Chương 35
Vũ trầm giọng nói tiếp với nhóm công nhân đang đầy bất mãn:
– Các anh chị còn tin tưởng ở chúng tôi thì hãy ở lại, nếu không cứ việc nghỉ, chúng tôi sẽ trả đầy đủ lương cả tháng cho các anh chị. Về phần tiền thưởng từ doanh thu, không rõ các anh chị nghe tin ở đâu để đòi hỏi, các anh chị có thể hỏi kế toán công ty để biết thực tế chúng ta còn chưa có lãi, tiền thưởng sẽ có nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
Bọn họ nghe vậy cảm thấy cũng là hết lý lẽ, thế nên hậm hực kéo nhau trở lại phân xưởng phía sau tòa nhà điều hành hai tầng này. Xưởng sản xuất của Linh Đan xây dựng với dây chuyền công nghệ cao nên công nhân không quá nhiều, tuy nhiên việc bọn họ phải tăng ca đến kiệt sức thực sự là bất thường. Khi bọn họ đi hết rồi, Vũ mới lạnh giọng hỏi anh Định:
– Anh điều tra cho tôi xem ai là kẻ huy động công nhân làm tăng ca đến kiệt sức, tôi tin có kẻ đứng đằng sau muốn phá chúng ta.
– Vâng… giám đốc yên tâm tôi sẽ điều tra đến cùng.
Không khí nhà điều hành trở lại yên tĩnh, tấm vải đỏ có dòng chữ biểu tình cũng đã được gỡ xuống. Bọn họ biểu tình có vẻ chuyên nghiệp, cứ như có ai đó giật dây, lại còn nói những lời xuyên tạc vô căn cứ nữa. Sản phẩm của Linh Đan được chào đón hay không lúc này cũng còn quá sớm, doanh thu chưa thống kê chi tiết đầy đủ nhưng chắc chắn chưa thể có lãi vào thời điểm này, vậy mà bọn họ nghe kẻ nào xúi giục để hùa nhau đi đòi thưởng với giám đốc, nghe thôi cũng đã tức đến muốn tăng xông.
Tôi cùng Vũ bước lên tầng hai phòng giám đốc. Tuy là trợ lý của anh nhưng thực chất tôi ở bên chăm sóc anh nhiều hơn chứ cũng chưa giúp được anh gì về công việc. Lúc này tôi e dè hỏi: .
– Anh đoán… kẻ nào gây ra chuyện này?
– Kẻ muốn Linh Đan sụp đổ thì rất nhiều, lúc này chưa thể nói được gì.
Tôi gật đầu, trong lòng bực bội bao nhiêu thì lại lo lắng cho Vũ bấy nhiêu. Ở đâu cũng có kẻ muốn hại mình, thương trường không có chỗ cho sự bình yên, vẫn biết là thế nhưng có thế nào vẫn cứ buồn.
– Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ tìm ra kẻ chủ mưu thôi, trưa mai ba gọi vợ chồng mình về họp gia đình, vợ chồng Bách cũng về, là dịp để em gặp lại cu Thóc đấy nhé!
– Thế hả anh… Hôm trước cùng anh đến chơi với thằng cu mà em cứ mơ đến nó mãi, xinh quá anh ạ, mà nó có nhiều nét giống anh chứ!
– Ừ, ai cũng bảo thằng bé giống ông nội, anh lại giống ba… Em yên tâm, con mình sau này còn xinh nữa!
Tôi phì cười trước so sánh của Vũ, tâm trạng theo đó cũng tốt hơn, không nghĩ ngợi thêm về vụ biểu tình ngớ ngẩn sáng nay. Trưa thứ bảy cuối tuần, gia đình họ Phạm lại họp mặt, đông đủ hơn mọi lần vì có thêm vợ chồng Bách cùng con trai nhỏ. Thằng cu trắng trẻo bụ bẫm ai nhìn cũng thích, tôi lại càng mê hơn vì trong lòng tôi nỗi niềm mong mỏi khát con đang đè nặng. Bà Thanh nhác thằng bé xinh xắn trong tay Kiều Anh, nhìn về tôi bà ấy mát mẻ nói:
– Anh Vũ chị Linh nhìn thằng Thóc mà học đấy! Cũng đến hơn nửa năm rồi mà sao chẳng có động tĩnh gì thế nhỉ?
