúng ta vào đó… ngoài công việc… còn tham quan đây đó một chút!
Tôi tủm tỉm gật đầu, gắp miếng cá hồi để vào bát anh trêu:
– Ai nói với em đừng lẫn lộn công tư ấy nhỉ?
– Có người háo hức đi chơi nên anh đổi kế hoạch chứ sao?
– Hì hì, ra là thế… yêu chồng nhất!
Nịnh nọt nghe cũng thuận tai lắm rồi! Sống với Vũ chưa bao lâu mà độ sến của tôi bất ngờ tăng vọt, nịnh ai chứ nịnh chồng thì có gì phải ngại? Nói vậy chứ hai má tôi cũng nóng ran lên, ngại ngại chẳng dám nhìn anh, chỉ kịp lướt qua vành tai đỏ ửng của anh. Miếng cá hồi kia sau khi được Vũ gỡ xương anh gắp trở lại vào bát tôi, chẳng nói chẳng rằng anh đưa bát cơm lên miệng. Tôi nhún vai nhai miếng cá ngon lành ấm áp, cảm thấy cuộc sống vợ chồng bên anh lúc nào cũng là một màu hồng, không biết tương lai sẽ thế nào chứ hiện tại chỉ cảm thấy bao gian khổ trước kia như một giấc mộng vụt qua. Những ngày gần đây trong vòng tay Vũ tôi ngủ yên hơn hẳn, mộng mị đáng sợ dường như đã lui về dĩ vãng xa xôi.
– Anh Duy đã gọi cho em chưa?
Vũ bất ngờ hỏi làm tôi giật mình liền trả lời anh:
– Anh Duy ạ… anh ấy chưa… có việc gì hả anh?
– Cũng không có gì, chỉ là… bọn người hại Sao Việt cuối cùng đã tìm ra rồi!
Tôi ngỡ ngàng liền tròn mắt nhìn Vũ, cảm thấy anh nói đơn giản như vậy nhưng chắc hẳn anh mất rất nhiều công sức mới tìm ra được kẻ đứng sau. Tim tôi bất giác đập mạnh vì bất ngờ, tôi liền gấp gáp hỏi anh:
– Sao… sao anh tìm được thế?
Vũ thờ ơ trả lời như không phải là công sức của anh, hoặc giả việc này quá đỗi dễ dàng, có điều tôi biết anh đang vui trước sự ngạc nhiên mừng rỡ của tôi:
– Tìm lũ người chặn xe không bằng hỏi chính bọn chủ thầu xây dựng. Lúc ấy có kẻ hứa với bọn họ sẽ cho anh trai em đi tù, tiền cũng không bù đắp được, cuối cùng mấy người thợ xây đã chịu cung cấp một vài thông tin cho anh. Chỉ cần vậy là đủ. Nhân chứng vật chứng có rồi, bàn giao cho cảnh sát thôi!
– Kệ họ, mình đi thôi!
Tôi vẫn còn chưa hết bực, chu mỏ không chịu, giật tay anh nói:
– Em nghĩ phải phản ánh việc này với chú Bách để chú ấy nhắc nhở nhân viên dẹp mấy tin đồn vớ vẩn về anh đi!
– Thôi được rồi, mình đi kẻo chú ấy chờ!
Tôi cùng Vũ lên tầng 20, vừa gặp nam thư ký cậu ta đã vui vẻ đứng dậy chào đón rồi mở cửa phòng tổng giám đốc cho hai chúng tôi. Bách đang chăm chú vào công việc, ngẩng lên thấy vợ chồng tôi anh ta mỉm cười chào đón, giơ tay mời chúng tôi về sofa ngồi, rót trà ấm đã chuẩn bị tiếp chúng tôi ra chén sứ.
– Anh chị, xin mời uống trà!
Bách ngồi xuống đối diện vợ chồng tôi, anh ta tỏ vẻ thân thiện khác với vẻ xa cách thường trực. Tôi không rõ mối quan hệ thực sự giữa Vũ và Bách là thế nào nhưng dựa vào thái độ có thể thấy hai người họ khá thoải mái với nhau.
– Cảm ơn, trà rất thơm. Em dâu đã khỏe chưa, cháu bé có quấy không?
– Không sao nữa rồi, may trời thương chúng em anh ạ. Chắc anh cũng đã nghe kể hôm đẻ thằng Thóc vợ em suýt thì rời xa em rồi, nghĩ lại còn hết hồn hết vía.
Tôi mỉm cười mừng cho vợ chồng họ, nghĩ lại phận mình lại cảm thấy chua xót trong lòng. Nhớ lúc hai chị em cùng mang thai, trong lòng khi ấy hẳn tâm trạng tôi và Kiều Anh đều đầy mong chờ như nhau, cuối cùng dù cho có phải vất vả lúc sinh nở cô ấy cũng đã được ôm con vào lòng, còn tôi thì… Tôi hơi cúi mặt không muốn nhớ lại, chỉ nhắm hờ đôi mắt trước dòng cảm xúc bất chợt nảy ra trong trí óc. Bàn tay ấm áp của người bên cạnh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ mà vững vàng tiếp cho tôi thêm sức mạnh vượt qua dòng cảm xúc đau đớn trong lòng.
– Vợ chồng anh chị cũng mong sớm có một thiên thần như hai em.
– Em rất tiếc vì chuyện cũ của anh chị… xem như anh chị còn thêm thời gian son rỗi, như chúng em bây giờ, nhiều lúc em chẳng muốn đến tổng công ty nữa… bận bịu lắm anh ạ.
Vũ cười thành tiếng trước chia sẻ thật của ông bố bỉm sữa hai mắt thâm quầng trước mặt, bàn tay thêm siết chặt tay tôi anh nói:
– Bận nhưng mà vui, anh chị đang mong lắm, không ngại đâu… haha.
– Vâng, anh chị cứ bình tĩnh, sẽ được như ý.
Bách khẽ cười khoe đôi má lúm, anh ta duyên dáng thật, tôi nghe nói từ trước đến giờ phụ nữ theo anh ta rất nhiều, nghe đồn có cả cô người mẫu xinh đẹp trẻ trung tầm tuổi hai mươi cũng theo anh ta. Tôi không rõ vợ chồng anh ta sống thế nào với những tin đồn đó, có điều đó không phải là chuyện của tôi nên tôi không quan tâm, hơn nữa tôi cũng tin vào thái độ cùng cách anh ta cư xử với vợ để thấy anh ta là một người chồng rất được.
Vũ gật gù, anh không nói tiếp chủ đề con cái mà đi thẳng vào nội dung chính của cuộc gặp hôm nay:
– Về khu đất kia, tuần tới anh muốn bắt đầu tiến hành xây dựng nhà xưởng, bàn giao cũng đã bàn giao rồi, anh chỉ đến trao đổi về kế hoạch xây dựng với chú thôi!
– Anh cứ vô tư đi, em tin vào anh, cứ làm gì anh muốn!
Vũ cười mỉm trước cách nói của Bách, anh gật đầu đồng tình:
– Cảm ơn chú, anh có đem bản kế hoạch đến đây, dù sao chú cũng là sếp tổng, nên xem qua!
Vũ mở tập hồ sơ đưa bản thiết kế ra trước mặt Bách. Anh ta lướt qua trong vài giây, không nhìn lâu hơn chỉ nói:
– Vâng, em ủng hộ anh cả hai tay, công ty của anh tên là gì nhỉ… Linh Đan à… tên đẹp đấy!
Bách vừa khen vừa liếc qua tôi như trêu chọc làm hai má tôi nóng ran lên. Vũ đặt tên công ty… thật là làm người khác hiểu ngay ra ý đồ. Anh mỉm cười đáp:
– Chú quá khen. Anh nghĩ rượu cũng là vị thuốc quý nếu biết cách dùng. Nghe nói vợ chú cấm chú không được động đến rượu à… tiếc nhỉ, nhớ ngày nào hai anh em quậy tung trong hầm rượu của nhà mình, ba giờ sáng chưa tỉnh… haha.
– Giờ em mà có mùi rượu là vợ em cho em nằm đất luôn… không dám nữa. Thời oanh liệt ấy xem là quá khứ thôi anh!
– Thím ấy cấm được chú là giỏi, chị muốn cấm mà có được đâu!
Tôi hơi bĩu môi nhìn Vũ, mặc kệ anh cười nhìn lại. Nói vậy chứ Vũ mê rượu ở một góc độ khác tôi không thể cấm cản, bản thân anh chưa từng say trước tôi, chỉ có mùi rượu vừa phải dễ chịu.
– Haha… anh Vũ khác em, anh ấy biết chừng mực hơn em nhiều. Không biết vụ em say ở tỉnh M trong chuyến team building của tổng công ty anh chị có nghe đến không… Thực ra tại em mê rượu đấy, cũng coi là cái cớ để vợ em cấm mà phải chịu!
– Chị nghe đến rồi… nghe nói chú say đến tận nửa đêm mới tỉnh rồi hết hồn hết vía chạy đi tìm vợ, nghe vừa thương lại vừa buồn cười, cũng hâm mộ tình cảm của chú thím nữa!
Bách mỉm cười, ánh mắt vừa có chút xấu hổ lại vừa cưng chiều khi nghe tôi nhắc đến chuyện cũ, xem ra tình cảm của vợ chồng họ rất tốt. Còn Vũ… những ngày qua anh đối xử với tôi… cũng toàn là mật ngọt làm con ruồi như tôi chết đứ đừ bám dính vào anh luôn rồi! Hai anh em nhà này thật biết cách khiến đàn bà say mê, hừm hừm. Lại còn tên công ty của anh nữa… ai da, ngại chết nhưng không thể nói là không thích. Công ty cổ phần rượu Linh Đan trực thuộc tổng công ty Kim Thành… nghe cũng thuận tai ghê!
– Công ty rượu Linh Đan… có người mê vợ như mê rượu, làm sao vợ chồng em so sánh được?
Bách trêu lại tôi, hai má tôi hẳn là một màu đào ửng, thực lòng muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Vũ gật đầu buông một câu:
– Mê chị hơn.
Á… Vũ kia, anh có thể thôi tung hứng với em trai anh làm tôi nóng đến đỏ hết cả mặt mũi không hả? Người trước mặt tôi cười đến rung người trước cách nói thành thật thẳng thắn chẳng biết ngại ngùng của Vũ, anh ta nhấp ngụm trà lấy lại phong thái đĩnh đạc, e hèm nói:
– Em tin. Bao năm đơn phương chị dâu cơn say năm nào anh vẫn nhắc với em, đến lúc quên chị chắc hẳn cũng vì anh cẩn thận đặt chị ở một góc trong trí óc nên mới quên đặc biệt như thế, xem ra công ty Linh Đan không thể làm tổng công ty thất vọng được! Em chờ tin tức tốt lành của anh!
– Cảm ơn. Sẽ cố gắng vì Linh Đan và vì Kim Thành.
Vũ nâng chén trà như một lời hứa, tôi chỉ biết trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực vì quá đỗi xúc động trước tình cảm của anh ngày hôm nay. May cho tôi… Vũ đã trở về là anh, là một kẻ ngốc nghếch yêu thương tôi, mà dù anh có quên tôi thì… tôi và anh cũng chẳng thể rời xa, như thể chúng tôi sinh ra dành cho nhau vậy. Quay sang mỉm cười nhìn gương mặt bừng sáng của Vũ, ước mong một thiên thần nhỏ một nửa của anh một nửa của tôi dường như thêm cháy bỏng trong lòng tôi… Tháng vừa rồi trượt mất, mong sao tháng tới sẽ có tin vui…
Tuần tiếp theo, khu đất vàng hai mặt tiền ở khu vực trung tâm thành phố tiến hành khởi công xây dựng nhà xưởng. Dự kiến trước mắt công ty Linh Đan sẽ nhập khẩu rượu từ khắp nơi trên thế giới, đồng thời nhập khẩu nguyên vật liệu cho lô sản xuất đầu tiên, về lâu dài nguyên liệu đầu vào sẽ là nguồn nguyên liệu tự cung tự cấp từ trang trại ở tỉnh H được anh đầu tư bài bản ngay từ những ngày đầu.
Trút nấm xào ra đĩa, Vũ đặt nồi cơm nóng hổi lên bàn, khẽ nói:
– Sáng mai chúng ta bay vào tỉnh H, em chuẩn bị nhé!
– À… sáng mai à anh. Em cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, mình vào đó bao lâu anh nhỉ?
– Anh dự kiến một tuần. Chúng ta vào đó… ngoài công việc… còn tham quan đây đó một chút!
Tôi tủm tỉm gật đầu, gắp miếng cá hồi để vào bát anh trêu:
– Ai nói với em đừng lẫn lộn công tư ấy nhỉ?
– Có người háo hức đi chơi nên anh đổi kế hoạch chứ sao?
– Hì hì, ra là thế… yêu chồng nhất!
Nịnh nọt nghe cũng thuận tai lắm rồi! Sống với Vũ chưa bao lâu mà độ sến của tôi bất ngờ tăng vọt, nịnh ai chứ nịnh chồng thì có gì phải ngại? Nói vậy chứ hai má tôi cũng nóng ran lên, ngại ngại chẳng dám nhìn anh, chỉ kịp lướt qua vành tai đỏ ửng của anh. Miếng cá hồi kia sau khi được Vũ gỡ xương anh gắp trở lại vào bát tôi, chẳng nói chẳng rằng anh đưa bát cơm lên miệng. Tôi nhún vai nhai miếng cá ngon lành ấm áp, cảm thấy cuộc sống vợ chồng bên anh lúc nào cũng là một màu hồng, không biết tương lai sẽ thế nào chứ hiện tại chỉ cảm thấy bao gian khổ trước kia như một giấc mộng vụt qua. Những ngày gần đây trong vòng tay Vũ tôi ngủ yên hơn hẳn, mộng mị đáng sợ dường như đã lui về dĩ vãng xa xôi.
– Anh Duy đã gọi cho em chưa?
Vũ bất ngờ hỏi làm tôi giật mình liền trả lời anh:
– Anh Duy ạ… anh ấy chưa… có việc gì hả anh?
– Cũng không có gì, chỉ là… bọn người hại Sao Việt cuối cùng đã tìm ra rồi!
Tôi ngỡ ngàng liền tròn mắt nhìn Vũ, cảm thấy anh nói đơn giản như vậy nhưng chắc hẳn anh mất rất nhiều công sức mới tìm ra được kẻ đứng sau. Tim tôi bất giác đập mạnh vì bất ngờ, tôi liền gấp gáp hỏi anh:
– Sao… sao anh tìm được thế?
Vũ thờ ơ trả lời như không phải là công sức của anh, hoặc giả việc này quá đỗi dễ dàng, có điều tôi biết anh đang vui trước sự ngạc nhiên mừng rỡ của tôi:
– Tìm lũ người chặn xe không bằng hỏi chính bọn chủ thầu xây dựng. Lúc ấy có kẻ hứa với bọn họ sẽ cho anh trai em đi tù, tiền cũng không bù đắp được, cuối cùng mấy người thợ xây đã chịu cung cấp một vài thông tin cho anh. Chỉ cần vậy là đủ. Nhân chứng vật chứng có rồi, bàn giao cho cảnh sát thôi!