Chương 35: Chúng ta chia tay đi
Cô ngồi chết lặng. Đôi môi bị cắn đến bật máu. Từng ngón tay siết lấy lòng lòng tay, cố gắng không để bản thân nhớ về kí ức kinh hoàng của đêm hôm qua.
- An Chính, em muốn ở một mình.
An Chính nhắm chặt mắt, quay người rời đi. Cuối cùng, mỗi cố gắng đều là vô nghĩa. Lớp ngụy trang mỏng manh cô khoác lên mình không thể nào che đậy được nỗi thất vọng của cô về bản thân. Cô là kẻ vô dụng. Biết rõ anh vì lo cho cô mới nói ra những lời như thế nhưng bản thân lại lãnh đạm đuổi anh đi. Bởi vì cô yếu đuối. Bởi vì cô nhu nhược. Và cũng bởi cô nhận ra rời xa anh cô chẳng là gì cả.
Những nỗ lực suốt 2 năm để sống tự lập đang dần dần ăn mòn tự trọng của cô, nó từng chút cấu xé linh hồn cô để cô nhận ra rằng một người mù thì chỉ nên sống với những người giống mình mà thôi, có giãy giụa hơn nữa cũng chỉ nhận lại đau thương về phía mình. Cơn ác mộng hôm qua càng khiến cô thấm thía cái cảm giác bất lực để mặc người ta định đoạt số phận. Nỗi tuyệt vọng ấy còn tê tái hơn nỗi sợ bị người ta xâm hại, nó là nỗi đau thấu tận tâm can khiến cô không còn đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông của mình.
Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt, cô cũng chẳng còn tâm trạng để dọn dẹp. Từng bước chân bần thần đi vào trong phòng. Cánh cửa khép chặt lại, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối...
...
- Liên Chi, mở cửa.
Người đàn ông đứng bên ngoài không ngừng đập cửa, ý định rõ ràng là không gặp được người thì nhất quyết không về. Không biết qua bao lâu, tiếng mở khóa lạch cạch vang lên.
- Nháo đủ chưa? – Người phụ nữ hé cửa, hốc mắt thâm quầng vì cả đêm mất ngủ.
Kim Bắc đích thị là một gã điên, có thể đứng ngoài cửa nhấn chuông cả một đêm. Liên Chi vốn không định để tâm, nhưng nhẫn nhịn không nổi nữa nên sáng sớm tinh mơ đành mò dậy mở cửa cho hắn.
Vừa thấy người phụ nữ đứng bên trong, Kim Bắc liền giật mạnh cánh cửa đi vào trong phòng. Liên Chi đứng gọn sang một bên, hoàn toàn không có ý định ngăn cản hành động ngỗ ngược của hắn. Nhìn đống va li chất đống trong phòng khách, Kim Bắc sững người.
- Thì ra là thật.
- Cái gì?
- Em muốn đi sang Pháp sao?
- Tôi muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến cậu sao?
- Tôi nói em đợi tôi hai tháng thôi, khó đến thế sao?
Liên Chi không trả lời, cả người uể oài ngồi xuống ghế sa lông. Vẻ đẹp mỹ miều của người phụ nữ này không vì một đêm mất ngủ mà giảm sút, ngược lại còn tạo nên cảm giác vô tư có chút bất cần. Liên Chi thò tay vào trong ngăn kéo, lấy một điếu thuốc trong bao rồi tự châm lửa. Sau khi rít một hơi thật sâu, tinh thần có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn cô gái của mình mơ màng sau làn khói trắng, Kim Bắc trong một tích tắc không tránh khỏi bị mất tập trung.
- Hút không? – Liên Chi chìa bao thuốc về phía Kim Bắc.
Anh tuyệt nhiên im lặng, không hé nửa lời. Ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía cô như chờ đợi câu trả lời. Liên Chi cũng không ép, tùy tiện vứt bao thuốc lên bàn, rít thêm một hơi nữa rồi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
- Cậu yêu tôi sao?
- Yêu.
- Tình yêu ấy ở đâu? Chỉ cho tôi đi.
Kim Bắc ngơ ngác, không biết trả lời ra sao.
- Tình yêu của cậu ở đâu?
Liên Chi dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kim Bắc đầy chất vấn.
- Tôi đâu có thấy. Tôi không chạm được. Tôi không cảm nhận được. Rốt cuộc cái thứ tình yêu trên miệng cậu ở đâu?
