Chương : 15
Màn đêm dần buông, tôi quay sang dặn dò Thanh Thanh điểm thêm vài ngọn đèn. Trong phòng tuy có sáng hơn một chút nhưng so với những bóng đèn tiết kiệm năng lượng ở thời hiện đại thì còn kém xa đến mười vạn tám ngàn lần. Tôi đột nhiên nhớ ra một việc, vội tìm kiếm trong ngăn kéo một hồi, sau cùng tìm được mấy chiếc gương của Hạ Chi Lạc. Tôi đem chúng ra đặt trước đèn, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên. Thanh Thanh thấy vậy kinh ngạc đến há hốc miệng, ngay người nhìn tôi chăm chú.
Tôi chuyên tầm dùng bột màu vàng tô màu cho bộ y phục lụa sáng nay Nhược Lan mặc. Đột nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu tối qua vang lên, vẫn là khúc “Phượng cầu hoàng” đó. Tôi đặt bút sang một bên, nghe ra tiếng tiêu lúc này không còn bi ai như hôm qua nữa, mà dường như ẩn hiện trong đó còn thêm ý đợi chờ, mong mỏi. Lẽ nào tiếng sáo quỷ quái của tôi tối qua đã khiến người đó bất ngờ nhớ nhung?
Tôi khoác thêm tấm áo choàng rồi bước ra ngoài Liên Hiên, đứng bên hồ sen. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ, khẽ rung động theo từng gợn sóng, thi thoảng tôi còn trông thấy bóng liễu điệu đà trong gió, xa xăm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích. Thật không ngờ cảnh tượng dưới trăng bên ngoài Liên Hiên lại khiến con người ta đắm say đến vậy! Đúng là một đêm trăng thanh hoa đẹp!
Tôi vẫy tay gọi Thanh Thanh, ra hiệu cô bé mang cây sáo của tôi đến. Tôi dùng tiếng sáo chói tai cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” kia lần nữa. Tiếp đó, tôi liền thổi khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tiếng sáo vang vọng, thanh thoát phá vỡ màn đêm im lìm trong Thụy vương phủ...
Tôi cảm thấy bản thân mình có chút vô duyên, ở đâu có thói cắt ngang mạch tâm tư của người khác vào lúc họ đang nhớ nhung tình nhân thế này. Nhưng thật sự tôi chỉ muốn nói với con người đang “phát dục” vào lúc canh ba nửa đem kia rằng, muốn được “Phượng cầu hoàng”, ngoài việc thẹn thùng, ý tứ thì vẫn nên nhiệt huyết, bùng nổ để có thể dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình.
Tấu xong nốt cuối cùng trong khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tâm trạng của tôi cũng trở nên thoải mái một cách lạ thường! Nhớ đến bức tranh Nhược Lan còn chưa hoàn thành, tôi liền quay lại phòng. Nếu như hôm nay bức tranh không hoàn thành, ngày mai không thể đưa đi lồng khung, như vậy thì chẳng thể nào kịp dùng vào lễ tế Hoa Thần. Tôi nhất định phải khiến cô ấy bộc lộ nét đẹp chân thực của bản thân và có thể tìm cho mình một đức lang quân như ý.
Vốn dĩ màu săc cơ bản của bức tranh đã ổn rồi, nhưng đến phần thân váy tôi nhận thấy màu phấn vàng đã hết. Trời ơi, tôi thật là ngốc nghếch khi chọn cho Nhược Lan một bộ y phục màu vàng! Bởi lẽ nước bột màu vàng ở thời cổ đại vô cùng quý hiếm. Không còn màu vàng, tôi đành bỏ qua phần vấy, ngắm nghía một lượt thật kĩ càng những phần đã hoàn thiện.
Nhìn bức tranh, tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân mình quá! Nhược Lan trong bức tranh ngồi bên một chậu hoa nở, nghênh xuân, mắt nhìn vào chiếc quạt nhỏ trong lòng bàn tay, biểu cảm lạnh như băng hiện lên cực kì nổi bật giữa cảnh vật xung quanh, khiến người ta mê mẩn đến mức không nỡ rời mắt đi nơi khác.
“Ôi đẹp quá, thật không ngờ Nhược Lan tỉ tỉ lại đẹp đến vậy!” Thanh Thanh nhìn bức tranh cơ bản đã hoàn thành của tôi, thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Ừm, Thanh Thanh, em cũng là một tiểu mĩ nhân đóv Đợi vài năm nữa, em trưởng thành rồi, ta nhất định sẽ tìm một người tốt cho em gửi gắm cuộc đời.” Tôi mỉm cười nói.
“Tiểu thư…” Thanh thanh thẹn thùng lên tiếng.
Tôi bất giác đưa lời luyến tiếc: “Đáng tiếc là đã hết nước bột màu vàng rồi! Xem ra ngày mai ta lại phải đến Tích Mặc một chuyến.”
“ Tiểu thư, người không đề thơ trên bức tranh này hay sao?” Thanh Thanh đột nhiên đưa ra kiến nghị.
“ Đề thơ sao? Ừm không tệ, ý kiến hay!”
Tôi liền đổi sang một chiếc bút khác, vừa chấm mực, trong đầu đã hiện lên bài “ Oán tình” của Lí Bạch:
“ Người đẹp cuộn rèm châu
Ngồi lặng đôi mày chau
Chỉ thấy ngấn lệ ướt
Nào biết giận ai đâu” [1]
Thanh Thanh đọc xong, kinh ngạc lên tiếng: “ Tiểu thư, bài thơ này người đã dạy Thanh Thanh rồi. Bài thơ nói về một người con gái, bên bức rèm châu, dường như đang nhớ nhung, đợi chờ một ai đó. Cứ ngồi mãi, ngồi mãi, đôi mày vì vậy mà chau chặt lại, hai má không biết từ lúc nào đã ướt đẫm lệ nhòa, trong lòng không biết đang hận người nào hay hận chính bản thân……. Thế nhưng tiểu thư, Nhược Lan tỉ tỉ đâu có khóc, tại sao người lại biết câu “ Chỉ thấy ngấn lệ ướt” chứ?
“ Ừm, em đúng là có thể dạy dỗ được! Tuy rằng trên khuôn mặt Nhược Lan không hề có lệ ướt, nhưng em hãy nhìn hình ảnh của Nhược Lan trong bức tranh này đi, đôi mày không phải cũng đang chau lại hay sao? Ta bảo Nhược Lan nhìn vào chiếc quạt, vậy nhưng lúc ta vẽ, ta nhận thấy, Nhược Lan không hề nhìn vào cây quạt đó, mà thần tình đang ở tận nơi đâu vậy.”
Thanh Thanh nghe vậy, hỏi thêm: “ Rõ ràng tỉ ấy đang nhìn vào chiếc quạt đấy thôi, tại sao lại không phải? Vậy thì tỉ ấy đang nhìn cái gì?”
Tôi lấy cán bút ấn nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Thanh Thanh: “ Nha đầu ngốc, em còn nhỏ, em hiểu được bao nhiêu về chuyện tình cảm nam nữ chứ? Nhược Lan đang nghĩ đến đàn ông, ngốc ạ!”
“ Hả? Làm gì có chuyện đó? Nhược Lan tỉ tỉ mới đến Thụy Vương phủ hơn một năm, thời gian em ở đây lâu hơn tỉ ấy rất nhiều nhưng em chưa từng nhìn thấy tỉ ấy thân thiết với một người đàn ông nào khác.”
“ Vậy còn trước đó một năm thì sao? Em có hiểu không? Ngốc thế!” tôi thuận tay dùng chiếc bút vẽ hai vòng tròn lên hai má của Thanh Thanh.
“ Thế nhưng tiểu thư, tại sao người lại hiểu được chứ?”
“ Ừm là bởi vì ta thông minh tuyệt đỉnh, có thể quan sát được những chi tiết nhỏ nhặt.” Dứt lời, tôi lại vẽ thêm vài đường trên khuôn mặt cô bé.
“ Đúng thế, nghe tiểu thư nói vậy, em cũng cảm thấy Nhược Lan tỉ tỉ thường xuyên ngồi một mình nhìn miếng ngọc bội ngây lặng người, khi nhác thấy có người đi tới, liền vội vã cất đi.”
Hả, ngọc bội? Hôm nào tôi phải tìm cô hội xem miếng ngọc bội đó mới được. Để xem rốt cuộc người đàn ông nào lại khiến cho Nhược Lan nhớ mãi không quên, rồi phớt lờ cặp mắt nồng nàn, si tình của Đồng Võ kia như vậy.
“ Tiểu thư?”
“ Hả?”
“ Người vẽ Nhược Lan tỉ tỉ đẹp quá đi mất, có thể vẽ cho em một bức được không?” Nửa câu sau Thanh Thanh nói lí nha lí nhí, xem ra là vì thiếu tự tin.
“ Được thôi! Em cũng muốn đem bức chân dung của mình tặng cho người mình yêu vào lễ tế Hoa thần sao?”
“ Không phải vậy ạ!” Khuôn mặt của Thanh Thanh chợt đỏ bừng lên.
“ Tiểu nha đầu này thật đã động lòng xuân rồi! Có phải là muốn đem tặng cho tên Hoa Thanh Thần lăng nhăng, đa tình kia không?” Tôi bất giác đưa lời chọc ghẹo cô bé.
“Hoa đại nhân? Không phải ạ….không phải ạ, người ta đâu có…” Giọng nói của Thanh Thanh càng lúc càng bé, khuôn mặt ửng đỏ lên, rõ ràng là “ không bức tự khai”
“ Muốn ta vẽ tranh cho em? Có thể được! Có điều mời em nhìn vào gương, xem liệu có nên vẽ ngay bây giờ hay không?” Tôi “ tốt bụng” đẩy chiếc gương đến trước mặt Thanh Thanh. Trong gương tức thì hiện lên khuôn mặt của Thanh Thanh đã bị tôi vẽ linh tinh.
“ Á, tiểu thư, người đáng ghét quá đi!” Sau khi nhìn vào gương, Thanh Thanh lập tức thét lớn rồi xông ra bên ngoài rửa mặt....
“ Ha ha…ha ha..” Tôi cũng theo ra bên ngoài, tựa người bên cửa, bật cười liên hồi.
Đúng vào lúc tôi đang cười vui vẻ nhất, một người mặc y phục màu trắng bỗng vụt qua.
“ Là ai?” Tôi kinh hãi thốt lên, muộn thế này rồi, không ngờ vẫn còn có người dám đến Liên Hiên này.
Không suy nghĩ nhiều, tôi liền đuổi theo, thế nhưng chưa được vài bước, bóng trắng đó đã vụt mất ngay trước mắt của tôi. Thật sự là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích. Đây chính là loại cao thủ võ lâm thường được chiếu trên phim sao? Chạy chậm như vịt bầu, vậy mà tôi dám hi vọng sẽ truy đuổi được đối phương? Thực đúng là khó hơn lên trời! Rốt cuộc là ai nhỉ? Lẽ nào là khâm phạm nước Huyền Vũ bị quan phủ truy nã hôm qua? Bọn họ không nhanh trốn đi, còn chạy đến Thụy Vương phủ làm gì? Không phải chứ? Nếu đúng là hai người đó, vậy thì trị an trong Thụy Vương phủ này quá kém rồi!
Tôi đang mải suy nghĩ xem kẻ đó rốt cuộc là ai thì Thanh Thanh đã quay về, còn hỏi tôi chạy ra bên ngoài, ngây người làm gì.
“ Không sao cả!” Tôi xua tay đáp.
Thôi bỏ đi! Có Thượng Quan Tầm ở đây, nếu Thụy Vương phủ xảy ra chuyện gì, hắn chắc hẳn không thể khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ tôi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi để ngày mai dậy sớm đến Tích Mặc mua thêm ít bột nước màu vàng thì hơn.
[1] Mĩ nhân quyển châu liêm/Thâm tọa tần nga mi/ Đản kiến lệ ngân thấp/ Bất tri tâm hận thùy. Bản dịch được sử dụng của Khương Hữu Dụng.
Tôi chuyên tầm dùng bột màu vàng tô màu cho bộ y phục lụa sáng nay Nhược Lan mặc. Đột nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng tiêu tối qua vang lên, vẫn là khúc “Phượng cầu hoàng” đó. Tôi đặt bút sang một bên, nghe ra tiếng tiêu lúc này không còn bi ai như hôm qua nữa, mà dường như ẩn hiện trong đó còn thêm ý đợi chờ, mong mỏi. Lẽ nào tiếng sáo quỷ quái của tôi tối qua đã khiến người đó bất ngờ nhớ nhung?
Tôi khoác thêm tấm áo choàng rồi bước ra ngoài Liên Hiên, đứng bên hồ sen. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ, khẽ rung động theo từng gợn sóng, thi thoảng tôi còn trông thấy bóng liễu điệu đà trong gió, xa xăm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích. Thật không ngờ cảnh tượng dưới trăng bên ngoài Liên Hiên lại khiến con người ta đắm say đến vậy! Đúng là một đêm trăng thanh hoa đẹp!
Tôi vẫy tay gọi Thanh Thanh, ra hiệu cô bé mang cây sáo của tôi đến. Tôi dùng tiếng sáo chói tai cắt ngang khúc “Phượng cầu hoàng” kia lần nữa. Tiếp đó, tôi liền thổi khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tiếng sáo vang vọng, thanh thoát phá vỡ màn đêm im lìm trong Thụy vương phủ...
Tôi cảm thấy bản thân mình có chút vô duyên, ở đâu có thói cắt ngang mạch tâm tư của người khác vào lúc họ đang nhớ nhung tình nhân thế này. Nhưng thật sự tôi chỉ muốn nói với con người đang “phát dục” vào lúc canh ba nửa đem kia rằng, muốn được “Phượng cầu hoàng”, ngoài việc thẹn thùng, ý tứ thì vẫn nên nhiệt huyết, bùng nổ để có thể dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình.
Tấu xong nốt cuối cùng trong khúc “Đêm hoa đẹp trăng tròn”, tâm trạng của tôi cũng trở nên thoải mái một cách lạ thường! Nhớ đến bức tranh Nhược Lan còn chưa hoàn thành, tôi liền quay lại phòng. Nếu như hôm nay bức tranh không hoàn thành, ngày mai không thể đưa đi lồng khung, như vậy thì chẳng thể nào kịp dùng vào lễ tế Hoa Thần. Tôi nhất định phải khiến cô ấy bộc lộ nét đẹp chân thực của bản thân và có thể tìm cho mình một đức lang quân như ý.
Vốn dĩ màu săc cơ bản của bức tranh đã ổn rồi, nhưng đến phần thân váy tôi nhận thấy màu phấn vàng đã hết. Trời ơi, tôi thật là ngốc nghếch khi chọn cho Nhược Lan một bộ y phục màu vàng! Bởi lẽ nước bột màu vàng ở thời cổ đại vô cùng quý hiếm. Không còn màu vàng, tôi đành bỏ qua phần vấy, ngắm nghía một lượt thật kĩ càng những phần đã hoàn thiện.
Nhìn bức tranh, tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân mình quá! Nhược Lan trong bức tranh ngồi bên một chậu hoa nở, nghênh xuân, mắt nhìn vào chiếc quạt nhỏ trong lòng bàn tay, biểu cảm lạnh như băng hiện lên cực kì nổi bật giữa cảnh vật xung quanh, khiến người ta mê mẩn đến mức không nỡ rời mắt đi nơi khác.
“Ôi đẹp quá, thật không ngờ Nhược Lan tỉ tỉ lại đẹp đến vậy!” Thanh Thanh nhìn bức tranh cơ bản đã hoàn thành của tôi, thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Ừm, Thanh Thanh, em cũng là một tiểu mĩ nhân đóv Đợi vài năm nữa, em trưởng thành rồi, ta nhất định sẽ tìm một người tốt cho em gửi gắm cuộc đời.” Tôi mỉm cười nói.
“Tiểu thư…” Thanh thanh thẹn thùng lên tiếng.
Tôi bất giác đưa lời luyến tiếc: “Đáng tiếc là đã hết nước bột màu vàng rồi! Xem ra ngày mai ta lại phải đến Tích Mặc một chuyến.”
“ Tiểu thư, người không đề thơ trên bức tranh này hay sao?” Thanh Thanh đột nhiên đưa ra kiến nghị.
“ Đề thơ sao? Ừm không tệ, ý kiến hay!”
Tôi liền đổi sang một chiếc bút khác, vừa chấm mực, trong đầu đã hiện lên bài “ Oán tình” của Lí Bạch:
“ Người đẹp cuộn rèm châu
Ngồi lặng đôi mày chau
Chỉ thấy ngấn lệ ướt
Nào biết giận ai đâu” [1]
Thanh Thanh đọc xong, kinh ngạc lên tiếng: “ Tiểu thư, bài thơ này người đã dạy Thanh Thanh rồi. Bài thơ nói về một người con gái, bên bức rèm châu, dường như đang nhớ nhung, đợi chờ một ai đó. Cứ ngồi mãi, ngồi mãi, đôi mày vì vậy mà chau chặt lại, hai má không biết từ lúc nào đã ướt đẫm lệ nhòa, trong lòng không biết đang hận người nào hay hận chính bản thân……. Thế nhưng tiểu thư, Nhược Lan tỉ tỉ đâu có khóc, tại sao người lại biết câu “ Chỉ thấy ngấn lệ ướt” chứ?
“ Ừm, em đúng là có thể dạy dỗ được! Tuy rằng trên khuôn mặt Nhược Lan không hề có lệ ướt, nhưng em hãy nhìn hình ảnh của Nhược Lan trong bức tranh này đi, đôi mày không phải cũng đang chau lại hay sao? Ta bảo Nhược Lan nhìn vào chiếc quạt, vậy nhưng lúc ta vẽ, ta nhận thấy, Nhược Lan không hề nhìn vào cây quạt đó, mà thần tình đang ở tận nơi đâu vậy.”
Thanh Thanh nghe vậy, hỏi thêm: “ Rõ ràng tỉ ấy đang nhìn vào chiếc quạt đấy thôi, tại sao lại không phải? Vậy thì tỉ ấy đang nhìn cái gì?”
Tôi lấy cán bút ấn nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Thanh Thanh: “ Nha đầu ngốc, em còn nhỏ, em hiểu được bao nhiêu về chuyện tình cảm nam nữ chứ? Nhược Lan đang nghĩ đến đàn ông, ngốc ạ!”
“ Hả? Làm gì có chuyện đó? Nhược Lan tỉ tỉ mới đến Thụy Vương phủ hơn một năm, thời gian em ở đây lâu hơn tỉ ấy rất nhiều nhưng em chưa từng nhìn thấy tỉ ấy thân thiết với một người đàn ông nào khác.”
“ Vậy còn trước đó một năm thì sao? Em có hiểu không? Ngốc thế!” tôi thuận tay dùng chiếc bút vẽ hai vòng tròn lên hai má của Thanh Thanh.
“ Thế nhưng tiểu thư, tại sao người lại hiểu được chứ?”
“ Ừm là bởi vì ta thông minh tuyệt đỉnh, có thể quan sát được những chi tiết nhỏ nhặt.” Dứt lời, tôi lại vẽ thêm vài đường trên khuôn mặt cô bé.
“ Đúng thế, nghe tiểu thư nói vậy, em cũng cảm thấy Nhược Lan tỉ tỉ thường xuyên ngồi một mình nhìn miếng ngọc bội ngây lặng người, khi nhác thấy có người đi tới, liền vội vã cất đi.”
Hả, ngọc bội? Hôm nào tôi phải tìm cô hội xem miếng ngọc bội đó mới được. Để xem rốt cuộc người đàn ông nào lại khiến cho Nhược Lan nhớ mãi không quên, rồi phớt lờ cặp mắt nồng nàn, si tình của Đồng Võ kia như vậy.
“ Tiểu thư?”
“ Hả?”
“ Người vẽ Nhược Lan tỉ tỉ đẹp quá đi mất, có thể vẽ cho em một bức được không?” Nửa câu sau Thanh Thanh nói lí nha lí nhí, xem ra là vì thiếu tự tin.
“ Được thôi! Em cũng muốn đem bức chân dung của mình tặng cho người mình yêu vào lễ tế Hoa thần sao?”
“ Không phải vậy ạ!” Khuôn mặt của Thanh Thanh chợt đỏ bừng lên.
“ Tiểu nha đầu này thật đã động lòng xuân rồi! Có phải là muốn đem tặng cho tên Hoa Thanh Thần lăng nhăng, đa tình kia không?” Tôi bất giác đưa lời chọc ghẹo cô bé.
“Hoa đại nhân? Không phải ạ….không phải ạ, người ta đâu có…” Giọng nói của Thanh Thanh càng lúc càng bé, khuôn mặt ửng đỏ lên, rõ ràng là “ không bức tự khai”
“ Muốn ta vẽ tranh cho em? Có thể được! Có điều mời em nhìn vào gương, xem liệu có nên vẽ ngay bây giờ hay không?” Tôi “ tốt bụng” đẩy chiếc gương đến trước mặt Thanh Thanh. Trong gương tức thì hiện lên khuôn mặt của Thanh Thanh đã bị tôi vẽ linh tinh.
“ Á, tiểu thư, người đáng ghét quá đi!” Sau khi nhìn vào gương, Thanh Thanh lập tức thét lớn rồi xông ra bên ngoài rửa mặt....
“ Ha ha…ha ha..” Tôi cũng theo ra bên ngoài, tựa người bên cửa, bật cười liên hồi.
Đúng vào lúc tôi đang cười vui vẻ nhất, một người mặc y phục màu trắng bỗng vụt qua.
“ Là ai?” Tôi kinh hãi thốt lên, muộn thế này rồi, không ngờ vẫn còn có người dám đến Liên Hiên này.
Không suy nghĩ nhiều, tôi liền đuổi theo, thế nhưng chưa được vài bước, bóng trắng đó đã vụt mất ngay trước mắt của tôi. Thật sự là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích. Đây chính là loại cao thủ võ lâm thường được chiếu trên phim sao? Chạy chậm như vịt bầu, vậy mà tôi dám hi vọng sẽ truy đuổi được đối phương? Thực đúng là khó hơn lên trời! Rốt cuộc là ai nhỉ? Lẽ nào là khâm phạm nước Huyền Vũ bị quan phủ truy nã hôm qua? Bọn họ không nhanh trốn đi, còn chạy đến Thụy Vương phủ làm gì? Không phải chứ? Nếu đúng là hai người đó, vậy thì trị an trong Thụy Vương phủ này quá kém rồi!
Tôi đang mải suy nghĩ xem kẻ đó rốt cuộc là ai thì Thanh Thanh đã quay về, còn hỏi tôi chạy ra bên ngoài, ngây người làm gì.
“ Không sao cả!” Tôi xua tay đáp.
Thôi bỏ đi! Có Thượng Quan Tầm ở đây, nếu Thụy Vương phủ xảy ra chuyện gì, hắn chắc hẳn không thể khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ tôi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi để ngày mai dậy sớm đến Tích Mặc mua thêm ít bột nước màu vàng thì hơn.
[1] Mĩ nhân quyển châu liêm/Thâm tọa tần nga mi/ Đản kiến lệ ngân thấp/ Bất tri tâm hận thùy. Bản dịch được sử dụng của Khương Hữu Dụng.