Chương 23
Hoàn thành thêm một lần livestream, Yến Tháp nhìn số tiền mình kiếm được, lập tức trả phân nửa số tiền cho Harry.
Harry nhắn lại ngay tức khắc.
[Cậu sao thế? Đâu ra lắm tiền vậy, để lại cho bản thân đi, tôi không cần gấp đâu.]
Yến Tháp muốn nhanh chóng giải quyết xong món nợ này, đúng lúc livestream kiếm được kha khá, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cậu nên chuyển sang khá nhiều tiền.
Yến Tháp cảm thấy vô cùng ấm lòng với sự thân thiện của Harry, mỉm cười nhắn lại.
[Tôi có nhiều lắm, số tiền này tôi kiếm được khi livestream ấy, còn nữa cơ, không cần sợ tôi không có tiền xài o(≧▽≦)o]
Thấy biểu cảm cuối câu, Harry mừng không tả nổi, Maden nghe tiếng anh vừa cười vừa rời khỏi nhà vệ sinh, không thèm ngẩng đầu, hỏi: "Trúng số à? Cười vui vậy."
Harry lắc cổ tay để lộ tin nhắn nhận tiền trên quang não: "Không phải cậu muốn đến nhà hàng mới mở ăn thử à, đi thôi."
Hai mắt Maden sáng lên, Harry làm động tác này thì hơn năm mươi phần trăm người thiếu nợ trả tiền, có tiền rồi bọn họ có thể đi ăn một bữa ra trò.
"Chậc, còn chưa đến cuối tháng, ai trả tiền giờ này thế? Ai giàu lên rồi?" Anh hỏi thế thôi chứ cũng không thật sự quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm việc thu tiền, còn tiền của người kia từ đâu ra, còn tiền hay không không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.
Harry trả lời: "Là Yến Tháp." Anh nói xong, mặc kệ Maden đang ngạc nhiên lẩm bẩm: "Cuối tuần này nhất định phải nhớ sang nhà cậu ấy ăn một bữa, cậu xem video quay lại chưa, thì ra Tiểu Tháp nấu cơm ngon đến thế."
Hiển nhiên Maden nhớ, đến tận bây giờ, video quay lại đó vẫn là video đưa cơm của anh, lúc uống nước dinh dưỡng thì lấy ra xem, nước dinh dưỡng vị đào cũng có tí vị thịt.
Nghĩ thôi cũng chảy cả nước miếng, Maden nhanh chóng đồng ý, còn đánh dấu ngày hôm đó lại.
Bên này, bởi vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tận mấy ngày, Yến Tháp quyết định cho bản thân một ngày nghỉ, cậu mở quang não, định tìm xem gần đây có khu vui chơi giải trí nào hay không, dắt hai bé ra ngoài chơi.
Chờ đến khi cậu mở bản đồ thì phát hiện xung quanh có khá nhiều khu vui chơi, nơi nổi tiếng nhất là Khu Vui Chơi Cho Bé.
Đánh giá rất cao.
Yến Tháp không nhịn được nhấn vào mấy khu vui chơi khác xem thử, thế giới khoa học kỹ thuật tinh tế có khác, cậu tìm địa điểm vui chơi, xuất hiện trên bản đồ đều là khu vui chơi, nhà ăn rồi Game Center, nhấn vài nơi nào thì trước mặt lập tức xuất hiện cảnh vật nơi đó, cứ như cậu thật sự đang ở đấy.
Nhìn hồi lâu, nhìn đến mức đau cả đầu, làm Yến Tháp mắc chứng khó lựa chọn suýt nữa đã dẹp suy nghĩ ra khỏi nhà.
Cún con ngồi trên vai cậu liếm chân, liếm xong thì chỉ Khu Vui Chơi Cho Bé rồi kêu một tiếng.
Yến Tháp như gặp được cứu tinh: "Em muốn đến đây à? Miên Miên thì sao?"
Cừu con be một tiếng thật nhẹ, nó đi đâu cũng được.
Yến Tháp hiểu ý nó, cậu thở phào nhẹ nhõm, nếu hai bé muốn đến hai nơi rồi lao vào đánh nhau thì mệt lắm.
"Miên Miên ngoan quá." Yến Tháp bóp nhẹ tai nó.
Cún con bất mãn vỗ đầu cậu, chân túm tóc cậu kéo một cái, Yến Tháp không đau, chỉ giơ tay xoa xoa bụng nhỏ của nó.
Cún con lẩm bẩm, không so đo với mấy đứa ngây thơ.
Yến Tháp chuẩn bị một bình nước siêu khủng, hai túi em bé lớn, một cái đeo đằng trước một cái đeo đằng sau, còn lúc chọn chui vào túi nào, hai bé con lao vào choảng nhau thật.
Ai cũng muốn ở trong túi đằng trước, ở đằng sau sao có thể hấp dẫn sự chú ý của Yến Tháp.
Thảm án rụng lông xuất hiện, Yến Tháp quyết định đặt hai bé trước mặt, hơi chật nhưng vẫn vừa.
Hai đứa chê bai nhìn tên bên cạnh, ở nơi Yến Tháp không thấy, chân chó móng cừu đạp loạn, ý đồ đạp đối phương ra sau.
Động tĩnh lớn như vậy làm sao Yến Tháp có thể không phát hiện, cậu bó tay phì cười, hai bé bé nào cũng ngoan nhưng không hiểu sao lại không ưa đối phương, làm gì cũng phải so đo với nhau mới chịu.
Yến Tháp vỗ đầu cún con, lúc này hai đứa mới biết động tác "nhỏ" của mình bị phát hiện, lập tức im ru, thấy Yến Tháp còn đang nhìn chằm chằm, cừu con be một tiếng lấy lòng.
Cún con đột nhiên bám vào thành túi, hai chân sau đạp lên đầu cừu con để nhảy lên vai Yến Tháp.
Yến Tháp: "..."
Cừu con: "....." Con chó cỏ gian xảo chết tiệt này!
Cún con nằm trên vai cậu, thè lưỡi liếm dái tai tròn lẳng, hối cậu nhanh chóng xuất phát. Yến Tháp bóp nhẹ cái đuôi đang vắt qua cổ mình của nó, vết thương trên đuôi đã sắp lành nhưng vẫn còn một đường máu đỏ mảnh như sợi chỉ, nếu Yến Tháp sờ cũng không biết đây là vết thương vật lý hay dấu ấn trên tinh thần gây ra, ngày nào cũng tranh thủ thời gian rảnh dùng tinh thần lực dò xét một chút.
Cún con cảm nhận được lo lắng của cậu, nó im lặng nằm trên vai Yến Tháp an ủi cậu.
Tự bản thân nó biết chuyện gì nên không quá để ý, có lẽ Yến Tháp rất giỏi ở phương diện nào đấy, nhưng lai lịch vết thương này không bình thường, cái thứ này quấn lấy nó nhiêu đó năm, đã quen rồi.
Yến Tháp không thể vì cái thứ này mà cau mày được.
Cún con ư ử vài tiếng mềm nhũn, Yến Tháp nhịn không được vuốt ve lỗ mũi ướt nhẹp của nó, cún con nghiêng đầu, ngậm ngón tay của người mình yêu thích vào miệng, giây sau lại phun ra, một chân đặt lên tai Yến Tháp.
Làm Yến Tháp cười phá lên.
Cún con: -D
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tiểu Thất tiễn bọn họ ra cửa, hai mắt nhìn cậu lom lom.
Yến Tháp đi được mấy bước, quay đầu lại thì phát hiện nó không đi theo nên bất ngờ hỏi: "Tiểu Thất không đi chung à?"
Tiểu Thất chậm chạp nói: "Tiểu Thất phải trông nhà."
Yến Tháp: "Lúc đi khóa kỹ cửa là được rồi, không phải nhà mình có hệ thống an ninh sao?"
Hai mắt Tiểu Thất sáng lên, lập tức xoay người vào nói lớn: "Được, xin đợi tôi một lát."
Người máy thường không có cảm xúc, Yến Tháp không biết có phải do trình độ khoa học của Tinh Tế quá tốt hay không, khi nãy cậu còn cảm nhận được cảm xúc vui vẻ t Tiểu Thất.
Không hổ là Tinh Tế, lúc đầu Tiểu Thất nói với cậu nó chỉ là người máy bị thành phố đào thải, vậy chẳng phải còn có người máy lợi hại hơn cả Tiểu Thất ư.
Yến Tháp im lặng cảm thán trong lòng.
Sau khi Tiểu Thất ra khỏi nhà, bọn họ gọi một chiếc phi hành khí, xuất phát đến mục tiêu.
Phi hành khí đi đường trên không trung, ngoài chiếc bọn họ đang ngồi ra còn có rất nhiều chiếc khác, chẳng qua màu sắc khác nhau, Yến Tháp còn thấy có một con đường toàn phi hành khí là phi hành khí.
Thì ra Tinh Tế cũng kẹt xe.
Yến Tháp và hai bé con dán vào cửa sổ, hai mắt phát sáng nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài.
Lần trước ra ngoài mua đồ cũng chỉ đến siêu thị gần đây, chỗ bọn họ ở khá vắng, bây giờ càng đến gần trung tâm thành phố đầy phồn hoa, tràn đầy hơi thở khoa học kỹ thuật, rốt cuộc Yến Tháp cũng biết được, cậu sẽ mãi mãi chẳng thể trở về.
Có chút buồn bã, mặc dù cậu là một chú rái cá độc thân, không ba không mẹ không họ hàng người thân, nhưng cậu có một hội bạn thân trong thế giới con người, mới mấy tuần trước cậu còn nhắn tin cho bọn họ bảo muốn đến tìm bọn họ chơi, không ngờ mới ngủ một giấc đã đến nơi lạ hoắc lạ huơ này.
Đã hứa ăn đầu thỏ cay với nhau, cuối cùng lại không được.
Con nít rất nhạy cảm với cảm xúc của môi trường xung quanh, nó không biết Yến Tháp suy nghĩ gì mà lại nhung nhớ và thèm thuồng đến vậy.
Cún con đặt chân lên đầu cậu, vắt óc suy nghĩ cách an ủi Yến Tháp.
Yến Tháp cầm chân nó, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ nói: "Khi nào về.... anh nấu đầu thỏ cay cho mấy đứa ăn!"
Cún con: "?"
Yến Tháp nuốt nước miếng, đột nhiên bị móng cún nhỏ đặt lên mặt, cậu chẳng biết vì sao, cũng không nổi giận mà cầm chiếc chân lông xù kia, đặt lên miệng hôn một cái.
Cún con định rụt chân lại nhưng không kéo ra được, giận đến mức đuôi nhỏ liên tục đập vào cổ Yến Tháp.
Cừu con bên dưới cũng ồn ào đòi lên.
Tiểu Thất vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn hai đứa nhỏ giành giật người yêu, nó giơ tay sờ cánh tay máy lạnh lẽo của mình, trong mắt có chút mất mát.
Trong lúc đùa giỡn, phi hành khí đã đậu xuống bãi đỗ xe gần khu vui chơi, cửa mở, Yến Tháp như người bố già độc thân ôm hai bé con, tay dắt Tiểu Thất nhảy xuống, sau đó hưng phấn đi về phía khu vui chơi.
Trước cửa khu vui chơi liên tục chiếu ảnh giả lập các bé con của các chủng tộc khác nhau, Yến Tháp thấy một bé không có hình dạng cụ thể, trông có vẻ giống Slime, nghe bảo là bé con chủng tộc ngoài hành tinh.
Không có lông nhưng trông có vẻ sờ rất sướng.
Yến Tháp dừng chân nhìn một hồi lại bị hai bé con cảnh giác giục đi tiếp, không thể không rời đi trong tiếc nuối, lúc đi còn ngoái đầu nhìn mấy lần.
Cún con đứng trên vai cậu, thấy cậu cứ quay đầu liên tục thì lấy chân che luôn mắt cậu.
Bớt có đứng núi này trông núi nọ đi, trong nhà có hai đứa chưa đủ hay gì mà còn nhìn?!
Lúc này cũng nhiều người hơn, Yến Tháp ôm hai bé con cũng không bắt mắt gì trong đám người, khu vui chơi mãi mãi là nơi thu hút nhiều gia đình có con nhỏ nhất.
Tiếc là hai đứa nhỏ không phải con nít thật, trước đây còn khốn đốn vì chứng cuồng bạo, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn nên hoàn toàn không có hứng gì với mấy khu vui chơi thế này, ngược lại Yến Tháp cứ vừa đi vừa nhìn, thấy cái gì cũng muốn chơi!
Cậu sẽ hỏi ý kiến hai bé con trước khi chơi, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu thấy ánh mắt của hai bé con nhìn cậu cứ sai sai.
Cún con & cừu con: Ánh mắt hiền từ.JPG
Yến Tháp chơi cực kì vui, hứng thú mang hai bé trải nghiệm đủ các trò, cậu cũng không sợ độ cao, bị tung lên tung xuống trên không còn cảm thấy rất vui, thiết bị của Tinh Tế rất tốt, cộng thêm toàn là bé con hình thú nên tất cả bọn họ đều có thể lên chơi chung, hai bé ngồi trên ghế ngồi nhỏ bên cạnh, được dây an toàn giữ chặt trên ghế.
Mặc dù Tiểu Thất là người máy nhưng vẫn có thể lên chơi chung, nhưng chỉ có thể được Yến Tháp ôm.
Hiển nhiên Yến Tháp đồng ý, ôm chắc Tiểu Thất trong tay.
Tiểu Thất vẫn hơi xấu hổ, lúc đeo đai an toàn thì nhỏ giọng nói với cậu: "Tôi hơi nặng."
Yến Tháp sờ cái đầu bóng loáng của nó: "Không nặng đâu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ ôm cậu thật chặt."
Lại tiếp xúc thân mật với chủ nhân, giọng máy lạnh lẽo của Tiểu Thất có chút phơi phới: "Cảm ơn cậu chủ nhỏ ~"
Khởi động máy, hai đứa nhỏ bị gió thổi cho tê hết cả người, chỉ có mỗi Yến Tháp còn có thể cười tươi roi rói.
Sau khi xuống khỏi trò trên không kia, Yến Tháp bỏ rất nhiều người chân mất sức lại sau lưng, bỏ cừu con cũng đang mềm chân vào túi đằng trước, cún con vẫn ngoan cường đứng trên vai cậu như cũ, Tiểu Thất được cậu nắm tay, đi về phía trước theo dòng người.
Tiếp theo bọn họ đến một hồ bơi biểu diễn lớn, các diễn viên đang tìm người thú muốn tham gia vào buổi biển diễn, chỉ cần người thú giơ tay thì sẽ có nhân viên mời bọn họ ra sau chuẩn bị.
Yến Tháp nhìn một hồi, khi MC hỏi có ai muốn tham gia không thì giơ tay ngay lập tức.
MC lập tức gọi cậu, có nhân viên mời cậu ra sau sân khấu
Yến Tháp: "Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Nhân viên thấy cậu nhỏ tuổi thì dịu dàng mỉm cười: "Cậu muốn biểu diễn gì, cứ nói để chúng tôi chuẩn bị chuẩn bị dụng cụ cho."
Yến Tháp nghĩ một chút: "Vậy cho tôi trái banh đi."
Nhân viên chờ một hồi, phát hiện cậu thật sự chỉ cần một trái banh bèn hỏi thêm: "Khu vui chơi có nhiều dụng cụ lắm, ngài không cần khách sáo."
Yến Tháp không biết vào hồ bơi rồi mà còn thiết bị dụng cụ gì, cậu gãi ót, cười ngượng: "Tôi chỉ biết mỗi cái này."
"Có thể biến thành nguyên hình ha."
"Hiển nhiên là được, nhưng con của ngài và người máy không được vào, bọn tôi sẽ cho hai cháu và người máy ở nơi có thể thấy rõ nhất."
Yến Tháp không ý kiến gì, cậu đưa hai bé con cho nhân viên, Tiểu Thất chủ động buông tay, ngoan ngoãn nhìn bọn họ.
Trong mắt Yến Tháp, Tiểu Thất chẳng khác gì hai bé còn lại.
Nhân viên xác nhận rất nhiều lần rằng có phải Yến Tháp chỉ cần một trái banh hay không, cảm thấy cậu đã hài lòng nên không hỏi nữa. Đến lượt Yến Tháp ra sân, nhân viên thông báo cho cậu một tiếng, để cậu tuột xuống sân khấu từ cầu tuột dài kia.
Cầu tuột dài với nước chảy hệt một chiếc hang ẩn mình dưới đáy biển sâu, Yến Tháp lăm le, sau khi biết được thời gian vào sân của mình thì biến thẳng về nguyên hình, vẫy tay với nhân viên xong trượt xuống.
Nhân viên ngây người.
Cục lông màu nâu chỉ cao đến bắp chân, trên mặt là nụ cười hưng phấn, đôi mắt như giấu cả bầu trời đầy sao, râu run nhẹ, khi vẫy tay với hắn thì cơ thể tròn tròn hơi rung....
Một thứ gì đó rớt khỏi mũi hắn, hắn thuận tay lau một cái, sau khi thấy rõ thì ngây người nghĩ...
Má ơi dễ thương quá.
Harry nhắn lại ngay tức khắc.
[Cậu sao thế? Đâu ra lắm tiền vậy, để lại cho bản thân đi, tôi không cần gấp đâu.]
Yến Tháp muốn nhanh chóng giải quyết xong món nợ này, đúng lúc livestream kiếm được kha khá, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cậu nên chuyển sang khá nhiều tiền.
Yến Tháp cảm thấy vô cùng ấm lòng với sự thân thiện của Harry, mỉm cười nhắn lại.
[Tôi có nhiều lắm, số tiền này tôi kiếm được khi livestream ấy, còn nữa cơ, không cần sợ tôi không có tiền xài o(≧▽≦)o]
Thấy biểu cảm cuối câu, Harry mừng không tả nổi, Maden nghe tiếng anh vừa cười vừa rời khỏi nhà vệ sinh, không thèm ngẩng đầu, hỏi: "Trúng số à? Cười vui vậy."
Harry lắc cổ tay để lộ tin nhắn nhận tiền trên quang não: "Không phải cậu muốn đến nhà hàng mới mở ăn thử à, đi thôi."
Hai mắt Maden sáng lên, Harry làm động tác này thì hơn năm mươi phần trăm người thiếu nợ trả tiền, có tiền rồi bọn họ có thể đi ăn một bữa ra trò.
"Chậc, còn chưa đến cuối tháng, ai trả tiền giờ này thế? Ai giàu lên rồi?" Anh hỏi thế thôi chứ cũng không thật sự quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm việc thu tiền, còn tiền của người kia từ đâu ra, còn tiền hay không không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.
Harry trả lời: "Là Yến Tháp." Anh nói xong, mặc kệ Maden đang ngạc nhiên lẩm bẩm: "Cuối tuần này nhất định phải nhớ sang nhà cậu ấy ăn một bữa, cậu xem video quay lại chưa, thì ra Tiểu Tháp nấu cơm ngon đến thế."
Hiển nhiên Maden nhớ, đến tận bây giờ, video quay lại đó vẫn là video đưa cơm của anh, lúc uống nước dinh dưỡng thì lấy ra xem, nước dinh dưỡng vị đào cũng có tí vị thịt.
Nghĩ thôi cũng chảy cả nước miếng, Maden nhanh chóng đồng ý, còn đánh dấu ngày hôm đó lại.
Bên này, bởi vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tận mấy ngày, Yến Tháp quyết định cho bản thân một ngày nghỉ, cậu mở quang não, định tìm xem gần đây có khu vui chơi giải trí nào hay không, dắt hai bé ra ngoài chơi.
Chờ đến khi cậu mở bản đồ thì phát hiện xung quanh có khá nhiều khu vui chơi, nơi nổi tiếng nhất là Khu Vui Chơi Cho Bé.
Đánh giá rất cao.
Yến Tháp không nhịn được nhấn vào mấy khu vui chơi khác xem thử, thế giới khoa học kỹ thuật tinh tế có khác, cậu tìm địa điểm vui chơi, xuất hiện trên bản đồ đều là khu vui chơi, nhà ăn rồi Game Center, nhấn vài nơi nào thì trước mặt lập tức xuất hiện cảnh vật nơi đó, cứ như cậu thật sự đang ở đấy.
Nhìn hồi lâu, nhìn đến mức đau cả đầu, làm Yến Tháp mắc chứng khó lựa chọn suýt nữa đã dẹp suy nghĩ ra khỏi nhà.
Cún con ngồi trên vai cậu liếm chân, liếm xong thì chỉ Khu Vui Chơi Cho Bé rồi kêu một tiếng.
Yến Tháp như gặp được cứu tinh: "Em muốn đến đây à? Miên Miên thì sao?"
Cừu con be một tiếng thật nhẹ, nó đi đâu cũng được.
Yến Tháp hiểu ý nó, cậu thở phào nhẹ nhõm, nếu hai bé muốn đến hai nơi rồi lao vào đánh nhau thì mệt lắm.
"Miên Miên ngoan quá." Yến Tháp bóp nhẹ tai nó.
Cún con bất mãn vỗ đầu cậu, chân túm tóc cậu kéo một cái, Yến Tháp không đau, chỉ giơ tay xoa xoa bụng nhỏ của nó.
Cún con lẩm bẩm, không so đo với mấy đứa ngây thơ.
Yến Tháp chuẩn bị một bình nước siêu khủng, hai túi em bé lớn, một cái đeo đằng trước một cái đeo đằng sau, còn lúc chọn chui vào túi nào, hai bé con lao vào choảng nhau thật.
Ai cũng muốn ở trong túi đằng trước, ở đằng sau sao có thể hấp dẫn sự chú ý của Yến Tháp.
Thảm án rụng lông xuất hiện, Yến Tháp quyết định đặt hai bé trước mặt, hơi chật nhưng vẫn vừa.
Hai đứa chê bai nhìn tên bên cạnh, ở nơi Yến Tháp không thấy, chân chó móng cừu đạp loạn, ý đồ đạp đối phương ra sau.
Động tĩnh lớn như vậy làm sao Yến Tháp có thể không phát hiện, cậu bó tay phì cười, hai bé bé nào cũng ngoan nhưng không hiểu sao lại không ưa đối phương, làm gì cũng phải so đo với nhau mới chịu.
Yến Tháp vỗ đầu cún con, lúc này hai đứa mới biết động tác "nhỏ" của mình bị phát hiện, lập tức im ru, thấy Yến Tháp còn đang nhìn chằm chằm, cừu con be một tiếng lấy lòng.
Cún con đột nhiên bám vào thành túi, hai chân sau đạp lên đầu cừu con để nhảy lên vai Yến Tháp.
Yến Tháp: "..."
Cừu con: "....." Con chó cỏ gian xảo chết tiệt này!
Cún con nằm trên vai cậu, thè lưỡi liếm dái tai tròn lẳng, hối cậu nhanh chóng xuất phát. Yến Tháp bóp nhẹ cái đuôi đang vắt qua cổ mình của nó, vết thương trên đuôi đã sắp lành nhưng vẫn còn một đường máu đỏ mảnh như sợi chỉ, nếu Yến Tháp sờ cũng không biết đây là vết thương vật lý hay dấu ấn trên tinh thần gây ra, ngày nào cũng tranh thủ thời gian rảnh dùng tinh thần lực dò xét một chút.
Cún con cảm nhận được lo lắng của cậu, nó im lặng nằm trên vai Yến Tháp an ủi cậu.
Tự bản thân nó biết chuyện gì nên không quá để ý, có lẽ Yến Tháp rất giỏi ở phương diện nào đấy, nhưng lai lịch vết thương này không bình thường, cái thứ này quấn lấy nó nhiêu đó năm, đã quen rồi.
Yến Tháp không thể vì cái thứ này mà cau mày được.
Cún con ư ử vài tiếng mềm nhũn, Yến Tháp nhịn không được vuốt ve lỗ mũi ướt nhẹp của nó, cún con nghiêng đầu, ngậm ngón tay của người mình yêu thích vào miệng, giây sau lại phun ra, một chân đặt lên tai Yến Tháp.
Làm Yến Tháp cười phá lên.
Cún con: -D
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tiểu Thất tiễn bọn họ ra cửa, hai mắt nhìn cậu lom lom.
Yến Tháp đi được mấy bước, quay đầu lại thì phát hiện nó không đi theo nên bất ngờ hỏi: "Tiểu Thất không đi chung à?"
Tiểu Thất chậm chạp nói: "Tiểu Thất phải trông nhà."
Yến Tháp: "Lúc đi khóa kỹ cửa là được rồi, không phải nhà mình có hệ thống an ninh sao?"
Hai mắt Tiểu Thất sáng lên, lập tức xoay người vào nói lớn: "Được, xin đợi tôi một lát."
Người máy thường không có cảm xúc, Yến Tháp không biết có phải do trình độ khoa học của Tinh Tế quá tốt hay không, khi nãy cậu còn cảm nhận được cảm xúc vui vẻ t Tiểu Thất.
Không hổ là Tinh Tế, lúc đầu Tiểu Thất nói với cậu nó chỉ là người máy bị thành phố đào thải, vậy chẳng phải còn có người máy lợi hại hơn cả Tiểu Thất ư.
Yến Tháp im lặng cảm thán trong lòng.
Sau khi Tiểu Thất ra khỏi nhà, bọn họ gọi một chiếc phi hành khí, xuất phát đến mục tiêu.
Phi hành khí đi đường trên không trung, ngoài chiếc bọn họ đang ngồi ra còn có rất nhiều chiếc khác, chẳng qua màu sắc khác nhau, Yến Tháp còn thấy có một con đường toàn phi hành khí là phi hành khí.
Thì ra Tinh Tế cũng kẹt xe.
Yến Tháp và hai bé con dán vào cửa sổ, hai mắt phát sáng nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài.
Lần trước ra ngoài mua đồ cũng chỉ đến siêu thị gần đây, chỗ bọn họ ở khá vắng, bây giờ càng đến gần trung tâm thành phố đầy phồn hoa, tràn đầy hơi thở khoa học kỹ thuật, rốt cuộc Yến Tháp cũng biết được, cậu sẽ mãi mãi chẳng thể trở về.
Có chút buồn bã, mặc dù cậu là một chú rái cá độc thân, không ba không mẹ không họ hàng người thân, nhưng cậu có một hội bạn thân trong thế giới con người, mới mấy tuần trước cậu còn nhắn tin cho bọn họ bảo muốn đến tìm bọn họ chơi, không ngờ mới ngủ một giấc đã đến nơi lạ hoắc lạ huơ này.
Đã hứa ăn đầu thỏ cay với nhau, cuối cùng lại không được.
Con nít rất nhạy cảm với cảm xúc của môi trường xung quanh, nó không biết Yến Tháp suy nghĩ gì mà lại nhung nhớ và thèm thuồng đến vậy.
Cún con đặt chân lên đầu cậu, vắt óc suy nghĩ cách an ủi Yến Tháp.
Yến Tháp cầm chân nó, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ nói: "Khi nào về.... anh nấu đầu thỏ cay cho mấy đứa ăn!"
Cún con: "?"
Yến Tháp nuốt nước miếng, đột nhiên bị móng cún nhỏ đặt lên mặt, cậu chẳng biết vì sao, cũng không nổi giận mà cầm chiếc chân lông xù kia, đặt lên miệng hôn một cái.
Cún con định rụt chân lại nhưng không kéo ra được, giận đến mức đuôi nhỏ liên tục đập vào cổ Yến Tháp.
Cừu con bên dưới cũng ồn ào đòi lên.
Tiểu Thất vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhìn hai đứa nhỏ giành giật người yêu, nó giơ tay sờ cánh tay máy lạnh lẽo của mình, trong mắt có chút mất mát.
Trong lúc đùa giỡn, phi hành khí đã đậu xuống bãi đỗ xe gần khu vui chơi, cửa mở, Yến Tháp như người bố già độc thân ôm hai bé con, tay dắt Tiểu Thất nhảy xuống, sau đó hưng phấn đi về phía khu vui chơi.
Trước cửa khu vui chơi liên tục chiếu ảnh giả lập các bé con của các chủng tộc khác nhau, Yến Tháp thấy một bé không có hình dạng cụ thể, trông có vẻ giống Slime, nghe bảo là bé con chủng tộc ngoài hành tinh.
Không có lông nhưng trông có vẻ sờ rất sướng.
Yến Tháp dừng chân nhìn một hồi lại bị hai bé con cảnh giác giục đi tiếp, không thể không rời đi trong tiếc nuối, lúc đi còn ngoái đầu nhìn mấy lần.
Cún con đứng trên vai cậu, thấy cậu cứ quay đầu liên tục thì lấy chân che luôn mắt cậu.
Bớt có đứng núi này trông núi nọ đi, trong nhà có hai đứa chưa đủ hay gì mà còn nhìn?!
Lúc này cũng nhiều người hơn, Yến Tháp ôm hai bé con cũng không bắt mắt gì trong đám người, khu vui chơi mãi mãi là nơi thu hút nhiều gia đình có con nhỏ nhất.
Tiếc là hai đứa nhỏ không phải con nít thật, trước đây còn khốn đốn vì chứng cuồng bạo, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn nên hoàn toàn không có hứng gì với mấy khu vui chơi thế này, ngược lại Yến Tháp cứ vừa đi vừa nhìn, thấy cái gì cũng muốn chơi!
Cậu sẽ hỏi ý kiến hai bé con trước khi chơi, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu thấy ánh mắt của hai bé con nhìn cậu cứ sai sai.
Cún con & cừu con: Ánh mắt hiền từ.JPG
Yến Tháp chơi cực kì vui, hứng thú mang hai bé trải nghiệm đủ các trò, cậu cũng không sợ độ cao, bị tung lên tung xuống trên không còn cảm thấy rất vui, thiết bị của Tinh Tế rất tốt, cộng thêm toàn là bé con hình thú nên tất cả bọn họ đều có thể lên chơi chung, hai bé ngồi trên ghế ngồi nhỏ bên cạnh, được dây an toàn giữ chặt trên ghế.
Mặc dù Tiểu Thất là người máy nhưng vẫn có thể lên chơi chung, nhưng chỉ có thể được Yến Tháp ôm.
Hiển nhiên Yến Tháp đồng ý, ôm chắc Tiểu Thất trong tay.
Tiểu Thất vẫn hơi xấu hổ, lúc đeo đai an toàn thì nhỏ giọng nói với cậu: "Tôi hơi nặng."
Yến Tháp sờ cái đầu bóng loáng của nó: "Không nặng đâu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ ôm cậu thật chặt."
Lại tiếp xúc thân mật với chủ nhân, giọng máy lạnh lẽo của Tiểu Thất có chút phơi phới: "Cảm ơn cậu chủ nhỏ ~"
Khởi động máy, hai đứa nhỏ bị gió thổi cho tê hết cả người, chỉ có mỗi Yến Tháp còn có thể cười tươi roi rói.
Sau khi xuống khỏi trò trên không kia, Yến Tháp bỏ rất nhiều người chân mất sức lại sau lưng, bỏ cừu con cũng đang mềm chân vào túi đằng trước, cún con vẫn ngoan cường đứng trên vai cậu như cũ, Tiểu Thất được cậu nắm tay, đi về phía trước theo dòng người.
Tiếp theo bọn họ đến một hồ bơi biểu diễn lớn, các diễn viên đang tìm người thú muốn tham gia vào buổi biển diễn, chỉ cần người thú giơ tay thì sẽ có nhân viên mời bọn họ ra sau chuẩn bị.
Yến Tháp nhìn một hồi, khi MC hỏi có ai muốn tham gia không thì giơ tay ngay lập tức.
MC lập tức gọi cậu, có nhân viên mời cậu ra sau sân khấu
Yến Tháp: "Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Nhân viên thấy cậu nhỏ tuổi thì dịu dàng mỉm cười: "Cậu muốn biểu diễn gì, cứ nói để chúng tôi chuẩn bị chuẩn bị dụng cụ cho."
Yến Tháp nghĩ một chút: "Vậy cho tôi trái banh đi."
Nhân viên chờ một hồi, phát hiện cậu thật sự chỉ cần một trái banh bèn hỏi thêm: "Khu vui chơi có nhiều dụng cụ lắm, ngài không cần khách sáo."
Yến Tháp không biết vào hồ bơi rồi mà còn thiết bị dụng cụ gì, cậu gãi ót, cười ngượng: "Tôi chỉ biết mỗi cái này."
"Có thể biến thành nguyên hình ha."
"Hiển nhiên là được, nhưng con của ngài và người máy không được vào, bọn tôi sẽ cho hai cháu và người máy ở nơi có thể thấy rõ nhất."
Yến Tháp không ý kiến gì, cậu đưa hai bé con cho nhân viên, Tiểu Thất chủ động buông tay, ngoan ngoãn nhìn bọn họ.
Trong mắt Yến Tháp, Tiểu Thất chẳng khác gì hai bé còn lại.
Nhân viên xác nhận rất nhiều lần rằng có phải Yến Tháp chỉ cần một trái banh hay không, cảm thấy cậu đã hài lòng nên không hỏi nữa. Đến lượt Yến Tháp ra sân, nhân viên thông báo cho cậu một tiếng, để cậu tuột xuống sân khấu từ cầu tuột dài kia.
Cầu tuột dài với nước chảy hệt một chiếc hang ẩn mình dưới đáy biển sâu, Yến Tháp lăm le, sau khi biết được thời gian vào sân của mình thì biến thẳng về nguyên hình, vẫy tay với nhân viên xong trượt xuống.
Nhân viên ngây người.
Cục lông màu nâu chỉ cao đến bắp chân, trên mặt là nụ cười hưng phấn, đôi mắt như giấu cả bầu trời đầy sao, râu run nhẹ, khi vẫy tay với hắn thì cơ thể tròn tròn hơi rung....
Một thứ gì đó rớt khỏi mũi hắn, hắn thuận tay lau một cái, sau khi thấy rõ thì ngây người nghĩ...
Má ơi dễ thương quá.