Chương 33: Bi kịch
Cánh cửa bật mở. Giai Nghi cũng giật bắn mình, hốt hoảng đánh rơi cả chùm chìa khóa xuống đất.
- Sếp, sao sếp lại ở đây giờ này ạ?
Giai Nghi cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, cả người cúi thấp lần sờ chìa khóa dưới mặt đất. Gã sếp của cô đang đứng ngay cạnh cửa ra vào, khuôn mặt vô cảm ẩn hiện trong bóng tối. Ông ta làm ra vẻ như không nghe thấy lời của cô, ngang nhiên kéo cửa bước vào trong nhà, đến giầy cũng lười không thèm cởi. Vừa nhặt chùm chìa khóa lên, Giai Nghi liền vội vàng đi theo vào trong, vẻ mặt hoang mang không thốt nên lời.
- Sếp Minh, có chuyện gì quan trọng thì chúng ta ra quán cà phê nói chuyện được không, trong nhà tôi có chút bừa bộn, không tiện để tiếp đón khách.
- Có gì mà không tiện, tôi thấy nhà cửa sạch sẽ lắm mà.
Vừa nói, ông ta vừa bật đèn chiếu sáng cả ngôi nhà, tự tiện đi thăm thú xung quanh. Giai Nghi cảm thấy tình hình không ổn, nhưng cũng không có gan đuổi người này đi. Dù sao, chiều nay cô cũng vừa phải hạ mình xin lỗi người ta, nếu bây giờ lại đắc tội nữa thì thực sự không còn đường mà làm việc nữa rồi.
- Sếp, có chuyện gì quan trọng đến vậy sao, để ngày mai chúng ta bàn bạc cũng được mà.
Giai Nghi cố gắng lựa lời đuổi khéo lão già này đi, trong lòng liên tục cảm thấy thấp thỏm không yên. Trời cũng đã tối, một thân một mình cô ở đây với ông ta quả thực có chút đáng sợ.
- Tôi đã cất công đến đây thì cũng không thể về tay không được.
Cả cơ thể béo tròn ngồi phịch xuống ghế sô pha. Cái ghế như lõm xuống một mảng, phát ra tiếng kẽo kẹt nhức tai trước sức nặng kinh người từ gã đàn ông. Biết rằng ông ta đến đây là có ý đồ, nhưng Giai Nghi cũng không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn. Khóe miệng cô vẫn giữ như cũ nở một nụ cười cứng đờ, bản thân cố gắng loay hoay làm việc gì đó để tránh phải tiếp xúc trực tiếp và ông ta.
- Có cà phê và trà thảo dược, sếp muốn dùng gì ạ?
- Không cần, tôi uống nước lọc ở đây rồi. – Lời vừa dứt, Sếp Minh liền cầm bình nước trên bàn tự rót cho mình một cốc – Ngồi xuống đây nào Giai Giai, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Giai Nghi bất đắc dĩ mò mẫm ngồi xuống một góc, cơ thể căng cứng không dám nhúc nhích. Bàn tay âm thầm thò vào trong túi xách bên người, sờ đến cái điện thoại mới yên tâm đôi chút. Tiếc rằng, hành động của cô không thoát khỏi con mắt cáo già của gã đàn ông. Lão ta cười một cách thô thiển, dùng lực túm lấy eo cô kéo sát vào cơ thể ục ịch của mình.
- Lại đây, lại đây. Để cho tôi nhìn em gần hơn một chút.
- Mong ông tự trọng.
Giai Nghi cố tình nói lớn tiếng, cơ thể mạnh mẽ đẩy người đàn ông ra. Trước hành động lỗ mãng của lão, cô thực sợ đến phát run, vội vội vàng vàng rút điện thoại từ trong túi xách ra.
- Thật sự xin lỗi mong sếp về cho, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, không muốn nói chuyện thêm nữa.
Cả người Giai Nghi run lên cầm cập, ngón tay luống cuống bấm số điện thoại. Nhưng không để cô kịp làm gì thêm, lão sếp đã đứng bật dậy túm lấy điện thoại của cô quăng thẳng vào tường. Trước sự hoảng loạn của cô, ông ta hả hê vồ lấy thân hình mảnh mai, thô lỗ hít hà mùi hương nữ tính từ cơ thể của Giai Nghi. Đến lúc này, cô sợ đến phát khóc rồi, tay chân khua khoắng loạn xạ hòng đẩy ông ta ra. Trong lúc chống trả quyết liệt, móng tay của cô vô tình quẹt qua má của gã. Vài giọt máu tươi theo đó chảy dài xuống gò má núng nính mỡ. Lão ta đau đớn giơ tay ôm mặt, tay còn lại trong giây phút thoáng thả lỏng để cô giãy ra được. Ngay khi vừa ngã uỵch xuống nền nhà, Giai Nghi liền hớt hải bò ra thật xa, rút ra từ trong túi xách một cái bút.
Ngay lúc này, lão già ghê tởm lại hùng hục xông đến túm lấy tóc cô, thẳng tay hạ xuống hai cái bạt tai. Hai gò má của người con gái xinh đẹp phút chốc liền trở nên đỏ rực. Giai Nghi sợ hãi cầu xin:
- Làm ơn, đừng làm như thế... làm ơn...
- Giai Giai, em mà ngoan ngoãn một chút thì có phải tôi đã đối xử nhẹ nhàng với em rồi không.
Gã vừa nói vừa túm tóc cô kéo lê trên sàn nhà, để ngoài tai tiếng khóc lóc ấm ức của người con gái yếu đuối. Lão ta vứt cô ra giữa nhà, cả cơ thể to béo ngồi lên trên.
"Bíp bíp... bíp bíp... bíp bíp..."
Trong lúc nguy cấp, Giai Nghi đã kịp mở nắp cái bút trong tay. Tiếng còi báo động từ bên trong vang ra khiến gã sếp hốt hoảng dừng mọi động tác. Nhưng khi nhìn lại cây bút trong tay Giai Nghi ông ta liền tức giận túm lấy cổ tay cô, giật lấy chiếc bút rồi bẻ gãy trong nháy mắt. Cả không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của cô gái cùng tiếng thở hồng hộc của gã đàn ông. Lão ta bây giờ không khác gì một con quái vật đáng ghê tởm, ánh mắt suồng sã nhìn người con gái diễm lệ dưới thân.
Giai Nghi giờ đây giống như một con búp bê rách không còn chút sức lực phản kháng, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương. Nhìn vẻ vô lực co quắp của cô, lão ta càng hưng phấn, bàn tay ngân ngấn mỡ giơ lên rồi hạ xuống gương mặt cô. Một cái... hai cái... liên tục như thế cho đến khi tiếng khóc thảm thiết của cô chỉ còn lại âm thanh rên rỉ đau đớn.
- Con điếm chết tiệt, tao phải cho mày biết cái giá của sự không vâng lời là như thế nào.
Vừa nói, lão ta vừa loay hoay cởi thắt lưng trên quần. Nghe thấy âm thanh kim loại vang lên, trái tim cô đã hoàn toàn rơi xuống hầm băng. Đôi mắt long lanh nay đã tím bầm, chỉ còn sót lại tia tuyệt vọng cùng bất lực không thể làm gì khác.
- Đúng thế... chính là nó... chính là ánh mắt cam chịu như thế này. Giai Giai của tôi đã trở về rồi. Em có biết là từ khi em quen thằng đàn ông đó, em rất không ngoan ngoãn hay không, hả? Dám cãi lời tôi, dám vui cười trò chuyện cùng thằng đàn ông khác, lại còn ngang nhiên nắm tay nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, ai cho em cái gan đấy hả Giai Giai?
Lão ta ghé sát vào tai Giai Nghi, rủ rỉ những lời nói biến thái đầy điên cuồng. Bàn tay của lão chầm chậm kéo quần của cô xuống, vẻ mặt sung sướng như chuẩn bị làm thịt con mồi. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy qua kẽ mắt rơi xuống sàn nhà. Cảm nhận bàn tay của gã đàn ông vuốt trên đùi, mơn trớn vùng bụng bằng phẳng rồi thô bạo xé toạc cái phông bên ngoài, Giai Nghi vừa ghê tởm vừa đau đớn đến không thở được.
"Không phải anh... hơi thở này... bàn tay này... giọng nói này... đều không phải là anh... An Chính, em phải làm gì đây...".
Nghĩ đến anh, cô liền không cam tâm. Sử dụng chút sức lực cuối cùng, cô điên cuồng vùng vẫy. Bàn tay không ngừng cào cấu lên cơ thể lão ta, đôi chân dài cũng cố hết sức để giãy giụa.
- Cứu với... ai đó làm ơn cứu tôi với...
Cô dùng hết sức lực bình sinh để hét đến nỗi giọng lạc cả đi. Lão sếp thấy cô gái vốn hiền lành nhu nhược lại phản kháng quyết liệt như vậy liền không khỏi tức giận. Ở nhà thị bị vợ gọi là kẻ bất tài vô dụng, đến công ty cũng bị bố vợ sỉ vả đến không còn mặt mũi để nhìn người khác. Bây giờ đến một con cá nhỏ giãy chết mà hắn còn không giữ được thì thật không đáng mặt đàn ông. Trong một giây đánh mất lý trí, lão ta túm chặt lấy cổ họng Giai Nghi, dùng sức bóp thật chặt.
- Sếp, sao sếp lại ở đây giờ này ạ?
Giai Nghi cố kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, cả người cúi thấp lần sờ chìa khóa dưới mặt đất. Gã sếp của cô đang đứng ngay cạnh cửa ra vào, khuôn mặt vô cảm ẩn hiện trong bóng tối. Ông ta làm ra vẻ như không nghe thấy lời của cô, ngang nhiên kéo cửa bước vào trong nhà, đến giầy cũng lười không thèm cởi. Vừa nhặt chùm chìa khóa lên, Giai Nghi liền vội vàng đi theo vào trong, vẻ mặt hoang mang không thốt nên lời.
- Sếp Minh, có chuyện gì quan trọng thì chúng ta ra quán cà phê nói chuyện được không, trong nhà tôi có chút bừa bộn, không tiện để tiếp đón khách.
- Có gì mà không tiện, tôi thấy nhà cửa sạch sẽ lắm mà.
Vừa nói, ông ta vừa bật đèn chiếu sáng cả ngôi nhà, tự tiện đi thăm thú xung quanh. Giai Nghi cảm thấy tình hình không ổn, nhưng cũng không có gan đuổi người này đi. Dù sao, chiều nay cô cũng vừa phải hạ mình xin lỗi người ta, nếu bây giờ lại đắc tội nữa thì thực sự không còn đường mà làm việc nữa rồi.
- Sếp, có chuyện gì quan trọng đến vậy sao, để ngày mai chúng ta bàn bạc cũng được mà.
Giai Nghi cố gắng lựa lời đuổi khéo lão già này đi, trong lòng liên tục cảm thấy thấp thỏm không yên. Trời cũng đã tối, một thân một mình cô ở đây với ông ta quả thực có chút đáng sợ.
- Tôi đã cất công đến đây thì cũng không thể về tay không được.
Cả cơ thể béo tròn ngồi phịch xuống ghế sô pha. Cái ghế như lõm xuống một mảng, phát ra tiếng kẽo kẹt nhức tai trước sức nặng kinh người từ gã đàn ông. Biết rằng ông ta đến đây là có ý đồ, nhưng Giai Nghi cũng không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn. Khóe miệng cô vẫn giữ như cũ nở một nụ cười cứng đờ, bản thân cố gắng loay hoay làm việc gì đó để tránh phải tiếp xúc trực tiếp và ông ta.
- Có cà phê và trà thảo dược, sếp muốn dùng gì ạ?
- Không cần, tôi uống nước lọc ở đây rồi. – Lời vừa dứt, Sếp Minh liền cầm bình nước trên bàn tự rót cho mình một cốc – Ngồi xuống đây nào Giai Giai, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Giai Nghi bất đắc dĩ mò mẫm ngồi xuống một góc, cơ thể căng cứng không dám nhúc nhích. Bàn tay âm thầm thò vào trong túi xách bên người, sờ đến cái điện thoại mới yên tâm đôi chút. Tiếc rằng, hành động của cô không thoát khỏi con mắt cáo già của gã đàn ông. Lão ta cười một cách thô thiển, dùng lực túm lấy eo cô kéo sát vào cơ thể ục ịch của mình.
- Lại đây, lại đây. Để cho tôi nhìn em gần hơn một chút.
- Mong ông tự trọng.
Giai Nghi cố tình nói lớn tiếng, cơ thể mạnh mẽ đẩy người đàn ông ra. Trước hành động lỗ mãng của lão, cô thực sợ đến phát run, vội vội vàng vàng rút điện thoại từ trong túi xách ra.
- Thật sự xin lỗi mong sếp về cho, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, không muốn nói chuyện thêm nữa.
Cả người Giai Nghi run lên cầm cập, ngón tay luống cuống bấm số điện thoại. Nhưng không để cô kịp làm gì thêm, lão sếp đã đứng bật dậy túm lấy điện thoại của cô quăng thẳng vào tường. Trước sự hoảng loạn của cô, ông ta hả hê vồ lấy thân hình mảnh mai, thô lỗ hít hà mùi hương nữ tính từ cơ thể của Giai Nghi. Đến lúc này, cô sợ đến phát khóc rồi, tay chân khua khoắng loạn xạ hòng đẩy ông ta ra. Trong lúc chống trả quyết liệt, móng tay của cô vô tình quẹt qua má của gã. Vài giọt máu tươi theo đó chảy dài xuống gò má núng nính mỡ. Lão ta đau đớn giơ tay ôm mặt, tay còn lại trong giây phút thoáng thả lỏng để cô giãy ra được. Ngay khi vừa ngã uỵch xuống nền nhà, Giai Nghi liền hớt hải bò ra thật xa, rút ra từ trong túi xách một cái bút.
Ngay lúc này, lão già ghê tởm lại hùng hục xông đến túm lấy tóc cô, thẳng tay hạ xuống hai cái bạt tai. Hai gò má của người con gái xinh đẹp phút chốc liền trở nên đỏ rực. Giai Nghi sợ hãi cầu xin:
- Làm ơn, đừng làm như thế... làm ơn...
- Giai Giai, em mà ngoan ngoãn một chút thì có phải tôi đã đối xử nhẹ nhàng với em rồi không.
Gã vừa nói vừa túm tóc cô kéo lê trên sàn nhà, để ngoài tai tiếng khóc lóc ấm ức của người con gái yếu đuối. Lão ta vứt cô ra giữa nhà, cả cơ thể to béo ngồi lên trên.
"Bíp bíp... bíp bíp... bíp bíp..."
Trong lúc nguy cấp, Giai Nghi đã kịp mở nắp cái bút trong tay. Tiếng còi báo động từ bên trong vang ra khiến gã sếp hốt hoảng dừng mọi động tác. Nhưng khi nhìn lại cây bút trong tay Giai Nghi ông ta liền tức giận túm lấy cổ tay cô, giật lấy chiếc bút rồi bẻ gãy trong nháy mắt. Cả không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của cô gái cùng tiếng thở hồng hộc của gã đàn ông. Lão ta bây giờ không khác gì một con quái vật đáng ghê tởm, ánh mắt suồng sã nhìn người con gái diễm lệ dưới thân.
Giai Nghi giờ đây giống như một con búp bê rách không còn chút sức lực phản kháng, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương. Nhìn vẻ vô lực co quắp của cô, lão ta càng hưng phấn, bàn tay ngân ngấn mỡ giơ lên rồi hạ xuống gương mặt cô. Một cái... hai cái... liên tục như thế cho đến khi tiếng khóc thảm thiết của cô chỉ còn lại âm thanh rên rỉ đau đớn.
- Con điếm chết tiệt, tao phải cho mày biết cái giá của sự không vâng lời là như thế nào.
Vừa nói, lão ta vừa loay hoay cởi thắt lưng trên quần. Nghe thấy âm thanh kim loại vang lên, trái tim cô đã hoàn toàn rơi xuống hầm băng. Đôi mắt long lanh nay đã tím bầm, chỉ còn sót lại tia tuyệt vọng cùng bất lực không thể làm gì khác.
- Đúng thế... chính là nó... chính là ánh mắt cam chịu như thế này. Giai Giai của tôi đã trở về rồi. Em có biết là từ khi em quen thằng đàn ông đó, em rất không ngoan ngoãn hay không, hả? Dám cãi lời tôi, dám vui cười trò chuyện cùng thằng đàn ông khác, lại còn ngang nhiên nắm tay nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, ai cho em cái gan đấy hả Giai Giai?
Lão ta ghé sát vào tai Giai Nghi, rủ rỉ những lời nói biến thái đầy điên cuồng. Bàn tay của lão chầm chậm kéo quần của cô xuống, vẻ mặt sung sướng như chuẩn bị làm thịt con mồi. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy qua kẽ mắt rơi xuống sàn nhà. Cảm nhận bàn tay của gã đàn ông vuốt trên đùi, mơn trớn vùng bụng bằng phẳng rồi thô bạo xé toạc cái phông bên ngoài, Giai Nghi vừa ghê tởm vừa đau đớn đến không thở được.
"Không phải anh... hơi thở này... bàn tay này... giọng nói này... đều không phải là anh... An Chính, em phải làm gì đây...".
Nghĩ đến anh, cô liền không cam tâm. Sử dụng chút sức lực cuối cùng, cô điên cuồng vùng vẫy. Bàn tay không ngừng cào cấu lên cơ thể lão ta, đôi chân dài cũng cố hết sức để giãy giụa.
- Cứu với... ai đó làm ơn cứu tôi với...
Cô dùng hết sức lực bình sinh để hét đến nỗi giọng lạc cả đi. Lão sếp thấy cô gái vốn hiền lành nhu nhược lại phản kháng quyết liệt như vậy liền không khỏi tức giận. Ở nhà thị bị vợ gọi là kẻ bất tài vô dụng, đến công ty cũng bị bố vợ sỉ vả đến không còn mặt mũi để nhìn người khác. Bây giờ đến một con cá nhỏ giãy chết mà hắn còn không giữ được thì thật không đáng mặt đàn ông. Trong một giây đánh mất lý trí, lão ta túm chặt lấy cổ họng Giai Nghi, dùng sức bóp thật chặt.