Chương 18: Làm cơm
Bạch Sở Khiết vừa chạy về đến nhà đã thấy ba lớn mang một túi nilong đi ra. Vừa nhìn thời gian là biết hôm nay Bạch Dương Vĩ tan làm về sớm thì ở nhà giúp Sở Hoà dọn dẹp nhà cửa. Người đàn ông vừa thấy con trai đi học về cũng vẫy tay gọi.
"Cục cưng, đi học về rồi sao? Nghe Sở Hoà nói hôm nay con đi cùng bạn. Sao bây giờ lại thành đi bộ rồi?"
Bạch Dương Vĩ để túi rác vào nơi đã quy định, sau đó chạy đến gần con trai chào đón. Bạch Sở Khiết mỉm cười ngoan ngoãn đáp.
"Con nói anh ấy đặt con ở đầu đường khu mình, con tự đi bộ vào"
Bạch Dương Vĩ nhìn con trai cứ cười mỉm mỉm, hắn cũng từng một thời yêu đương làm sao không hiểu cái nụ cười ngu ngốc này là gì. Hắn huých vai con trai đáp.
"Cục cưng, đừng yêu đương sớm quá nhé. Đàn anh hay đàn em gì cũng vậy thôi, đàn ông đều là một lũ khốn nạn ra cả"
Bạch Dương Vĩ vừa dứt lời thì ngay lập tức nhận được ánh mắt từ con trai. Bạch Sở Khiết nhìn Bạch Dương Vĩ từ trên xuống dưới một lượt, rồi nhìn lại mình từ chân đến ngực. Cậu gãi mũi thở dài nói.
"Ba à! Con cũng là con trai. Ba lớn thì khỏi nói đi, con nghe dì Nhi kể về chuyện ngày xưa của ba rồi. Nhưng mà ba Hoà yêu ba lớn hết lòng như vậy cũng khốn nạn hả?"
Bị con trai cưng bắt bẻ, Bạch Dương Vĩ chột dạ giải thích.
"Này! Cái này là ba lớn nói nhầm. Một số người khốn nạn thôi được chưa? Ba Hoà của con là tuyệt nhất trên trần đời"
Bạch Dương Vĩ nghĩ về chuyện năm xưa mà lạnh hết cả sống lưng, vất vả lắm hắn mới có thể mang Sở Hoà quay trở về. Bây giờ đừng nhắc đến chuyện năm xưa, lỡ như vợ nhỏ nổi tính thù dai bỏ đi lần nữa chắc hắn khóc đến cạn nước mắt quá.
Hai ba con cùng nhìn nhau, sau đó cười hì hì tiếng vào nhà.
Một mùi hương thơm nức mũi làm hai cái bụng kêu lên ầm ĩ. Sở Khiết không nhịn được.
"Ba Hoà! Con về rồi. Ba đang chuẩn bị thức ăn sao?"
Vừa nghe thấy âm thanh con trai trở về, Sở Hoà vội tắt bên chạy ra đón. Nhìn con trai sắc mặt tốt hơn trước, anh không kìm lòng được chạy đến ôm Sở Khiết rồi hôn trán cậu.
Bạch Dương Vĩ ở một bên ghen tị muốn chết hắn rướn người đến chu môi nói.
"Cục cưng, anh giúp em đổ rác xong rồi. Hay là em cũng hôn anh một cái đi"
Sở Hoà đang ở trước mặt con làm sao có thể làm chuyện đó. Cậu đẩy đẩy Bạch Dương Vĩ ra, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Hai ba con tranh thủ tắm rửa đi, sau đó cùng nhau ăn cơm. Ba có làm rất nhiều món hai người thích"
Bạch Dương Vĩ bị vợ ghẻ lạnh tủi thân muốn chết, nhưng vợ đã nói thì phải nghe. Hắn buồn bã trở về phòng của mình, Bạch Sở Khiết làm cái đuôi nhỏ đi theo.
