Chương 23: Chương 23
Phương Xuyên Bách kinh ngạc, truyền thuyết là có thật ư?"Thật sao...!Bây giờ nhà họ Trần thế nào?"Đỗ Hành gật đầu rồi tiếp tục nói: "Trải qua mấy trăm năm, nhà họ Trần vẫn chưa nghiên cứu ra được, bởi vì phương thuốc mà họ ăn trộm không hoàn chỉnh, trên thực tế, ngay cả chủ nhân cũng là sau này mới phát hiện phương thuốc đó không đầy đủ."Phương Xuyên Bách lẩm bẩm một mình: "Hai nhà họ Phương và họ Trần chúng ta thật sự là một mạch!"Đỗ Hành thở dài một hơi: "Sau này, cuối cùng chủ nhân cũng nghiên cứu ra, tất cả có hai viên, nhưng đây cũng không phải cái gọi là thuốc trường sinh bất lão, niềm tin cả đời của chủ nhân sụp đổ, mấy đời người cũng không nghiên cứu ra được, ông nghiên cứu ra nhưng cũng không phải là thuốc chân chính.""Trên đời làm gì có thuốc trường sinh bất lão, chẳng phải Tần Thủy Hoàng bỏ ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy cũng không tìm được sao? Nhưng cuối đời chủ nhân mới hiểu được!"Tiểu Bốc hỏi Đỗ Hành: "Vậy mẹ tôi chết như thế nào, tại sao chủ nhân lại phong ấn tôi?"Đỗ Hành nhìn Tiểu Bốc: "Không phải chủ nhân phong ấn cậu đâu, khi đó chủ nhân lòng như tro tàn, muốn ăn hết đan dược này để loại thuốc này chôn theo cùng, cũng tránh cho đan dược tồn tại trên thế gian gây tai họa cho người khác.""Mặc dù mẹ cậu theo nhà họ Phương mấy đời, nhưng chủ nhân là một tay mẹ cậu nuôi nấng, tình cảm rất sâu sắc.Lúc chủ nhân chuẩn bị uống thuốc thì mẹ cậu giành lấy muốn tự mình ăn hết, trong lúc chủ nhân và mẹ cậu tranh giành thì bị rơi một viên, ta nhặt lên ăn, mẹ cậu thừa cơ cũng ăn một viên khác, sau đó ta biến thành thế này, giây phút ấp hối mẹ cậu phong ấn cậu lại!""Vậy tại sao mẹ phải phong ấn tôi?""Ta cũng không rõ lắm!" Nếu như Tiểu Bốc không bị phân tâm vì đau lòng cho mẹ thì có thể cậu sẽ nghe ra sự chột dạ trong lời nói của Đỗ Hành.Bởi vì thuốc này cần dùng đến máu của rùa bói toán mới có thể bổ sung đủ phương thuốc bị thiếu, mà Tiểu Bốc là con rùa cuối cùng của bộ tộc rùa bói toán, nếu chủ nhân và mẹ Tiểu Bốc đều không muốn thuốc này tiếp tục ra đời, vậy chỉ để nó dừng ở đây thôi!Lộc Bảo đau lòng vuốt ve Tiểu Bốc: "Tiểu Bốc đừng buồn, chờ em chữa khỏi cho mẹ thì hãy để mẹ em cũng làm mẹ của anh đi, sau này anh cũng có mẹ!"Những lời này của bé cưng Lộc Bảo làm cho trong lòng Tiểu Bốc lập tức vô cùng ấm áp!Phương Xuyên Bách nghe xong cảm thấy thật khó tin.Trước đây, thậm chí quỷ anh cũng không tin, mà bây giờ ngay cả yêu quái cũng xuất hiện rồi.(′⊙w⊙)Tính tò mò thôi thúc anh tiếp tục hỏi: "Sau đó thì chủ nhân của ngài thế nào?"Nhắc đến chủ nhân, Đỗ Hành cũng có hơi bi thương: "Sau khi ta và mẹ của Tiểu Bốc chết, chủ nhân thả hết các đệ tử và người hầu đi, gửi một bức thư cho con của ông, chính là tổ tiên của nhà họ Phương các cậu đấy, sau đó đốt toàn bộ Phương Các bằng một mồi lửa.Chủ nhân, ông...!Ông ấy nằm giữa ta và mẹ của Tiểu Bốc, lửa lớn cháy ròng rã ba ngày ba đêm! Nhưng ta lại không làm được gì cả!"Không ai biết lúc ấy Đỗ Hành tuyệt vọng cỡ nào, ông muốn cứu chủ nhân ra nhưng lại không làm được, ông mới biến thành trạng thái linh hồn, không có bất kỳ năng lực gì có thể sử dụng được, chỉ trơ mắt nhìn chủ nhân của mình bị thiêu sống, mãi đến khi trở thành một đống tro tàn!Cho dù mấy trăm năm đã trôi qua, Đỗ Hành vẫn khó buông được, chủ nhân tồn tại như thần linh, tại sao phải cực đoan như vậy...Phương Xuyên Bách đổi chủ đề để phá vỡ bầu không khí trầm thấp này: "Lộc Bảo nói muốn cứu mẹ chúng tôi, nói là châm bạc và dược liệu đó là do ngài yêu cầu chuẩn bị đúng không?""Cậu khẳng định muốn Lộc Bảo hạ châm sao?" Đỗ Hành nhìn Phương Xuyên Bách."Sao không truyền đạt?""Con muốn giấu giếm bọn họ ư?"Lộc Bảo cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Đỗ Hành.Thân hình Phương Xuyên Bách cao lớn nên không nhìn rõ biểu cảm của Lộc Bảo, không hiểu tại sao Đỗ Hành không trả lời: "Lộc Bảo, sư phụ em nói thế nào?""Sao ạ?" Lộc Bảo ngẩng đầu lên, mất tự nhiên nhìn Phương Xuyên Bách, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn Đỗ Hành..