Liên Chi càng nói càng to tiếng. Cô vốn không phải kiểu người thích che giấu cảm xúc thật của mình. Yêu thì yêu hết mình, một khi đã ghét thì sẽ chửi thẳng mặt, sau đó liền không nghĩ đến nữa. Nhưng từ khi dây dưa với người đàn ông trước mặt, cô bắt đầu nghi ngờ chính con người của mình. Thứ tình cảm vồn vã của anh ta khiến cô say mê trong thoáng chốc, đến lúc kịp nhận ra thì anh ta đã nghiễm nhiên chiếm lấy một vị trí trong lòng cô. Cô yêu thích cái cách anh ta quanh quẩn trò chuyện bên cạnh mình, thích những lúc anh ta bày trò chọc cô cười, thích cả dáng vẻ rực rỡ như ánh ban mai của anh ta mỗi khi ôm lấy cô.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở cảm xúc cá nhân. Anh ta càng cuồng nhiệt, cô lại càng cảm thấy hai người có quá nhiều khác biệt. Anh ta dễ dãi lại nhường nhịn, cả một đời chỉ nguyện sống an an ổn ổn ở cái thành phố này. Cô thì không như thế, cô muốn đi thật xa, ngắm nhìn thế giới mà trước nay cô chưa từng biết đến, khao khát mang tài năng của mình đến với thật nhiều người. Chỉ vì mâu thuẫn này, họ đã cãi nhau gần một tháng nay. Cuối cùng Kim Bắc cũng thỏa hiệp, nói cô đợi anh cùng An Chính hoàn thành ước nguyện 7 năm của hai người.
- Thanh xuân của một người con gái dài bao lâu, cậu có biết không? 10 năm. Vỏn vẹn 10 năm. Tôi đã dùng 9 năm ấy rồi, còn một năm nữa thôi, cậu nói xem tôi chờ cậu thế nào?
Liên Chi đứng dậy đi đến trước mặt Kim Bắc. Anh ngơ ngẩn đứng ở đó, hoàn toàn chết sững. Cô khẽ sờ lên gò má anh, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt tuấn mỹ này.
- Cậu có ước mơ sao? Không phải. Đó là ước mơ của người khác, cậu chỉ đang ngưỡng mộ ước mơ của người ta thôi.
Từng câu từng chữ của cô như cứa vào lòng Kim Bắc. Thế nhưng đứng trước sự châm chọc của cô, anh tuyệt nhiên không thể đáp trả. Vì nó đúng là như vậy. Anh cố chấp vì ước mơ của một người khác, tâm huyết với đam mê của một người khác, trong khi chính anh còn không rõ ước mơ của mình là gì. Anh giấu đi con người khiếm khuyết của mình sau một lớp vỏ hào nhoáng, để rồi bây giờ người con gái anh yêu lại đứng trước mặt, từng chút một vạch trần góc tối mà anh lặng lẽ che đi.
- Là cậu nhu nhược. Muốn nhìn thấy thành công nhưng lại dựa dẫm vào đam mê của người khác. Muốn có được một người phụ nữ, nhưng ngoài việc chăm chăm theo đuổi, cậu chưa từng một lần khiến cô ấy an tâm. Kim Bắc cậu nói xem, nếu như hôm nay tôi không bóc lớp vỏ của cậu xuống, cậu còn định sống như vậy đến bao giờ?
Kim Bắc khẽ lắc đầu. Chính anh cũng mông lung bởi những rắc rối xung quanh mình. Nhìn thấy vẻ mặt chán chường của người thanh niên trước mắt, Liên Chi biết lời nói của mình đã đả kích rất nặng nề đến cậu ta. Bàn tay đặt trên má của người thanh niên cũng chậm rãi thu lại.
- Chúng ta quá khác biệt, Kim Bắc, cậu hiểu ý tôi mà.
- Đừng.
Kim Bắc nhận ra ngữ khí của Liên Chi có chút khác thường liền hốt hoảng. Bàn tay anh vội vàng níu lấy tay cô nhưng chỉ túm vào khoảng không. Liên Chi dịch người ra phía sau, đứng cách người đàn ông một sải tay.
- Khoảng cách của 2 chúng ta, hoặc là cậu tự mình thu hẹp, hoặc là... cứ để mặc nó như vậy đi.
- Xin em đừng nói nữa. – Kim Bắc đau lòng. Anh biết cô muốn vạch rõ ranh giới với mình. Nhưng anh không cam tâm, anh không muốn để lỡ người phụ nữ này – Tôi sẽ thay đổi, nhất định sẽ làm được, đừng nói em sẽ rời đi, chỉ cần em ở đây, điều gì tôi cũng sẽ làm được.
- Điều gì cũng làm được sao? Kim Bắc, đừng trẻ con nữa, lời hứa hẹn của một gã đàn ông là thứ khó tin nhất trên đời này.
Liên Chi cười mỉa mai. Ngay giây sau, cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, rành rọt nói từng chữ:
- Chúng ta chia tay đi.
- An Chính, em muốn ở một mình.
An Chính nhắm chặt mắt, quay người rời đi. Cuối cùng, mỗi cố gắng đều là vô nghĩa. Lớp ngụy trang mỏng manh cô khoác lên mình không thể nào che đậy được nỗi thất vọng của cô về bản thân. Cô là kẻ vô dụng. Biết rõ anh vì lo cho cô mới nói ra những lời như thế nhưng bản thân lại lãnh đạm đuổi anh đi. Bởi vì cô yếu đuối. Bởi vì cô nhu nhược. Và cũng bởi cô nhận ra rời xa anh cô chẳng là gì cả.
Những nỗ lực suốt 2 năm để sống tự lập đang dần dần ăn mòn tự trọng của cô, nó từng chút cấu xé linh hồn cô để cô nhận ra rằng một người mù thì chỉ nên sống với những người giống mình mà thôi, có giãy giụa hơn nữa cũng chỉ nhận lại đau thương về phía mình. Cơn ác mộng hôm qua càng khiến cô thấm thía cái cảm giác bất lực để mặc người ta định đoạt số phận. Nỗi tuyệt vọng ấy còn tê tái hơn nỗi sợ bị người ta xâm hại, nó là nỗi đau thấu tận tâm can khiến cô không còn đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông của mình.
Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt, cô cũng chẳng còn tâm trạng để dọn dẹp. Từng bước chân bần thần đi vào trong phòng. Cánh cửa khép chặt lại, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối...
...
- Liên Chi, mở cửa.
Người đàn ông đứng bên ngoài không ngừng đập cửa, ý định rõ ràng là không gặp được người thì nhất quyết không về. Không biết qua bao lâu, tiếng mở khóa lạch cạch vang lên.
- Nháo đủ chưa? – Người phụ nữ hé cửa, hốc mắt thâm quầng vì cả đêm mất ngủ.
Kim Bắc đích thị là một gã điên, có thể đứng ngoài cửa nhấn chuông cả một đêm. Liên Chi vốn không định để tâm, nhưng nhẫn nhịn không nổi nữa nên sáng sớm tinh mơ đành mò dậy mở cửa cho hắn.
Vừa thấy người phụ nữ đứng bên trong, Kim Bắc liền giật mạnh cánh cửa đi vào trong phòng. Liên Chi đứng gọn sang một bên, hoàn toàn không có ý định ngăn cản hành động ngỗ ngược của hắn. Nhìn đống va li chất đống trong phòng khách, Kim Bắc sững người.
- Thì ra là thật.
- Cái gì?
- Em muốn đi sang Pháp sao?
- Tôi muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến cậu sao?
- Tôi nói em đợi tôi hai tháng thôi, khó đến thế sao?
Liên Chi không trả lời, cả người uể oài ngồi xuống ghế sa lông. Vẻ đẹp mỹ miều của người phụ nữ này không vì một đêm mất ngủ mà giảm sút, ngược lại còn tạo nên cảm giác vô tư có chút bất cần. Liên Chi thò tay vào trong ngăn kéo, lấy một điếu thuốc trong bao rồi tự châm lửa. Sau khi rít một hơi thật sâu, tinh thần có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn cô gái của mình mơ màng sau làn khói trắng, Kim Bắc trong một tích tắc không tránh khỏi bị mất tập trung.
- Hút không? – Liên Chi chìa bao thuốc về phía Kim Bắc.
Anh tuyệt nhiên im lặng, không hé nửa lời. Ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía cô như chờ đợi câu trả lời. Liên Chi cũng không ép, tùy tiện vứt bao thuốc lên bàn, rít thêm một hơi nữa rồi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
- Cậu yêu tôi sao?
- Yêu.
- Tình yêu ấy ở đâu? Chỉ cho tôi đi.
Kim Bắc ngơ ngác, không biết trả lời ra sao.
- Tình yêu của cậu ở đâu?
Liên Chi dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kim Bắc đầy chất vấn.
- Tôi đâu có thấy. Tôi không chạm được. Tôi không cảm nhận được. Rốt cuộc cái thứ tình yêu trên miệng cậu ở đâu?
Liên Chi càng nói càng to tiếng. Cô vốn không phải kiểu người thích che giấu cảm xúc thật của mình. Yêu thì yêu hết mình, một khi đã ghét thì sẽ chửi thẳng mặt, sau đó liền không nghĩ đến nữa. Nhưng từ khi dây dưa với người đàn ông trước mặt, cô bắt đầu nghi ngờ chính con người của mình. Thứ tình cảm vồn vã của anh ta khiến cô say mê trong thoáng chốc, đến lúc kịp nhận ra thì anh ta đã nghiễm nhiên chiếm lấy một vị trí trong lòng cô. Cô yêu thích cái cách anh ta quanh quẩn trò chuyện bên cạnh mình, thích những lúc anh ta bày trò chọc cô cười, thích cả dáng vẻ rực rỡ như ánh ban mai của anh ta mỗi khi ôm lấy cô.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở cảm xúc cá nhân. Anh ta càng cuồng nhiệt, cô lại càng cảm thấy hai người có quá nhiều khác biệt. Anh ta dễ dãi lại nhường nhịn, cả một đời chỉ nguyện sống an an ổn ổn ở cái thành phố này. Cô thì không như thế, cô muốn đi thật xa, ngắm nhìn thế giới mà trước nay cô chưa từng biết đến, khao khát mang tài năng của mình đến với thật nhiều người. Chỉ vì mâu thuẫn này, họ đã cãi nhau gần một tháng nay. Cuối cùng Kim Bắc cũng thỏa hiệp, nói cô đợi anh cùng An Chính hoàn thành ước nguyện 7 năm của hai người.
- Thanh xuân của một người con gái dài bao lâu, cậu có biết không? 10 năm. Vỏn vẹn 10 năm. Tôi đã dùng 9 năm ấy rồi, còn một năm nữa thôi, cậu nói xem tôi chờ cậu thế nào?
Liên Chi đứng dậy đi đến trước mặt Kim Bắc. Anh ngơ ngẩn đứng ở đó, hoàn toàn chết sững. Cô khẽ sờ lên gò má anh, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt tuấn mỹ này.
- Cậu có ước mơ sao? Không phải. Đó là ước mơ của người khác, cậu chỉ đang ngưỡng mộ ước mơ của người ta thôi.
Từng câu từng chữ của cô như cứa vào lòng Kim Bắc. Thế nhưng đứng trước sự châm chọc của cô, anh tuyệt nhiên không thể đáp trả. Vì nó đúng là như vậy. Anh cố chấp vì ước mơ của một người khác, tâm huyết với đam mê của một người khác, trong khi chính anh còn không rõ ước mơ của mình là gì. Anh giấu đi con người khiếm khuyết của mình sau một lớp vỏ hào nhoáng, để rồi bây giờ người con gái anh yêu lại đứng trước mặt, từng chút một vạch trần góc tối mà anh lặng lẽ che đi.
- Là cậu nhu nhược. Muốn nhìn thấy thành công nhưng lại dựa dẫm vào đam mê của người khác. Muốn có được một người phụ nữ, nhưng ngoài việc chăm chăm theo đuổi, cậu chưa từng một lần khiến cô ấy an tâm. Kim Bắc cậu nói xem, nếu như hôm nay tôi không bóc lớp vỏ của cậu xuống, cậu còn định sống như vậy đến bao giờ?
Kim Bắc khẽ lắc đầu. Chính anh cũng mông lung bởi những rắc rối xung quanh mình. Nhìn thấy vẻ mặt chán chường của người thanh niên trước mắt, Liên Chi biết lời nói của mình đã đả kích rất nặng nề đến cậu ta. Bàn tay đặt trên má của người thanh niên cũng chậm rãi thu lại.
- Chúng ta quá khác biệt, Kim Bắc, cậu hiểu ý tôi mà.
- Đừng.
Kim Bắc nhận ra ngữ khí của Liên Chi có chút khác thường liền hốt hoảng. Bàn tay anh vội vàng níu lấy tay cô nhưng chỉ túm vào khoảng không. Liên Chi dịch người ra phía sau, đứng cách người đàn ông một sải tay.
- Khoảng cách của 2 chúng ta, hoặc là cậu tự mình thu hẹp, hoặc là... cứ để mặc nó như vậy đi.
- Xin em đừng nói nữa. – Kim Bắc đau lòng. Anh biết cô muốn vạch rõ ranh giới với mình. Nhưng anh không cam tâm, anh không muốn để lỡ người phụ nữ này – Tôi sẽ thay đổi, nhất định sẽ làm được, đừng nói em sẽ rời đi, chỉ cần em ở đây, điều gì tôi cũng sẽ làm được.
- Điều gì cũng làm được sao? Kim Bắc, đừng trẻ con nữa, lời hứa hẹn của một gã đàn ông là thứ khó tin nhất trên đời này.
Liên Chi cười mỉa mai. Ngay giây sau, cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, rành rọt nói từng chữ:
- Chúng ta chia tay đi.