Cậu về đến phòng đã có tiếng chuông điện thoại, thời gian gần đây âm thanh điện thoại liên tục xuất hiện khiến trong lòng cậu hứng khởi không thôi.
Trần Duật Đằng gọi đến, cậu lập tức bắt máy.
"Anh về nhà an toàn chứ?"
Giọng cười trầm thấp truyền từ điện thoại sang lỗ tai cậu. Trần Duật Đằng đáp.
"Nhóc con ngốc, anh về không an toàn thì sao có thể gọi cho em? Anh chỉ muốn gọi một chút thôi, tiện thể muốn hỏi em ăn gì vào trưa mai. Anh sẽ dặn người làm nấu để mang lên chúng ta cùng ăn"
Bạch Sở Khiết không ngờ Duật Đằng vẫn muốn ăn cơm trưa với cậu. Nhưng có qua thì có lại, hắn đã mang thức ăn rồi thì lần này để cậu vậy.
Bạch Sở Khiết ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.
"Hay là như vậy đi, em biết làm cơm. Ngày mai em có thể tự làm cơm mang đến cho hai chúng ta được không?"
Trần Duật Đằng ở bên kia điện thoại bật cười hỏi.
"Đây là có qua có lại sao? Em có thật biết làm cơm không thế?"
Bạch Sở Khiết tự tin vỗ ngực đáp.
"Em có thể làm được, anh cứ yên tâm ở em"
"Vậy ngày mai em đến cơm, anh mua sữa đến nhé. Anh xuống lớp đón em ăn cơm trưa có được không?"
Bạch Sở Khiết đồng ý với lời hắn nói. Trần Duật Đằng cùng cậu tâm sự một lúc nữa thì cũng tắt máy. Hắn trước khi kết thúc cuộc gọi còn báo với cậu một tiếng rằng mình sẽ đi chơi cùng bạn nhưng tranh thủ về sớm để nhắn tin với Sở Khiết.
Hắn đi đâu, làm gì cũng báo cáo khiến cho Bạch Sở Khiết càng lúc càng thấy ở bên hắn thật sự an toàn đến không còn từ nào diễn tả.
"Cục cưng, đi học về rồi sao? Nghe Sở Hoà nói hôm nay con đi cùng bạn. Sao bây giờ lại thành đi bộ rồi?"
Bạch Dương Vĩ để túi rác vào nơi đã quy định, sau đó chạy đến gần con trai chào đón. Bạch Sở Khiết mỉm cười ngoan ngoãn đáp.
"Con nói anh ấy đặt con ở đầu đường khu mình, con tự đi bộ vào"
Bạch Dương Vĩ nhìn con trai cứ cười mỉm mỉm, hắn cũng từng một thời yêu đương làm sao không hiểu cái nụ cười ngu ngốc này là gì. Hắn huých vai con trai đáp.
"Cục cưng, đừng yêu đương sớm quá nhé. Đàn anh hay đàn em gì cũng vậy thôi, đàn ông đều là một lũ khốn nạn ra cả"
Bạch Dương Vĩ vừa dứt lời thì ngay lập tức nhận được ánh mắt từ con trai. Bạch Sở Khiết nhìn Bạch Dương Vĩ từ trên xuống dưới một lượt, rồi nhìn lại mình từ chân đến ngực. Cậu gãi mũi thở dài nói.
"Ba à! Con cũng là con trai. Ba lớn thì khỏi nói đi, con nghe dì Nhi kể về chuyện ngày xưa của ba rồi. Nhưng mà ba Hoà yêu ba lớn hết lòng như vậy cũng khốn nạn hả?"
Bị con trai cưng bắt bẻ, Bạch Dương Vĩ chột dạ giải thích.
