Chương 31: * Rõ Ràng Mình Nghe Thấy Từ Bắt Không Thả Ra Mà?*
Trông thấy chân cô bị trẹo, anh liền nói:- Hôm trước tôi thấy cô ở bữa tiệc của tôi phải không?- Anh để ý thấy sao? Chắc anh bị hớp hồn bởi...AAA... Bộ anh không biết báo trước khi bẻ chân người khác à, cái tên máu lạnh này!- Tiểu Vy đang trả lời liền bị hành động bẻ cổ chân của anh làm đau đến điếng người.- Cô kiểm tra xem còn đau nữa không ? - Hạo Hiên điềm tĩnh hỏi lại- Tất nhiên là đau rồi. Anh bẻ chân tôi cơ mà.- Tiểu Vy tức giận đứng lên.-A.. Hình như hết đau rồi. Kể ra tay nghề anh cũng không tồi đâu. Tôi tạm tha thứ cho hành động thô lỗ vừa rồi của anh- Tiểu Vy tán thưởng.- Chỉ là trong khi làm nhiệm vụ gặp nhiều nên quen thôi. Nếu cô đã đứng lên được rồi thì tôi không cần phải ở đây nữa. Ở gần đây cách 300 m về phía tay trái là đồn cảnh sát nên nếu cô không tìm được đường về nhà thì bảo họ giúp đỡ. Còn nữa cách đây tầm 20 m là bệnh viện. Tôi nghĩ cô nên đi kiểm tra tổng quát đi.- Hạo Hiên đứng dậy, phủi tay áo chuẩn bị rời đi. Từ đằng xa một chiếc xe thể thao màu đen đang tiến lại gần . Anh tiến đến mở cửa, bước vào trong xe. Người lái xe như đã được huấn luyên không nói không rằng cúi đầu chào Tiểu Vy chuẩn bị rời đi theo hiêu lệnh của anh.- Anh lo cho tôi à? Anh thấy tôi dũng cảm nên bị ấn tượng phải không?-Cô gât đầu chào lại, vui vẻ hỏi- Ít người nào không bị tôi cuốn hút lắm..- Tôi thì chỉ nghĩ đầu óc cô có vấn đề thôi và câu trả lời của cô càng chứng thực cho phán đoán của tôi là chính xác.- Hạo Hiên ra hiệu rời đi. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh- Đầu óc có vấn đề?? Ý anh là tôi bị điên phải không? Từ lúc gặp mặt đến bây giờ anh sỉ nhục tôi hơi nhiều rồi đấy nhá! Nè đứng lại coi! Anh dám rời đi sao? Đợi đã!!- Tiểu Vy bực tức đuổi theo nhưng vì chân đang bị đau liền nhanh chóng bỏ cuộc.- Tôi sẽ gặp lại anh sớm thôi! Anh chờ đó!- Cô nói với theo- Rất mong chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta - Anh mỉm nhìn qua gương chiếu hậu-* Trông như con nhím đang xù lông vậy.**A ha . Bắt được một người đàn ông sắp bị rơi vô lưới tình không thoát ra được nè- Tác giả cười thầm **********- Ôi trời! Cuối cùng cũng xong giai đoạn khởi đầu. Công nhận đúng như dự đoán thuốc này tốn nhiều thời gian quá. Mấy giờ rồi ta?- Hạ Nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ- 11 giờ rồi sao? Muộn giờ hẹn mất ! Hạ Nhiên vội vàng thu dọn. Trước khi ra khỏi phòng, cô linh cảm điều gì không ổn liền lấy sản phẩm vừa nghiên cứu cất vào trong két sắt quân dụng do tổ chức cải tiến rồi mới an tâm phần nào rời đi. Ngay khi bóng cô vừa khuất, một người âm thầm đột nhập vào trong nhưng loay hoay một hổi không thể mở két sắt buộc phải báo cáo qua dây đàm:- Cô ta cảnh giác nhiều hơn chúng ta nghĩ. Két sắt này tôi chưa gặp bao giờ có lẽ phải mất một khoảng thời gian để giải mật mã.- Được rồi. Dù sao chúng ta vẫn còn đủ thời gian để chơi đùa mà. Rút đi!- Rõ- Kẻ lạ mặt lập tức rời khỏi căn phòng mà không để lại dấu vết.*********Hạ Nhiên ra đến cổng công ty thì thấy chiếc xe mà sáng nay chủ nhân của nó đã khiến cô ngại đến mức bỏ chạy. Cô thở sâu lấy lại sự bình tĩnh bước đến bên chiếc xe. Người đàn ông ngồi trong xe đang an tĩnh nhắm mắt từ từ mở ra nhìn về phía cô.* Vẻ đẹp chết người gì đây? Mình đổ mất?- Tiểu Vy cố bình tĩnh nhưng khi thấy nụ cười của anh khi nhìn cô làm trái tim cô đập loạn xạ . Cô sờ tay lên ngực , cảm giác này khiến cô cảm thấy lạ lẫm* Đây là cảm giác khi thích một người nào đó sao? Mình thích anh ấy mất rồi ?! Không! Chắc chắn là do đầu óc không ổn định sau khi nghiên cứu! Bình tĩnh nào Hạ Nhiên! - Anh bước đến bên cô, lịch thiệp mở cửa ngỏ ý mời cô bước vào trong. Cô vẫn đang hoang mang trong vô vàn câu hỏi thì chợt thấy khuôn mặt anh tiến đến lại gần chỉ cách khoảng vài cm. Hạ NhIên giật mình, lắp bắp nói:- Anh làm gì vậy? Sao lại ghé mặt sát như vậy ?- Tại tôi thấy em có vẻ không quan tâm đến tôi nên phải dùng"mỹ nam kế" thôi- Anh mỉm cười trả lời- Đúng là đồ tự luyến. Còn lâu tôi mới trúng kế - Hạ Nhiên nhanh chóng ngồi vào xe * Suýt trúng thôi. Tên này đẹp đến nguy hiểm luôn. Phải cẩn thận hơn mới được*- Mau đi thôi chứ! Đừng để bà nội phải đợi lâu!- Hạ Nhiên cài dây nghiêng đầu nhìn anh.* Góc nhìn này cô ấy cũng đẹp quá*- Brian nghĩ thầm. Cúi người tiến gần đến cô:- Xem ra em gọi bà nội đến quen miệng rồi nhỉ?- Hạ Nhiên nhận ra ý câu nói của anh là gì liền biết được mình lại tự đào hố chôn mình ngại đến mức muốn chui xuống lỗ.- Anh cũng không cần phải tận dụng mọi cơ hội để trêu tôi đâu !- Hạ Nhiên đỏ tai lấy túi che mặt nói.- Em cứ dễ thương thế này thì anh bắt em về nhà luôn không thả ra đấy- Brian đột nhiên nghiêm túc nói như khẳng định đây là lời từ tận đáy lòng mình vậy. Hạ Nhiên bất ngờ liền hỏi lại:- Anh nói gì cơ ?- Không có gì . Mình đi thôi.- Brian nhanh chóng quay trở lại ghế lái bắt đầu di chuyển còn Hạ Nhiên vẫn còn hoang mang với câu nói vừa rồi của anh * Rõ ràng mình nghe thấy từ bắt không thả ra mà?*