CHƯƠNG 13: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN CŨ
CHƯƠNG 13: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN CŨ
Bên cạnh ông là Hoắc Hiển Vinh đang nhìn chằm chằm nơi này, khi trông thấy dáng vẻ chật vật thảm thương chưa từng có của Tô Mẫn, ánh mắt anh lạnh như có thể giết chết người.
Tô Mẫn muốn trốn theo bản năng, cô thề rằng không muốn để Hoắc Hiển Vinh thấy bộ dạng lúc này của cô, nhưng Tô Thanh Khang lại vòng ra đằng trước giữ tay cô lại.
Hành động này của ông lập tức khiến mọi người đứng đây đều sợ hãi, nhất là thư ký Tiểu Hàn của ông. Trước mặt bao nhiêu người, một thị trưởng như ông lại sờ mó tay một cô gái, khiến người ta cảm thấy ông là một con dê xồm.
Song Tô Thanh Khang không buồn quan tâm đến ánh nhìn của kẻ khác, ông chăm chú nhìn vào con gái mình. Nhiều năm không gặp, cô đã gầy đi khá nhiều, nhìn gương mặt giống hệt như nhiều năm trước, khóe mắt ông cay cay.
Tô Mẫn không vùng vẫy, cô không ngờ có thể gặp lại Tô Thanh Khang ở đây.
Trong trí nhớ của cô, lần gần nhất gặp ba hình như là ba năm trước. Ngày ấy ông vẫn hăng hái như thế này, nhưng mới ba năm trôi qua ông đã già đi nhiều, đến nỗi cô không nhận ra nữa.
Nếu là trước kia, Tô Mẫn nhất định sẽ không tiếp xúc lâu với ông mà quay ngoắt người rời đi. Tuy nhiên hôm nay con gái ông lại không bỏ đi mà đôi mắt nhìn ông còn ánh lên vẻ quan tâm, chút thay đổi này khiến Tô Thanh Khang vui mừng không thôi.
Kể từ khi ông đón mẹ con Trương Linh về nhà, cô con gái này đã bỏ nhà ra đi, một mình sống ở căn nhà cũ mà mẹ cô để lại. Tô Thanh Khang đã từng đi tìm Tô Mẫn, nhưng lần nào cũng bị cô chặn ngoài cửa, thậm chí cô còn cảnh cáo ông rằng, sau này cô không có người ba như ông. Nếu ông còn đến nữa, cô sẽ bỏ đi, khiến ông mãi mãi không thể tìm được cô. Tô Thanh Khang rất hiểu con gái mình, tính tình cô bướng bỉnh y hệt mẹ cô vậy, cho nên ông không dám đi tìm cô nữa, chỉ biết lặng lẽ dõi theo cuộc sống của cô.
Về sau, Tô Mẫn gả cho Hoắc Hiển Vinh, lúc đám cưới cô, ông còn ảo tưởng có thể cầm tay cô và trao cho một người đàn ông khác. Song thật đáng tiếc, cuối cùng nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Khi ông biết con gái tuyên bố với người ngoài là cô không còn ba mẹ, trái tim ông như bị người ta đào khoét, đau đến mức cả đêm mất ngủ.
Cô luôn hận ông vì cho rằng ông làm mẹ cô chết tức tưởi, vì vậy đổ trách nhiệm về cái chết của mẹ cô lên ông.
Về sau nữa, ông nghe nói cô đã ly hôn. Thì ra cô sống không được tốt lắm, mẹ chồng cô nghĩ cô trèo cành cao đòi làm phượng hoàng, cho nên càng coi thường cô hơn.
Tô Thanh Khang tìm đến Tô Mẫn, khuyên cô chuyển về nhà ở, song Tô Mẫn khăng khăng cắt đứt quan hệ.
Có lúc Tô Thanh Khang nghĩ, nếu nhà chồng cô mà biết Tô Mẫn là con gái ông, con gái ông lấy người nhà họ Hoắc không phải là trèo cao, vậy thì kết cục đã chẳng như thế, và có phải mẹ chồng cô sẽ không gây khó khăn cho cô nữa không?
Nhưng tất cả đều tại ông đã sai, tại ông làm tổn thương trái tim con gái.
Ông nghĩ sau khi cô ly hôn thì khuyên cô quay về với mình, ông sẽ cố gắng bù đắp cho cô, song khi đó Tô Mẫn chỉ hờ hững nhìn ông rồi bỏ đi.
Tô Thanh Khang ngơ ngác nhìn Tô Mẫn, đôi mắt tràn đầy nỗi áy náy dành cho con gái.
Đúng lúc này, thư ký Tiểu Hàn bên cạnh ông khẽ hắng giọng, bước đến nhắc nhở một câu.
Tô Thanh Khang tỉnh táo lại, phát hiện tình hình có vẻ không ổn lắm, tất cả mọi người vẫn đang nhìn ông kia kìa.
Ông quay đầu nhìn cục trưởng Vương bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khương Mạnh nhìn Tô Thanh Khang, biết bây giờ có thị trưởng Tô ở đây, anh không nên làm gì quá đáng, cho nên dằn lại cơn giận trong lòng, cất giọng quái gở: “Không có gì cả, chỉ là cục trưởng Vương cậy quyền cậy thế sàm sỡ bạn gái tôi, cho nên tôi mới dạy dỗ ông ta một chút mà thôi!”
“Hả?” Tô Thanh Khang quay đầu lại nhìn Khương Mạnh, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại sau phút vui mừng được gặp lại con gái.
“Thị trưởng Tô...” Cục trưởng Vương ôm mặt, nịnh nọt gọi ông. Bình thường ông ta và thị trưởng Tô có quan hệ không tệ, hy vọng lần này ông nể mặt ông ta, cho chuyện lớn hóa nhỏ.
Tô Thanh Khang có kinh nghiệm quan trường nhiều năm cho nên cũng hiểu ám hiệu của cục trưởng Vương. Đúng lúc ông định cất lời thì giọng nói nhẹ nhàng của Khương Mạnh bay vào tai ông.
“Đừng bảo thị trưởng Tô định bao che đấy nhé!” Khương Mạnh cười lạnh nhìn ông.
Ông nhìn Tô Mẫn đứng bên cạnh Khương Mạnh, đầu óc bỗng trở nên mụ mị. Lúc này ông mới kịp phản ứng, người bị sàm sỡ chính là con gái ông mà.
Phát hiện này khiến Tô Thanh Khang luống cuống tay chân, nếu như bình thường, có lẽ ông sẽ giải vây giúp cục trưởng Vương, nhưng bây giờ tên chết bầm này lại có ý định với con gái ông chứ.
Vừa rồi không chú ý, bây giờ ông mới trông thấy quần áo trên người Tô Mẫn đã bị xé rách, còn cả vết hôn trên cổ nữa. Ông lập tức mất bình tĩnh, kiềm nén cơn tức giận và hỏi: “Cục trưởng Vương không tôn trọng tôi phải không?”
“Thị trưởng Tô, chúng tôi chỉ đang nói đùa thôi, tôi nghĩ ông sẽ không so đo vậy đâu.” Cục trưởng Vương cười gian trá như con cáo già.
“Cục trưởng Vương có nhã hứng thật đấy, nói đùa thì sao lại xé rách quần áo của bạn gái tôi.” Thị trưởng Tô còn chưa lên tiếng thì Khương Mạnh đã chặn họng ông ta, đôi mắt tựa ngọn lửa muốn thiêu chết ông ta.
“Được, được lắm, hừ!” Cục trưởng Vương không ngờ thị trưởng Tô lại không nể mặt ông ta, cái mặt mo của ông ta đỏ lựng, tức xì khói.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Bên cạnh ông là Hoắc Hiển Vinh đang nhìn chằm chằm nơi này, khi trông thấy dáng vẻ chật vật thảm thương chưa từng có của Tô Mẫn, ánh mắt anh lạnh như có thể giết chết người.
Tô Mẫn muốn trốn theo bản năng, cô thề rằng không muốn để Hoắc Hiển Vinh thấy bộ dạng lúc này của cô, nhưng Tô Thanh Khang lại vòng ra đằng trước giữ tay cô lại.
Hành động này của ông lập tức khiến mọi người đứng đây đều sợ hãi, nhất là thư ký Tiểu Hàn của ông. Trước mặt bao nhiêu người, một thị trưởng như ông lại sờ mó tay một cô gái, khiến người ta cảm thấy ông là một con dê xồm.
Song Tô Thanh Khang không buồn quan tâm đến ánh nhìn của kẻ khác, ông chăm chú nhìn vào con gái mình. Nhiều năm không gặp, cô đã gầy đi khá nhiều, nhìn gương mặt giống hệt như nhiều năm trước, khóe mắt ông cay cay.
Tô Mẫn không vùng vẫy, cô không ngờ có thể gặp lại Tô Thanh Khang ở đây.
Trong trí nhớ của cô, lần gần nhất gặp ba hình như là ba năm trước. Ngày ấy ông vẫn hăng hái như thế này, nhưng mới ba năm trôi qua ông đã già đi nhiều, đến nỗi cô không nhận ra nữa.
Nếu là trước kia, Tô Mẫn nhất định sẽ không tiếp xúc lâu với ông mà quay ngoắt người rời đi. Tuy nhiên hôm nay con gái ông lại không bỏ đi mà đôi mắt nhìn ông còn ánh lên vẻ quan tâm, chút thay đổi này khiến Tô Thanh Khang vui mừng không thôi.
Kể từ khi ông đón mẹ con Trương Linh về nhà, cô con gái này đã bỏ nhà ra đi, một mình sống ở căn nhà cũ mà mẹ cô để lại. Tô Thanh Khang đã từng đi tìm Tô Mẫn, nhưng lần nào cũng bị cô chặn ngoài cửa, thậm chí cô còn cảnh cáo ông rằng, sau này cô không có người ba như ông. Nếu ông còn đến nữa, cô sẽ bỏ đi, khiến ông mãi mãi không thể tìm được cô. Tô Thanh Khang rất hiểu con gái mình, tính tình cô bướng bỉnh y hệt mẹ cô vậy, cho nên ông không dám đi tìm cô nữa, chỉ biết lặng lẽ dõi theo cuộc sống của cô.
Về sau, Tô Mẫn gả cho Hoắc Hiển Vinh, lúc đám cưới cô, ông còn ảo tưởng có thể cầm tay cô và trao cho một người đàn ông khác. Song thật đáng tiếc, cuối cùng nó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Khi ông biết con gái tuyên bố với người ngoài là cô không còn ba mẹ, trái tim ông như bị người ta đào khoét, đau đến mức cả đêm mất ngủ.
Cô luôn hận ông vì cho rằng ông làm mẹ cô chết tức tưởi, vì vậy đổ trách nhiệm về cái chết của mẹ cô lên ông.
Về sau nữa, ông nghe nói cô đã ly hôn. Thì ra cô sống không được tốt lắm, mẹ chồng cô nghĩ cô trèo cành cao đòi làm phượng hoàng, cho nên càng coi thường cô hơn.
Tô Thanh Khang tìm đến Tô Mẫn, khuyên cô chuyển về nhà ở, song Tô Mẫn khăng khăng cắt đứt quan hệ.
Có lúc Tô Thanh Khang nghĩ, nếu nhà chồng cô mà biết Tô Mẫn là con gái ông, con gái ông lấy người nhà họ Hoắc không phải là trèo cao, vậy thì kết cục đã chẳng như thế, và có phải mẹ chồng cô sẽ không gây khó khăn cho cô nữa không?
Nhưng tất cả đều tại ông đã sai, tại ông làm tổn thương trái tim con gái.
Ông nghĩ sau khi cô ly hôn thì khuyên cô quay về với mình, ông sẽ cố gắng bù đắp cho cô, song khi đó Tô Mẫn chỉ hờ hững nhìn ông rồi bỏ đi.
Tô Thanh Khang ngơ ngác nhìn Tô Mẫn, đôi mắt tràn đầy nỗi áy náy dành cho con gái.
Đúng lúc này, thư ký Tiểu Hàn bên cạnh ông khẽ hắng giọng, bước đến nhắc nhở một câu.
Tô Thanh Khang tỉnh táo lại, phát hiện tình hình có vẻ không ổn lắm, tất cả mọi người vẫn đang nhìn ông kia kìa.
Ông quay đầu nhìn cục trưởng Vương bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khương Mạnh nhìn Tô Thanh Khang, biết bây giờ có thị trưởng Tô ở đây, anh không nên làm gì quá đáng, cho nên dằn lại cơn giận trong lòng, cất giọng quái gở: “Không có gì cả, chỉ là cục trưởng Vương cậy quyền cậy thế sàm sỡ bạn gái tôi, cho nên tôi mới dạy dỗ ông ta một chút mà thôi!”
“Hả?” Tô Thanh Khang quay đầu lại nhìn Khương Mạnh, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại sau phút vui mừng được gặp lại con gái.
“Thị trưởng Tô...” Cục trưởng Vương ôm mặt, nịnh nọt gọi ông. Bình thường ông ta và thị trưởng Tô có quan hệ không tệ, hy vọng lần này ông nể mặt ông ta, cho chuyện lớn hóa nhỏ.
Tô Thanh Khang có kinh nghiệm quan trường nhiều năm cho nên cũng hiểu ám hiệu của cục trưởng Vương. Đúng lúc ông định cất lời thì giọng nói nhẹ nhàng của Khương Mạnh bay vào tai ông.
“Đừng bảo thị trưởng Tô định bao che đấy nhé!” Khương Mạnh cười lạnh nhìn ông.
Ông nhìn Tô Mẫn đứng bên cạnh Khương Mạnh, đầu óc bỗng trở nên mụ mị. Lúc này ông mới kịp phản ứng, người bị sàm sỡ chính là con gái ông mà.
Phát hiện này khiến Tô Thanh Khang luống cuống tay chân, nếu như bình thường, có lẽ ông sẽ giải vây giúp cục trưởng Vương, nhưng bây giờ tên chết bầm này lại có ý định với con gái ông chứ.
Vừa rồi không chú ý, bây giờ ông mới trông thấy quần áo trên người Tô Mẫn đã bị xé rách, còn cả vết hôn trên cổ nữa. Ông lập tức mất bình tĩnh, kiềm nén cơn tức giận và hỏi: “Cục trưởng Vương không tôn trọng tôi phải không?”
“Thị trưởng Tô, chúng tôi chỉ đang nói đùa thôi, tôi nghĩ ông sẽ không so đo vậy đâu.” Cục trưởng Vương cười gian trá như con cáo già.
“Cục trưởng Vương có nhã hứng thật đấy, nói đùa thì sao lại xé rách quần áo của bạn gái tôi.” Thị trưởng Tô còn chưa lên tiếng thì Khương Mạnh đã chặn họng ông ta, đôi mắt tựa ngọn lửa muốn thiêu chết ông ta.
“Được, được lắm, hừ!” Cục trưởng Vương không ngờ thị trưởng Tô lại không nể mặt ông ta, cái mặt mo của ông ta đỏ lựng, tức xì khói.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện