Chương 5: Bức Ảnh Bị Xé Rách
768 Words
Diệp Hoan Nhan muốn giật lại theo bản năng, nhưng làm gì được với người đàn ông cao 1 mét 85, cô mang giày cao gót cũng chỉ đến mũi anh, nhón chân mấy lần đều bị anh thành công cho tránh được.
Lăng Hàn nhìn mặt cô đỏ bừng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vòng cung khó nhận ra: “Nóng lòng như vậy? Sẽ không phải cô thừa dịp tôi không có ở đây, trộm tài liệu quan trọng ở chỗ tôi định bán lại cho bên hợp tác đấy chứ?"
Mấy năm qua Lăng thị cây to gió lớn, xí nghiệp muốn nó đổ xuống có ở nơi nơi, nhưng Diệp Hoan Nhan không nghĩ tới, Lăng Hàn lại liên tưởng đến cô làm một gián điệp thương mại.
Cho dù cô sớm đã quen anh châm chọc, giờ khắc này vẫn thấy lòng nguội lạnh.
"Anh trả lại cho em!" Cô nóng nảy, đưa tay đi giật.
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Anh bỗng có chút hứng thú nhìn dáng vẻ cô nhảy lên chụp, tựa như cảm thấy khá thú vị, trên gò má cô ửng ra một sắc hồng cực kỳ mê người.
Gương mặt vốn lạnh băng của anh, phảng phất có dấu hiệu tan chảy.
Sau đó cúi đầu, nhìn chiến lợi phẩm cướp được trong tay cô.
Diệp Hoan Nhan biết không còn kịp rồi, cũng sẽ không giật lại nữa, mà nhạt nhẽo giải thích: “Em... chỉ là vô tình mà nhìn thấy, cũng không phải là..."
Thời gian như dừng lại.
Khi Lăng Hàn thấy rõ người trong ảnh, nụ cười giữa mi mắt anh, từng chút từng chút một, cực kỳ chậm rãi đóng băng, sau đó ý lạnh âm hàn từ trên người anh tràn ra.
Người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra mấy phần ấm áp dịu dàng, tựa như một đóa bách hợp nho nhỏ thanh mát, hiện rõ vẻ ngây thơ thiếu nữ.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong lòng anh.
Cho đến khi, anh biết được chân tướng một chuyện.
Từ đó ảo ảnh kia trong lòng anh, bỗng tan biến.
"Tấm ảnh này vốn chính là của em..." Chú ý tới vẻ mặt sầm xuống của Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan khẽ thót tim, cô tưởng hành động trộm đồ của mình đã chọc giận anh, đôi môi trắng bệch bật ra một tiếng nghi ngờ yếu ớt: “Tại sao nó lại ở chỗ anh?"
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt Lăng Hàn, có chút đáng sợ.
"Em... nếu như anh muốn, em sẽ để lại cho anh." Cô 'khoan dung' nhượng bộ.
Chỉ mong anh đừng lạnh mặt nữa, bầu không khí trong căn phong này lạnh đến sắp đông chết người rồi.
"A..." Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc đôi môi mỏng của Lăng Hàn cũng giật giật, giống như đã trở về.
Lòng bàn tay anh tăng thêm lực đạo, chậm rãi siết chặt tấm ảnh, ngẩng đầu nhìn về cô: “Chẳng lẽ cô tưởng, tôi rất quý tấm hình này ư?"
Diệp Hoan Nhan ngơ ngẩn, tầm mắt chuyển về cánh tay đang nâng lên của anh, ngạc nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp: “Cái gì?". Được copy tại [ ? ? ù ? ? ? ? y ệ n.Vn ]
Cô tựa như nghe không hiểu.
Chẳng qua một giây kế tiếp, trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng "xoẹt".
Tấm ảnh ban nãy còn nguyên vẹn bỗng nhiên bị xé thành hai nửa, những ngón tay rõ ràng khớp xương của Lăng Hàn đã nghiền nát tấm hình tựa như một mẫu giấy vụn.
Một cử động đột nhiên ấy, hoàn toàn dọa Diệp Hoan Nhan sợ ngây người.
"Anh...”
Cô lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Nếu như tôi giữ nó làm cô hiểu lầm, vậy tôi sẽ hủy nó." Khóe miệng Lăng Hàn có một tia cười giễu, anh tiến lên một bước, ngón tay lạnh lẽo nhấc cằm cô, thở dài thật thấp: “Diệp Hoan Nhan, cô biết tôi tại sao muốn giữ lại nó không?"
Ánh mắt lạnh lùng đó, cùng vẻ tà mị yêu dã trên gương mặt kia, hình thành vẻ tương phản cực hạn.
Mỗi một câu chữ cũng từng chút một bật ra khỏi đôi môi mỏng.
"Bởi vì chỉ khi nó tồn tại, có thể thời thời khắc khắc cảnh cáo tôi, vẻ thanh khiết ngây thơ trên mặt cô, đều là cô giả vờ mà thôi!"
Diệp Hoan Nhan muốn giật lại theo bản năng, nhưng làm gì được với người đàn ông cao 1 mét 85, cô mang giày cao gót cũng chỉ đến mũi anh, nhón chân mấy lần đều bị anh thành công cho tránh được.
Lăng Hàn nhìn mặt cô đỏ bừng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vòng cung khó nhận ra: “Nóng lòng như vậy? Sẽ không phải cô thừa dịp tôi không có ở đây, trộm tài liệu quan trọng ở chỗ tôi định bán lại cho bên hợp tác đấy chứ?"
Mấy năm qua Lăng thị cây to gió lớn, xí nghiệp muốn nó đổ xuống có ở nơi nơi, nhưng Diệp Hoan Nhan không nghĩ tới, Lăng Hàn lại liên tưởng đến cô làm một gián điệp thương mại.
Cho dù cô sớm đã quen anh châm chọc, giờ khắc này vẫn thấy lòng nguội lạnh.
"Anh trả lại cho em!" Cô nóng nảy, đưa tay đi giật.
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Anh bỗng có chút hứng thú nhìn dáng vẻ cô nhảy lên chụp, tựa như cảm thấy khá thú vị, trên gò má cô ửng ra một sắc hồng cực kỳ mê người.
Gương mặt vốn lạnh băng của anh, phảng phất có dấu hiệu tan chảy.
Sau đó cúi đầu, nhìn chiến lợi phẩm cướp được trong tay cô.
Diệp Hoan Nhan biết không còn kịp rồi, cũng sẽ không giật lại nữa, mà nhạt nhẽo giải thích: “Em... chỉ là vô tình mà nhìn thấy, cũng không phải là..."
Thời gian như dừng lại.
Khi Lăng Hàn thấy rõ người trong ảnh, nụ cười giữa mi mắt anh, từng chút từng chút một, cực kỳ chậm rãi đóng băng, sau đó ý lạnh âm hàn từ trên người anh tràn ra.
Người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lộ ra mấy phần ấm áp dịu dàng, tựa như một đóa bách hợp nho nhỏ thanh mát, hiện rõ vẻ ngây thơ thiếu nữ.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong lòng anh.
Cho đến khi, anh biết được chân tướng một chuyện.
Từ đó ảo ảnh kia trong lòng anh, bỗng tan biến.
"Tấm ảnh này vốn chính là của em..." Chú ý tới vẻ mặt sầm xuống của Lăng Hàn, Diệp Hoan Nhan khẽ thót tim, cô tưởng hành động trộm đồ của mình đã chọc giận anh, đôi môi trắng bệch bật ra một tiếng nghi ngờ yếu ớt: “Tại sao nó lại ở chỗ anh?"
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt Lăng Hàn, có chút đáng sợ.
"Em... nếu như anh muốn, em sẽ để lại cho anh." Cô 'khoan dung' nhượng bộ.
Chỉ mong anh đừng lạnh mặt nữa, bầu không khí trong căn phong này lạnh đến sắp đông chết người rồi.
"A..." Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc đôi môi mỏng của Lăng Hàn cũng giật giật, giống như đã trở về.
Lòng bàn tay anh tăng thêm lực đạo, chậm rãi siết chặt tấm ảnh, ngẩng đầu nhìn về cô: “Chẳng lẽ cô tưởng, tôi rất quý tấm hình này ư?"
Diệp Hoan Nhan ngơ ngẩn, tầm mắt chuyển về cánh tay đang nâng lên của anh, ngạc nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp: “Cái gì?". Được copy tại [ ? ? ù ? ? ? ? y ệ n.Vn ]
Cô tựa như nghe không hiểu.
Chẳng qua một giây kế tiếp, trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng "xoẹt".
Tấm ảnh ban nãy còn nguyên vẹn bỗng nhiên bị xé thành hai nửa, những ngón tay rõ ràng khớp xương của Lăng Hàn đã nghiền nát tấm hình tựa như một mẫu giấy vụn.
Một cử động đột nhiên ấy, hoàn toàn dọa Diệp Hoan Nhan sợ ngây người.
"Anh...”
Cô lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Nếu như tôi giữ nó làm cô hiểu lầm, vậy tôi sẽ hủy nó." Khóe miệng Lăng Hàn có một tia cười giễu, anh tiến lên một bước, ngón tay lạnh lẽo nhấc cằm cô, thở dài thật thấp: “Diệp Hoan Nhan, cô biết tôi tại sao muốn giữ lại nó không?"
Ánh mắt lạnh lùng đó, cùng vẻ tà mị yêu dã trên gương mặt kia, hình thành vẻ tương phản cực hạn.
Mỗi một câu chữ cũng từng chút một bật ra khỏi đôi môi mỏng.
"Bởi vì chỉ khi nó tồn tại, có thể thời thời khắc khắc cảnh cáo tôi, vẻ thanh khiết ngây thơ trên mặt cô, đều là cô giả vờ mà thôi!"