– Mẹ, con cái là của trời cho, mẹ càng mong chúng con càng khó đấy!
Vũ hơi bực nói với mẹ, bà Thanh bĩu nhẹ môi nói tiếp:
– Như người ta là có rồi đấy, đi khám xem thế nào còn liệu!
– Khám xét cái gì, vợ chồng con còn trẻ, mẹ cứ mặc chúng con đi! Mấy đứa cháu rồi mà mẹ cứ làm như chưa có thế!
Bà Thanh không muốn nói tiếp nhưng tôi hiểu bà yêu thương Vũ nhất nên muốn có những đứa cháu kháu khỉnh là con của anh nhất, dù Lâm với Bách có bao nhiêu con thì với bà cũng vậy. Ông Nam không muốn không khí gia đình bất hòa nên cười nói:
– Bà chăm con thằng Lâm với con thằng Bách cũng hết ngày rồi còn giục chúng nó làm gì? Giờ công ty của thằng Vũ đang trong giai đoạn xây dựng khó khăn còn nhiều, con cái vào lại khó chăm lo cho tốt chứ hay gì mà bà giục!
– Ba nói đúng rồi mẹ, con nghe nói sáng nay công ty của Vũ gặp biểu tình, công nhân họ nghe ai nói là lợi nhuận cao lại không chăm lo cho họ tốt nên bọn họ muốn nghỉ việc hàng loạt đấy!
Ngọc Lan nghe chuyện từ đâu liền thuật lại, bà Thanh sửng sốt nhìn chăm chăm vào con trai lo lắng hỏi:
– Có chuyện đấy à Vũ, sao đứa nào lại đơm đặt thế, láo quá!
– Chuyện cũng chẳng có gì, mẹ không cần bận tâm đâu!
– Sao lại chẳng có gì… con phải xem đứa nào muốn hại con mà cho nó câm họng đi con ạ!
Bà Thanh bực bội khuyên nhủ, không khí bữa ăn cũng giảm đi mấy phần vui vẻ. Ông Nam thử chai rượu vang mới ngon nhất của Linh Đan để giúp không khí gia đình tốt trở lại. Cười hà hà ông mở chai, rót cho mỗi người thử một ly. Bách với Kiều Anh dù không muốn cũng đành nếm thử, bà Thanh liếc nhìn họ rồi nén tiếng thở dài.
Sau bữa trưa mệt mỏi, tôi cùng Vũ lên phòng anh nghỉ ngơi, một hồi tôi nghe có tiếng gõ cửa. Vũ vẫn còn say sưa, tôi giật mình liền ra mở. Bà Thanh nhìn vào trong phòng, sau đó kéo tôi xuống phòng bà. Tôi chẳng muốn cũng đành đi theo, trong phòng ba mẹ chồng tôi lúc này không có ai, khi vào phòng bà liền sập cửa lại.
– Linh, mẹ biết mày còn giận mẹ nhưng mẹ con có gì cũng bỏ quá cho nhau con ạ. Mẹ cũng vì thương thằng Vũ thôi, mày thông cảm cho mẹ, bao giờ mày có con mày khắc hiểu lòng mẹ. Chuyện sáng nay có công nhân đình công, mẹ biết nghi cho ai cũng là không tốt nhưng mẹ có cảm giác là vợ chồng thằng Bách đấy, hai đứa nó ghét rượu vô cùng, giờ thằng Vũ lại chiếm dụng tài sản của Kim Thành sản xuất rượu, mày nghĩ xem trong đầu chúng nó nghĩ gì, chắc chắn là ghét lắm chứ còn gì nữa!
– Mẹ, mẹ nghi oan cho chú thím ấy thế chú thím ấy nghe được chắc chắn là buồn đấy mẹ.
Tôi xua tay nói tiếp:
– Với cả chú thím ấy vui vẻ chân thành, con không nghĩ thế đâu mẹ!
– Ôi dào ơi, thằng Bách nó khéo lắm, nó giống mẹ nó khéo thế ba mày mới mê con ạ! Cái Kiều Anh thì khỏi nói, gian lắm, vợ chồng nó giống hệt nhau, mẹ chẳng ưa chúng nó bao giờ, chẳng qua mẹ coi hai đứa nó là con riêng của ba mày nên mẹ mặc kệ thôi. Vợ chồng mày mới là con mẹ, mẹ thương nhất cái nhà này đấy!
Tôi sợ chữ “thương” của người đàn bà này vô cùng, khẽ rùng mình không muốn đáp lại. Nếu không vì hòa khí tôi không đời nào muốn giao tiếp với bà ta sau những gì bà ta làm với tôi. Lúc này, bà ta lại muốn đổ tội cho vợ chồng Bách mà chẳng có căn cứ nào cả, nghĩ thôi cũng đủ giận rồi.
– Mày nghe mẹ, vợ chồng mày cứ điều tra đi rồi kết quả lại thế đấy chứ mẹ lạ gì! Mà mẹ bảo này… Thằng Bách còn làm tổng giám đốc ngày nào là mẹ còn bực mình ngày ấy, mày làm con dâu mẹ mày phải hiểu cho mẹ. Ai đời con riêng mà lại nắm quyền cao nhất, thử hỏi làm sao mẹ nuốt trôi được cái mối hận này hả con? Anh Lâm thì không nói vì anh ấy không được nhanh nhẹn tinh tường, nhưng Vũ nhà con thì khác, từ nhỏ nó đã có năng khiếu kinh doanh thừa hưởng từ ba nó, nó nhanh nhẹn nắm bắt thị trường, chắc chắn mày còn rõ hơn mẹ, chỉ có nó là đủ bản lĩnh cáng đáng Kim Thành, nó lại là con chính thức chứ không phải con rơi con rớt ở đâu đem về, cái chức vị tổng giám đốc phải là của nó chứ không thì mẹ không cam lòng!
Bà Thanh vừa nói vừa sụt sịt như thể việc Bách làm tổng giám đốc khiến bà ta nuốt hận không trôi bao năm qua vậy. Thực ra tôi cũng hiểu với tâm địa bà ta thì việc này đúng là mối hận không tiêu tán được, có điều bà ta nói rõ với tôi thế này tôi quả tình khó xử, chỉ khẽ thở dài đáp lời mẹ chồng:
– Mẹ… anh Vũ không thích chức vị đó anh ấy đã nói rồi mà mẹ, anh Lâm đủ bản lĩnh thì cứ lên nắm quyền chứ anh Vũ sẽ không làm đâu mẹ!
– Thì mẹ mới muốn nhờ mày tác động vào nó giúp mẹ! Không ai phù hợp hơn nó cả! Mẹ có thể dồn hết cổ phần của mẹ cho nó, như thế nó càng chắc chắn hơn! Bằng cấp thì nó thua thằng Bách nhưng kinh nghiệm nó không kém đâu con! Một mình nó lăn lộn mà gây dựng được bao nhiêu tài sản đâu phải đơn giản, thằng Bách tuổi gì mà so sánh được với nó? Bách nó chỉ được cái học giỏi nghe lời thôi chứ muốn Kim Thành vững mạnh vươn lên phải nhờ ở thằng Vũ! Lúc trước mẹ muốn thằng Vũ về Kim Thành là làm tổng giám đốc ấy chứ có phải làm giám đốc cái công ty con con này đâu, chẳng qua nó thích thì mẹ chiều thôi nhưng lâu dài thì phải khác. Con nghĩ cho Kim Thành, nghĩ cho mẹ thì khuyên chồng con đi nhé! Chuyện con cái hai đứa cũng tính đi khám đi cho mẹ, mày năm nay hai bảy rồi chứ còn ít ỏi gì, ngày xưa tuổi mày mẹ có thằng Vũ rồi đấy!
Tôi vâng dạ lấy lệ mà lòng trĩu nặng. Bà Thanh dồn việc khuyên giải Vũ cho tôi, muốn tôi đốc thúc anh cạnh tranh giữa anh em một nhà, điều mà chính anh không muốn. Anh có đam mê của anh, khả năng kinh doanh của anh là tài năng thiên bẩm tôi không phủ nhận nhưng anh dùng nó cho việc phát triển đam mê mới là điều mà anh hướng đến chứ không phải anh muốn là kẻ đứng đầu Kim Thành, hơn hết còn trực tiếp cạnh tranh không chỉ Bách mà còn với anh Lâm. Anh Lâm cũng muốn làm tổng giám đốc, nếu Vũ lên liệu anh ấy có vui lòng không chứ? Khẽ lắc đầu tôi trở về phòng, lúc này Vũ cũng đã tỉnh sau một giấc ngủ có chút hơi men. Mỉm cười anh kéo tôi nằm trên ngực anh, âu yếm hôn lên trán tôi anh khẽ hỏi:
– Chẳng ngủ mấy lại đi đâu thế?
– À… em xuống vườn ngắm hoa… hoa nở đẹp thế!
– Ngoài trời nóng lắm, ra làm gì lại ốm?
– Hì hì… có sao đâu. Chốc mình về để vệ sĩ lái xe chứ không tự lái nữa đâu đấy!
Vũ gật đầu, anh bẹo má tôi, choàng người lên thành tôi nằm dưới để anh thỏa sức hôn. Trạng thái ngà ngà say dường như lại tăng ham muốn hơn thì phải, tôi ngại ngùng đẩy anh ra nói:
– Ở đây… không thoải mái đâu anh!
– Có sao đâu, phòng mình mà.
– Nhưng…
Lời chưa nói hết Vũ đã phủ lên môi tôi nụ hôn say đắm, nụ hôn ấy chuyển dần xuống cổ, xuống nơi đẫy đà trên ngực… bất chợt có tiếng gõ cửa phòng. Tôi giật mình, cơ thể co lại theo phản xạ liền vùng dậy. Ở ngôi nhà đông người… chẳng thể có riêng tư là sự thật. Ngày trước tôi ở cùng anh trong chính căn phòng này nhưng lúc ấy chẳng cần riêng tư, cũng chẳng nghĩ nhiều chỉ mong sao con có ba, lúc này mọi chuyện đều đã khác. Việc mẹ chồng giục đi khám tôi sẽ nghe bà, hơn ai hết tôi không thể chịu đựng thêm những ngày tháng khắc khoải đợi chờ nữa rồi.
– Các anh chị còn tin tưởng ở chúng tôi thì hãy ở lại, nếu không cứ việc nghỉ, chúng tôi sẽ trả đầy đủ lương cả tháng cho các anh chị. Về phần tiền thưởng từ doanh thu, không rõ các anh chị nghe tin ở đâu để đòi hỏi, các anh chị có thể hỏi kế toán công ty để biết thực tế chúng ta còn chưa có lãi, tiền thưởng sẽ có nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
Bọn họ nghe vậy cảm thấy cũng là hết lý lẽ, thế nên hậm hực kéo nhau trở lại phân xưởng phía sau tòa nhà điều hành hai tầng này. Xưởng sản xuất của Linh Đan xây dựng với dây chuyền công nghệ cao nên công nhân không quá nhiều, tuy nhiên việc bọn họ phải tăng ca đến kiệt sức thực sự là bất thường. Khi bọn họ đi hết rồi, Vũ mới lạnh giọng hỏi anh Định:
– Anh điều tra cho tôi xem ai là kẻ huy động công nhân làm tăng ca đến kiệt sức, tôi tin có kẻ đứng đằng sau muốn phá chúng ta.
– Vâng… giám đốc yên tâm tôi sẽ điều tra đến cùng.
Không khí nhà điều hành trở lại yên tĩnh, tấm vải đỏ có dòng chữ biểu tình cũng đã được gỡ xuống. Bọn họ biểu tình có vẻ chuyên nghiệp, cứ như có ai đó giật dây, lại còn nói những lời xuyên tạc vô căn cứ nữa. Sản phẩm của Linh Đan được chào đón hay không lúc này cũng còn quá sớm, doanh thu chưa thống kê chi tiết đầy đủ nhưng chắc chắn chưa thể có lãi vào thời điểm này, vậy mà bọn họ nghe kẻ nào xúi giục để hùa nhau đi đòi thưởng với giám đốc, nghe thôi cũng đã tức đến muốn tăng xông.
Tôi cùng Vũ bước lên tầng hai phòng giám đốc. Tuy là trợ lý của anh nhưng thực chất tôi ở bên chăm sóc anh nhiều hơn chứ cũng chưa giúp được anh gì về công việc. Lúc này tôi e dè hỏi: .
– Anh đoán… kẻ nào gây ra chuyện này?
– Kẻ muốn Linh Đan sụp đổ thì rất nhiều, lúc này chưa thể nói được gì.
Tôi gật đầu, trong lòng bực bội bao nhiêu thì lại lo lắng cho Vũ bấy nhiêu. Ở đâu cũng có kẻ muốn hại mình, thương trường không có chỗ cho sự bình yên, vẫn biết là thế nhưng có thế nào vẫn cứ buồn.
– Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ tìm ra kẻ chủ mưu thôi, trưa mai ba gọi vợ chồng mình về họp gia đình, vợ chồng Bách cũng về, là dịp để em gặp lại cu Thóc đấy nhé!
– Thế hả anh… Hôm trước cùng anh đến chơi với thằng cu mà em cứ mơ đến nó mãi, xinh quá anh ạ, mà nó có nhiều nét giống anh chứ!
– Ừ, ai cũng bảo thằng bé giống ông nội, anh lại giống ba… Em yên tâm, con mình sau này còn xinh nữa!
Tôi phì cười trước so sánh của Vũ, tâm trạng theo đó cũng tốt hơn, không nghĩ ngợi thêm về vụ biểu tình ngớ ngẩn sáng nay. Trưa thứ bảy cuối tuần, gia đình họ Phạm lại họp mặt, đông đủ hơn mọi lần vì có thêm vợ chồng Bách cùng con trai nhỏ. Thằng cu trắng trẻo bụ bẫm ai nhìn cũng thích, tôi lại càng mê hơn vì trong lòng tôi nỗi niềm mong mỏi khát con đang đè nặng. Bà Thanh nhác thằng bé xinh xắn trong tay Kiều Anh, nhìn về tôi bà ấy mát mẻ nói:
– Anh Vũ chị Linh nhìn thằng Thóc mà học đấy! Cũng đến hơn nửa năm rồi mà sao chẳng có động tĩnh gì thế nhỉ?
– Mẹ, con cái là của trời cho, mẹ càng mong chúng con càng khó đấy!
Vũ hơi bực nói với mẹ, bà Thanh bĩu nhẹ môi nói tiếp:
– Như người ta là có rồi đấy, đi khám xem thế nào còn liệu!
– Khám xét cái gì, vợ chồng con còn trẻ, mẹ cứ mặc chúng con đi! Mấy đứa cháu rồi mà mẹ cứ làm như chưa có thế!
Bà Thanh không muốn nói tiếp nhưng tôi hiểu bà yêu thương Vũ nhất nên muốn có những đứa cháu kháu khỉnh là con của anh nhất, dù Lâm với Bách có bao nhiêu con thì với bà cũng vậy. Ông Nam không muốn không khí gia đình bất hòa nên cười nói:
– Bà chăm con thằng Lâm với con thằng Bách cũng hết ngày rồi còn giục chúng nó làm gì? Giờ công ty của thằng Vũ đang trong giai đoạn xây dựng khó khăn còn nhiều, con cái vào lại khó chăm lo cho tốt chứ hay gì mà bà giục!
– Ba nói đúng rồi mẹ, con nghe nói sáng nay công ty của Vũ gặp biểu tình, công nhân họ nghe ai nói là lợi nhuận cao lại không chăm lo cho họ tốt nên bọn họ muốn nghỉ việc hàng loạt đấy!
Ngọc Lan nghe chuyện từ đâu liền thuật lại, bà Thanh sửng sốt nhìn chăm chăm vào con trai lo lắng hỏi:
– Có chuyện đấy à Vũ, sao đứa nào lại đơm đặt thế, láo quá!
– Chuyện cũng chẳng có gì, mẹ không cần bận tâm đâu!
– Sao lại chẳng có gì… con phải xem đứa nào muốn hại con mà cho nó câm họng đi con ạ!
Bà Thanh bực bội khuyên nhủ, không khí bữa ăn cũng giảm đi mấy phần vui vẻ. Ông Nam thử chai rượu vang mới ngon nhất của Linh Đan để giúp không khí gia đình tốt trở lại. Cười hà hà ông mở chai, rót cho mỗi người thử một ly. Bách với Kiều Anh dù không muốn cũng đành nếm thử, bà Thanh liếc nhìn họ rồi nén tiếng thở dài.
Sau bữa trưa mệt mỏi, tôi cùng Vũ lên phòng anh nghỉ ngơi, một hồi tôi nghe có tiếng gõ cửa. Vũ vẫn còn say sưa, tôi giật mình liền ra mở. Bà Thanh nhìn vào trong phòng, sau đó kéo tôi xuống phòng bà. Tôi chẳng muốn cũng đành đi theo, trong phòng ba mẹ chồng tôi lúc này không có ai, khi vào phòng bà liền sập cửa lại.
– Linh, mẹ biết mày còn giận mẹ nhưng mẹ con có gì cũng bỏ quá cho nhau con ạ. Mẹ cũng vì thương thằng Vũ thôi, mày thông cảm cho mẹ, bao giờ mày có con mày khắc hiểu lòng mẹ. Chuyện sáng nay có công nhân đình công, mẹ biết nghi cho ai cũng là không tốt nhưng mẹ có cảm giác là vợ chồng thằng Bách đấy, hai đứa nó ghét rượu vô cùng, giờ thằng Vũ lại chiếm dụng tài sản của Kim Thành sản xuất rượu, mày nghĩ xem trong đầu chúng nó nghĩ gì, chắc chắn là ghét lắm chứ còn gì nữa!
– Mẹ, mẹ nghi oan cho chú thím ấy thế chú thím ấy nghe được chắc chắn là buồn đấy mẹ.
Tôi xua tay nói tiếp:
– Với cả chú thím ấy vui vẻ chân thành, con không nghĩ thế đâu mẹ!
– Ôi dào ơi, thằng Bách nó khéo lắm, nó giống mẹ nó khéo thế ba mày mới mê con ạ! Cái Kiều Anh thì khỏi nói, gian lắm, vợ chồng nó giống hệt nhau, mẹ chẳng ưa chúng nó bao giờ, chẳng qua mẹ coi hai đứa nó là con riêng của ba mày nên mẹ mặc kệ thôi. Vợ chồng mày mới là con mẹ, mẹ thương nhất cái nhà này đấy!
Tôi sợ chữ “thương” của người đàn bà này vô cùng, khẽ rùng mình không muốn đáp lại. Nếu không vì hòa khí tôi không đời nào muốn giao tiếp với bà ta sau những gì bà ta làm với tôi. Lúc này, bà ta lại muốn đổ tội cho vợ chồng Bách mà chẳng có căn cứ nào cả, nghĩ thôi cũng đủ giận rồi.
– Mày nghe mẹ, vợ chồng mày cứ điều tra đi rồi kết quả lại thế đấy chứ mẹ lạ gì! Mà mẹ bảo này… Thằng Bách còn làm tổng giám đốc ngày nào là mẹ còn bực mình ngày ấy, mày làm con dâu mẹ mày phải hiểu cho mẹ. Ai đời con riêng mà lại nắm quyền cao nhất, thử hỏi làm sao mẹ nuốt trôi được cái mối hận này hả con? Anh Lâm thì không nói vì anh ấy không được nhanh nhẹn tinh tường, nhưng Vũ nhà con thì khác, từ nhỏ nó đã có năng khiếu kinh doanh thừa hưởng từ ba nó, nó nhanh nhẹn nắm bắt thị trường, chắc chắn mày còn rõ hơn mẹ, chỉ có nó là đủ bản lĩnh cáng đáng Kim Thành, nó lại là con chính thức chứ không phải con rơi con rớt ở đâu đem về, cái chức vị tổng giám đốc phải là của nó chứ không thì mẹ không cam lòng!
Bà Thanh vừa nói vừa sụt sịt như thể việc Bách làm tổng giám đốc khiến bà ta nuốt hận không trôi bao năm qua vậy. Thực ra tôi cũng hiểu với tâm địa bà ta thì việc này đúng là mối hận không tiêu tán được, có điều bà ta nói rõ với tôi thế này tôi quả tình khó xử, chỉ khẽ thở dài đáp lời mẹ chồng:
– Mẹ… anh Vũ không thích chức vị đó anh ấy đã nói rồi mà mẹ, anh Lâm đủ bản lĩnh thì cứ lên nắm quyền chứ anh Vũ sẽ không làm đâu mẹ!
– Thì mẹ mới muốn nhờ mày tác động vào nó giúp mẹ! Không ai phù hợp hơn nó cả! Mẹ có thể dồn hết cổ phần của mẹ cho nó, như thế nó càng chắc chắn hơn! Bằng cấp thì nó thua thằng Bách nhưng kinh nghiệm nó không kém đâu con! Một mình nó lăn lộn mà gây dựng được bao nhiêu tài sản đâu phải đơn giản, thằng Bách tuổi gì mà so sánh được với nó? Bách nó chỉ được cái học giỏi nghe lời thôi chứ muốn Kim Thành vững mạnh vươn lên phải nhờ ở thằng Vũ! Lúc trước mẹ muốn thằng Vũ về Kim Thành là làm tổng giám đốc ấy chứ có phải làm giám đốc cái công ty con con này đâu, chẳng qua nó thích thì mẹ chiều thôi nhưng lâu dài thì phải khác. Con nghĩ cho Kim Thành, nghĩ cho mẹ thì khuyên chồng con đi nhé! Chuyện con cái hai đứa cũng tính đi khám đi cho mẹ, mày năm nay hai bảy rồi chứ còn ít ỏi gì, ngày xưa tuổi mày mẹ có thằng Vũ rồi đấy!
Tôi vâng dạ lấy lệ mà lòng trĩu nặng. Bà Thanh dồn việc khuyên giải Vũ cho tôi, muốn tôi đốc thúc anh cạnh tranh giữa anh em một nhà, điều mà chính anh không muốn. Anh có đam mê của anh, khả năng kinh doanh của anh là tài năng thiên bẩm tôi không phủ nhận nhưng anh dùng nó cho việc phát triển đam mê mới là điều mà anh hướng đến chứ không phải anh muốn là kẻ đứng đầu Kim Thành, hơn hết còn trực tiếp cạnh tranh không chỉ Bách mà còn với anh Lâm. Anh Lâm cũng muốn làm tổng giám đốc, nếu Vũ lên liệu anh ấy có vui lòng không chứ? Khẽ lắc đầu tôi trở về phòng, lúc này Vũ cũng đã tỉnh sau một giấc ngủ có chút hơi men. Mỉm cười anh kéo tôi nằm trên ngực anh, âu yếm hôn lên trán tôi anh khẽ hỏi:
– Chẳng ngủ mấy lại đi đâu thế?
– À… em xuống vườn ngắm hoa… hoa nở đẹp thế!
– Ngoài trời nóng lắm, ra làm gì lại ốm?
– Hì hì… có sao đâu. Chốc mình về để vệ sĩ lái xe chứ không tự lái nữa đâu đấy!
Vũ gật đầu, anh bẹo má tôi, choàng người lên thành tôi nằm dưới để anh thỏa sức hôn. Trạng thái ngà ngà say dường như lại tăng ham muốn hơn thì phải, tôi ngại ngùng đẩy anh ra nói:
– Ở đây… không thoải mái đâu anh!
– Có sao đâu, phòng mình mà.
– Nhưng…
Lời chưa nói hết Vũ đã phủ lên môi tôi nụ hôn say đắm, nụ hôn ấy chuyển dần xuống cổ, xuống nơi đẫy đà trên ngực… bất chợt có tiếng gõ cửa phòng. Tôi giật mình, cơ thể co lại theo phản xạ liền vùng dậy. Ở ngôi nhà đông người… chẳng thể có riêng tư là sự thật. Ngày trước tôi ở cùng anh trong chính căn phòng này nhưng lúc ấy chẳng cần riêng tư, cũng chẳng nghĩ nhiều chỉ mong sao con có ba, lúc này mọi chuyện đều đã khác. Việc mẹ chồng giục đi khám tôi sẽ nghe bà, hơn ai hết tôi không thể chịu đựng thêm những ngày tháng khắc khoải đợi chờ nữa rồi.