Chương 40: Kết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng hồi hộp vô cùng, tôi và Vũ chờ đợi kết quả sau những ngày dài chờ đợi. Thông tin từ miệng chị bác sĩ làm hai chúng tôi đều mừng đến run lên, lần hút trứng này có ba phôi đạt yêu cầu, việc tiếp theo tôi phải làm là chuẩn bị chuyển phôi. Dường như mong ước làm mẹ của tôi sắp thành hiện thực thật rồi, tôi xúc động siết chặt tay Vũ, nghẹn giọng nói:
– Vậy là may quá rồi anh… Em muốn đặt cả hai phôi một lúc, sinh đôi luôn anh ạ… cũng để đề phòng nữa…
Vũ nghiêm nét mặt anh nói:
– Anh không đồng ý, mang thai như vậy rất mệt, chỉ cần một đứa là đủ rồi!
– Nhưng… lỡ như…
– Anh tin con mình rất mạnh mẽ, một phôi là thành, tin anh đi!
Tôi ậm ừ nghe lời anh. Anh nói vậy vì anh không muốn tôi vất vả, tôi sẽ vì anh mà chấp nhận cấy một phôi vào trong cơ thể mình. Những ngày đầu sau chuyển phôi, cảm giác lo lắng khiến tôi không sao ngủ được, Vũ nhẹ nhàng vỗ về xoa lưng xoa bụng giúp tôi an giấc. Tôi nằm yên trên giường, không muốn tác động khiến con không thể đậu, lòng thầm đếm ngược thời gian. Những ký ức về lần mang thai đầu tiên lại trở về, bất giác nước mắt tôi rơi. Đừng khóc… đừng xúc động… đừng để ảnh hưởng đến bào thai trong bụng… Được đến bước này rồi, tôi phải cố gắng để con có thể chào đời!
Giây phút hồi hộp nhất sau những ngày chờ đợi cũng đến. Sốt ruột quá nên tôi thử que sớm trước khi có hẹn thử máu vào sáng nay. Phải trấn an bản thân đến cùng cực tôi mới không run lẩy bẩy để nhìn kết quả trên que thử thai. Kết quả làm tôi lặng đi, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế lăn dài… Hai vạch… lần thứ hai trong đời tôi đã được nhìn lại vạch thứ hai đỏ như son trên que thử. Vẫn là năm que thử, đều hiện lên hai vạch ngọt ngào. Vũ còn chưa ngủ dậy, tôi gạt nước mắt bước nhẹ nhàng trở lại giường, để năm que thử ở trên bàn trang điểm cạnh giường làm anh bất ngờ.
Tiếng chuông báo thức reo vang, Vũ choàng tỉnh, theo thói quen anh ôm tôi vào lòng. Chờ mãi anh vẫn cứ ôm tôi không buông, chịu không nổi tôi khẽ giục anh:
– Anh… quay về phía kia… xem có gì kìa!
Chỉ cần thế thôi, hai mắt Vũ đã mở to thao láo đầy tỉnh táo, chẳng cần quay lại nhìn lũ que thử thai hai vạch nằm chờ sẵn anh đã tụt người xuống hôn lên chiếc bụng còn phẳng lì trong cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở của tôi rồi.
– Con… con đến với ba mẹ rồi à… Sao mà hư quá… mãi mới chịu đến… làm ba mẹ phải đi tìm!
Anh nhỏ to như trò chuyện với bào thai bé nhỏ, phì cười trồi lên âu yếm nhìn sâu vào đôi mắt long lanh nước của tôi nhẹ giọng:
– Từ hôm nay… em lại phải nằm yên trên giường thôi vợ… À, anh cũng sẽ chuyển qua làm online từ lúc này để ở bên em!
Tôi gật đầu, bao rủi ro khi mang bầu tôi đều cần phải tránh hết, tốt hơn tôi nên ngoan ngoãn nằm yên, ít nhất là giai đoạn nhạy cảm này. Theo dõi hàm lượng Hcg tăng nhanh trong những ngày tiếp theo khiến tôi yên tâm… bào thai trong bụng tôi đã đậu và đang dần phát triển thật rồi! Còn hạnh phúc nào hơn nữa… Tôi cứ nửa cười nửa khóc trước niềm vui quá lớn, tự nhắc nhở bản thân đừng quá xúc động kẻo không tốt cho con.
Chín tháng mười ngày chờ đợi, Vũ nâng niu tôi đúng kiểu nâng quả trứng trên tay, tôi vừa buồn cười lại vừa chịu theo sự sắp xếp của anh. Thi thoảng nhớ lại lần đầu tiên mang bầu, tự nhiên nước mắt lại rơi, thương mình thương con lúc ấy nhưng vẫn là anh lo lắng cho mẹ con tôi, chỉ là lúc này, sự cẩn thận quan tâm của anh được nhân lên gấp mười lần gấp trăm lần gấp nghìn lần lúc ấy thì phải, không chỉ vì tình yêu mà còn vì nhận thức cơ thể yếu ớt của tôi trên chặng đường mang thai.
Cơ thể tôi có thể nên bác sĩ cho phép tôi sinh thường. Má ơi… tôi yêu con vô cùng, thèm con vô cùng nhưng giây phút con đòi ra cũng đau đến vô cùng. Tôi vật vã ôm bụng bầu sắp vỡ chum đi đi lại lại, nhìn đáy mắt ướt rượt của Vũ tự nhiên cảm thấy cơn đau cũng bớt đi chút chút.
– Cố lên… sắp được gặp con rồi vợ ơi!
Vũ luôn miệng cổ vũ, nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán trên mũi anh, tôi run run lau đi mà trái tim ấm áp.
– Ối giời ơi… chồng ơi… hình như… em vỡ ối rồi…
– Bác sĩ ơi… bác sĩ ơi… vợ em vỡ ối rồi!
Vũ bế bổng tôi lên chạy về phía phòng đẻ, vừa chạy vừa gào. Tiếng y tá giục:
– Đưa chị ấy vào phòng đẻ luôn đi anh!
Vũ nhanh chóng bế tôi đặt lên giường đẻ. Ánh mắt lưu luyến anh không muốn bước khỏi phòng, có điều bệnh viện này không cho phép chồng vào cùng, tôi cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để nhìn theo bóng lưng anh, cơn đau thúc khiến tôi quên hết trời đất. Con ơi… mau mau ra với ba mẹ đi con!
– Oa oa!
Cơ thể tôi nhẹ bẫng, tiếng trẻ con khóc váng phòng, tôi rơi nước mắt nhìn đứa bé đỏ hỏn trên tay cô y tá. Đứa con trai bé bỏng áp lên ngực tôi tìm bầu sữa mẹ, nước mắt tôi rơi nhòa đến nỗi không nhìn nổi con. Cơ thể mệt mỏi yếu ớt tôi cố gắng vươn tay ôm con vào lòng, cảm giác hạnh phúc đến nghẹn ngào. Vũ… anh bước đến bên tôi, giây phút này chắc hẳn lòng anh cũng đang xúc động. Anh im lặng nhìn hai mẹ con, đôi môi mấp máy:
– Đan Linh… cảm ơn em… cảm ơn con… đã đến với anh!
Vũ không những là một đầu bếp tài ba mà anh còn là một người cha kiêm vú em lý tưởng. Mẹ tôi sang đỡ đần con gái mà cứ trầm trồ khen ngợi anh khéo chăm vợ chăm con. Đến lúc này Vũ đã hiểu cảm giác của em trai anh cách đây một năm là thế nào. Nói hai tiếng tuyệt vời thì là nói dối, nhưng chắc chắn vượt lên những khổ sở thể xác đến hao gầy thì niềm vui lúc nào cũng ngời sáng trong đáy mắt anh.
Sau một năm trên núi tu tập, bà Thanh bận bộ đồ áo nâu sòng trở về nhà. Nhìn bà ấy gầy đi nhiều nhưng thần sắc có vẻ khá hơn, âm giọng cũng nhẹ nhàng hơn, tôi chỉ biết thầm mong bà ấy đã ngộ ra nhiều điều. Ít nhất với thằng cu Bảo Nguyên lúc này bà coi là nhất thì dường như bà hiền dịu hơn hẳn ngày xưa, từ lúc nào tôi coi bà như mẹ của mình khi bà chăm sóc cho cu tí nhà tôi hết lòng. Có lẽ vì… nước mắt chảy xuôi, bà yêu thương Vũ thế nào thì lại dành nguyên tình yêu ấy cho con trai của chúng tôi.
Ngày con trai chúng tôi tròn một tuổi cũng là ngày ba Vũ của con nhận được phản hồi vô cùng tích cực về loại rượu nho thượng hạng nhất của Linh Đan mang tên con: Bảo Nguyên được ủ từ những trái nho tươi ngon từ trang trại nhà. Như lời Vũ giải thích, con trai chính là loại rượu quý nhất mà anh tạo được, chính xác là dày công nghiên cứu mới tạo ra được. Bế con trai trên tay, bàn tay bé xinh vẫy vẫy con hướng mắt nhìn ba Vũ nhận phần thưởng doanh nhân xuất sắc, tôi không sao ngăn được nước mắt tự hào.
– Chị, chị cũng lên chụp ảnh cùng anh ấy đi!
Kiều Anh nhoẻn miệng cười đẩy tôi lên trên khán đài. Dịp này Bách thua Vũ nhà tôi, tổng công ty chỉ có mình anh được nhận giải thưởng nhờ thành tích đặc biệt của Linh Đan, tuy nhiên vợ chồng Bách vẫn đi nhận thưởng cùng chúng tôi. Ngài ngại tôi bế con đứng cạnh Vũ, để anh kéo eo tôi sát lại, miệng anh thơm lên má thằng bé. Bức ảnh Bách chụp cho gia đình nhỏ của chúng tôi lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này đã sớm trở thành bức ảnh đặt trên bàn làm việc của Vũ.
Ngồi bên Vũ cùng con trai trong ánh hoàng hôn mờ tím của cao nguyên lộng gió, đã từng trong mơ tôi cũng không dám mơ có khoảnh khắc này. Con trai trong vòng tay mẹ, hai mẹ con trong vòng tay ba, cuộc đời có thể nào đẹp hơn như thế?
– Anh…
– Gì vậy em?
– Em nghĩ em đang sống trong giấc mơ của đời mình anh ạ.
Có tiếng cười nhè nhẹ, Vũ nắm lấy bàn tay của tôi đưa lên miệng hôn thành tiếng, cười nói:
– Bây giờ em mới sống trong giấc mơ của đời em à?
Ngường ngượng tôi hỏi, trái tim chưa gì đã đập liên hồi.
– Anh hỏi vậy… là sao nhỉ?
– Anh đã sống trong giấc mơ của đời mình… từ lúc anh gặp em.
Câu nói ngọt thỉu làm tim tôi lịm đi. Vũ thật biết cách khiến tim tôi thổn thức dù sống với nhau lâu thật lâu. Tủm tỉm cười tôi gật nhẹ, trộm hôn lên má anh một cái, bất chợt cu tí trong lòng tôi khóc lên oa oa. Ba mẹ nó lập tức quên hết mấy lời thả thính nhau mà sốt sắng quan tâm. Vũ dỗ dành thằng bé hỏi:
– Nguyên, làm sao thế con?
– Hình như con đói anh ạ!
Ba Vũ cười xòa, nhấc thằng bé lên tay, mỉm cười hỏi mẹ Linh:
– Mẹ nó đói chưa… hơn sáu giờ rồi đấy, cả nhà mình về ăn tối thôi!
Vũ để thằng cu lên cổ công kênh, Bảo Nguyên thích chí cười lên khanh khách. Một tay anh giữ thằng bé, một tay anh siết chặt tay tôi như sợ tôi lạc mất, miệng anh khe khẽ huýt sáo, cả nhà ba người dắt tay nhau trở về nơi có khói lam chiều, nơi có bữa cơm núi rừng thanh sạch chờ đợi.
Tôi và Phạm Hoàng Vũ… hai chúng tôi được duyên phận sắp đặt gặp nhau từ buổi bình minh, xa nhau trong đau đớn hiểu lầm, định mệnh hay chăng tình yêu giúp mối lương duyên của chúng tôi tiếp nối. Vượt qua bao khó khăn thử thách, bên nhau cùng xây đắp, cho đến cuối cùng… hạnh phúc là hai tiếng trọn vẹn nhất tôi có thể thốt lên khi được nhìn ngắm gương mặt con trai ngủ ngoan trong vòng tay anh. Được làm vợ anh, được sinh cho anh đứa con bé bỏng đang say ngủ, cuộc đời tôi dường như đã đủ trọn vẹn để chẳng còn mong cầu điều gì hơn nữa. Phạm Hoàng Vũ, cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời tôi, cùng tôi viết nên câu chuyện cổ tích của cuộc đời mình… nơi có một ngôi nhà, một đứa trẻ đáng yêu gọi tôi là mẹ, gọi anh là ba. Ngôi nhà ấy bập bùng trong ánh lửa yêu thương, có tôi có anh có con chắc chắn rằng ánh lửa ấy sẽ không bao giờ vơi cạn.
KẾT THÚC.
Bộ truyện trọn vẹn 40 chap không có ngoại truyện, chị em có ưng kết thúc này không? Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ bộ truyện
Tâm trạng hồi hộp vô cùng, tôi và Vũ chờ đợi kết quả sau những ngày dài chờ đợi. Thông tin từ miệng chị bác sĩ làm hai chúng tôi đều mừng đến run lên, lần hút trứng này có ba phôi đạt yêu cầu, việc tiếp theo tôi phải làm là chuẩn bị chuyển phôi. Dường như mong ước làm mẹ của tôi sắp thành hiện thực thật rồi, tôi xúc động siết chặt tay Vũ, nghẹn giọng nói:
– Vậy là may quá rồi anh… Em muốn đặt cả hai phôi một lúc, sinh đôi luôn anh ạ… cũng để đề phòng nữa…
Vũ nghiêm nét mặt anh nói:
– Anh không đồng ý, mang thai như vậy rất mệt, chỉ cần một đứa là đủ rồi!
– Nhưng… lỡ như…
– Anh tin con mình rất mạnh mẽ, một phôi là thành, tin anh đi!
Tôi ậm ừ nghe lời anh. Anh nói vậy vì anh không muốn tôi vất vả, tôi sẽ vì anh mà chấp nhận cấy một phôi vào trong cơ thể mình. Những ngày đầu sau chuyển phôi, cảm giác lo lắng khiến tôi không sao ngủ được, Vũ nhẹ nhàng vỗ về xoa lưng xoa bụng giúp tôi an giấc. Tôi nằm yên trên giường, không muốn tác động khiến con không thể đậu, lòng thầm đếm ngược thời gian. Những ký ức về lần mang thai đầu tiên lại trở về, bất giác nước mắt tôi rơi. Đừng khóc… đừng xúc động… đừng để ảnh hưởng đến bào thai trong bụng… Được đến bước này rồi, tôi phải cố gắng để con có thể chào đời!
Giây phút hồi hộp nhất sau những ngày chờ đợi cũng đến. Sốt ruột quá nên tôi thử que sớm trước khi có hẹn thử máu vào sáng nay. Phải trấn an bản thân đến cùng cực tôi mới không run lẩy bẩy để nhìn kết quả trên que thử thai. Kết quả làm tôi lặng đi, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế lăn dài… Hai vạch… lần thứ hai trong đời tôi đã được nhìn lại vạch thứ hai đỏ như son trên que thử. Vẫn là năm que thử, đều hiện lên hai vạch ngọt ngào. Vũ còn chưa ngủ dậy, tôi gạt nước mắt bước nhẹ nhàng trở lại giường, để năm que thử ở trên bàn trang điểm cạnh giường làm anh bất ngờ.
Tiếng chuông báo thức reo vang, Vũ choàng tỉnh, theo thói quen anh ôm tôi vào lòng. Chờ mãi anh vẫn cứ ôm tôi không buông, chịu không nổi tôi khẽ giục anh:
– Anh… quay về phía kia… xem có gì kìa!
Chỉ cần thế thôi, hai mắt Vũ đã mở to thao láo đầy tỉnh táo, chẳng cần quay lại nhìn lũ que thử thai hai vạch nằm chờ sẵn anh đã tụt người xuống hôn lên chiếc bụng còn phẳng lì trong cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở của tôi rồi.
– Con… con đến với ba mẹ rồi à… Sao mà hư quá… mãi mới chịu đến… làm ba mẹ phải đi tìm!
Anh nhỏ to như trò chuyện với bào thai bé nhỏ, phì cười trồi lên âu yếm nhìn sâu vào đôi mắt long lanh nước của tôi nhẹ giọng:
– Từ hôm nay… em lại phải nằm yên trên giường thôi vợ… À, anh cũng sẽ chuyển qua làm online từ lúc này để ở bên em!
Tôi gật đầu, bao rủi ro khi mang bầu tôi đều cần phải tránh hết, tốt hơn tôi nên ngoan ngoãn nằm yên, ít nhất là giai đoạn nhạy cảm này. Theo dõi hàm lượng Hcg tăng nhanh trong những ngày tiếp theo khiến tôi yên tâm… bào thai trong bụng tôi đã đậu và đang dần phát triển thật rồi! Còn hạnh phúc nào hơn nữa… Tôi cứ nửa cười nửa khóc trước niềm vui quá lớn, tự nhắc nhở bản thân đừng quá xúc động kẻo không tốt cho con.
Chín tháng mười ngày chờ đợi, Vũ nâng niu tôi đúng kiểu nâng quả trứng trên tay, tôi vừa buồn cười lại vừa chịu theo sự sắp xếp của anh. Thi thoảng nhớ lại lần đầu tiên mang bầu, tự nhiên nước mắt lại rơi, thương mình thương con lúc ấy nhưng vẫn là anh lo lắng cho mẹ con tôi, chỉ là lúc này, sự cẩn thận quan tâm của anh được nhân lên gấp mười lần gấp trăm lần gấp nghìn lần lúc ấy thì phải, không chỉ vì tình yêu mà còn vì nhận thức cơ thể yếu ớt của tôi trên chặng đường mang thai.
Cơ thể tôi có thể nên bác sĩ cho phép tôi sinh thường. Má ơi… tôi yêu con vô cùng, thèm con vô cùng nhưng giây phút con đòi ra cũng đau đến vô cùng. Tôi vật vã ôm bụng bầu sắp vỡ chum đi đi lại lại, nhìn đáy mắt ướt rượt của Vũ tự nhiên cảm thấy cơn đau cũng bớt đi chút chút.
– Cố lên… sắp được gặp con rồi vợ ơi!
Vũ luôn miệng cổ vũ, nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán trên mũi anh, tôi run run lau đi mà trái tim ấm áp.
– Ối giời ơi… chồng ơi… hình như… em vỡ ối rồi…
– Bác sĩ ơi… bác sĩ ơi… vợ em vỡ ối rồi!
Vũ bế bổng tôi lên chạy về phía phòng đẻ, vừa chạy vừa gào. Tiếng y tá giục:
– Đưa chị ấy vào phòng đẻ luôn đi anh!
Vũ nhanh chóng bế tôi đặt lên giường đẻ. Ánh mắt lưu luyến anh không muốn bước khỏi phòng, có điều bệnh viện này không cho phép chồng vào cùng, tôi cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để nhìn theo bóng lưng anh, cơn đau thúc khiến tôi quên hết trời đất. Con ơi… mau mau ra với ba mẹ đi con!
– Oa oa!
Cơ thể tôi nhẹ bẫng, tiếng trẻ con khóc váng phòng, tôi rơi nước mắt nhìn đứa bé đỏ hỏn trên tay cô y tá. Đứa con trai bé bỏng áp lên ngực tôi tìm bầu sữa mẹ, nước mắt tôi rơi nhòa đến nỗi không nhìn nổi con. Cơ thể mệt mỏi yếu ớt tôi cố gắng vươn tay ôm con vào lòng, cảm giác hạnh phúc đến nghẹn ngào. Vũ… anh bước đến bên tôi, giây phút này chắc hẳn lòng anh cũng đang xúc động. Anh im lặng nhìn hai mẹ con, đôi môi mấp máy:
– Đan Linh… cảm ơn em… cảm ơn con… đã đến với anh!
Vũ không những là một đầu bếp tài ba mà anh còn là một người cha kiêm vú em lý tưởng. Mẹ tôi sang đỡ đần con gái mà cứ trầm trồ khen ngợi anh khéo chăm vợ chăm con. Đến lúc này Vũ đã hiểu cảm giác của em trai anh cách đây một năm là thế nào. Nói hai tiếng tuyệt vời thì là nói dối, nhưng chắc chắn vượt lên những khổ sở thể xác đến hao gầy thì niềm vui lúc nào cũng ngời sáng trong đáy mắt anh.
Sau một năm trên núi tu tập, bà Thanh bận bộ đồ áo nâu sòng trở về nhà. Nhìn bà ấy gầy đi nhiều nhưng thần sắc có vẻ khá hơn, âm giọng cũng nhẹ nhàng hơn, tôi chỉ biết thầm mong bà ấy đã ngộ ra nhiều điều. Ít nhất với thằng cu Bảo Nguyên lúc này bà coi là nhất thì dường như bà hiền dịu hơn hẳn ngày xưa, từ lúc nào tôi coi bà như mẹ của mình khi bà chăm sóc cho cu tí nhà tôi hết lòng. Có lẽ vì… nước mắt chảy xuôi, bà yêu thương Vũ thế nào thì lại dành nguyên tình yêu ấy cho con trai của chúng tôi.
Ngày con trai chúng tôi tròn một tuổi cũng là ngày ba Vũ của con nhận được phản hồi vô cùng tích cực về loại rượu nho thượng hạng nhất của Linh Đan mang tên con: Bảo Nguyên được ủ từ những trái nho tươi ngon từ trang trại nhà. Như lời Vũ giải thích, con trai chính là loại rượu quý nhất mà anh tạo được, chính xác là dày công nghiên cứu mới tạo ra được. Bế con trai trên tay, bàn tay bé xinh vẫy vẫy con hướng mắt nhìn ba Vũ nhận phần thưởng doanh nhân xuất sắc, tôi không sao ngăn được nước mắt tự hào.
– Chị, chị cũng lên chụp ảnh cùng anh ấy đi!
Kiều Anh nhoẻn miệng cười đẩy tôi lên trên khán đài. Dịp này Bách thua Vũ nhà tôi, tổng công ty chỉ có mình anh được nhận giải thưởng nhờ thành tích đặc biệt của Linh Đan, tuy nhiên vợ chồng Bách vẫn đi nhận thưởng cùng chúng tôi. Ngài ngại tôi bế con đứng cạnh Vũ, để anh kéo eo tôi sát lại, miệng anh thơm lên má thằng bé. Bức ảnh Bách chụp cho gia đình nhỏ của chúng tôi lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này đã sớm trở thành bức ảnh đặt trên bàn làm việc của Vũ.
Ngồi bên Vũ cùng con trai trong ánh hoàng hôn mờ tím của cao nguyên lộng gió, đã từng trong mơ tôi cũng không dám mơ có khoảnh khắc này. Con trai trong vòng tay mẹ, hai mẹ con trong vòng tay ba, cuộc đời có thể nào đẹp hơn như thế?
– Anh…
– Gì vậy em?
– Em nghĩ em đang sống trong giấc mơ của đời mình anh ạ.
Có tiếng cười nhè nhẹ, Vũ nắm lấy bàn tay của tôi đưa lên miệng hôn thành tiếng, cười nói:
– Bây giờ em mới sống trong giấc mơ của đời em à?
Ngường ngượng tôi hỏi, trái tim chưa gì đã đập liên hồi.
– Anh hỏi vậy… là sao nhỉ?
– Anh đã sống trong giấc mơ của đời mình… từ lúc anh gặp em.
Câu nói ngọt thỉu làm tim tôi lịm đi. Vũ thật biết cách khiến tim tôi thổn thức dù sống với nhau lâu thật lâu. Tủm tỉm cười tôi gật nhẹ, trộm hôn lên má anh một cái, bất chợt cu tí trong lòng tôi khóc lên oa oa. Ba mẹ nó lập tức quên hết mấy lời thả thính nhau mà sốt sắng quan tâm. Vũ dỗ dành thằng bé hỏi:
– Nguyên, làm sao thế con?
– Hình như con đói anh ạ!
Ba Vũ cười xòa, nhấc thằng bé lên tay, mỉm cười hỏi mẹ Linh:
– Mẹ nó đói chưa… hơn sáu giờ rồi đấy, cả nhà mình về ăn tối thôi!
Vũ để thằng cu lên cổ công kênh, Bảo Nguyên thích chí cười lên khanh khách. Một tay anh giữ thằng bé, một tay anh siết chặt tay tôi như sợ tôi lạc mất, miệng anh khe khẽ huýt sáo, cả nhà ba người dắt tay nhau trở về nơi có khói lam chiều, nơi có bữa cơm núi rừng thanh sạch chờ đợi.
Tôi và Phạm Hoàng Vũ… hai chúng tôi được duyên phận sắp đặt gặp nhau từ buổi bình minh, xa nhau trong đau đớn hiểu lầm, định mệnh hay chăng tình yêu giúp mối lương duyên của chúng tôi tiếp nối. Vượt qua bao khó khăn thử thách, bên nhau cùng xây đắp, cho đến cuối cùng… hạnh phúc là hai tiếng trọn vẹn nhất tôi có thể thốt lên khi được nhìn ngắm gương mặt con trai ngủ ngoan trong vòng tay anh. Được làm vợ anh, được sinh cho anh đứa con bé bỏng đang say ngủ, cuộc đời tôi dường như đã đủ trọn vẹn để chẳng còn mong cầu điều gì hơn nữa. Phạm Hoàng Vũ, cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời tôi, cùng tôi viết nên câu chuyện cổ tích của cuộc đời mình… nơi có một ngôi nhà, một đứa trẻ đáng yêu gọi tôi là mẹ, gọi anh là ba. Ngôi nhà ấy bập bùng trong ánh lửa yêu thương, có tôi có anh có con chắc chắn rằng ánh lửa ấy sẽ không bao giờ vơi cạn.
KẾT THÚC.
Bộ truyện trọn vẹn 40 chap không có ngoại truyện, chị em có ưng kết thúc này không? Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi và ủng hộ bộ truyện