CHƯƠNG 19: MẮC BỆNH TƯƠNG TƯ
CHƯƠNG 19: MẮC BỆNH TƯƠNG TƯ
Từ khi cho Tô Mẫn nghỉ ngơi ở nhà, mỗi ngày đi làm của Khương Mạnh cứ như ngồi tù vậy.
Ngay cả mảnh đất ở phía đông thành phố anh ta cũng chẳng buồn quan tâm, cứ như mất hết động lực, mỗi ngày đi làm cũng chỉ như nhiệm vụ bắt buộc.
Trước đây anh ta chỉ mong được ở hộp đêm cả ngày, nhưng bây giờ nhìn thấy những cô gái trang điểm đậm này anh ta chỉ càm thấy ghê tởm, ngay cả khi ngôi sao nữ nổi tiếng là Kiều Kiều gọi điện thoại cho anh ta thì anh ta cũng chỉ thờ ơ lấy lệ, về sau còn chẳng thèm nghe điện thoại nữa!
Ăn không ngon ngủ không yên, đến uống nước cũng nghẹn, thậm chí có đôi lúc anh ta còn nhìn chén trà mà đờ người ra, hoặc đi tới đi lui trong công ty.
Khương Mạnh cũng rất giật mình trước sự thay đổi này, anh ta không biết bản thân bị làm sao nữa!
Tiểu Bách cũng rất đau đầu, cho rằng cậu chủ bị bệnh rồi, nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra lại chẳng phát hiện ra bệnh gì, hơn nữa sức khỏe của Khương Mạnh còn tốt hơn cậu ta nữa.
Mãi cho đến khi thấy cậu chủ nhìn chằm chằm vị trí của Tô Mẫn mà ngẩn người thì cậu ta mới hiểu ra, cậu chủ mắc bệnh tương tư rồi.
Một hôm, Khương Mạnh ngủ cả buổi chiều trong văn phòng, lúc sắp đến giờ tan làm anh ta đột nhiên gọi Tô Mẫn, nhưng gọi mãi chẳng thấy ai đáp lời, thế là lại gọi Tiểu Bách đến.
“Cậu chủ, cô Tô xin nghỉ rồi ạ.” Tiểu Bách giải thích.
“Ồ.” Khương Mạnh ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, hình như lâu lắm không gặp Tô Mẫn rồi.
Thế là còn chưa tan ca anh ta đã vội vàng đến khu nhà cũ.
Nhưng gõ cửa cả nửa ngày trời, Tô Mẫn mới dụi mắt đi ra: “Sao anh lại đến đây?”
Khương Mạnh nhìn dáng vẻ Tô Mẫn mà giận không biết trút và đâu, anh ta cả ngày ở công ty nhớ tới cô mà ăn uống cũng không ngon, nhưng cô thì hay rồi, còn đang ngủ trưa đấy!
“Tô Mẫn, em có chuyện gì vậy? Sao lâu thế rồi còn không đi làm?” Khương Mạnh đột nhiên chất vấn Tô Mẫn như phát điên.
“Không phải là anh cho tôi mấy ngày nghỉ ngơi sao?” Tô Mẫn hỏi ngược lại.
“Anh bảo em nghỉ thì em nghỉ à? Em có còn tích cực trong công việc không vậy? Anh thấy em đúng là không muốn làm nữa rồi.” Thật ra Khương Mạnh muốn nói với Tô Mẫn là anh ta nhớ cô rồi, nhưng đến khi chưa bật thốt ra lời lại thay đổi, đặc biệt là khi nhìn thấy vết thương trên trán Tô Mẫn, anh ta lại tức giận. Cô gái chết tiệt này sao lại tự làm mình bị thương, đúng là không sao yên tâm được!
Tô Mẫn cạn lời nhìn Khương Mạnh, thầm nghĩ cậu ấm này lại phát điên gì không biết? Có phải anh ta còn bày trò gì đợi mình không? Cô bắt đầu suy nghĩ xem nên tiếp chiêu như thế nào.
