Chương 12
Cô gọi điện cho Ôn Lê, kể với chị chuyện Mục Yểu lão tiên sinh muốn bán cổ phần cho Diệp Linh. Cô lờ mờ cảm giác được chuyện này hình như không đúng cho lắm, nhưng không thể nói ra nó không đúng chỗ nào.
Ôn Lê dặn cô một câu, để chị lục tìm luật doanh nghiệp, tìm hiểu quy định và quá trình chuyển nhượng cổ phần.
Căn cứ vào quy định của luật doanh nghiệp, nếu cổ đông muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, phải trưng cầu và đạt được sự chấp thuận của hơn nửa số cổ đông, với điều kiện tương tự, các cổ đông khác được quyền ưu tiên mua lại cổ phần.
Hay nói cách khác, nếu Mục Yểu lão tiên sinh muốn bán cổ phần của mình thì phải nhận được sự đồng ý của cô và Ôn Lê, hơn nữa, chỉ sau khi hai người các cô từ chối mua lại cổ phần của ông Mục, lúc ấy Diệp Linh mới có tư cách thu mua.
Ôn Chủy Vũ càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn.
Trong tình huống như thế, nếu như Diệp Linh đã tìm đến chỗ Mục Yểu lão tiên sinh thì ông ấy hoàn toàn có thể dựa vào luật pháp quốc gia để làm cớ thoái thác, đem cổ phẩn bán cho cô hoặc Ôn Lê, như vậy là có thể thoát khỏi chuyện này, cũng cho hai người bọn cô một lời giải thích, các cô còn cảm kích Mục Yểu lão tiên sinh, thế nào cũng sẽ bù đắp cho ông một hai triệu tiền tổn thất.
Thái độ của Diệp Linh khi mua hàng, cô đã từng thấy qua. Tuy có hơi đòi hỏi khó khăn, nhưng chuyện gì cũng rõ ràng, cho dù có muốn gói luôn phòng tranh của cô, coi nó như hàng bán kèm theo ngôi nhà, thì cô ấy cũng ghi cực-kỳ-chi-tiết vào bên trong hợp đồng. Lúc đó, khi kí hợp đồng, toàn bộ tranh của cô đều được liệt kê làm phụ lục đính kèm. Những người làm việc kỹ càng chu đáo thông thường đều tương đối chu toàn, Diệp Linh dùng chuyện cắt đơn cung cấp hàng của con trai Mục Yểu lão tiên sinh để uy hiếp ông bán lại cổ phần cho mình, cách thức vừa đơn giản lại lỗ mãng như thế có vẻ không mấy phù hợp với tác phong xưa nay của Diệp Linh.
Trong chuyện này, cả hai người họ đều có phần kỳ quái.
Dường như Diệp Linh và Mục Yểu lão tiên sinh đều có gì đó không đúng lắm, thế nhưng Ôn Chủy Vũ cô không muốn tìm hiểu đằng sau sự không đúng ấy rốt cuộc là đang ẩn giấu chuyện gì.
Sau khi ăn xong bữa tối, lúc đi dạo cùng ông nội, Ôn Chủy Vũ nói chuyện đó ra, muốn nhờ Ôn Nho lão tiên sinh chỉ bảo.
Ôn Nho lão tiên sinh chỉ nhíu nhíu mày, hỏi một một câu: "Lão Mục muốn bán cổ phần cho Diệp Linh?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu, đem hết đầu đuôi ngọn ngành, kể cả những chỗ cô cảm thấy không hợp lí, tất cả đều kể hết cho Ôn Nho lão tiên sinh.
Ôn Nho lão tiên sinh bảo: "Có chỗ khác thường, thì cũng có nguyên do của chỗ khác thường, còn về lí do tại sao lại khác thường, con tự mình nghĩ đi."
Ôn Chủy Vũ suy nghĩ, tiếp lời: "Nếu như Diệp Linh muốn tìm con hợp tác, cho dù như thế nào con cũng sẽ không đồng ý. Ông Mục có phải là người do cô ta tìm đến hay không?" Cô có chút khó hiểu, lại nói: "Tại sao Diệp Linh lại phí sức thu mua cổ phần để hợp tác với con như thế? Trước kia cô ta còn mang tranh của con mở triển lãm, đẩy giá tác phẩm của con nữa." Cô nói xong thì quay sang nhìn Ôn Nho lão tiên sinh, thấy ông nội nhướng nhướng mi, ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt của ông đang nói cho cô biết rằng, suy đoán của cô và ông nội không khác nhau mấy. Cô kinh ngạc há hốc miệng, hỏi: "Không phải chứ?" Ông Mục thật sự là người do Diệp Linh phái đến?
Ôn Nho lão tiên sinh chơi với quả hạch đào ở trong tay, tiếp tục nhàn nhã tản bộ, không cho Ôn Chủy Vũ bất kì câu trả lời nào.
Ông Chủy Vũ biết rõ, đây là vì ông nội muốn để cô tự mình suy nghĩ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Chủy Vũ lại nhận được điện thoại của Mục Yểu lão tiên sinh, hẹn cô và Ôn Lê bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần.
Chuyện này lộ ra vẻ bất thường, cô không hề muốn hợp tác với Diệp Linh, do đó đã dời buổi hẹn lại thêm vài ngày.
Trước tiên, cô tự mình tìm xem các quy định pháp luật liên quan đến kinh doanh doanh nghiệp, sau đó tìm luật sư tư vấn, rồi lại bàn bạc với Ôn Lê. Mục đích của cô là muốn cùng Ôn Lê gom tiền, mua lại cổ phần của Mục Yểu lão tiên sinh.
Ôn Lê trả lời cô rằng: "Có thể mua được thì tốt. Nhưng vẫn phải xem lại."
Ôn Chủy Vũ hiểu ý của Ôn Lê. Muốn mua về, có thể mua được hay không, vẫn phải xem thương lượng như thế nào.
Do chuyện có liên quan đến các bên hợp tác mua bán, vì thế lúc thương lượng chuyển nhượng cổ phần, Diệp Linh cũng có mặt.
Diệp Linh vẫn diện đồ công sở như trước, dáng vẻ gọn gàng, giỏi giang.
Cô bước vào phòng trà, đầu tiên chào hỏi với người lớn tuổi nhất là Mục Yểu lão tiên sinh, tiếp theo đến Ôn Lê, sau đó mới hỏi thăm Ôn Chủy Vũ: "Đã lâu không gặp, dạo gần đây có ổn không?" Giọng điệu thân thiết, gần gũi giống như bạn bè lâu năm với nhau.
Ôn Chủy Vũ khách sáo đáp lại một câu: "Nhờ phúc, vẫn ổn." Tầm mắt của cô vô ý nhìn lướt qua chân và giày của Diệp Linh. Tính từ lần nhìn thấy Diệp Linh trong buổi phỏng vấn khai mạc triển lãm tranh kia, thì đây là lần thứ năm cô gặp Diệp Linh. Lần nào Diệp Linh cũng đều mặc âu phục, quần tây, mang giày cao gót. Gót giày còn rất cao, dù cố giấu đi khí chất nhưng cả người vẫn toát ra vẻ cường thế. Cái suy nghĩ không biết khi Diệp Linh diện váy sẽ trông như thế nào cứ hiện lên trong đầu cô. Có lẽ vì quen nhìn thấy Diệp Linh mặc quần áo công sở như thế, cộng với dáng vẻ trông có vẻ ôn hòa khách sáo nhưng thật ra rất ngang ngược của cô ta, nghĩ tới cảnh tượng Diệp Linh mặc váy, kỳ thực có chút dọa người. Cô vội xua tan suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Mục Yểu lão tiên sinh đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, trình đại hội đồng cổ đông gồm có ba người bọn họ để tiến hành biểu quyết.
Với điều kiện tương tự, các cổ đông khác được quyền ưu tiên mua lại cổ phần. Nếu Diệp Linh muốn mua cổ phần trong tay Mục Yểu lão tiên sinh, thì điều kiện đưa ra chắc chắn phải vượt ngoài tầm với của hai người các cô.
Ôn Chủy Vũ nhận lấy đơn xin chuyển nhượng cổ phần của Mục Yểu lão tiên sinh, trực tiếp xem mục người được chuyển nhượng và giá cả chuyển nhượng.
Người được chuyển nhượng: Diệp Linh. Giá tiền: Mười lăm triệu nhân dân tệ.
Giấy trắng mực đen, thêm cả chữ số Ả Rập lẫn chữ phồn thể, Ôn Chủy Vũ có muốn hoa mắt cũng không được.
Nửa tháng trước, Mục Yểu lão tiên sinh dùng mười triệu để mua cổ phần, vừa qua tay, Diệp Linh phải tốn mười lăm triệu để mua lại.
Dựa vào giá của phòng tranh để mà nói, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần này căn bản không đáng giá mười lăm triệu tệ. Diệp Linh bỏ ra số tiền đó để mua nó, mua xong còn phải lỗ mất mấy triệu. Trong thời điểm phòng tranh của cô còn là đơn vị kinh doanh mới, chỉ vừa mới bước chân vào lĩnh vực kinh doanh, có thể kiếm lại mấy triệu này hay không cũng khó nói.
Ôn Chủy Vũ không tin dựa vào trí thông minh của mình, Diệp Linh sẽ đâm đầu vào loại chuyện bỏ vốn lớn, rủi ro cao, lợi nhuận thấp như này. Nhưng Diệp Linh vẫn cứ khăng khăng làm. Như vậy, việc trước đây cô suy đoán Mục Yểu lão tiên sinh là người do Diệp Linh tìm đến rất có khả năng là sự thật. Năm triệu ấy, thực chất là tiền trà nước Diệp Linh cho Mục Yểu lão tiên sinh. Diệp Linh chỉ đem khoản phí đó phơi bày ra chỗ sáng, cô ta bằng lòng tốn thêm năm triệu mua lại cổ phần, Mục yểu lão tiên sinh đồng ý trao tay kiếm năm triệu tiền lợi nhuận này, làm ăn mua bán quang minh chính đại, ai dám nói họ sai?
Trong lòng Ôn Chủy Vũ rất khó chịu.
Cô hợp tác với Mục Yểu lão tiên sinh là bởi vì ông ấy là bạn thân của ông nội cô, quen biết giao hảo với Ôn Nho lão tiên sinh cũng đã mấy chục năm. Mục Yểu lão tiên sinh sang tay, bán cho họ với giá năm triệu. Nếu Diệp Linh là người đến tìm cô bàn chuyện hợp tác mở phòng tranh, cô sẽ không đồng ý, cho nên, bọn họ đi lòng vòng, cùng nhau xướng ca một bài.
Ba của cô kinh doanh thất bại, trong nhà cạn kiệt hết tiền. Khoảng thời gian này, cô gặp được biết bao nhiêu loại người, dạng người quá đáng hơn cả Mục Yểu lão tiên sinh cô cũng từng thấy qua. Mặc cho cô có buồn bực khó chịu như thế nào, sự việc vẫn cứ tiếp diễn như thế.
Dựa vào định giá của phòng tranh hiện tại, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần kia, cao nhất cũng chỉ bán được mười hai triệu, vượt qua mức giá này, hai người các cô phải đành bỏ cuộc. Diệp Linh trả mười lăm triệu, vừa khéo cao hơn mức giá mà cô đưa ra không quá ba mươi phần trăm. Nếu không vượt hơn ba mươi phần trăm, thì đây là một cái giá hợp lí.
Cô và Ôn Lê trả không nổi khoản tiền này, mức giá do Diệp Linh đưa ra cũng không có chỗ nào trái với quy định, không thể phản bác.
Ôn Chủy Vũ cẩn thận đọc điều khoản, thấy không có vấn đề gì, khẽ phun ra một chữ: "Bút."
Diệp Linh đưa bút máy cho cô.
Ôn Chủy Vũ nhanh chóng đặt bút ký xuống phần dành cho mình, sau đó bỗng thấy tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô. Cô hỏi: "Có vấn đề?"
Cô nhìn sang Diệp Linh.
Diệp Linh lắc đầu: "Không có vấn đề."
Ôn Chủy Vũ quay qua Mục Yểu lão tiên sinh.
Mục Yểu lão tiên sinh có chút không thoải mái, than một tiếng, nói: "Con đồng ý thì tốt."
Cô lại nhìn Ôn Lê.
Ôn Lê nhún nhún vai, cũng ký tên. Chị đứng dậy nói: "Được rồi, tôi còn có hẹn, đi trước nhé." Rồi hỏi Ôn Chủy Vũ: "Đi chung không?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu.
Diệp Linh nói với Ôn Chủy Vũ: "Có vài thủ tục liên quan đến việc thay đổi phải cần cô ký tên, đợi tôi chuẩn bị xong thì sẽ đến tìm cô." Diệp Linh đứng lên, mỉm cười, đưa tay hướng về phía Ôn Chủy Vũ: "Hợp tác vui vẻ."
Trong lòng Ôn Chủy Vũ không vui vẻ chút nào. Nhưng dù xuất phát từ lễ giáo hay quan hệ hợp tác về sau, cô cũng không tiện chối từ nên đã bắt tay với Diệp Linh. Cô nói: "Diệp tiểu thư, có chuyện này, tôi nghĩ vẫn phải nói rõ ràng."
Diệp Linh đáp: "Xin cứ nói."
Ôn Chủy Vũ: "Tính luôn cả lần này thì đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau, tôi cảm thấy hai người chúng ta còn lâu lắm mới có thể trở thành tri kỷ tỉ tê nhau nghe hết mọi chuyện. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Cô thầm nghĩ trong lòng: "Chỉ giới hạn ở mức đối tác thôi, đừng nhắc đến chuyện làm bạn bè tri giao nữa."
Diệp Linh gật đầu, cởi mở bảo: "Trước đây vì việc tuyên truyền, là do tôi đường đột, tôi thành thật xin lỗi." Cô nhận lỗi với Ôn Chủy Vũ, sau đó đưa tay về phía Ôn Lê: "Hợp tác vui vẻ."
Ôn Lê cười, nửa đùa nửa thật: "Thật sự mà nói, không được vui cho lắm." Lúc nói chuyện, sẵn tay bắt với Diệp Linh một cái.
"Tôi muốn đứng ra mời khách, hi vọng mấy vị nể mặt mà nhận lời dùng một bữa cơm canh đạm bạc, đầu tiên là cảm ơn ông Mục đã giúp người toại nguyện, hoàn thành mong muốn có thể hợp tác cùng họa sĩ yêu thích này của tôi, thứ hai là vì trước kia tôi đã mạo phạm nên muốn chịu lỗi với Chủy Vũ, với cả về sau mọi người đều là đối tác hợp tác với nhau, tôi muốn gắn kết tình cảm thêm khắng khít."
Ôn Chủy Vũ không muốn đi ăn với Diệp Linh, nhưng Diệp Linh nói vậy cũng khiến cho cô không tiện từ chối, lúc cô đang suy nghĩ tìm một lí do cho mình thì Mục Yểu lão tiên sinh đã lên tiếng đồng ý. Cô nhịn không được quay sang nhìn Mục Yểu lão tiên sinh một cái. Ôn Chủy Vũ phát hiện hóa ra còn có người đạt đến trình độ mặt dày hơn cả Diệp Linh. Cô nói: "Ông Mục đã đồng ý rồi, vậy tôi đành phải cung kính không bằng tuân mệnh thôi." Cô chỉ có thể cùng Mục Yểu lão tiên sinh dùng bữa cơm chia tay, sau này không gặp lại nữa.
Diệp Linh còn nhiệt tình mời cả Ôn Lê.
Ôn Lê tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Mọi người đều đồng ý rồi, tôi còn có thể từ chối sao?"
Diệp Linh xem đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ qua đó vừa kịp giờ cơm." Tỏ ý muốn hỏi bọn họ hiện tại có nên đi ngay hay không?
Cô cũng đã nói như vậy, Ôn Lê và Ôn Chủy Vũ đương nhiên chẳng thể có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Ôn Chủy Vũ nhạy bén nhìn ra được, so với hai lần gặp trước, lần này Diệp Linh lại tương đối điềm đạm và biết kiềm chế, rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều, thậm chí hơi phảng phất chút cảm giác kích động cùng vui vẻ. Cô thầm nghĩ: "Đây là ảo giác của mình sao? Hay chỉ là do Diệp Linh đang khách sáo?"
Ôn Lê dặn cô một câu, để chị lục tìm luật doanh nghiệp, tìm hiểu quy định và quá trình chuyển nhượng cổ phần.
Căn cứ vào quy định của luật doanh nghiệp, nếu cổ đông muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, phải trưng cầu và đạt được sự chấp thuận của hơn nửa số cổ đông, với điều kiện tương tự, các cổ đông khác được quyền ưu tiên mua lại cổ phần.
Hay nói cách khác, nếu Mục Yểu lão tiên sinh muốn bán cổ phần của mình thì phải nhận được sự đồng ý của cô và Ôn Lê, hơn nữa, chỉ sau khi hai người các cô từ chối mua lại cổ phần của ông Mục, lúc ấy Diệp Linh mới có tư cách thu mua.
Ôn Chủy Vũ càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn.
Trong tình huống như thế, nếu như Diệp Linh đã tìm đến chỗ Mục Yểu lão tiên sinh thì ông ấy hoàn toàn có thể dựa vào luật pháp quốc gia để làm cớ thoái thác, đem cổ phẩn bán cho cô hoặc Ôn Lê, như vậy là có thể thoát khỏi chuyện này, cũng cho hai người bọn cô một lời giải thích, các cô còn cảm kích Mục Yểu lão tiên sinh, thế nào cũng sẽ bù đắp cho ông một hai triệu tiền tổn thất.
Thái độ của Diệp Linh khi mua hàng, cô đã từng thấy qua. Tuy có hơi đòi hỏi khó khăn, nhưng chuyện gì cũng rõ ràng, cho dù có muốn gói luôn phòng tranh của cô, coi nó như hàng bán kèm theo ngôi nhà, thì cô ấy cũng ghi cực-kỳ-chi-tiết vào bên trong hợp đồng. Lúc đó, khi kí hợp đồng, toàn bộ tranh của cô đều được liệt kê làm phụ lục đính kèm. Những người làm việc kỹ càng chu đáo thông thường đều tương đối chu toàn, Diệp Linh dùng chuyện cắt đơn cung cấp hàng của con trai Mục Yểu lão tiên sinh để uy hiếp ông bán lại cổ phần cho mình, cách thức vừa đơn giản lại lỗ mãng như thế có vẻ không mấy phù hợp với tác phong xưa nay của Diệp Linh.
Trong chuyện này, cả hai người họ đều có phần kỳ quái.
Dường như Diệp Linh và Mục Yểu lão tiên sinh đều có gì đó không đúng lắm, thế nhưng Ôn Chủy Vũ cô không muốn tìm hiểu đằng sau sự không đúng ấy rốt cuộc là đang ẩn giấu chuyện gì.
Sau khi ăn xong bữa tối, lúc đi dạo cùng ông nội, Ôn Chủy Vũ nói chuyện đó ra, muốn nhờ Ôn Nho lão tiên sinh chỉ bảo.
Ôn Nho lão tiên sinh chỉ nhíu nhíu mày, hỏi một một câu: "Lão Mục muốn bán cổ phần cho Diệp Linh?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu, đem hết đầu đuôi ngọn ngành, kể cả những chỗ cô cảm thấy không hợp lí, tất cả đều kể hết cho Ôn Nho lão tiên sinh.
Ôn Nho lão tiên sinh bảo: "Có chỗ khác thường, thì cũng có nguyên do của chỗ khác thường, còn về lí do tại sao lại khác thường, con tự mình nghĩ đi."
Ôn Chủy Vũ suy nghĩ, tiếp lời: "Nếu như Diệp Linh muốn tìm con hợp tác, cho dù như thế nào con cũng sẽ không đồng ý. Ông Mục có phải là người do cô ta tìm đến hay không?" Cô có chút khó hiểu, lại nói: "Tại sao Diệp Linh lại phí sức thu mua cổ phần để hợp tác với con như thế? Trước kia cô ta còn mang tranh của con mở triển lãm, đẩy giá tác phẩm của con nữa." Cô nói xong thì quay sang nhìn Ôn Nho lão tiên sinh, thấy ông nội nhướng nhướng mi, ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt của ông đang nói cho cô biết rằng, suy đoán của cô và ông nội không khác nhau mấy. Cô kinh ngạc há hốc miệng, hỏi: "Không phải chứ?" Ông Mục thật sự là người do Diệp Linh phái đến?
Ôn Nho lão tiên sinh chơi với quả hạch đào ở trong tay, tiếp tục nhàn nhã tản bộ, không cho Ôn Chủy Vũ bất kì câu trả lời nào.
Ông Chủy Vũ biết rõ, đây là vì ông nội muốn để cô tự mình suy nghĩ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Chủy Vũ lại nhận được điện thoại của Mục Yểu lão tiên sinh, hẹn cô và Ôn Lê bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần.
Chuyện này lộ ra vẻ bất thường, cô không hề muốn hợp tác với Diệp Linh, do đó đã dời buổi hẹn lại thêm vài ngày.
Trước tiên, cô tự mình tìm xem các quy định pháp luật liên quan đến kinh doanh doanh nghiệp, sau đó tìm luật sư tư vấn, rồi lại bàn bạc với Ôn Lê. Mục đích của cô là muốn cùng Ôn Lê gom tiền, mua lại cổ phần của Mục Yểu lão tiên sinh.
Ôn Lê trả lời cô rằng: "Có thể mua được thì tốt. Nhưng vẫn phải xem lại."
Ôn Chủy Vũ hiểu ý của Ôn Lê. Muốn mua về, có thể mua được hay không, vẫn phải xem thương lượng như thế nào.
Do chuyện có liên quan đến các bên hợp tác mua bán, vì thế lúc thương lượng chuyển nhượng cổ phần, Diệp Linh cũng có mặt.
Diệp Linh vẫn diện đồ công sở như trước, dáng vẻ gọn gàng, giỏi giang.
Cô bước vào phòng trà, đầu tiên chào hỏi với người lớn tuổi nhất là Mục Yểu lão tiên sinh, tiếp theo đến Ôn Lê, sau đó mới hỏi thăm Ôn Chủy Vũ: "Đã lâu không gặp, dạo gần đây có ổn không?" Giọng điệu thân thiết, gần gũi giống như bạn bè lâu năm với nhau.
Ôn Chủy Vũ khách sáo đáp lại một câu: "Nhờ phúc, vẫn ổn." Tầm mắt của cô vô ý nhìn lướt qua chân và giày của Diệp Linh. Tính từ lần nhìn thấy Diệp Linh trong buổi phỏng vấn khai mạc triển lãm tranh kia, thì đây là lần thứ năm cô gặp Diệp Linh. Lần nào Diệp Linh cũng đều mặc âu phục, quần tây, mang giày cao gót. Gót giày còn rất cao, dù cố giấu đi khí chất nhưng cả người vẫn toát ra vẻ cường thế. Cái suy nghĩ không biết khi Diệp Linh diện váy sẽ trông như thế nào cứ hiện lên trong đầu cô. Có lẽ vì quen nhìn thấy Diệp Linh mặc quần áo công sở như thế, cộng với dáng vẻ trông có vẻ ôn hòa khách sáo nhưng thật ra rất ngang ngược của cô ta, nghĩ tới cảnh tượng Diệp Linh mặc váy, kỳ thực có chút dọa người. Cô vội xua tan suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Mục Yểu lão tiên sinh đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, trình đại hội đồng cổ đông gồm có ba người bọn họ để tiến hành biểu quyết.
Với điều kiện tương tự, các cổ đông khác được quyền ưu tiên mua lại cổ phần. Nếu Diệp Linh muốn mua cổ phần trong tay Mục Yểu lão tiên sinh, thì điều kiện đưa ra chắc chắn phải vượt ngoài tầm với của hai người các cô.
Ôn Chủy Vũ nhận lấy đơn xin chuyển nhượng cổ phần của Mục Yểu lão tiên sinh, trực tiếp xem mục người được chuyển nhượng và giá cả chuyển nhượng.
Người được chuyển nhượng: Diệp Linh. Giá tiền: Mười lăm triệu nhân dân tệ.
Giấy trắng mực đen, thêm cả chữ số Ả Rập lẫn chữ phồn thể, Ôn Chủy Vũ có muốn hoa mắt cũng không được.
Nửa tháng trước, Mục Yểu lão tiên sinh dùng mười triệu để mua cổ phần, vừa qua tay, Diệp Linh phải tốn mười lăm triệu để mua lại.
Dựa vào giá của phòng tranh để mà nói, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần này căn bản không đáng giá mười lăm triệu tệ. Diệp Linh bỏ ra số tiền đó để mua nó, mua xong còn phải lỗ mất mấy triệu. Trong thời điểm phòng tranh của cô còn là đơn vị kinh doanh mới, chỉ vừa mới bước chân vào lĩnh vực kinh doanh, có thể kiếm lại mấy triệu này hay không cũng khó nói.
Ôn Chủy Vũ không tin dựa vào trí thông minh của mình, Diệp Linh sẽ đâm đầu vào loại chuyện bỏ vốn lớn, rủi ro cao, lợi nhuận thấp như này. Nhưng Diệp Linh vẫn cứ khăng khăng làm. Như vậy, việc trước đây cô suy đoán Mục Yểu lão tiên sinh là người do Diệp Linh tìm đến rất có khả năng là sự thật. Năm triệu ấy, thực chất là tiền trà nước Diệp Linh cho Mục Yểu lão tiên sinh. Diệp Linh chỉ đem khoản phí đó phơi bày ra chỗ sáng, cô ta bằng lòng tốn thêm năm triệu mua lại cổ phần, Mục yểu lão tiên sinh đồng ý trao tay kiếm năm triệu tiền lợi nhuận này, làm ăn mua bán quang minh chính đại, ai dám nói họ sai?
Trong lòng Ôn Chủy Vũ rất khó chịu.
Cô hợp tác với Mục Yểu lão tiên sinh là bởi vì ông ấy là bạn thân của ông nội cô, quen biết giao hảo với Ôn Nho lão tiên sinh cũng đã mấy chục năm. Mục Yểu lão tiên sinh sang tay, bán cho họ với giá năm triệu. Nếu Diệp Linh là người đến tìm cô bàn chuyện hợp tác mở phòng tranh, cô sẽ không đồng ý, cho nên, bọn họ đi lòng vòng, cùng nhau xướng ca một bài.
Ba của cô kinh doanh thất bại, trong nhà cạn kiệt hết tiền. Khoảng thời gian này, cô gặp được biết bao nhiêu loại người, dạng người quá đáng hơn cả Mục Yểu lão tiên sinh cô cũng từng thấy qua. Mặc cho cô có buồn bực khó chịu như thế nào, sự việc vẫn cứ tiếp diễn như thế.
Dựa vào định giá của phòng tranh hiện tại, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần kia, cao nhất cũng chỉ bán được mười hai triệu, vượt qua mức giá này, hai người các cô phải đành bỏ cuộc. Diệp Linh trả mười lăm triệu, vừa khéo cao hơn mức giá mà cô đưa ra không quá ba mươi phần trăm. Nếu không vượt hơn ba mươi phần trăm, thì đây là một cái giá hợp lí.
Cô và Ôn Lê trả không nổi khoản tiền này, mức giá do Diệp Linh đưa ra cũng không có chỗ nào trái với quy định, không thể phản bác.
Ôn Chủy Vũ cẩn thận đọc điều khoản, thấy không có vấn đề gì, khẽ phun ra một chữ: "Bút."
Diệp Linh đưa bút máy cho cô.
Ôn Chủy Vũ nhanh chóng đặt bút ký xuống phần dành cho mình, sau đó bỗng thấy tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô. Cô hỏi: "Có vấn đề?"
Cô nhìn sang Diệp Linh.
Diệp Linh lắc đầu: "Không có vấn đề."
Ôn Chủy Vũ quay qua Mục Yểu lão tiên sinh.
Mục Yểu lão tiên sinh có chút không thoải mái, than một tiếng, nói: "Con đồng ý thì tốt."
Cô lại nhìn Ôn Lê.
Ôn Lê nhún nhún vai, cũng ký tên. Chị đứng dậy nói: "Được rồi, tôi còn có hẹn, đi trước nhé." Rồi hỏi Ôn Chủy Vũ: "Đi chung không?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu.
Diệp Linh nói với Ôn Chủy Vũ: "Có vài thủ tục liên quan đến việc thay đổi phải cần cô ký tên, đợi tôi chuẩn bị xong thì sẽ đến tìm cô." Diệp Linh đứng lên, mỉm cười, đưa tay hướng về phía Ôn Chủy Vũ: "Hợp tác vui vẻ."
Trong lòng Ôn Chủy Vũ không vui vẻ chút nào. Nhưng dù xuất phát từ lễ giáo hay quan hệ hợp tác về sau, cô cũng không tiện chối từ nên đã bắt tay với Diệp Linh. Cô nói: "Diệp tiểu thư, có chuyện này, tôi nghĩ vẫn phải nói rõ ràng."
Diệp Linh đáp: "Xin cứ nói."
Ôn Chủy Vũ: "Tính luôn cả lần này thì đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau, tôi cảm thấy hai người chúng ta còn lâu lắm mới có thể trở thành tri kỷ tỉ tê nhau nghe hết mọi chuyện. Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Cô thầm nghĩ trong lòng: "Chỉ giới hạn ở mức đối tác thôi, đừng nhắc đến chuyện làm bạn bè tri giao nữa."
Diệp Linh gật đầu, cởi mở bảo: "Trước đây vì việc tuyên truyền, là do tôi đường đột, tôi thành thật xin lỗi." Cô nhận lỗi với Ôn Chủy Vũ, sau đó đưa tay về phía Ôn Lê: "Hợp tác vui vẻ."
Ôn Lê cười, nửa đùa nửa thật: "Thật sự mà nói, không được vui cho lắm." Lúc nói chuyện, sẵn tay bắt với Diệp Linh một cái.
"Tôi muốn đứng ra mời khách, hi vọng mấy vị nể mặt mà nhận lời dùng một bữa cơm canh đạm bạc, đầu tiên là cảm ơn ông Mục đã giúp người toại nguyện, hoàn thành mong muốn có thể hợp tác cùng họa sĩ yêu thích này của tôi, thứ hai là vì trước kia tôi đã mạo phạm nên muốn chịu lỗi với Chủy Vũ, với cả về sau mọi người đều là đối tác hợp tác với nhau, tôi muốn gắn kết tình cảm thêm khắng khít."
Ôn Chủy Vũ không muốn đi ăn với Diệp Linh, nhưng Diệp Linh nói vậy cũng khiến cho cô không tiện từ chối, lúc cô đang suy nghĩ tìm một lí do cho mình thì Mục Yểu lão tiên sinh đã lên tiếng đồng ý. Cô nhịn không được quay sang nhìn Mục Yểu lão tiên sinh một cái. Ôn Chủy Vũ phát hiện hóa ra còn có người đạt đến trình độ mặt dày hơn cả Diệp Linh. Cô nói: "Ông Mục đã đồng ý rồi, vậy tôi đành phải cung kính không bằng tuân mệnh thôi." Cô chỉ có thể cùng Mục Yểu lão tiên sinh dùng bữa cơm chia tay, sau này không gặp lại nữa.
Diệp Linh còn nhiệt tình mời cả Ôn Lê.
Ôn Lê tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Mọi người đều đồng ý rồi, tôi còn có thể từ chối sao?"
Diệp Linh xem đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ qua đó vừa kịp giờ cơm." Tỏ ý muốn hỏi bọn họ hiện tại có nên đi ngay hay không?
Cô cũng đã nói như vậy, Ôn Lê và Ôn Chủy Vũ đương nhiên chẳng thể có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Ôn Chủy Vũ nhạy bén nhìn ra được, so với hai lần gặp trước, lần này Diệp Linh lại tương đối điềm đạm và biết kiềm chế, rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều, thậm chí hơi phảng phất chút cảm giác kích động cùng vui vẻ. Cô thầm nghĩ: "Đây là ảo giác của mình sao? Hay chỉ là do Diệp Linh đang khách sáo?"