Chương 14: Chương 14
"Bà vất vả nuôi Lộc Bảo khôn lớn ư?" Giọng nói của Phương Hải nghe không ra vui buồn, ông nghe thấy tiếng ầm ĩ của Lý Phương nên cũng đi ra xem.Lý Phương thấy người này có vẻ cao quý hơn, lại còn là một người đàn ông đẹp mắt nữa, mặc dù không biết ông là ai nhưng bà ta vẫn không hề do dự mà gật đầu: "Đúng vậy đó, lúc tôi nhận nuôi Lộc Bảo, con bé mới lớn có ngần ấy."Nói xong bà ta còn khua tay múa chân: "Tôi rất vất vả mới có thể nuôi Lộc Bảo lớn được như vậy!"Phương Hải kìm nén lửa giận trong lòng lại, tôi vẫn chưa đi tìm bà mà bà đã tự mình lết xác tới cửa rồi à? Ông cười lạnh trong lòng, nói với Lý Phương bằng một giọng nói lạnh lùng: "Tôi là cha của Lộc Bảo, tôi đưa cho bà năm mươi triệu, sau này bà đừng bao giờ đến tìm Lộc Bảo nữa!"Việc nhận nhầm người chẳng hề khiến cho Lý Phương cảm thấy xấu hổ, nghe thấy con số năm mươi triệu, mắt bà ta lóe sáng, không ngờ rằng còn chưa gặp được Lộc Bảo mà người cha có tiền này đã cho bà ta năm mươi triệu rồi.Người có tiền quả nhiên đều là người tốt cả!Khoảng thời gian đầu tiên thì vậy may của bà ta khá tốt, tuy nhiên sau này thì cứ liên tục thua, cho đến tận hôm qua, lúc đi vay tiền, người ở sòng bạc nói với bà ta rằng số tiền mà bà ta vay đã tăng lên do lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền đã chạm đến con số ba trăm triệu.Sau đó bà ta nghe nói rằng cha mẹ ruột của Lộc Bảo đã đến tìm con, lúc đó cả một hàng mười mấy chiếc xe sang trọng đi đến, bà ta vay nợ thua quá nhiều nên đã tìm đến.Kế hoạch của Phương Xuyên Bách là để cho bà ta tìm đến bệnh viện, không ngờ rằng vậy mà Lý Phương lại đi đến khu phòng bệnh VIP, đúng là cũng có ít năng lực.Lý Phương không hề do dự đồng ý, còn vô cùng vui mừng đi theo quản gia Phương để ký hợp đồng rồi lấy tiền đi.…Vùng ngoại ô, nhà họ Lâm.Mấy tên cao to vạm vỡ xông thẳng vào trong nhà của Lâm Xuân, không nói gì đã bắt đầu đập phá đồ vật."Anh à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đập, đừng đập nữa…" Lâm Xuân kéo lê cái chân đau đớn của mình, đau khổ cầu xin đám người đó.Những đồ dùng nhỏ trong nhà đã bị đập đến tan tành, có một người đầu trọc tựa ở sau cửa, dáng người cao khoảng một mét chín, cơ thể trông rất lực lưỡng, trên người mặc một cái áo sa.Một tay anh ta đút túi quần, dưới nách kẹp một chiếc túi cầm tay, tay còn lại đang thảnh thơi vuốt ve nghịch con dao quân dụng quốc phòng vô cùng tinh xảo, trên mặt không có biểu cảm gì.Một người đàn ông tay đầy hình xăm trổ đứng ở bên cạnh đá một cước vào người Lâm Xuân: "Nói, Lý Phương đi đâu rồi?"Lâm Xuân có cảm giác xương sườn của mình gãy mất rồi, ông ta cố nén đau trả lời: "Lúc nãy Lý Phương đi ra ngoài, tôi không biết bà ta đi đâu nữa, chưa biết chừng lại đi đến sòng bạc."Đến bây giờ ông ta mới nhận ra rằng những người này tìm tới tận cửa là vì Lý Phương, ông ta mắng thầm mười tám đời tổ tông của Lý Phương trong lòng."Con mẹ mày đùa tao đấy à? Tao là người ở sòng bạc đây này, bà ta nợ bọn tao ba trăm triệu, giờ đã bỏ trốn rồi, nói nhanh, bà ta đi đâu rồi?" Nói xong mấy người lại đấm đá ông ta tăng theo cấp số cộng.Lâm Xuân ôm đầu cầu xin tha thứ: "Anh à, đừng đánh nữa, thật sự là tôi không biết bà ta đi đâu, cầu xin các anh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà…Những người này không thèm để ý, đánh tận đến khi Lâm Xuân hôn mê bất tỉnh mới chịu dừng tay.Một chậu nước lạnh dội xuống đầu của Lâm Xuân, trong nháy mắt ông ta đã tỉnh lại, sau đó có cảm giác xương cốt cả người như tan tành ra, hình như cái chân còn lại cũng đã gãy nốt, một cái điện thoại được nện thẳng lên trên ngực của ông ta, suýt chút nữa ông ta lại đau đến ngất đi."Gọi điện thoại cho Lý Phương, bảo bà ta quay về, con mẹ mày đừng có giở trò gian dối với tao!"Lâm Xuân nào dám làm trái ý, ông ta chính là loại người yếu sợ kẻ mạnh, bấm điện thoại gọi cho Lý Phương: "Người đàn bà này, bà chết ở xó xỉnh nào rồi? Mau quay về nấu cơm cho ông đây!".