Chương 9: Xoa đầu
Thời gian buổi sáng cũng trôi qua, vừa đến giờ ăn trưa các học sinh đã đổ xô, chen lấn nhau ở căn tin để được ăn cơm. Chỉ còn lại một mình Bạch Sở Khiết, cậu ngồi ở trong lớp học. Mang hộp cơm mà ba Hoà đã chuẩn bị sẵn ra đặt ở trên bàn.
Tính tình hướng nội, bản thân nói cậu nói chuyện cũng nhỏ giọng. Căn tin lại đông đúc người, Bạch Sở Khiết những ngày đầu vì bản tính nhút nhát của mình mà chỉ có thể ăn bánh mì khô kèm một hộp sữa. Sau này hai ba ba ở nhà biết được liền thay phiên nhau mỗi ngày nấu toàn món ngon cho cậu đem đi. Sữa hộp cũng phải là loại đắt tiền nhất, bọn họ cũng chỉ sợ con trai bị suy dinh dưỡng.
Bạch Sở Khiết ăn cơm chỉ mất có mười lăm phút, thời gian nghỉ trưa còn đến một tiếng hơn. Cậu nhàm chán lấy điện thoại đã tắt nguồn ra, sau đó khởi nguồn điện thoại lên.
Trần Duật Đăng sau khi gửi tin nhắn rủ cậu đi ăn trưa xong thì không gửi thêm một tin nào nữa, cả buổi trưa hôm nay cũng không thấy hắn đến tìm cậu. Bạch Sở Khiết đơn thuần nghĩ rằng Trần Duật Đằng chỉ là đang trêu chọc cậu thôi, làm gì có chuyện hắn sẽ rủ cậu cũng đi ăn cơm kia chứ?
Nhưng như thế cũng tốt, cậu đỡ phải lo lắng hắn sẽ đến tìm mình. Hai người không quen biết thì cứ như vậy mà đừng quen biết nhau.
"Này nhóc con! Đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì đây?"
Lớp học chỉ còn lại một mình cậu, một âm thanh từ ngoài kia vang lên. Bạch Sở Khiết giật mình quay đầu đã thấy Trần Duật Đằng đứng ở ngoài cửa mỉm cười với mình.
"Sao...sao anh lại ở đây?"
Bạch Sở Khiết giật mình nhìn người ở ngoài cửa, Trần Duật Đằng cười tươi tự nhiên bước vào trong. Còn rất thoả mái dẹp hộp cơm đã rỗng của cậu sang một bên, hắn ngồi trên bàn của cậu. Mắt đối diện nhìn Sở Khiết đáp.
"Còn hỏi tại sao nữa? Em không trả lời tin nhắn anh thì anh phải đi tìm em thôi. Muốn làm quen với em khó muốn chết. Vừa nãy anh cùng bạn bè có đi ngang qua lớp đã thấy em ăn cơm rồi cho nên không tiện gọi em. Cái này cho em"
Trần Duật Đằng đưa cho Bạch Sở Khiết một que kem được gói kĩ trong bao, khuôn miệng vẫn nở nụ cười đẹp trai.
"Vì...vì sao lại cho em?"
Bạch Sở Khiết không thể tin vào mắt mình, suốt năm tháng đi học. Cậu hoàn toàn không thể nói chuyện hay kết bạn. Lần đầu tiên được chủ động kết bạn là Trần Duật Đằng, lần đầu tiên được người cho đồ ăn cũng là Trần Duật Đằng. Cậu và hắn như hai thế giới, nhưng hắn lại cho cậu cảm giác hắn đang muốn có mặt trong thế giới của cậu.
"Anh có nghe về chuyện đôi mắt của em. Một bên mắt phải của em không nhìn được?"
Nhắc đến mắt bên phải, Bạch Sở Khiết theo bản năng dùng bàn tay che đi con mắt. Trần Duật Đằng nhìn thấy hành động của cậu liền đặt tay lên đầu Sở Khiết.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ kia, khác với cái xoa đầu của Tam Ưng. Hành động của hắn dịu dàng hơn nhiều.
"Không thấy được thì sao? Em vẫn là em, mỗi người đều có một nét đẹp riêng mà. Em vẫn là em, vẫn xinh đẹp theo cách của em!"
Bạch Sở Khiết bị hành động dịu dàng làm cho đỏ mặt, cậu quay đầu sang chỗ khác đáp.
"Đàn anh, em...em không xinh đẹp"
Trần Duật Đằng cười lớn, nụ cười mang theo phần sảng khoái cùng năng lượng. Khác hẳn với nhịp sống bình đảm của Bạch Sở Khiết.
Thao tác của Trần Duật Đằng nhanh gọn, hắn dùng tay mình vuốt hết tóc của Bạch Sở Khiết ra phía sau. Khuôn mặt của cậu cũng được lộ ra. Ngũ quan cân đối, sống mũi cao thẳng, lông mi dài như con gái. Ngoại trừ đôi mắt phải bị đục như màu xám ra. Không thể không khen Bạch Sở Khiết thật sự rất đẹp.
Hai mắt hai màu, tuy là nhìn hơi lạ, nhưng càng nhìn càng cuốn hút. Tựa như cậu đang đeo lens vậy.
Trần Duật Đằng cũng bị khuôn mặt của cậu làm cho sững sốt vài giây, đến khi hắn định thần lại được thì Bạch Sở Khiết hai má đã ửng đỏ, hơi thở cũng nhanh hơn vì sợ hãi.
Trần Duật Đằng xoa đầu trấn an cậu, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói.
"Bạch Sở Khiết, vì sao em phải tự ti? Trong khi nét đẹp của em cũng phải khiến tôi sững sờ?"
Bạch Sở Khiết lắc đầu muốn phủ nhận lời hắn nói, hành lang của dãy phòng học cũng bắt đầu nhộn nhịp tiếng học sinh. Dường như bọn họ đã ăn cơm xong rồi, bây giờ đang trở về lớp.
Trần Duật Đằng cũng không ở lại lâu, hắn nhún người trèo xuống bàn học. Sau đó vẫy tay chào tạm biệt Sở Khiết.
"Buối tối về anh sẽ nhắn tin cho em, lần này đừng có mà không trả lời tin nhắn anh nữa đấ! Nếu không ngày mai anh lại xuống lớp mang em đi đấy"
Trần Duật Đằng rời đi, đám học sinh cũng bắt đầu ùa vào lớp. Bạch Sở Khiết nhìn que kem ở trong bao đã chảy thành nước, lại nhớ đến những hành động của hắn. Cái xoa đầu nhẹ nhàng vẫn còn vương lại cảm giác không chân thực.
Đàn anh kì quặc ấy cuối cùng đang làm cái gì vậy?
—————******———-
Cả nhà follow lại acc phụ mới giúp Cỏ với, phòng hờ nhà bay nhe. Tại acc phụ kia bỗng dưng không vào được hic.
Acc phụ mới là:
Tính tình hướng nội, bản thân nói cậu nói chuyện cũng nhỏ giọng. Căn tin lại đông đúc người, Bạch Sở Khiết những ngày đầu vì bản tính nhút nhát của mình mà chỉ có thể ăn bánh mì khô kèm một hộp sữa. Sau này hai ba ba ở nhà biết được liền thay phiên nhau mỗi ngày nấu toàn món ngon cho cậu đem đi. Sữa hộp cũng phải là loại đắt tiền nhất, bọn họ cũng chỉ sợ con trai bị suy dinh dưỡng.
Bạch Sở Khiết ăn cơm chỉ mất có mười lăm phút, thời gian nghỉ trưa còn đến một tiếng hơn. Cậu nhàm chán lấy điện thoại đã tắt nguồn ra, sau đó khởi nguồn điện thoại lên.
Trần Duật Đăng sau khi gửi tin nhắn rủ cậu đi ăn trưa xong thì không gửi thêm một tin nào nữa, cả buổi trưa hôm nay cũng không thấy hắn đến tìm cậu. Bạch Sở Khiết đơn thuần nghĩ rằng Trần Duật Đằng chỉ là đang trêu chọc cậu thôi, làm gì có chuyện hắn sẽ rủ cậu cũng đi ăn cơm kia chứ?
Nhưng như thế cũng tốt, cậu đỡ phải lo lắng hắn sẽ đến tìm mình. Hai người không quen biết thì cứ như vậy mà đừng quen biết nhau.
"Này nhóc con! Đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì đây?"
Lớp học chỉ còn lại một mình cậu, một âm thanh từ ngoài kia vang lên. Bạch Sở Khiết giật mình quay đầu đã thấy Trần Duật Đằng đứng ở ngoài cửa mỉm cười với mình.
"Sao...sao anh lại ở đây?"
Bạch Sở Khiết giật mình nhìn người ở ngoài cửa, Trần Duật Đằng cười tươi tự nhiên bước vào trong. Còn rất thoả mái dẹp hộp cơm đã rỗng của cậu sang một bên, hắn ngồi trên bàn của cậu. Mắt đối diện nhìn Sở Khiết đáp.
"Còn hỏi tại sao nữa? Em không trả lời tin nhắn anh thì anh phải đi tìm em thôi. Muốn làm quen với em khó muốn chết. Vừa nãy anh cùng bạn bè có đi ngang qua lớp đã thấy em ăn cơm rồi cho nên không tiện gọi em. Cái này cho em"
Trần Duật Đằng đưa cho Bạch Sở Khiết một que kem được gói kĩ trong bao, khuôn miệng vẫn nở nụ cười đẹp trai.
"Vì...vì sao lại cho em?"
Bạch Sở Khiết không thể tin vào mắt mình, suốt năm tháng đi học. Cậu hoàn toàn không thể nói chuyện hay kết bạn. Lần đầu tiên được chủ động kết bạn là Trần Duật Đằng, lần đầu tiên được người cho đồ ăn cũng là Trần Duật Đằng. Cậu và hắn như hai thế giới, nhưng hắn lại cho cậu cảm giác hắn đang muốn có mặt trong thế giới của cậu.
"Anh có nghe về chuyện đôi mắt của em. Một bên mắt phải của em không nhìn được?"
Nhắc đến mắt bên phải, Bạch Sở Khiết theo bản năng dùng bàn tay che đi con mắt. Trần Duật Đằng nhìn thấy hành động của cậu liền đặt tay lên đầu Sở Khiết.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ kia, khác với cái xoa đầu của Tam Ưng. Hành động của hắn dịu dàng hơn nhiều.
"Không thấy được thì sao? Em vẫn là em, mỗi người đều có một nét đẹp riêng mà. Em vẫn là em, vẫn xinh đẹp theo cách của em!"
Bạch Sở Khiết bị hành động dịu dàng làm cho đỏ mặt, cậu quay đầu sang chỗ khác đáp.
"Đàn anh, em...em không xinh đẹp"
Trần Duật Đằng cười lớn, nụ cười mang theo phần sảng khoái cùng năng lượng. Khác hẳn với nhịp sống bình đảm của Bạch Sở Khiết.
Thao tác của Trần Duật Đằng nhanh gọn, hắn dùng tay mình vuốt hết tóc của Bạch Sở Khiết ra phía sau. Khuôn mặt của cậu cũng được lộ ra. Ngũ quan cân đối, sống mũi cao thẳng, lông mi dài như con gái. Ngoại trừ đôi mắt phải bị đục như màu xám ra. Không thể không khen Bạch Sở Khiết thật sự rất đẹp.
Hai mắt hai màu, tuy là nhìn hơi lạ, nhưng càng nhìn càng cuốn hút. Tựa như cậu đang đeo lens vậy.
Trần Duật Đằng cũng bị khuôn mặt của cậu làm cho sững sốt vài giây, đến khi hắn định thần lại được thì Bạch Sở Khiết hai má đã ửng đỏ, hơi thở cũng nhanh hơn vì sợ hãi.
Trần Duật Đằng xoa đầu trấn an cậu, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói.
"Bạch Sở Khiết, vì sao em phải tự ti? Trong khi nét đẹp của em cũng phải khiến tôi sững sờ?"
Bạch Sở Khiết lắc đầu muốn phủ nhận lời hắn nói, hành lang của dãy phòng học cũng bắt đầu nhộn nhịp tiếng học sinh. Dường như bọn họ đã ăn cơm xong rồi, bây giờ đang trở về lớp.
Trần Duật Đằng cũng không ở lại lâu, hắn nhún người trèo xuống bàn học. Sau đó vẫy tay chào tạm biệt Sở Khiết.
"Buối tối về anh sẽ nhắn tin cho em, lần này đừng có mà không trả lời tin nhắn anh nữa đấ! Nếu không ngày mai anh lại xuống lớp mang em đi đấy"
Trần Duật Đằng rời đi, đám học sinh cũng bắt đầu ùa vào lớp. Bạch Sở Khiết nhìn que kem ở trong bao đã chảy thành nước, lại nhớ đến những hành động của hắn. Cái xoa đầu nhẹ nhàng vẫn còn vương lại cảm giác không chân thực.
Đàn anh kì quặc ấy cuối cùng đang làm cái gì vậy?
—————******———-
Cả nhà follow lại acc phụ mới giúp Cỏ với, phòng hờ nhà bay nhe. Tại acc phụ kia bỗng dưng không vào được hic.
Acc phụ mới là: