Chương 1: Gặp gỡ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..."
"Vậy là bài hát Mưa sao băng vừa rồi đã khép lại chương trình 'Lắng nghe thanh âm cuộc sống', cảm ơn các bạn thính giả đã dành thời gian đồng hành cùng chương trình, hẹn gặp lại các bạn vào buổi chiều mai."
Ánh đèn phụt tắt, vậy là công việc ngày hôm nay cũng xong. Bàn tay thon dài mò mẫm sờ đến chiếc gậy đặt bên cạnh rồi từ từ đứng lên.
Cô nhẹ nhàng dịch người, đẩy lùi chiếc ghế xoay rồi chầm chậm tiến về phía cửa sổ. Ánh nắng chiều tà rực rỡ hắt lên khuôn mặt người con gái, một vẻ đẹp đài các, dịu dàng cùng đôi mắt nâu thuần khiết tựa như muôn vàn hạt sương sớm long lanh.
"Giai Nghi, bây giờ mới thu thanh xong ư?"
Cô gái giật mình quay người lại, từ tốn gật đầu, trên môi thấp thoáng một nụ cười rất nhẹ:
"Muốn mang cho em lọ mật ong, bà ngoại chị gửi từ quê lên đấy, dặn đi dặn lại là phải đưa tận tay cho Giai Nghi."
"Cảm ơn chị nhiều, cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe của bà nhé - Giai Nghi hua hua bàn tay vào không trung, cho đến khi chạm vào lọ mật ong, cô mới chậm rãi thu tay lại."
"Ừm. Mà dạo này, mắt của em có thấy khá hơn chút nào không? Có thời gian thì nhớ đi khám thường xuyên, biết đâu vẫn còn có cơ hội."
Nụ cười của Giai Nghi cứng lại, cô chầm chậm đưa tay chạm lên đôi mắt của mình. Không một tia sáng. Sau vụ tai nạn năm đó, cô đã mất đi thị lực của mình.
Đôi mắt nâu trầm lặng lẽ nhìn vào khoảng không, dường như đang nhớ về một kí ức rất lâu về trước.
"Giai Nghi? Giai Nghi!"
"Dạ? À em xin lỗi, cảm ơn lọ mật ong của chị nhé, em sẽ dùng cẩn thận, em về trước đây, hẹn gặp chị vào ngày mai.
Dứt lời, Giai Nghi vội vã rời đi, chỉ để lại vạt váy trắng thấp thoáng sau cánh cửa kính."
...
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..."
"Vậy là bài hát Mưa sao băng vừa rồi đã khép lại chương trình Lắng nghe thanh âm cuộc sống, cảm ơn các bạn thính giả đã dành thời gian đồng hành cùng chương trình, hẹn gặp lại các bạn vào buổi chiều mai..."
"Nghe gì mà chăm chú vậy? Mau lại đây để tôi chỉ cậu chỗ làm."
Ông chú già giật mạnh cái tai nghe khỏi tai cậu thanh niên, mặt mày cau có sẵng giọng:
"Còn đứng đó làm gì, nhanh nhanh cái chân lên."
Nói rồi, ông ta chạy lịch bịch vào trong phòng bảo vệ. Người thanh niên đứng lặng một hồi, rồi chầm chậm cất bước đi theo ông ta.
"Trời ạ, chiều rồi mà sao còn nóng thế này, trời mà mưa thì có phải là đỡ khổ rồi không. Này cậu thanh niên, chỗ làm của cậu đây, từ giờ cậu sẽ trông coi cửa hàng tiện lợi bên cạnh, những điều cần lưu ý đã ghi hết trên tờ giấy dán tường kia rồi, chịu khó mà đọc."
Ánh mắt người thanh niên hướng về phía tờ giấy trên tường một lúc rồi chậm rãi rời đi.
"Còn đây là chìa khóa phòng, khi nào đi đâu nhớ khóa lại cẩn thận, kẻo mất đồ thì lại trách tôi không nhắc cậu trước."
Mất đồ à... Anh còn thứ gì đáng giá để mất đây. Chàng trai nhàn nhạt quan sát phòng bảo vệ, từ chối lên tiếng:
"Vậy là bàn giao xong công việc, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ thay tôi làm ở đây, nhớ trông coi giữ gìn nơi này cẩn thận nhé. Này, cậu thanh niên? Cậu thanh niên, cậu nghe thấy tôi nói chứ?"
"Vâng."
Chàng trai từ tốn bật ra một câu, rồi lại quay về với vẻ trầm mặc vốn có. Nếu không phải đã biết cậu ta còn khá trẻ, hẳn ông đã nghĩ rằng mình vừa nói chuyện với một người đàn ông già dặn, trưởng thành. Giọng nói trầm thấp như vậy thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
"Trời ạ, thanh niên trai tráng mà nói năng lầm bà lầm bầm, người già như tôi nghe không nổi đâu." - Ông ta liếc mắt nhìn chàng trai từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi - "Trẻ như vậy mà lại bày đặt ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc thì che kín mắt. Nếu không phải người bạn tử tế của cậu nài nỉ nhờ tôi thì tôi cũng không dám nhận một kẻ trông không khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ như cậu đây đâu."
Côn đồ...đầu đường xó chợ... Ha. Quả thật, thứ cặn bã như anh không xứng đáng được người ta chú ý đến. Đôi bàn tay chàng trai run nhẹ, đồng tử không ngừng nhìn xung quanh đầy vô định, những kí ức tồi tệ trong quá khứ không hẹn mà đột ngột kéo về.
"Nói chuyện với cậu cũng phí lời, thôi tôi đi trước, chú ý làm việc chăm chỉ vào nhé, đừng phụ lòng người đã giúp đỡ cậu."
Dứt lời, ông chú già bỏ đi. Chàng trai đứng lặng một hồi lâu, rồi từ từ rút điện thoại ra, chiếc tai nghe vẫn lủng lẳng cắm ở trên, bên trong vang lên tiếng nói rời rạc không rõ của nam hay nữ. Anh dùng sức tháo tai nghe, vo viên lại rồi nhét vào trong túi áo. Thở dài một hơi, chàng trai lẳng lặng bước vào phòng bảo vệ.
Nếu quan sát từ đằng sau, rất dễ nhận ra dáng người của anh đặc biệt cao lớn, làn da ngăm đen. Để ý kỹ còn thấy phần vai và cánh tay của anh rắn rỏi hơn người bình thường rất nhiều.
Sau lưng anh, nắng vàng rạo rực đến lạ kỳ, mây trong veo, bầu trời xanh ngắt tưởng như đang phản chiếu vạn vật dưới mặt đất. Những khóm hoa cúc dại mọc ven đường được nắng nhuộm vàng hoe, lay nhẹ trước cơn gió xôn xao. Màu xanh trong trẻo điểm thêm chút trắng dịu nhẹ, yên bình và thơ mộng. Nắng mùa hạ, một cái nắng trong sáng như thời thanh xuân.
Chẳng ai biết rằng, đằng sau cái nắng giòn tan ấy có thể là một cơn mưa rào. Và cũng chẳng ai kịp nhận ra, tình yêu đang đến rất gần, âm thầm và lặng lẽ, chạm đến trái tim của những linh hồn cô độc...
Vừa vào đến bên trong, chàng trai ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, hai mí mắt từ từ nhắm lại...
...
"Tha cho tôi, đừng đánh nữa, tôi xin anh... LÀM ƠNNNN..."
"Ring ring ring...".
Một hồi chuông điện thoại làm anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Anh ngồi thẫn thờ, dường như vẫn chưa tài nào thoát ra khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Hồi lâu, anh mời lấy lại được bình tĩnh
Chàng trai chán nản thở hắt ra một hơi, thò bàn tay vào trong túi áo, rút điện thoại ra. Vừa đặt lên tai, một giọng nói oang oang vang đã cất lên:
"An Chính, công việc mới thế nào, ổn chứ? Tôi biết là ổn mà, anh đây cất công tìm khắp 7, 8 con phố mới kiếm cho cậu chỗ làm ngon như thế đấy, liệu hồn mà nghĩ cách cảm ơn anh đây đi."
"Cảm ơn."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi đột ngột hét toáng lên:
"Thằng vô ơn, mày cảm ơn thế à, có ai cảm ơn mà thốt ra được đúng hai từ như mày không."
"Cảm ơn mày."
Lại một hồi im lặng. 1 giây... 2 giây... 3 giây...
"Cừ An Chính, ông đếch cần lời cảm ơn nhạt nhẽo của mày, khôn hồn thì khi nào có lương nhớ phải khao ông mày một bữa. Nghe hiểu không?"
Cừ An Chính mỉm cười. Người con trai này khi cười lên bỗng toát ra vẻ dịu dàng lạ thường. Đằng sau mái tóc luề xuề che kín mắt là một khuôn mặt đầy nam tính, góc cạnh, sống mũi cao dọc dừa đậm chất tài tử Hong Kong.
Khi không cười, xung quanh anh dường như luôn tỏa ra khí chất u ám, có chút bi thương nhàn nhạt. Nhưng khi vừa nở nụ cười, người ta sẽ thấy khuôn mặt của anh bừng sáng, ý cười như tràn vào trong mắt, thật sự cuốn hút đến mê người.
"Hiểu rồi."
Dứt lời, An Chính cúp điện thoại, tránh phải nghe mấy tiếng chửi rủa léo nhéo của thằng bạn. Không gian trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có, An Chính nhẹ nhàng ngả lưng ra sau, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng lần này, anh không dám ngủ nữa. Anh sợ giấc mơ ấy sẽ lại đeo bám anh. An Chính không kìm lòng được mà thở dài một hơi. Ngoài phố, không khí tan tầm dường như rất nhộn nhịp. An Chính tập trung lắng tai nghe.
Có tiếng trẻ con cười đùa háo hức, tiếng xe tải chở hàng làm rung cả mặt đất, đâu đó còn nghe thấy giọng nói của một người con gái... một giọng nói trong trẻo và truyền cảm... thực sự rất giống với giọng của cô gái trên đài phát thanh mà anh hay nghe.
Anh rất thích giọng nói của cô, chất giọng như có ma lực diệu kỳ chạm đến trái tim của anh, từng chút, từng chút xoa dịu cơn đau âm ỉ bên trong. Giọng nói ấy... như thế nào nhỉ? Có phải là...
"Chú, cháu mang quà đến cho chú đây.
An Chính giật mình mở mắt, nhìn sang bên cạnh, một người con gái xa lạ không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh anh."
Cừ An Chính
Cẩm Giai Nghi
Mạc Liên Chi
Hứa Kim Bắc
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..."
"Vậy là bài hát Mưa sao băng vừa rồi đã khép lại chương trình 'Lắng nghe thanh âm cuộc sống', cảm ơn các bạn thính giả đã dành thời gian đồng hành cùng chương trình, hẹn gặp lại các bạn vào buổi chiều mai."
Ánh đèn phụt tắt, vậy là công việc ngày hôm nay cũng xong. Bàn tay thon dài mò mẫm sờ đến chiếc gậy đặt bên cạnh rồi từ từ đứng lên.
Cô nhẹ nhàng dịch người, đẩy lùi chiếc ghế xoay rồi chầm chậm tiến về phía cửa sổ. Ánh nắng chiều tà rực rỡ hắt lên khuôn mặt người con gái, một vẻ đẹp đài các, dịu dàng cùng đôi mắt nâu thuần khiết tựa như muôn vàn hạt sương sớm long lanh.
"Giai Nghi, bây giờ mới thu thanh xong ư?"
Cô gái giật mình quay người lại, từ tốn gật đầu, trên môi thấp thoáng một nụ cười rất nhẹ:
"Muốn mang cho em lọ mật ong, bà ngoại chị gửi từ quê lên đấy, dặn đi dặn lại là phải đưa tận tay cho Giai Nghi."
"Cảm ơn chị nhiều, cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe của bà nhé - Giai Nghi hua hua bàn tay vào không trung, cho đến khi chạm vào lọ mật ong, cô mới chậm rãi thu tay lại."
"Ừm. Mà dạo này, mắt của em có thấy khá hơn chút nào không? Có thời gian thì nhớ đi khám thường xuyên, biết đâu vẫn còn có cơ hội."
Nụ cười của Giai Nghi cứng lại, cô chầm chậm đưa tay chạm lên đôi mắt của mình. Không một tia sáng. Sau vụ tai nạn năm đó, cô đã mất đi thị lực của mình.
Đôi mắt nâu trầm lặng lẽ nhìn vào khoảng không, dường như đang nhớ về một kí ức rất lâu về trước.
"Giai Nghi? Giai Nghi!"
"Dạ? À em xin lỗi, cảm ơn lọ mật ong của chị nhé, em sẽ dùng cẩn thận, em về trước đây, hẹn gặp chị vào ngày mai.
Dứt lời, Giai Nghi vội vã rời đi, chỉ để lại vạt váy trắng thấp thoáng sau cánh cửa kính."
...
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..."
"Vậy là bài hát Mưa sao băng vừa rồi đã khép lại chương trình Lắng nghe thanh âm cuộc sống, cảm ơn các bạn thính giả đã dành thời gian đồng hành cùng chương trình, hẹn gặp lại các bạn vào buổi chiều mai..."
"Nghe gì mà chăm chú vậy? Mau lại đây để tôi chỉ cậu chỗ làm."
Ông chú già giật mạnh cái tai nghe khỏi tai cậu thanh niên, mặt mày cau có sẵng giọng:
"Còn đứng đó làm gì, nhanh nhanh cái chân lên."
Nói rồi, ông ta chạy lịch bịch vào trong phòng bảo vệ. Người thanh niên đứng lặng một hồi, rồi chầm chậm cất bước đi theo ông ta.
"Trời ạ, chiều rồi mà sao còn nóng thế này, trời mà mưa thì có phải là đỡ khổ rồi không. Này cậu thanh niên, chỗ làm của cậu đây, từ giờ cậu sẽ trông coi cửa hàng tiện lợi bên cạnh, những điều cần lưu ý đã ghi hết trên tờ giấy dán tường kia rồi, chịu khó mà đọc."
Ánh mắt người thanh niên hướng về phía tờ giấy trên tường một lúc rồi chậm rãi rời đi.
"Còn đây là chìa khóa phòng, khi nào đi đâu nhớ khóa lại cẩn thận, kẻo mất đồ thì lại trách tôi không nhắc cậu trước."
Mất đồ à... Anh còn thứ gì đáng giá để mất đây. Chàng trai nhàn nhạt quan sát phòng bảo vệ, từ chối lên tiếng:
"Vậy là bàn giao xong công việc, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ thay tôi làm ở đây, nhớ trông coi giữ gìn nơi này cẩn thận nhé. Này, cậu thanh niên? Cậu thanh niên, cậu nghe thấy tôi nói chứ?"
"Vâng."
Chàng trai từ tốn bật ra một câu, rồi lại quay về với vẻ trầm mặc vốn có. Nếu không phải đã biết cậu ta còn khá trẻ, hẳn ông đã nghĩ rằng mình vừa nói chuyện với một người đàn ông già dặn, trưởng thành. Giọng nói trầm thấp như vậy thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
"Trời ạ, thanh niên trai tráng mà nói năng lầm bà lầm bầm, người già như tôi nghe không nổi đâu." - Ông ta liếc mắt nhìn chàng trai từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi - "Trẻ như vậy mà lại bày đặt ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc thì che kín mắt. Nếu không phải người bạn tử tế của cậu nài nỉ nhờ tôi thì tôi cũng không dám nhận một kẻ trông không khác gì đám côn đồ đầu đường xó chợ như cậu đây đâu."
Côn đồ...đầu đường xó chợ... Ha. Quả thật, thứ cặn bã như anh không xứng đáng được người ta chú ý đến. Đôi bàn tay chàng trai run nhẹ, đồng tử không ngừng nhìn xung quanh đầy vô định, những kí ức tồi tệ trong quá khứ không hẹn mà đột ngột kéo về.
"Nói chuyện với cậu cũng phí lời, thôi tôi đi trước, chú ý làm việc chăm chỉ vào nhé, đừng phụ lòng người đã giúp đỡ cậu."
Dứt lời, ông chú già bỏ đi. Chàng trai đứng lặng một hồi lâu, rồi từ từ rút điện thoại ra, chiếc tai nghe vẫn lủng lẳng cắm ở trên, bên trong vang lên tiếng nói rời rạc không rõ của nam hay nữ. Anh dùng sức tháo tai nghe, vo viên lại rồi nhét vào trong túi áo. Thở dài một hơi, chàng trai lẳng lặng bước vào phòng bảo vệ.
Nếu quan sát từ đằng sau, rất dễ nhận ra dáng người của anh đặc biệt cao lớn, làn da ngăm đen. Để ý kỹ còn thấy phần vai và cánh tay của anh rắn rỏi hơn người bình thường rất nhiều.
Sau lưng anh, nắng vàng rạo rực đến lạ kỳ, mây trong veo, bầu trời xanh ngắt tưởng như đang phản chiếu vạn vật dưới mặt đất. Những khóm hoa cúc dại mọc ven đường được nắng nhuộm vàng hoe, lay nhẹ trước cơn gió xôn xao. Màu xanh trong trẻo điểm thêm chút trắng dịu nhẹ, yên bình và thơ mộng. Nắng mùa hạ, một cái nắng trong sáng như thời thanh xuân.
Chẳng ai biết rằng, đằng sau cái nắng giòn tan ấy có thể là một cơn mưa rào. Và cũng chẳng ai kịp nhận ra, tình yêu đang đến rất gần, âm thầm và lặng lẽ, chạm đến trái tim của những linh hồn cô độc...
Vừa vào đến bên trong, chàng trai ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, hai mí mắt từ từ nhắm lại...
...
"Tha cho tôi, đừng đánh nữa, tôi xin anh... LÀM ƠNNNN..."
"Ring ring ring...".
Một hồi chuông điện thoại làm anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Anh ngồi thẫn thờ, dường như vẫn chưa tài nào thoát ra khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Hồi lâu, anh mời lấy lại được bình tĩnh
Chàng trai chán nản thở hắt ra một hơi, thò bàn tay vào trong túi áo, rút điện thoại ra. Vừa đặt lên tai, một giọng nói oang oang vang đã cất lên:
"An Chính, công việc mới thế nào, ổn chứ? Tôi biết là ổn mà, anh đây cất công tìm khắp 7, 8 con phố mới kiếm cho cậu chỗ làm ngon như thế đấy, liệu hồn mà nghĩ cách cảm ơn anh đây đi."
"Cảm ơn."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi đột ngột hét toáng lên:
"Thằng vô ơn, mày cảm ơn thế à, có ai cảm ơn mà thốt ra được đúng hai từ như mày không."
"Cảm ơn mày."
Lại một hồi im lặng. 1 giây... 2 giây... 3 giây...
"Cừ An Chính, ông đếch cần lời cảm ơn nhạt nhẽo của mày, khôn hồn thì khi nào có lương nhớ phải khao ông mày một bữa. Nghe hiểu không?"
Cừ An Chính mỉm cười. Người con trai này khi cười lên bỗng toát ra vẻ dịu dàng lạ thường. Đằng sau mái tóc luề xuề che kín mắt là một khuôn mặt đầy nam tính, góc cạnh, sống mũi cao dọc dừa đậm chất tài tử Hong Kong.
Khi không cười, xung quanh anh dường như luôn tỏa ra khí chất u ám, có chút bi thương nhàn nhạt. Nhưng khi vừa nở nụ cười, người ta sẽ thấy khuôn mặt của anh bừng sáng, ý cười như tràn vào trong mắt, thật sự cuốn hút đến mê người.
"Hiểu rồi."
Dứt lời, An Chính cúp điện thoại, tránh phải nghe mấy tiếng chửi rủa léo nhéo của thằng bạn. Không gian trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có, An Chính nhẹ nhàng ngả lưng ra sau, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng lần này, anh không dám ngủ nữa. Anh sợ giấc mơ ấy sẽ lại đeo bám anh. An Chính không kìm lòng được mà thở dài một hơi. Ngoài phố, không khí tan tầm dường như rất nhộn nhịp. An Chính tập trung lắng tai nghe.
Có tiếng trẻ con cười đùa háo hức, tiếng xe tải chở hàng làm rung cả mặt đất, đâu đó còn nghe thấy giọng nói của một người con gái... một giọng nói trong trẻo và truyền cảm... thực sự rất giống với giọng của cô gái trên đài phát thanh mà anh hay nghe.
Anh rất thích giọng nói của cô, chất giọng như có ma lực diệu kỳ chạm đến trái tim của anh, từng chút, từng chút xoa dịu cơn đau âm ỉ bên trong. Giọng nói ấy... như thế nào nhỉ? Có phải là...
"Chú, cháu mang quà đến cho chú đây.
An Chính giật mình mở mắt, nhìn sang bên cạnh, một người con gái xa lạ không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh anh."
Cừ An Chính
Cẩm Giai Nghi
Mạc Liên Chi
Hứa Kim Bắc