Chương : 7
Có lẽ các vị cấp cao trong ngành đã nghe phong thanh được ít nhiều, nên chức chủ nhiệm của Lộc bị giáng xuống giáo viên bình thường. Đi cầu tình thì trường học nói cần phải giữ gìn hình tượng thiêng liêng của trường học, sẽ xem xét Lộc một thời gian rồi nói sau.
Tinh thần Lộc sa sút, cả ngày nhốt mình trong phòng không để ý đến ai, động tý lại nổi cáu.
Trục vẫn không ngừng gửi thư cho Lộc, cái trò dốc bầu tâm sự kiểu văn nghệ sĩ thật đúng là nguy hiểm vô cùng. Lộc đang lúc tinh thần sa sút lại gặp Trục dịu dàng mời gọi, lại một lần nữa không kiềm chế được, lại bắt đầu gọi điện, nhắn tin, rồi lại gặp mặt, lại điên cuồng tằng tịu. Lộc bi ai cảm thấy người phụ nữ tên Trục này đúng là thứ virut mà cuộc đời anh không thể miễn dịch. Lúc nào Lộc cũng muốn ở bên Trục, vĩnh viễn ở bên nhau. Sự khờ dại của đàn ông trung niên, có đôi khi còn vô phương cứu chữa hơn cả người trẻ tuổi.
Đồng nghiệp của Trục bắt đầu cười nhạo sau lưng cô. Thậm chí có người còn gọi cô là con đàn bà lẳng lơ. Nhưng Trục vẫn mang vẻ mặt vô tội mà phấn đấu làm việc, dùng thành tích để chứng mình mình là một giáo viên giỏi. Có lần, các đồng nghiệp thảo luận chuyện quan hệ ngoài hôn nhân, nhắc tới chuyện làm thầy cô giáo có phải nên giữ mình trong sạch một chút không. Trục nghe thấy sao mà chói tai thế. Cô kích động quăng hết cả chồng sách vở, quát lớn, thầy cô giáo thì làm sao? Thầy cô giáo thì không phải là người à? Thầy cô giáo thì không được phá tan gông cùm xiềng xích để mưu cầu tình yêu đích thực à?
Các đồng nghiệp lập tức câm như hến. Sau đó có một chị đồng nghiệp đứng tuổi chậm rãi nói, thầy cô giáo đương nhiên là người, nhưng là "Người" thế nào thì phải hiểu rõ. Chưa kết hôn thì muốn làm gì cũng được, đó là tự do cá nhân; nhưng nếu đã kết hôn rồi thì còn nói gì đến tình yêu chân chính nữa, đó là quan hệ nam nữ bừa bãi. Trục tái mặt, cả người run rẩy. Nhưng cô không thể khóc, khóc chính là thừa nhận mình đã sai trái rồi.
Trục còn ngây thơ cho rằng các đồng nghiệp chỉ nói vu vơ thôi, cô và Lộc lần nào cũng kín kẽ như vậy, ai mà biết được. Cô cảm thấy nếu cô và Lộc ở bên nhau, cô chẳng quan tâm người ta nói gì nữa.
Tinh thần Lộc sa sút, cả ngày nhốt mình trong phòng không để ý đến ai, động tý lại nổi cáu.
Trục vẫn không ngừng gửi thư cho Lộc, cái trò dốc bầu tâm sự kiểu văn nghệ sĩ thật đúng là nguy hiểm vô cùng. Lộc đang lúc tinh thần sa sút lại gặp Trục dịu dàng mời gọi, lại một lần nữa không kiềm chế được, lại bắt đầu gọi điện, nhắn tin, rồi lại gặp mặt, lại điên cuồng tằng tịu. Lộc bi ai cảm thấy người phụ nữ tên Trục này đúng là thứ virut mà cuộc đời anh không thể miễn dịch. Lúc nào Lộc cũng muốn ở bên Trục, vĩnh viễn ở bên nhau. Sự khờ dại của đàn ông trung niên, có đôi khi còn vô phương cứu chữa hơn cả người trẻ tuổi.
Đồng nghiệp của Trục bắt đầu cười nhạo sau lưng cô. Thậm chí có người còn gọi cô là con đàn bà lẳng lơ. Nhưng Trục vẫn mang vẻ mặt vô tội mà phấn đấu làm việc, dùng thành tích để chứng mình mình là một giáo viên giỏi. Có lần, các đồng nghiệp thảo luận chuyện quan hệ ngoài hôn nhân, nhắc tới chuyện làm thầy cô giáo có phải nên giữ mình trong sạch một chút không. Trục nghe thấy sao mà chói tai thế. Cô kích động quăng hết cả chồng sách vở, quát lớn, thầy cô giáo thì làm sao? Thầy cô giáo thì không phải là người à? Thầy cô giáo thì không được phá tan gông cùm xiềng xích để mưu cầu tình yêu đích thực à?
Các đồng nghiệp lập tức câm như hến. Sau đó có một chị đồng nghiệp đứng tuổi chậm rãi nói, thầy cô giáo đương nhiên là người, nhưng là "Người" thế nào thì phải hiểu rõ. Chưa kết hôn thì muốn làm gì cũng được, đó là tự do cá nhân; nhưng nếu đã kết hôn rồi thì còn nói gì đến tình yêu chân chính nữa, đó là quan hệ nam nữ bừa bãi. Trục tái mặt, cả người run rẩy. Nhưng cô không thể khóc, khóc chính là thừa nhận mình đã sai trái rồi.
Trục còn ngây thơ cho rằng các đồng nghiệp chỉ nói vu vơ thôi, cô và Lộc lần nào cũng kín kẽ như vậy, ai mà biết được. Cô cảm thấy nếu cô và Lộc ở bên nhau, cô chẳng quan tâm người ta nói gì nữa.