"Này! Cái này là ba lớn nói nhầm. Một số người khốn nạn thôi được chưa? Ba Hoà của con là tuyệt nhất trên trần đời"
Bạch Dương Vĩ nghĩ về chuyện năm xưa mà lạnh hết cả sống lưng, vất vả lắm hắn mới có thể mang Sở Hoà quay trở về. Bây giờ đừng nhắc đến chuyện năm xưa, lỡ như vợ nhỏ nổi tính thù dai bỏ đi lần nữa chắc hắn khóc đến cạn nước mắt quá.
Hai ba con cùng nhìn nhau, sau đó cười hì hì tiếng vào nhà.
Một mùi hương thơm nức mũi làm hai cái bụng kêu lên ầm ĩ. Sở Khiết không nhịn được.
"Ba Hoà! Con về rồi. Ba đang chuẩn bị thức ăn sao?"
Vừa nghe thấy âm thanh con trai trở về, Sở Hoà vội tắt bên chạy ra đón. Nhìn con trai sắc mặt tốt hơn trước, anh không kìm lòng được chạy đến ôm Sở Khiết rồi hôn trán cậu.
Bạch Dương Vĩ ở một bên ghen tị muốn chết hắn rướn người đến chu môi nói.
"Cục cưng, anh giúp em đổ rác xong rồi. Hay là em cũng hôn anh một cái đi"
Sở Hoà đang ở trước mặt con làm sao có thể làm chuyện đó. Cậu đẩy đẩy Bạch Dương Vĩ ra, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Hai ba con tranh thủ tắm rửa đi, sau đó cùng nhau ăn cơm. Ba có làm rất nhiều món hai người thích"
Bạch Dương Vĩ bị vợ ghẻ lạnh tủi thân muốn chết, nhưng vợ đã nói thì phải nghe. Hắn buồn bã trở về phòng của mình, Bạch Sở Khiết làm cái đuôi nhỏ đi theo.
Cậu về đến phòng đã có tiếng chuông điện thoại, thời gian gần đây âm thanh điện thoại liên tục xuất hiện khiến trong lòng cậu hứng khởi không thôi.
Trần Duật Đằng gọi đến, cậu lập tức bắt máy.
"Anh về nhà an toàn chứ?"
Giọng cười trầm thấp truyền từ điện thoại sang lỗ tai cậu. Trần Duật Đằng đáp.
"Nhóc con ngốc, anh về không an toàn thì sao có thể gọi cho em? Anh chỉ muốn gọi một chút thôi, tiện thể muốn hỏi em ăn gì vào trưa mai. Anh sẽ dặn người làm nấu để mang lên chúng ta cùng ăn"
Bạch Sở Khiết không ngờ Duật Đằng vẫn muốn ăn cơm trưa với cậu. Nhưng có qua thì có lại, hắn đã mang thức ăn rồi thì lần này để cậu vậy.
Bạch Sở Khiết ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.
"Hay là như vậy đi, em biết làm cơm. Ngày mai em có thể tự làm cơm mang đến cho hai chúng ta được không?"
Trần Duật Đằng ở bên kia điện thoại bật cười hỏi.
"Đây là có qua có lại sao? Em có thật biết làm cơm không thế?"
Bạch Sở Khiết tự tin vỗ ngực đáp.
"Em có thể làm được, anh cứ yên tâm ở em"
"Vậy ngày mai em đến cơm, anh mua sữa đến nhé. Anh xuống lớp đón em ăn cơm trưa có được không?"
Bạch Sở Khiết đồng ý với lời hắn nói. Trần Duật Đằng cùng cậu tâm sự một lúc nữa thì cũng tắt máy. Hắn trước khi kết thúc cuộc gọi còn báo với cậu một tiếng rằng mình sẽ đi chơi cùng bạn nhưng tranh thủ về sớm để nhắn tin với Sở Khiết.
Hắn đi đâu, làm gì cũng báo cáo khiến cho Bạch Sở Khiết càng lúc càng thấy ở bên hắn thật sự an toàn đến không còn từ nào diễn tả.