Chương 10: Chương 10
"Xưa kia có Hoàng đế, trời sinh đã là thần.""Xưa kia có Hoàng đế, trời sinh đã là thần.""Tuổi trẻ tài ăn nói, thông minh và lanh lợi.""Tuổi trẻ tài ăn nói, thông minh và lanh lợi.""Lớn lên thì thật thà, thành công mà thăng thiên.""Lớn lên thì thật thà, thành công mà thăng thiên."…Khi cha Phương đi vào phòng bệnh thì thấy Lộc Bảo đang nói chuyện với không khí, giống như đang đọc sách vậy, sao nghe đọc giống như trong "Hoàng Đế Nội Kinh" vậy nhỉ?Cha Phương không có biểu cảm gì, hỏi: "Tiểu Lộc Bảo ơi, con đang nói gì thế?""Con đang đọc sách ạ!" Nói xong bé lại tiếp tục đọc, vô cùng nghiêm túc.Cha Phương nhìn theo ánh mắt của Lộc Bảo, tuy nhiên lại chẳng nhìn thấy gì cả, Lộc Bảo lại đang vô cùng hào hứng học.Ôi trời, con gái yêu của cha, phải làm sao bây giờ! ಸ_ಸTrạng thái của Đỗ Hành là một linh hồn, tất cả mọi thứ của ông đều không có hình dạng nhìn thấy được, đồ vật của ông cũng tồn tại giống trạng thái này của ông, vậy nên Lộc Bảo có thể nhìn thấy được, còn những người khác thì không.Nếu như Phương Hải có thể nhìn thấy quyển sách thì sẽ kích động đến mức nhảy dựng lên mất, vì đây là sách nguyên bản, thời đại bây giờ không thể nào tìm được đâu!Phương Hải vô cùng nóng vội, tuy nhiên không dám thể hiện ra trên mặt, sợ sẽ dọa Tiểu Lộc Bảo mất.Qua vài ngày nữa, Lộc Bảo sẽ có thể xuống giường hoạt động.Cha Phương đưa Lộc Bảo đến bên ngoài phòng bệnh ICU.Bên trong có một dì đang nằm, mặc dù trông rất gầy nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên trạng thái không được tốt cho lắm, trên cơ thể cắm đầy các loại dây.Lộc Bảo rất tò mò tại sao cha Phương lại đưa bé đến đây.Cha Phương ngồi xổm xuống, kéo tay của Lộc Bảo: "Lộc Bảo, người nằm bên trong chính là mẹ của con."Lộc Bảo không tin nổi, bé luôn chờ mong khắc khoải để gặp mẹ, nhưng tại sao mẹ lại nằm đó không nhúc nhích?Thì ra, mẹ không đến gặp Lộc Bảo… Không phải vì mẹ không thích bé, mà là mẹ không thể nào gặp bé được."Mẹ đang rất đau đúng không ạ?" Lộc Bảo đau lòng đến mức không kìm nổi nước mắt.Cha Phương ôm Lộc Bảo: "Rồi mẹ sẽ ổn thôi!"Chẳng biết là Phương Hải đang an ủi Lộc Bảo hay là đang tự an ủi bản thân mình nữa.Theo Đỗ Hành học tập nửa tháng, cơ thể của Lộc Bảo đã khôi phục lại khá tốt, có thể xuống giường hoạt động, tuy nhiên không thể vận động quá kịch liệt.Hơn nữa, nhà họ Phương luôn bổ sung các loại dinh dưỡng cho bé, mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt nhỏ bụ bẫm hẳn ra, trông càng thêm phần đáng yêu và lanh lợi.Bây giờ Lộc Bảo cũng cởi mở hơn nhiều, bé đã gần gũi hơn với người nhà, ngày nào cũng có thật nhiều đồ ăn ngon, cha và các anh trai cho bé rất nhiều lì xì to, mỗi ngày bé đều ôm lì xì cười đến tít cả mắt, đúng là một bé con mê tiền.Sư phụ cũng dạy cho bé biết chữ, bé cũng nhận biết được khá nhiều chữ, tuy nhiên Lộc Bảo không biết rằng, tất cả những chữ mà sư phụ dạy cho bé đều là chữ phồn thể, không dạy cho bé một chữ hiện đại nào cả.Đỗ Hành chuẩn bị kiểm tra Lộc Bảo: "Tiểu Lộc Bảo, thầy đã dạy con hai quyển sách rồi, mấy chữ đó con đã nhớ được chưa?""Con nhớ được hết rồi ạ.""Trẻ con không được ăn nói khoác lác!" Đỗ Hành cố tình nghiêm túc nói."Sư phụ, con không hề nói khoác lác, thầy không tin thì cứ kiểm tra con đi!"Đỗ Hành nửa tin nửa ngờ lật một trang ra, Lộc Bảo đọc vô cùng chính xác, không hề sai, ông vẫn không tin, lại lật sang trang khác, lần này bé chỉ nhìn qua đã đọc vanh vách.Đỗ Hành trợn tròn mắt, đúng là không dám tin, ông lại lật thêm mấy trang nữa, Lộc Bảo có thể đọc thuộc lòng chính xác tất cả.Nhặt được báu vật, nhặt được báu vật rồi! Đúng là thiên tài mà, Đỗ Hành vô cùng sung sướng, ông hưng phấn đến mức bay tới bay lui trong phòng.Lúc này, người nhà họ Phương đang thảo luận nên làm tâm lý trị liệu cho Lộc Bảo như thế nào để bé không có cảm giác phản cảm, bọn họ cảm thấy bệnh tình của Lộc Bảo càng ngày càng thêm phần nghiêm trọng.Sau đó, mặt cha Phương lộ vẻ nghiêm nghị: "Mẹ nuôi của Lộc Bảo đã mắc lưới chưa?".