CHƯƠNG 29: TRỘM GÀ KHÔNG ĐƯỢC CÒN MẤT NẮM GẠO
CHƯƠNG 29: TRỘM GÀ KHÔNG ĐƯỢC CÒN MẤT NẮM GẠO
Trương Linh thấy dáng vẻ không chuyên tâm của chồng, ôn nhu nói: “Con bé bị có nặng không? Hay là tôi bảo dì Bội hầm chút canh cho ông mang qua đó?”
“Không cần đâu.”
“Sao lại không cần được? Có phải con bé không chịu gặp ông không?” Trương Linh quan tâm hỏi.
“Không phải.” Tô Thanh Khang nhìn Trương Linh, không biết nói thế nào. Vừa rồi lúc vào bệnh viện, nhìn thấy Hoắc Hiển Vinh cũng ở đó, vì thế ông không dám đến gần mà quay trở về.
Nhìn thấy dáng vẻ tâm tư trùng trùng của Tô Thanh Khang, Trương Linh và Tô Ni Ni nhìn nhau rồi hỏi: “Thế có chuyện gì? Ông và con bé cãi nhau rồi?”
“Không có!” Tô Thanh Khang trả lời đơn giản. Điều này khiến mẹ con Trương Linh có chút hoang mang, rốt cuộc là có chuyện gì, bà ta lại không thể hỏi qua loa, nhưng cũng không dám truy hỏi đến cùng.
Tô Thanh Khang nhìn người vợ dịu dàng, lại nhìn đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói:
“Ni Ni, hay là hôn sự của con cùng Hoắc Hiển Vinh hủy đi nhé.”
“Cái gì? Lão Tô, ông đây là làm sao thế? Vừa rồi tôi chỉ là hiểu lầm thôi, có sai thì cũng là lỗi của tôi, ông đừng có trút giận lên Ni Ni chứ!” Trương Linh bị Tô Thanh Khang dọa phát sợ.
“ba, ba có ý gì?” Tô Ni Ni hoảng hốt.
“ba biết, ba không nên vì chuyện vừa rồi” Tô Thanh Khang nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi lúc ba vào bệnh viện, thấy Hoắc Hiển Vinh cũng ở đó”
“Nó có nhìn thấy ông không?” Trương Linh lo lắng hỏi. Thân phận của Tô Mẫn luôn là một bí mật, nếu để cho Hoắc Hiển Vinh biết được, chuyện của Ni Ni và anh coi như xong rồi!
“Không có, nó tạm thời vẫn chưa biết. Chỉ là tôi cảm thấy bao năm nay nó không kết hôn với Ni Ni nhất định là do trong lòng có Mẫn Mẫn, bằng không nó cũng không kéo dài tới bây giờ. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta thành toàn cho chúng nó.” Tô Thanh Khang ánh mắt đầy hàm ý nhìn Tô Ni Ni.
Lúc đầu sau khi Hoắc Hiển Vinh và Tô Mẫn li hôn, lại nhanh chóng yêu đương cùng Tô Ni Ni, trong tiềm thức ông cho rằng anh coi trọng thân phận tiểu thư Thị trưởng của Ni Ni.
Lại nói, lúc đầu Ni Ni và Hoắc Hiển Vinh bên nhau, ông nghĩ thế nào cũng thấy là Ni Ni chen vào hôn nhân của bọn họ, chỉ là lúc đó ông thấy tên Hoắc Hiển Vinh kia cũng chả phải hạng tốt đẹp gì, hơn nữa ông biết lúc đó bọn họ đã li hôn rồi, vì thế ông mới không thèm tính toán, chỉ bảo Ni Ni cách xa anh ra. Thế nhưng Ni Ni khăng khăng một lòng xin ông đừng chia rẽ hai người, bất đắc dĩ Tô Thanh Khang mới gật đầu đồng ý.
“ba, con không thể không có anh ấy!” Tô Ni Ni nước mắt lưng tròng nhìn Tô Thanh Khang, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“ba biết con thích nó, nhưng trái tim nó không ở chỗ con, hai đứa bên nhau cũng sẽ không có hạnh phúc, con vẫn nên quên nó đi, Ba đảm bảo, sau này nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn!” Tô Thanh Khang đau lòng nhìn Tô Ni Ni, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, ông cũng không còn cách nào khác.
“Lão Tô, lẽ nào ông quên năm xưa Ninh Thư Liên đã đối xử với Mẫn Mẫn thế nào sao? Ông làm sao có thể lại để Mẫn Mẫn vào nhà đó.” Trương Linh câu nào cũng có hàm ý. Khi xưa vì Ninh Thư Liên không thích Tô Mẫn, bà ta không ít lần khiêu khích trước mặt cô. Nói về những vất vả Tô Mẫn đã phải chịu ở Hoắc gia, có thể nói Trương Linh có công không ít.
“Tôi biết, vì thế, tôi muốn công khai quan hệ của tôi và Mẫn Mẫn. Tôi nợ con bé quá nhiều, lần này tôi sẽ không để con bé chịu thiệt thòi nữa.”
Tô Thanh Khang do dự nhiều lần, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng.Chỉ là ông vừa mở miệng đã dọa cho mẹ con Trương Linh đứng ngồi không yên, lập tức khuyên bảo: “Lão Tô, hạnh phúc của Ni Ni có thể không quan trọng, nhưng ông phải nghĩ cho bản thân mình. Đã qua bao nhiêu năm rồi, ông không nên vì một phút áy náy mà làm ra việc hồ đồ như vậy. Lại nói lúc đó, không chỉ giữ không nổi thân phận Thị trường, Ninh Thư Liên cũng sẽ không cho phép Mẫn Mẫn qua cửa đâu!”
Thực ta trong lòng bà đã sớm tính toán, chỉ cần không công khai quan hệ của ông và Tô Mẫn, vậy thì cho dù thế nào Ninh Thư Liên cũng sẽ không chấp nhận Tô Mẫn, Hoắc Hiển Vinh cùng cô ta không thể nào bên nhau được.
“Ba, ba đừng có nghĩ không thông như thế, chuyện này quan hệ tới danh dự của Ba đó!” Tô Ni Ni vội vàng nói.
Tô Thanh Khang trầm mặc, Trương Linh nói không sai, nếu như công khai chuyện này, thân phận Thị trưởng của ông khó lòng giữ được, phần lớn nguyên nhân Ninh Thư Liên đồng ý cho Ni Ni gả qua đó là do ông, nếu như cuối cùng ông thừa nhận Tô Mẫn, nhưng chức Thị trưởng không còn, lúc đó, Ninh Thư Liên vẫn là không cho Tô Mẫn vào Hoắc gia.
Trương Linh thấy Tô Thanh Khang không nói thêm nữa, liền liếc qua Tô Ni Ni, Tô Ni Ni ngầm hiểu, lập tức quỳ xuống đất: “Ba, xin Ba cho con với Hiển Vinh ở bên nhau đi, con đã chờ anh ấy suốt 3 năm rồi, con thật sư rất thích anh ấy.”
Tô Thanh Khang nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của con gái, lập tức đỡ Ni Ni dậy: “Ba chỉ nói như vậy, Ba đều hiểu hết.”
Trương Linh thấy Tô Thanh Khang thở dài một hơi, sắc mặt vui mừng, kéo tay Ni Ni: “Ba con chỉ là đau lòng chị con, dù sao chúng ta cũng nợ con bé, nhưng con cũng là con gái của ba, ba sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Tô Thanh Khang ngồi trên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn cốc trà, hai bên đều là con gái, ông cũng rất khó xử, nặng nề thở dài một hơi, sau đó một mình lên lầu.
“Mẹ, mẹ xem Ba căn bản không để tâm đến con.” Tô Ni Ni thấy Tô Thanh Khang đi rồi, giận dỗi nhìn Trương Linh.
“Hứ, cái lão già này, nếu không phải thấy ông ta còn có ích, ta đã trở mặt với ông ta rồi.” Trương Linh vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm thư phòng của Tô Thanh Khang, chỉ cần nghĩ đến con tiện nhân Tô Mẫn vẫn chưa chết, vẫn đang yên lành nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện, bà ta vừa hận vừa sốt ruột.