Khương Mạnh thấy Tô Mẫn ngẩn ra thì trong lòng ngứa ngáy, nhất là khi thấy cái miệng nhỏ của cô hé ra khép lại vì căng thẳng, anh ta chỉ muốn ôm cô vào lòng hôn một cái.
Nghĩ vậy, anh ta cũng không định nhịn nữa, thế là anh ta làm thế thật!
Nhưng vừa ôm được cô, còn chưa kịp hôn thì anh ta đã bị Tô Mẫn đẩy ra: “Anh bị điên à?”
Khương Mạnh cười gian nhìn Tô Mẫn, nghĩ đến cơ thể mềm mại vừa rồi của cô, trong lòng anh ta liền nhộn nhạo. Cô gái này đúng là hấp dẫn, cảm giác chạm vào thoải mái đến vậy. Nhưng mà không vội, chỉ cần bắt cô về công ty thì con thỏ nhỏ này sớm muộn gì chẳng bò lên giường anh ta.
“Nhớ kĩ, ngày mai bắt đầu đi làm, nếu không sẽ tính là nghỉ làm!” Khương Mạnh mặt dày bóc lột Tô Mẫn. Nói xong, anh ta thản nhiên xuống tầng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Khi đi tới lề đường anh ta nhìn thấy Hoắc Hiển Vinh và Triệu Tuấn bước ra khỏi xe, bèn đi lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, thật trùng hợp!”
Hoắc Hiển Vinh nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn, không biết vì sao vừa nhìn thấy vẻ cợt nhả của Khương Mạnh là anh lại thấy buồn bực, thế là bèn lạnh nhạt hỏi: “Đúng là rất trùng hợp, không biết tổng giám đốc Khương tới đây làm gì?”
“À, bạn gái tôi ở nơi này, lần trước cô ấy bị thương nên tôi đến thăm.” Khương Mạnh đắc ý nhìn Hoắc Hiển Vinh.
Không ngờ hai chữ “bạn gái” này đến tai Hoắc Hiển Vinh lại khiến anh bùng nổ: “Hừ, tổng giám đốc Khương đúng là ai đến cũng không từ chối, loại phụ nữ như vậy mà anh cũng ăn được!”
“Không có gì, tôi quan tâm vẻ đẹp nội tâm hơn!” Khương Mạnh cho là Hoắc Hiển Vinh nói về vấn đề ăn mặc của Tô Mẫn, vì thế đáp lại Hoắc Hiển Vinh đầy ẩn ý.
Nhưng câu nói này vào tai Hoắc Hiển Vinh đã hoàn toàn biến chất, khiến anh kích động đến mức muốn đập anh ta một trận: “Ồ? Từ khi nào mà tổng giám đốc Khương cũng biết thưởng thức vẻ đẹp nội tâm vậy, đừng để đến lúc lại gặp sự cố gì đấy nhé!”
“Không sao, người phụ nữ của tôi, tôi tự vừa ý!” Khương Mạnh cợt nhả đáp trả, chọc cho Hoắc Hiển Vinh không còn gì để nói, khiến anh có cảm giác bất lực, nghẹn đến mức không có chỗ trút giận. Anh cũng không muốn nói nhảm với Khương Mạnh nữa, tên này đúng là thần kinh, không hề làm việc theo lẽ thường.
Sau khi Hoắc Hiển Vinh sầm mặt bỏ đi, Khương Mạnh cười lạnh, cái gì mà tay nắm cả nửa thành phố T, cái gì mà kỳ tài giới kinh doanh, tất cả đều vứt đi! Cũng không biết tên khốn này bị bệnh gì mà ăn nói quái gở vậy, hình như anh ta cũng đâu đắc tội với anh.
Hừ, chẳng phải là dựa vào quyền thế của thị trưởng Tô thôi sao, anh ta coi thường không thèm so đo với anh. Dù có ông Tô chống lưng thì thế nào, Khương Mạnh cũng không tin ông ta có thể một tay che trời, đến lúc đó còn chưa biết phần thắng sẽ về tay ai đâu!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Từ khi cho Tô Mẫn nghỉ ngơi ở nhà, mỗi ngày đi làm của Khương Mạnh cứ như ngồi tù vậy.
Ngay cả mảnh đất ở phía đông thành phố anh ta cũng chẳng buồn quan tâm, cứ như mất hết động lực, mỗi ngày đi làm cũng chỉ như nhiệm vụ bắt buộc.
Trước đây anh ta chỉ mong được ở hộp đêm cả ngày, nhưng bây giờ nhìn thấy những cô gái trang điểm đậm này anh ta chỉ càm thấy ghê tởm, ngay cả khi ngôi sao nữ nổi tiếng là Kiều Kiều gọi điện thoại cho anh ta thì anh ta cũng chỉ thờ ơ lấy lệ, về sau còn chẳng thèm nghe điện thoại nữa!
Ăn không ngon ngủ không yên, đến uống nước cũng nghẹn, thậm chí có đôi lúc anh ta còn nhìn chén trà mà đờ người ra, hoặc đi tới đi lui trong công ty.
Khương Mạnh cũng rất giật mình trước sự thay đổi này, anh ta không biết bản thân bị làm sao nữa!
Tiểu Bách cũng rất đau đầu, cho rằng cậu chủ bị bệnh rồi, nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra lại chẳng phát hiện ra bệnh gì, hơn nữa sức khỏe của Khương Mạnh còn tốt hơn cậu ta nữa.
Mãi cho đến khi thấy cậu chủ nhìn chằm chằm vị trí của Tô Mẫn mà ngẩn người thì cậu ta mới hiểu ra, cậu chủ mắc bệnh tương tư rồi.
Một hôm, Khương Mạnh ngủ cả buổi chiều trong văn phòng, lúc sắp đến giờ tan làm anh ta đột nhiên gọi Tô Mẫn, nhưng gọi mãi chẳng thấy ai đáp lời, thế là lại gọi Tiểu Bách đến.
“Cậu chủ, cô Tô xin nghỉ rồi ạ.” Tiểu Bách giải thích.
“Ồ.” Khương Mạnh ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, hình như lâu lắm không gặp Tô Mẫn rồi.
Thế là còn chưa tan ca anh ta đã vội vàng đến khu nhà cũ.
Nhưng gõ cửa cả nửa ngày trời, Tô Mẫn mới dụi mắt đi ra: “Sao anh lại đến đây?”
Khương Mạnh nhìn dáng vẻ Tô Mẫn mà giận không biết trút và đâu, anh ta cả ngày ở công ty nhớ tới cô mà ăn uống cũng không ngon, nhưng cô thì hay rồi, còn đang ngủ trưa đấy!
“Tô Mẫn, em có chuyện gì vậy? Sao lâu thế rồi còn không đi làm?” Khương Mạnh đột nhiên chất vấn Tô Mẫn như phát điên.
“Không phải là anh cho tôi mấy ngày nghỉ ngơi sao?” Tô Mẫn hỏi ngược lại.
“Anh bảo em nghỉ thì em nghỉ à? Em có còn tích cực trong công việc không vậy? Anh thấy em đúng là không muốn làm nữa rồi.” Thật ra Khương Mạnh muốn nói với Tô Mẫn là anh ta nhớ cô rồi, nhưng đến khi chưa bật thốt ra lời lại thay đổi, đặc biệt là khi nhìn thấy vết thương trên trán Tô Mẫn, anh ta lại tức giận. Cô gái chết tiệt này sao lại tự làm mình bị thương, đúng là không sao yên tâm được!
Tô Mẫn cạn lời nhìn Khương Mạnh, thầm nghĩ cậu ấm này lại phát điên gì không biết? Có phải anh ta còn bày trò gì đợi mình không? Cô bắt đầu suy nghĩ xem nên tiếp chiêu như thế nào.
Khương Mạnh thấy Tô Mẫn ngẩn ra thì trong lòng ngứa ngáy, nhất là khi thấy cái miệng nhỏ của cô hé ra khép lại vì căng thẳng, anh ta chỉ muốn ôm cô vào lòng hôn một cái.
Nghĩ vậy, anh ta cũng không định nhịn nữa, thế là anh ta làm thế thật!
Nhưng vừa ôm được cô, còn chưa kịp hôn thì anh ta đã bị Tô Mẫn đẩy ra: “Anh bị điên à?”
Khương Mạnh cười gian nhìn Tô Mẫn, nghĩ đến cơ thể mềm mại vừa rồi của cô, trong lòng anh ta liền nhộn nhạo. Cô gái này đúng là hấp dẫn, cảm giác chạm vào thoải mái đến vậy. Nhưng mà không vội, chỉ cần bắt cô về công ty thì con thỏ nhỏ này sớm muộn gì chẳng bò lên giường anh ta.
“Nhớ kĩ, ngày mai bắt đầu đi làm, nếu không sẽ tính là nghỉ làm!” Khương Mạnh mặt dày bóc lột Tô Mẫn. Nói xong, anh ta thản nhiên xuống tầng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Khi đi tới lề đường anh ta nhìn thấy Hoắc Hiển Vinh và Triệu Tuấn bước ra khỏi xe, bèn đi lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, thật trùng hợp!”
Hoắc Hiển Vinh nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn, không biết vì sao vừa nhìn thấy vẻ cợt nhả của Khương Mạnh là anh lại thấy buồn bực, thế là bèn lạnh nhạt hỏi: “Đúng là rất trùng hợp, không biết tổng giám đốc Khương tới đây làm gì?”
“À, bạn gái tôi ở nơi này, lần trước cô ấy bị thương nên tôi đến thăm.” Khương Mạnh đắc ý nhìn Hoắc Hiển Vinh.
Không ngờ hai chữ “bạn gái” này đến tai Hoắc Hiển Vinh lại khiến anh bùng nổ: “Hừ, tổng giám đốc Khương đúng là ai đến cũng không từ chối, loại phụ nữ như vậy mà anh cũng ăn được!”
“Không có gì, tôi quan tâm vẻ đẹp nội tâm hơn!” Khương Mạnh cho là Hoắc Hiển Vinh nói về vấn đề ăn mặc của Tô Mẫn, vì thế đáp lại Hoắc Hiển Vinh đầy ẩn ý.
Nhưng câu nói này vào tai Hoắc Hiển Vinh đã hoàn toàn biến chất, khiến anh kích động đến mức muốn đập anh ta một trận: “Ồ? Từ khi nào mà tổng giám đốc Khương cũng biết thưởng thức vẻ đẹp nội tâm vậy, đừng để đến lúc lại gặp sự cố gì đấy nhé!”
“Không sao, người phụ nữ của tôi, tôi tự vừa ý!” Khương Mạnh cợt nhả đáp trả, chọc cho Hoắc Hiển Vinh không còn gì để nói, khiến anh có cảm giác bất lực, nghẹn đến mức không có chỗ trút giận. Anh cũng không muốn nói nhảm với Khương Mạnh nữa, tên này đúng là thần kinh, không hề làm việc theo lẽ thường.
Sau khi Hoắc Hiển Vinh sầm mặt bỏ đi, Khương Mạnh cười lạnh, cái gì mà tay nắm cả nửa thành phố T, cái gì mà kỳ tài giới kinh doanh, tất cả đều vứt đi! Cũng không biết tên khốn này bị bệnh gì mà ăn nói quái gở vậy, hình như anh ta cũng đâu đắc tội với anh.
Hừ, chẳng phải là dựa vào quyền thế của thị trưởng Tô thôi sao, anh ta coi thường không thèm so đo với anh. Dù có ông Tô chống lưng thì thế nào, Khương Mạnh cũng không tin ông ta có thể một tay che trời, đến lúc đó còn chưa biết phần thắng sẽ về tay ai đâu!
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện