Chương 25: Quá khứ phơi bày
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi.
Giai Nghi mơ màng tỉnh dậy, vươn tay tắt chuông đồng hồ ở đầu giường. Đôi mắt tèm nhem chầm chậm hé mở. Cô uể oải dụi mắt, vươn vai kéo giãn tay chân. Cơ thể theo quán tính lật úp sang một bên. Từ miệng nữ nhân bật ra tiếng ưm khe khẽ. Cứng quá... Cái gì vậy? Giai Nghi ngơ ngơ ngẩn ngẩn sờ xoạng. 1 nấc... 2 nấc... 4,5,6 nấc... Gì đây? Đôi lông mày nhíu chặt hình như chưa tỉnh táo lắm, phải mất mấy giây, Giai Nghi mới hoàn hồn bật dậy.
- Ai vậy?
Bàn tay thon dài nhanh chóng kéo chăn lên người, cơ thể thoát một cái đã lùi về góc giường.
- Em nghĩ có thể là ai?
An Chính nhịn cười theo dõi phản ứng của cô gái nhỏ. Từ lúc cô tỉnh dậy, anh sớm đã phát hiện ra. Nhưng nghĩ đến muốn trêu chọc cô một chút liền để mặc cô lăn về phía mình.
- An Chính? Anh về rồi? Từ bao giờ mà em không biết gì hết? - Nhận ra giọng nói của người đàn ông, Giai Nghi thở phào một hơi. Cơ thể căng cứng trong phút chốc thả lỏng.
- Sáng sớm hôm nay.
Về từ sớm, vậy thì anh ấy nằm cạnh mình bao lâu rồi. Giai Nghi ngại ngùng không dám nghĩ tiếp.
- Đợi một chút, để em đi chuẩn bị đồ ăn sáng. - Giai Nghi thò một chân xuống đất, toan rời đi.
Bất chợt, cổ chân bị một lực kéo trở lại trên giường, cả cơ thể nằm gọn trong vòng ôm của người đàn ông.
- Nhớ tôi không?
Hơi thở cường ngạnh của người đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm lấy tâm trí cô. Giai Nghi cúi thấp đầu, dựa sát vào cơ ngực rắn chắc của anh, miệng mím chặt không biết phải trả lời ra sao.
Từ sau chuyến đi này, An Chính trở nên đặc biệt mạnh bạo. Trong tình yêu người ta hay nói xa nhau để thương nhau nhiều hơn và dường như điều này đúng với hai người họ. Chỉ vài ngày thiếu vắng hình bóng cô xung quanh, anh cảm nhận rất rõ sự hiện hữu của cô trong tâm trí anh. Từng giây từng phút anh đều thắc mắc cô đang làm gì, đang đi đâu, liệu cô có đang nhớ anh không. An Chính tự nhận bản thân là người có khả năng tự chủ rất tốt, chỉ là cô gái nhỏ hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của anh, không biết từ bao đã lẳng lặng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh. Ánh mắt An Chính nhìn cô đầy nhu tình, bàn tay chầm chậm nâng gương mặt đang trốn trong ngực anh ra. Một nụ hôn khẽ khàng đặt lên trán cô.
- Tôi mua đồ ăn sáng về rồi, em thay đồ đi rồi mình cùng ăn.
- Đồ ăn tự nấu vẫn tốt hơn một chút. - Giai Nghi khẽ lẩm bẩm.
- Ừm, mai cho em nấu. - An Chính cười khẽ hôn lên tóc cô, tranh thủ hít một hơi thật sâu.
Hai người ôm nhau thật lâu, tham lam cảm nhận hơi ấm của đối phương. Khi xa nhau họ mới hiểu, thứ duy nhất gắn kết hai người chỉ là một chiếc màn hình điện thoại, niềm vui nỗi buồn đều nằm trong tiếng chuông báo tin nhắn. Yêu xa nhưng ai cũng muốn cảm nhận đối phương trong từng giây phút, đó là từng cuộc gọi ngắn ngủi nhắc người kia phải đi ngủ sớm hay kể đi kể lại vài câu chuyện bâng quơ không đầu không đuôi. Họ học cách yêu người kia từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Lúc ấy, khoảng cách không phải là vấn đề, tình yêu đã mang họ đến gần nhau hơn.
Giai Nghi hăm hở ngồi vào bàn làm việc. Mấy ngày qua cô như người mất hồn, làm cái gì cũng dở dang, mãi đến hôm nay tinh thần mới phấn chấn ngồi vào phòng thu thanh.
- Người yêu về rồi hay sao mà nhìn vui vẻ thế? - Trường phòng Trần vừa chỉnh âm thanh, vừa trêu chọc cô một câu.
Cô khẽ gật đầu, nụ cười trên môi cũng thêm phần rạng rỡ. Không ai để ý bóng dáng gã đàn ông đứng ở ngoài cửa phòng, vẻ mặt xám xịt bỏ đi, không quên để lại cho người con gái trong phòng một ánh mắt đầy ẩn ý.
An Chính sau khi đưa cô đến chỗ làm thì cũng lập tức quay lại phòng tập. Từ khi còn nằm trong viện, Giai Nghi đã kể cho anh về việc bất hòa giữa cô và người sếp cùng công ty. Dù cô giấu giếm không muốn nói thẳng ra nhưng bản thân An Chính thừa hiểu những gã đàn ông như vậy tiếp cận cô có mục đích gì. Nếu không phải cô gái của anh ngại phiền phức, anh cũng không có ý định để yên cho lão già kia. Sau lần đó, hầu như sáng nào anh cũng đều đưa cô đến công ty, buổi chiều nếu kịp thì sẽ qua đón cô cùng nhau đi về, ít nhất như thế cũng khiến anh an tâm phần nào.
Vừa đến phòng tập, An Chính đã nhìn thấy Kim Bắc đứng đợi ở trước cửa. Vẻ mặt anh ta trông vô cùng nặng nề. Vừa nhìn thấy An Chính, anh ta liền dè dặt tiến lại hỏi:
- Tin tức sáng nay, có xem qua chưa?
An Chính lắc đầu, vòng qua người anh ta tiến thẳng vào trong phòng tập. Kim Bắc lặng lẽ đi theo, đợi An Chính ngồi xuống ghế, anh ta mới lôi tờ báo ra. Trên trang nhất nổi bật dòng chữ "Quá khứ huy hoàng đến khi lụi tàn của tay đấm mới nổi Cừ An Chính". Anh lẳng lặng đọc dòng chữ trên tờ báo, sắc mặt không tỏ vẻ gì đặt biệt, nhưng những đường gân trên thái dương đã hằn lên rõ rệt.
- Không biết bằng một cách nào đó, bọn chó săn (*) ấy lại tìm được ảnh chụp của mày ở sàn đấu ngầm. Chúng nó còn tra ra được danh tính người đàn ông ngày hôm đó, và cả... vợ con anh ta nữa.
Kim Bắc cẩn thận lên tiếng. Anh ta ý thức rất rõ việc này là cái gai ghim trong lòng An Chính bấy lâu nay. Cư nhiên lại bị người ta lôi ra trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy quả thực có chút không chịu nổi.
An Chính hơi cúi đầu, ánh mắt nhẫn nhịn đến cực điểm.
- Hôm nay nghỉ một buổi đi.
An Chính vứt lại một câu rồi xách ba lô rời đi. Bóng lưng người đàn ông từ phía sau phảng phất nét cô quạnh, ẩn chứa nỗi bi thương nhàn nhạt.
...
Lòng đường tấp nập người qua lại. Không một ai chú ý đến người đàn ông cao lớn đang bước nhanh trên vỉa hè. Mũ áo anh ta che kín mắt, mái tóc lòa xòa vẫn như cũ rủ xuống trước mặt. Gần nửa tiếng sau, anh ta rẽ vào một con hẻm nhỏ. Dù trời còn đang sáng nhưng bên trong con ngõ này vẫn mang một bầu không khí u ám, ẩm thẩm vô cùng khó chịu. Mùi nước cống cùng một vài thứ mùi tanh tưởi phảng phất trong không khí khiến người ta buồn nôn. Nơi đây giống như một thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, một khu dân cư nghèo túng và bẩn thỉu đến nỗi người ta không thể phân biệt nổi đây có phải là nơi ở cho con người hay không.
Bước chân dẫm lên những úng nước đen ngòm, rất nhanh dừng lại trước một căn nhà xập xệ. Mà cũng không thể gọi đây là căn nhà được bởi nó trông không khác gì một túp lều rách được chắp vá bởi một cái mái nhựa với vài tấm vải bạt nhăn nhúm quây xung quanh. An Chính gõ cửa, thấy người bên trong không có phản ứng gì anh liền trực tiếp kéo thanh gỗ chắn rồi đi vào. Không gian ở đây chật hẹp và tù túng đến mức anh phải cúi thấp cơ thể mới chui vào được.
Bên trong chỉ vỏn vẹn có một cái phản bằng tre và một vài dụng cụ nấu ăn bị vứt vương vãi dưới đất. Ở góc phòng, một người phụ nữ già an tĩnh ngồi trên chiếc ghế dựa cũ kĩ, mặt hướng ra ngoài ô vuông nhỏ bằng lòng bàn tay, đón lấy thứ ánh sáng ấm áp ít ỏi chiếu vào bên trong. Bà ấy nhắm nghiền mắt, hình như đang ngủ rất say.
An Chính tiến lại gần, khẽ cầm cái chăn mỏng dưới đất đắp lên người của bà. Người phụ nữ già chầm chậm hé mắt nhìn về phía vào An Chính, trong con ngươi mờ đục bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh.
- A Lôi, con về rồi đấy à?
Giai Nghi mơ màng tỉnh dậy, vươn tay tắt chuông đồng hồ ở đầu giường. Đôi mắt tèm nhem chầm chậm hé mở. Cô uể oải dụi mắt, vươn vai kéo giãn tay chân. Cơ thể theo quán tính lật úp sang một bên. Từ miệng nữ nhân bật ra tiếng ưm khe khẽ. Cứng quá... Cái gì vậy? Giai Nghi ngơ ngơ ngẩn ngẩn sờ xoạng. 1 nấc... 2 nấc... 4,5,6 nấc... Gì đây? Đôi lông mày nhíu chặt hình như chưa tỉnh táo lắm, phải mất mấy giây, Giai Nghi mới hoàn hồn bật dậy.
- Ai vậy?
Bàn tay thon dài nhanh chóng kéo chăn lên người, cơ thể thoát một cái đã lùi về góc giường.
- Em nghĩ có thể là ai?
An Chính nhịn cười theo dõi phản ứng của cô gái nhỏ. Từ lúc cô tỉnh dậy, anh sớm đã phát hiện ra. Nhưng nghĩ đến muốn trêu chọc cô một chút liền để mặc cô lăn về phía mình.
- An Chính? Anh về rồi? Từ bao giờ mà em không biết gì hết? - Nhận ra giọng nói của người đàn ông, Giai Nghi thở phào một hơi. Cơ thể căng cứng trong phút chốc thả lỏng.
- Sáng sớm hôm nay.
Về từ sớm, vậy thì anh ấy nằm cạnh mình bao lâu rồi. Giai Nghi ngại ngùng không dám nghĩ tiếp.
- Đợi một chút, để em đi chuẩn bị đồ ăn sáng. - Giai Nghi thò một chân xuống đất, toan rời đi.
Bất chợt, cổ chân bị một lực kéo trở lại trên giường, cả cơ thể nằm gọn trong vòng ôm của người đàn ông.
- Nhớ tôi không?
Hơi thở cường ngạnh của người đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm lấy tâm trí cô. Giai Nghi cúi thấp đầu, dựa sát vào cơ ngực rắn chắc của anh, miệng mím chặt không biết phải trả lời ra sao.
Từ sau chuyến đi này, An Chính trở nên đặc biệt mạnh bạo. Trong tình yêu người ta hay nói xa nhau để thương nhau nhiều hơn và dường như điều này đúng với hai người họ. Chỉ vài ngày thiếu vắng hình bóng cô xung quanh, anh cảm nhận rất rõ sự hiện hữu của cô trong tâm trí anh. Từng giây từng phút anh đều thắc mắc cô đang làm gì, đang đi đâu, liệu cô có đang nhớ anh không. An Chính tự nhận bản thân là người có khả năng tự chủ rất tốt, chỉ là cô gái nhỏ hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của anh, không biết từ bao đã lẳng lặng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh. Ánh mắt An Chính nhìn cô đầy nhu tình, bàn tay chầm chậm nâng gương mặt đang trốn trong ngực anh ra. Một nụ hôn khẽ khàng đặt lên trán cô.
- Tôi mua đồ ăn sáng về rồi, em thay đồ đi rồi mình cùng ăn.
- Đồ ăn tự nấu vẫn tốt hơn một chút. - Giai Nghi khẽ lẩm bẩm.
- Ừm, mai cho em nấu. - An Chính cười khẽ hôn lên tóc cô, tranh thủ hít một hơi thật sâu.
Hai người ôm nhau thật lâu, tham lam cảm nhận hơi ấm của đối phương. Khi xa nhau họ mới hiểu, thứ duy nhất gắn kết hai người chỉ là một chiếc màn hình điện thoại, niềm vui nỗi buồn đều nằm trong tiếng chuông báo tin nhắn. Yêu xa nhưng ai cũng muốn cảm nhận đối phương trong từng giây phút, đó là từng cuộc gọi ngắn ngủi nhắc người kia phải đi ngủ sớm hay kể đi kể lại vài câu chuyện bâng quơ không đầu không đuôi. Họ học cách yêu người kia từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Lúc ấy, khoảng cách không phải là vấn đề, tình yêu đã mang họ đến gần nhau hơn.
Giai Nghi hăm hở ngồi vào bàn làm việc. Mấy ngày qua cô như người mất hồn, làm cái gì cũng dở dang, mãi đến hôm nay tinh thần mới phấn chấn ngồi vào phòng thu thanh.
- Người yêu về rồi hay sao mà nhìn vui vẻ thế? - Trường phòng Trần vừa chỉnh âm thanh, vừa trêu chọc cô một câu.
Cô khẽ gật đầu, nụ cười trên môi cũng thêm phần rạng rỡ. Không ai để ý bóng dáng gã đàn ông đứng ở ngoài cửa phòng, vẻ mặt xám xịt bỏ đi, không quên để lại cho người con gái trong phòng một ánh mắt đầy ẩn ý.
An Chính sau khi đưa cô đến chỗ làm thì cũng lập tức quay lại phòng tập. Từ khi còn nằm trong viện, Giai Nghi đã kể cho anh về việc bất hòa giữa cô và người sếp cùng công ty. Dù cô giấu giếm không muốn nói thẳng ra nhưng bản thân An Chính thừa hiểu những gã đàn ông như vậy tiếp cận cô có mục đích gì. Nếu không phải cô gái của anh ngại phiền phức, anh cũng không có ý định để yên cho lão già kia. Sau lần đó, hầu như sáng nào anh cũng đều đưa cô đến công ty, buổi chiều nếu kịp thì sẽ qua đón cô cùng nhau đi về, ít nhất như thế cũng khiến anh an tâm phần nào.
Vừa đến phòng tập, An Chính đã nhìn thấy Kim Bắc đứng đợi ở trước cửa. Vẻ mặt anh ta trông vô cùng nặng nề. Vừa nhìn thấy An Chính, anh ta liền dè dặt tiến lại hỏi:
- Tin tức sáng nay, có xem qua chưa?
An Chính lắc đầu, vòng qua người anh ta tiến thẳng vào trong phòng tập. Kim Bắc lặng lẽ đi theo, đợi An Chính ngồi xuống ghế, anh ta mới lôi tờ báo ra. Trên trang nhất nổi bật dòng chữ "Quá khứ huy hoàng đến khi lụi tàn của tay đấm mới nổi Cừ An Chính". Anh lẳng lặng đọc dòng chữ trên tờ báo, sắc mặt không tỏ vẻ gì đặt biệt, nhưng những đường gân trên thái dương đã hằn lên rõ rệt.
- Không biết bằng một cách nào đó, bọn chó săn (*) ấy lại tìm được ảnh chụp của mày ở sàn đấu ngầm. Chúng nó còn tra ra được danh tính người đàn ông ngày hôm đó, và cả... vợ con anh ta nữa.
Kim Bắc cẩn thận lên tiếng. Anh ta ý thức rất rõ việc này là cái gai ghim trong lòng An Chính bấy lâu nay. Cư nhiên lại bị người ta lôi ra trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy quả thực có chút không chịu nổi.
An Chính hơi cúi đầu, ánh mắt nhẫn nhịn đến cực điểm.
- Hôm nay nghỉ một buổi đi.
An Chính vứt lại một câu rồi xách ba lô rời đi. Bóng lưng người đàn ông từ phía sau phảng phất nét cô quạnh, ẩn chứa nỗi bi thương nhàn nhạt.
...
Lòng đường tấp nập người qua lại. Không một ai chú ý đến người đàn ông cao lớn đang bước nhanh trên vỉa hè. Mũ áo anh ta che kín mắt, mái tóc lòa xòa vẫn như cũ rủ xuống trước mặt. Gần nửa tiếng sau, anh ta rẽ vào một con hẻm nhỏ. Dù trời còn đang sáng nhưng bên trong con ngõ này vẫn mang một bầu không khí u ám, ẩm thẩm vô cùng khó chịu. Mùi nước cống cùng một vài thứ mùi tanh tưởi phảng phất trong không khí khiến người ta buồn nôn. Nơi đây giống như một thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, một khu dân cư nghèo túng và bẩn thỉu đến nỗi người ta không thể phân biệt nổi đây có phải là nơi ở cho con người hay không.
Bước chân dẫm lên những úng nước đen ngòm, rất nhanh dừng lại trước một căn nhà xập xệ. Mà cũng không thể gọi đây là căn nhà được bởi nó trông không khác gì một túp lều rách được chắp vá bởi một cái mái nhựa với vài tấm vải bạt nhăn nhúm quây xung quanh. An Chính gõ cửa, thấy người bên trong không có phản ứng gì anh liền trực tiếp kéo thanh gỗ chắn rồi đi vào. Không gian ở đây chật hẹp và tù túng đến mức anh phải cúi thấp cơ thể mới chui vào được.
Bên trong chỉ vỏn vẹn có một cái phản bằng tre và một vài dụng cụ nấu ăn bị vứt vương vãi dưới đất. Ở góc phòng, một người phụ nữ già an tĩnh ngồi trên chiếc ghế dựa cũ kĩ, mặt hướng ra ngoài ô vuông nhỏ bằng lòng bàn tay, đón lấy thứ ánh sáng ấm áp ít ỏi chiếu vào bên trong. Bà ấy nhắm nghiền mắt, hình như đang ngủ rất say.
An Chính tiến lại gần, khẽ cầm cái chăn mỏng dưới đất đắp lên người của bà. Người phụ nữ già chầm chậm hé mắt nhìn về phía vào An Chính, trong con ngươi mờ đục bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh.
- A Lôi, con về rồi đấy à?