Ngay sau đó liền rút điện thoại gọi điện cho Lục Tử, kết quả đầu dây bên kia đang tắt máy, điều này khiến bà ta bỗng hoang mang. Không chỉ bà ta hoang mang mà Tô Ni Ni cũng vô cùng lo lắng, biết trước thế này, cô ta nên lấy đồ trước rồi mới đưa tiền cho anh ta, giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang.
Trương Linh không biết tính toán nhỏ nhặt của Tô Ni Ni, chiều hôm đó, bà ta liền lái xe chạy đến cuối hẻm, nơi này bao năm rồi bà ta chưa tới, vẫn là bộ dáng trước kia, nhà ngang dột nát, căn nhà mặt tiền loang lổ vết bẩn, Trương Linh bịt mũi, cẩn thận bước về phía trước.
Từ sau khi bà ta trở thành phu nhân Thị trường thì chưa từng quay lại đây, nơi này có những bí mật mà bà ta không dám nhìn lại, là những vết nhơ mà bà ta không muốn nhắc đến, thế nhưng hôm nay bà ta không thể không quay lại nơi đây.
Đi đến trước một quán gội đầu nhỏ, bà ta nhẹ nhàng mở cửa, bên trong có vài người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, sau khi thấy bà ta đi vào thì đều ngạc nhiên nhìn bà, trong đó có một người phụ nữ trang điểm đậm rất ngạc nhiên nhìn bà, sau đó cười châm biếm nói: “Ôi, đây không phải là phu nhân Thị trưởng sao? Sao lại đến chỗ chúng tôi thế này chứ!”
Trương Linh chán ghét không quan tâm đến cô ta, tiếp tục đi vào vườn phía trong, nhìn thấy một người đàn ông có chút phát tướng đang nằm ở đó uống trà.
“Lục Tử đâu?” Trương Linh đi đến hỏi.
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại ngạc nhiên nhìn bà: “Ôi, đây không phải là phu nhân Thị trưởng sao?”
“Tôi hỏi Lục Tử đâu?” Trương Linh hỏi lại.
“Đi rồi,” người đàn ông cười lạnh, sau đó lại quái gở nói: “Tôi nói này Trương Linh, cô bây giờ có bản lĩnh rồi, tôi nhớ rằng trước đây cô còn gọi tôi một tiếng anh Khải Địch, làm sao? Hiện giờ làm phu nhân Thị trưởng rồi thì không để những người như chúng tôi trong mắt phải không?”
“Đi đâu rồi?” Trương Linh hiên nhiên không muốn để ý đến ông ta, cùng không muốn nhiều lời.
“Nghe nói ra nước ngoài rồi trước khi đi còn bán nhà lại cho tôi!” Anh Khải Địch châm thuốc hút một hơi, sau đó lại rút một điếu đưa cho Trương Linh: “Cô tìm anh có việc gì?”
Trương Linh không trả lời câu hỏi của anh Khải Địch, giao dịch của bà ta và Lục Tử đương nhiên không thể để người khác biết, bà ta cũng biết rằng mình bị lừa rồi, trong lòng chửi thầm một câu, quay người rời đi, căn bản không hề để ý đến điếu thuốc anh Khải Địch đưa cho.
Thấy Trương Linh coi thường nói chuyện với mình, anh Khải Địch trào phúng nhìn bà ta: “Hừ, chim trĩ mãi chỉ là chim trĩ, thực nghĩ rằng bản thân bay lên đầu cành thì thành phượng hoàng sao, cũng không nhìn lại mình xem là loại hàng gì.”
Trước đây khi Trương Linh còn làm ở đây, anh Khải Địch thường động viên bà ta, lúc đó Trương Linh thấy anh Khải Địch làm ăn khá tốt ở đây, liền muốn tạo quan hệ, nhưng đến nay người ta đã trở thành phu nhân Thị trưởng, những chuyện mất mặt trước đây tự nhiên cũng không muốn nhắc tới, thế nên mới uy hiếp nói: “Anh Khải Địch, mọi người nước sông không phạm nước giếng, tôi khuyên anh vẫn nên thu liễm chút.”
“Ái chà, giờ còn khuyên tôi thu liễm chút, trước đây lúc câu dẫn tôi sao cô không thu liễm chút?”
“ Khải Địch, anh là chán sống rồi đúng không, dám nói chuyện với tôi như thế.” Trương Linh tức giận mắng.
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Trương Linh thấy dáng vẻ không chuyên tâm của chồng, ôn nhu nói: “Con bé bị có nặng không? Hay là tôi bảo dì Bội hầm chút canh cho ông mang qua đó?”
“Không cần đâu.”
“Sao lại không cần được? Có phải con bé không chịu gặp ông không?” Trương Linh quan tâm hỏi.
“Không phải.” Tô Thanh Khang nhìn Trương Linh, không biết nói thế nào. Vừa rồi lúc vào bệnh viện, nhìn thấy Hoắc Hiển Vinh cũng ở đó, vì thế ông không dám đến gần mà quay trở về.
Nhìn thấy dáng vẻ tâm tư trùng trùng của Tô Thanh Khang, Trương Linh và Tô Ni Ni nhìn nhau rồi hỏi: “Thế có chuyện gì? Ông và con bé cãi nhau rồi?”
“Không có!” Tô Thanh Khang trả lời đơn giản. Điều này khiến mẹ con Trương Linh có chút hoang mang, rốt cuộc là có chuyện gì, bà ta lại không thể hỏi qua loa, nhưng cũng không dám truy hỏi đến cùng.
Tô Thanh Khang nhìn người vợ dịu dàng, lại nhìn đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói:
“Ni Ni, hay là hôn sự của con cùng Hoắc Hiển Vinh hủy đi nhé.”
“Cái gì? Lão Tô, ông đây là làm sao thế? Vừa rồi tôi chỉ là hiểu lầm thôi, có sai thì cũng là lỗi của tôi, ông đừng có trút giận lên Ni Ni chứ!” Trương Linh bị Tô Thanh Khang dọa phát sợ.
“ba, ba có ý gì?” Tô Ni Ni hoảng hốt.
“ba biết, ba không nên vì chuyện vừa rồi” Tô Thanh Khang nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi lúc ba vào bệnh viện, thấy Hoắc Hiển Vinh cũng ở đó”
“Nó có nhìn thấy ông không?” Trương Linh lo lắng hỏi. Thân phận của Tô Mẫn luôn là một bí mật, nếu để cho Hoắc Hiển Vinh biết được, chuyện của Ni Ni và anh coi như xong rồi!
“Không có, nó tạm thời vẫn chưa biết. Chỉ là tôi cảm thấy bao năm nay nó không kết hôn với Ni Ni nhất định là do trong lòng có Mẫn Mẫn, bằng không nó cũng không kéo dài tới bây giờ. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta thành toàn cho chúng nó.” Tô Thanh Khang ánh mắt đầy hàm ý nhìn Tô Ni Ni.
Lúc đầu sau khi Hoắc Hiển Vinh và Tô Mẫn li hôn, lại nhanh chóng yêu đương cùng Tô Ni Ni, trong tiềm thức ông cho rằng anh coi trọng thân phận tiểu thư Thị trưởng của Ni Ni.
Lại nói, lúc đầu Ni Ni và Hoắc Hiển Vinh bên nhau, ông nghĩ thế nào cũng thấy là Ni Ni chen vào hôn nhân của bọn họ, chỉ là lúc đó ông thấy tên Hoắc Hiển Vinh kia cũng chả phải hạng tốt đẹp gì, hơn nữa ông biết lúc đó bọn họ đã li hôn rồi, vì thế ông mới không thèm tính toán, chỉ bảo Ni Ni cách xa anh ra. Thế nhưng Ni Ni khăng khăng một lòng xin ông đừng chia rẽ hai người, bất đắc dĩ Tô Thanh Khang mới gật đầu đồng ý.
“ba, con không thể không có anh ấy!” Tô Ni Ni nước mắt lưng tròng nhìn Tô Thanh Khang, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“ba biết con thích nó, nhưng trái tim nó không ở chỗ con, hai đứa bên nhau cũng sẽ không có hạnh phúc, con vẫn nên quên nó đi, Ba đảm bảo, sau này nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn!” Tô Thanh Khang đau lòng nhìn Tô Ni Ni, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, ông cũng không còn cách nào khác.
“Lão Tô, lẽ nào ông quên năm xưa Ninh Thư Liên đã đối xử với Mẫn Mẫn thế nào sao? Ông làm sao có thể lại để Mẫn Mẫn vào nhà đó.” Trương Linh câu nào cũng có hàm ý. Khi xưa vì Ninh Thư Liên không thích Tô Mẫn, bà ta không ít lần khiêu khích trước mặt cô. Nói về những vất vả Tô Mẫn đã phải chịu ở Hoắc gia, có thể nói Trương Linh có công không ít.
“Tôi biết, vì thế, tôi muốn công khai quan hệ của tôi và Mẫn Mẫn. Tôi nợ con bé quá nhiều, lần này tôi sẽ không để con bé chịu thiệt thòi nữa.”
Tô Thanh Khang do dự nhiều lần, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng.Chỉ là ông vừa mở miệng đã dọa cho mẹ con Trương Linh đứng ngồi không yên, lập tức khuyên bảo: “Lão Tô, hạnh phúc của Ni Ni có thể không quan trọng, nhưng ông phải nghĩ cho bản thân mình. Đã qua bao nhiêu năm rồi, ông không nên vì một phút áy náy mà làm ra việc hồ đồ như vậy. Lại nói lúc đó, không chỉ giữ không nổi thân phận Thị trường, Ninh Thư Liên cũng sẽ không cho phép Mẫn Mẫn qua cửa đâu!”
Thực ta trong lòng bà đã sớm tính toán, chỉ cần không công khai quan hệ của ông và Tô Mẫn, vậy thì cho dù thế nào Ninh Thư Liên cũng sẽ không chấp nhận Tô Mẫn, Hoắc Hiển Vinh cùng cô ta không thể nào bên nhau được.
“Ba, ba đừng có nghĩ không thông như thế, chuyện này quan hệ tới danh dự của Ba đó!” Tô Ni Ni vội vàng nói.
Tô Thanh Khang trầm mặc, Trương Linh nói không sai, nếu như công khai chuyện này, thân phận Thị trưởng của ông khó lòng giữ được, phần lớn nguyên nhân Ninh Thư Liên đồng ý cho Ni Ni gả qua đó là do ông, nếu như cuối cùng ông thừa nhận Tô Mẫn, nhưng chức Thị trưởng không còn, lúc đó, Ninh Thư Liên vẫn là không cho Tô Mẫn vào Hoắc gia.
Trương Linh thấy Tô Thanh Khang không nói thêm nữa, liền liếc qua Tô Ni Ni, Tô Ni Ni ngầm hiểu, lập tức quỳ xuống đất: “Ba, xin Ba cho con với Hiển Vinh ở bên nhau đi, con đã chờ anh ấy suốt 3 năm rồi, con thật sư rất thích anh ấy.”
Tô Thanh Khang nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của con gái, lập tức đỡ Ni Ni dậy: “Ba chỉ nói như vậy, Ba đều hiểu hết.”
Trương Linh thấy Tô Thanh Khang thở dài một hơi, sắc mặt vui mừng, kéo tay Ni Ni: “Ba con chỉ là đau lòng chị con, dù sao chúng ta cũng nợ con bé, nhưng con cũng là con gái của ba, ba sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Tô Thanh Khang ngồi trên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn cốc trà, hai bên đều là con gái, ông cũng rất khó xử, nặng nề thở dài một hơi, sau đó một mình lên lầu.
“Mẹ, mẹ xem Ba căn bản không để tâm đến con.” Tô Ni Ni thấy Tô Thanh Khang đi rồi, giận dỗi nhìn Trương Linh.
“Hứ, cái lão già này, nếu không phải thấy ông ta còn có ích, ta đã trở mặt với ông ta rồi.” Trương Linh vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm thư phòng của Tô Thanh Khang, chỉ cần nghĩ đến con tiện nhân Tô Mẫn vẫn chưa chết, vẫn đang yên lành nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện, bà ta vừa hận vừa sốt ruột.
Ngay sau đó liền rút điện thoại gọi điện cho Lục Tử, kết quả đầu dây bên kia đang tắt máy, điều này khiến bà ta bỗng hoang mang. Không chỉ bà ta hoang mang mà Tô Ni Ni cũng vô cùng lo lắng, biết trước thế này, cô ta nên lấy đồ trước rồi mới đưa tiền cho anh ta, giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang.
Trương Linh không biết tính toán nhỏ nhặt của Tô Ni Ni, chiều hôm đó, bà ta liền lái xe chạy đến cuối hẻm, nơi này bao năm rồi bà ta chưa tới, vẫn là bộ dáng trước kia, nhà ngang dột nát, căn nhà mặt tiền loang lổ vết bẩn, Trương Linh bịt mũi, cẩn thận bước về phía trước.
Từ sau khi bà ta trở thành phu nhân Thị trường thì chưa từng quay lại đây, nơi này có những bí mật mà bà ta không dám nhìn lại, là những vết nhơ mà bà ta không muốn nhắc đến, thế nhưng hôm nay bà ta không thể không quay lại nơi đây.
Đi đến trước một quán gội đầu nhỏ, bà ta nhẹ nhàng mở cửa, bên trong có vài người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, sau khi thấy bà ta đi vào thì đều ngạc nhiên nhìn bà, trong đó có một người phụ nữ trang điểm đậm rất ngạc nhiên nhìn bà, sau đó cười châm biếm nói: “Ôi, đây không phải là phu nhân Thị trưởng sao? Sao lại đến chỗ chúng tôi thế này chứ!”
Trương Linh chán ghét không quan tâm đến cô ta, tiếp tục đi vào vườn phía trong, nhìn thấy một người đàn ông có chút phát tướng đang nằm ở đó uống trà.
“Lục Tử đâu?” Trương Linh đi đến hỏi.
Người đàn ông đó nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại ngạc nhiên nhìn bà: “Ôi, đây không phải là phu nhân Thị trưởng sao?”
“Tôi hỏi Lục Tử đâu?” Trương Linh hỏi lại.
“Đi rồi,” người đàn ông cười lạnh, sau đó lại quái gở nói: “Tôi nói này Trương Linh, cô bây giờ có bản lĩnh rồi, tôi nhớ rằng trước đây cô còn gọi tôi một tiếng anh Khải Địch, làm sao? Hiện giờ làm phu nhân Thị trưởng rồi thì không để những người như chúng tôi trong mắt phải không?”
“Đi đâu rồi?” Trương Linh hiên nhiên không muốn để ý đến ông ta, cùng không muốn nhiều lời.
“Nghe nói ra nước ngoài rồi trước khi đi còn bán nhà lại cho tôi!” Anh Khải Địch châm thuốc hút một hơi, sau đó lại rút một điếu đưa cho Trương Linh: “Cô tìm anh có việc gì?”
Trương Linh không trả lời câu hỏi của anh Khải Địch, giao dịch của bà ta và Lục Tử đương nhiên không thể để người khác biết, bà ta cũng biết rằng mình bị lừa rồi, trong lòng chửi thầm một câu, quay người rời đi, căn bản không hề để ý đến điếu thuốc anh Khải Địch đưa cho.
Thấy Trương Linh coi thường nói chuyện với mình, anh Khải Địch trào phúng nhìn bà ta: “Hừ, chim trĩ mãi chỉ là chim trĩ, thực nghĩ rằng bản thân bay lên đầu cành thì thành phượng hoàng sao, cũng không nhìn lại mình xem là loại hàng gì.”
Trước đây khi Trương Linh còn làm ở đây, anh Khải Địch thường động viên bà ta, lúc đó Trương Linh thấy anh Khải Địch làm ăn khá tốt ở đây, liền muốn tạo quan hệ, nhưng đến nay người ta đã trở thành phu nhân Thị trưởng, những chuyện mất mặt trước đây tự nhiên cũng không muốn nhắc tới, thế nên mới uy hiếp nói: “Anh Khải Địch, mọi người nước sông không phạm nước giếng, tôi khuyên anh vẫn nên thu liễm chút.”
“Ái chà, giờ còn khuyên tôi thu liễm chút, trước đây lúc câu dẫn tôi sao cô không thu liễm chút?”
“ Khải Địch, anh là chán sống rồi đúng không, dám nói chuyện với tôi như thế.” Trương Linh tức giận mắng.
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện