Chương 49: Đối diện
Hai người đang đôi co đồng loạt quay ra nhìn. Tuyết Vân thấy người phụ nữ trước mặt liền sững sờ. Cô gái này đẹp đến xiêu lòng, từng đường cong cơ thể hút mắt, gương mặt kiều diễm sắc sảo cùng phong thái tự tin kiêu kì càng khiến cô ấy nổi bật giữa đám đông. Chiếc váy cổ điển dài đến gót chân nhưng không hề lòe xòe, rườm rà. Ngược lại, phong cách kín đáo hiếm thấy này của cô còn mang cảm giác thanh lịch, nữ tính rất riêng.
Nếu Tuyết Vân bên này ngạc nhiên bao nhiêu thì Kim Bắc bên cạnh cũng bất ngờ bấy nhiêu.
- Liên Chi.
Kim Bắc gạt bàn tay trên người mình ra, tiến đến trước mặt người phụ nữ mà anh nhung nhớ suốt mấy ngày nay. Nhưng chưa kịp để anh đến gần, Liên Chi liền dịch người ra sau một chút.
- Không nghĩ đến lại gặp cậu ở đây.
- Tôi đến tìm em.
- Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi chứ.
Vẫn cái dáng vẻ lạnh nhạt quyết đoán. Một tháng không gặp nhau, người phụ nữ này chẳng có gì thay đổi, duy chỉ có mái tóc đen dài đã bị cắt phăng đến ngang vai, tạo cảm giác mới mẻ, trẻ trung hơn đôi chút.
Nhưng Kim Bắc ngày hôm nay đứng ở đây đã thay đổi rất nhiều. Đứng trước mặt người phụ nữ cao cao tại thượng này, Kim Bắc khẽ nhếch miệng cười, không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh liền quyết đoán nắm lấy bàn tay cô kéo đi. Nhìn người đàn ông tâm tình vui vẻ siết chặt bàn tay mình, Liên Chi thoáng mềm lòng, bước chân bất giác cũng đi theo chàng trai.
Sau một thoáng ồn ào, sảnh phụ cũng bình ổn trở lại, những vị khách mời nhanh chóng đi thăm thú ở những khu vực khác. Duy chỉ còn một người con gái đứng chôn chân tại chỗ. Chứng kiến anh kéo người phụ nữ kia đi ngay trước mắt mình, trái tim cô hoàn toàn rơi xuống hầm băng. Không biết đứng tần ngần ở đó bao lâu, Tuyết Vân lặng lẽ quay lưng rời đi. Cảm giác nhói đau dưới gót chân khiến cô phiền lòng. Lần đầu tiên đi giày cao gót quả thực có chút không quen, nhưng biết làm sao đây, cô muốn xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp nhất trước mặt anh. Cuối cùng, mọi cố gắng của cô đều trở nên nhạt nhòa trước sự xuất hiện của người phụ nữ kia. Ánh mắt áp bức cùng tự tin đã triệt để dập tắt ánh hào quang mà cô cố tình tạo ra. Tuyết Vân khẽ vuốt lại mái tóc xoăn xinh đẹp, bàn tay nâng lấy tà váy, chậm rãi thả bước chân rời đi.
Sau ngày hôm nay, không biết mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu nhưng chí ít, từng người đều đã rõ ràng tâm tư của người mà mình coi trọng.
"Chíp chíp... chíp chíp..."
Tiếng chim trên cành cây ríu rít vui tai. Người trong phòng thiu thiu tỉnh khỏi giấc ngủ dài.
- Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi.
Giọng của nữ hộ lý lanh lảnh truyền đến tai cô. Trong cơn mê man, Giai Nghi cũng dần lấy lại sự tỉnh táo. Sau cuộc phẫu thuật hơn 9 tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi thứ cũng đã xong. Bác sĩ cùng y tá đẩy một xe dụng cụ đi vào trong phòng.
- Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại mắt của cô, nếu cảm thấy khó chịu hãy lên tiếng để chúng tôi có thể kịp thời xử lý.
Nghe giọng nói trầm trầm của vị bác sĩ, Giai Nghi thoáng thả lỏng người. Quá trình kiểm tra lại diễn ra tương đối nhanh, nhưng phải mất hai đến ba ngày nữa cô mới có thể tháo băng.
Đợi đến khi bác sĩ cùng các hộ lý đi ra ngoài, Giai Nghi mới len lén lần sờ xung quanh tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Cô gọi vào số máy quen thuộc, nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy.
- Tầm này đấu rồi sao? - Giai Nghi tự hỏi.
Phẫu thuật xong, đầu óc cô có chút ong ong khó chịu, khái niệm về thời gian cũng không thể nắm rõ. Sau khi đưa cô vào bệnh viện, anh liền lập tức phải đến thành phố B để kịp tham gia trận chung kết cuối cùng. Đáng tiếc, đôi mắt cô chưa kịp hồi phục để có thể theo dõi anh.
Đang lúc buồn chán không có việc gì làm thì đột nhiên lại có hai người xông vào trong phòng.
- Giai Nghi, tình hình sao rồi?
Giọng nói uy lực như vậy còn ai khác ngoài Liên Chi. Nghe tin cô em gái mổ mắt, Liên Chi nhanh nhanh chóng chóng thu xếp công việc quay trở lại ngay. Kim Bắc chạy theo đằng sau mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
- Lần sau, nhất định tôi sẽ để cho em chạy trước, không ngu xuẩn mà chạy theo em nữa. Người gì đâu đi giày cao gót mà còn chạy nhanh hơn cả đàn ông đi giày bệt.
Kim Bắc tìm đại một cái ghế ngồi xuống, miệng thở hồng hộc, hai tay phe phẩy tự làm mát cho bản thân. Liên Chi để lại cho anh một ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó liền tiến sát đến giường Giai Nghi, cẩn thận kiểm tra một thể.
- Sao hai người, lại đi cùng nhau đến đây thế này?
Giai Nghi hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của hai vị khách không mời mà đến này, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi họ đi cùng với nhau. Chẳng phải một tháng trước đã đường ai nấy đi rồi sao, lí do gì lại đột ngột quay lại với nhau thế này?
- Chuyện dài lắm, một lời không thể kể hết.
Liên Chi có vẻ lười nhắc lại việc này, bản thân chỉ chăm chăm lo cho tình hình sức khỏe của Giai Nghi.
- Không sao, có gì tẹo nữa tôi kể cô nghe.
Kim Bắc ngược lại không hề biết ngượng ngùng là gì, rất điềm nhiên gợi chuyện để trêu chọc Liên Chi.
- Nhìn hai người thế này có vẻ ổn rồi.
Giai Nghi khẽ cười. Không hiểu tại sao, cứ mỗi khi hai người này cãi nhau chí chóe, cô mới cảm thấy bình thường. Không cần phải nói, chính cô cũng đã lờ mờ đoán ra khoảng thời gian biến mất kia Kim Bắc đã ở đâu. Mất gần một tháng mới đưa được người đẹp về nước, kể ra công sức anh chàng này bỏ ra cũng không phải ít.
Cả ngày hôm đấy, hai người luân phiên nhau chăm sóc Giai Nghi. Đợi đến khi Liên Chi đi lấy thuốc từ chỗ bác sĩ, Giai Nghi mới dè dặt lên tiếng:
- Kim Bắc này, sao anh không đến thành phố B cùng với An Chính. Trận chung kết chẳng phải rất quan trọng sao?
- Ờm, cậu ấy tự lo liệu được, không nhất thiết phải có mặt tôi ở đó.
Nghe lời Kim Bắc nói xong, Giai Nghi càng mông lung với suy đoán của mình. Tâm thế bình thản như vậy không giống với Kim Bắc của mọi khi.
Kể cả đối với An Chính, cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng đang diễn ra mà bản thân lại không nắm bắt được. Bằng linh cảm của mình, Giai Nghi lờ mờ nhận thấy tâm trạng của An Chính mấy ngày qua rất không ổn định. Anh thường xuyên đi vắng làm chuyện riêng gì đó, khi nào rảnh rỗi lại dính chặt lấy cô không tha. Ban đầu cô cho rằng anh có thể căng thẳng trước trận chung kết. Nhưng sau vài lần dò hỏi thì rõ ràng không phải như vậy. Anh có điều giấu diếm cô.
- Hai người, không phải đang giấu tôi chuyện gì chứ?
- Làm gì có, cô nghĩ xa quá rồi. An Chính làm sao có thể nói dối cô được đây.
Giai Nghi nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không thể đè anh ta ra tra hỏi được nên đành thôi. Đợi đến khi Giai Nghi không còn chú ý đến mình nữa, Kim Bắc mới lẻn ra hành lang gọi điện thoại.
- Tên nhóc chết tiệt, có chuyện gì thì mau giải quyết rồi về đi, tôi không có năng lực để diễn kịch trước mặt tiểu khả ái của cậu nữa đâu. Cô ấy chỉ nghe tôi nói thôi mà đã đoán ra được chúng ta đang giữ bí mật với cô ấy rồi.
Đầu dây bên kia lên tiếng trấn an rồi tắt máy. Để lại Kim Bắc ngơ ngẩn không biết phải giải quyết ra sao.
- Ông nội của tôi ơi, không biết kiếp trước tao mắc nợ mày cái gì mà kiếp này phải đi làm trâu làm ngựa cho mày thế này.
Kim Bắc đau đầu xoay người đi vào trong phòng, nhưng ai ngờ đâu vừa quay ra liền đụng mặt Liên Chi không biết đã lẳng lặng đứng đằng sau từ lúc nào.
- Bí mật gì cơ?
Nếu Tuyết Vân bên này ngạc nhiên bao nhiêu thì Kim Bắc bên cạnh cũng bất ngờ bấy nhiêu.
- Liên Chi.
Kim Bắc gạt bàn tay trên người mình ra, tiến đến trước mặt người phụ nữ mà anh nhung nhớ suốt mấy ngày nay. Nhưng chưa kịp để anh đến gần, Liên Chi liền dịch người ra sau một chút.
- Không nghĩ đến lại gặp cậu ở đây.
- Tôi đến tìm em.
- Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi chứ.
Vẫn cái dáng vẻ lạnh nhạt quyết đoán. Một tháng không gặp nhau, người phụ nữ này chẳng có gì thay đổi, duy chỉ có mái tóc đen dài đã bị cắt phăng đến ngang vai, tạo cảm giác mới mẻ, trẻ trung hơn đôi chút.
Nhưng Kim Bắc ngày hôm nay đứng ở đây đã thay đổi rất nhiều. Đứng trước mặt người phụ nữ cao cao tại thượng này, Kim Bắc khẽ nhếch miệng cười, không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh liền quyết đoán nắm lấy bàn tay cô kéo đi. Nhìn người đàn ông tâm tình vui vẻ siết chặt bàn tay mình, Liên Chi thoáng mềm lòng, bước chân bất giác cũng đi theo chàng trai.
Sau một thoáng ồn ào, sảnh phụ cũng bình ổn trở lại, những vị khách mời nhanh chóng đi thăm thú ở những khu vực khác. Duy chỉ còn một người con gái đứng chôn chân tại chỗ. Chứng kiến anh kéo người phụ nữ kia đi ngay trước mắt mình, trái tim cô hoàn toàn rơi xuống hầm băng. Không biết đứng tần ngần ở đó bao lâu, Tuyết Vân lặng lẽ quay lưng rời đi. Cảm giác nhói đau dưới gót chân khiến cô phiền lòng. Lần đầu tiên đi giày cao gót quả thực có chút không quen, nhưng biết làm sao đây, cô muốn xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp nhất trước mặt anh. Cuối cùng, mọi cố gắng của cô đều trở nên nhạt nhòa trước sự xuất hiện của người phụ nữ kia. Ánh mắt áp bức cùng tự tin đã triệt để dập tắt ánh hào quang mà cô cố tình tạo ra. Tuyết Vân khẽ vuốt lại mái tóc xoăn xinh đẹp, bàn tay nâng lấy tà váy, chậm rãi thả bước chân rời đi.
Sau ngày hôm nay, không biết mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu nhưng chí ít, từng người đều đã rõ ràng tâm tư của người mà mình coi trọng.
"Chíp chíp... chíp chíp..."
Tiếng chim trên cành cây ríu rít vui tai. Người trong phòng thiu thiu tỉnh khỏi giấc ngủ dài.
- Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi.
Giọng của nữ hộ lý lanh lảnh truyền đến tai cô. Trong cơn mê man, Giai Nghi cũng dần lấy lại sự tỉnh táo. Sau cuộc phẫu thuật hơn 9 tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi thứ cũng đã xong. Bác sĩ cùng y tá đẩy một xe dụng cụ đi vào trong phòng.
- Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại mắt của cô, nếu cảm thấy khó chịu hãy lên tiếng để chúng tôi có thể kịp thời xử lý.
Nghe giọng nói trầm trầm của vị bác sĩ, Giai Nghi thoáng thả lỏng người. Quá trình kiểm tra lại diễn ra tương đối nhanh, nhưng phải mất hai đến ba ngày nữa cô mới có thể tháo băng.
Đợi đến khi bác sĩ cùng các hộ lý đi ra ngoài, Giai Nghi mới len lén lần sờ xung quanh tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Cô gọi vào số máy quen thuộc, nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy.
- Tầm này đấu rồi sao? - Giai Nghi tự hỏi.
Phẫu thuật xong, đầu óc cô có chút ong ong khó chịu, khái niệm về thời gian cũng không thể nắm rõ. Sau khi đưa cô vào bệnh viện, anh liền lập tức phải đến thành phố B để kịp tham gia trận chung kết cuối cùng. Đáng tiếc, đôi mắt cô chưa kịp hồi phục để có thể theo dõi anh.
Đang lúc buồn chán không có việc gì làm thì đột nhiên lại có hai người xông vào trong phòng.
- Giai Nghi, tình hình sao rồi?
Giọng nói uy lực như vậy còn ai khác ngoài Liên Chi. Nghe tin cô em gái mổ mắt, Liên Chi nhanh nhanh chóng chóng thu xếp công việc quay trở lại ngay. Kim Bắc chạy theo đằng sau mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
- Lần sau, nhất định tôi sẽ để cho em chạy trước, không ngu xuẩn mà chạy theo em nữa. Người gì đâu đi giày cao gót mà còn chạy nhanh hơn cả đàn ông đi giày bệt.
Kim Bắc tìm đại một cái ghế ngồi xuống, miệng thở hồng hộc, hai tay phe phẩy tự làm mát cho bản thân. Liên Chi để lại cho anh một ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó liền tiến sát đến giường Giai Nghi, cẩn thận kiểm tra một thể.
- Sao hai người, lại đi cùng nhau đến đây thế này?
Giai Nghi hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của hai vị khách không mời mà đến này, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi họ đi cùng với nhau. Chẳng phải một tháng trước đã đường ai nấy đi rồi sao, lí do gì lại đột ngột quay lại với nhau thế này?
- Chuyện dài lắm, một lời không thể kể hết.
Liên Chi có vẻ lười nhắc lại việc này, bản thân chỉ chăm chăm lo cho tình hình sức khỏe của Giai Nghi.
- Không sao, có gì tẹo nữa tôi kể cô nghe.
Kim Bắc ngược lại không hề biết ngượng ngùng là gì, rất điềm nhiên gợi chuyện để trêu chọc Liên Chi.
- Nhìn hai người thế này có vẻ ổn rồi.
Giai Nghi khẽ cười. Không hiểu tại sao, cứ mỗi khi hai người này cãi nhau chí chóe, cô mới cảm thấy bình thường. Không cần phải nói, chính cô cũng đã lờ mờ đoán ra khoảng thời gian biến mất kia Kim Bắc đã ở đâu. Mất gần một tháng mới đưa được người đẹp về nước, kể ra công sức anh chàng này bỏ ra cũng không phải ít.
Cả ngày hôm đấy, hai người luân phiên nhau chăm sóc Giai Nghi. Đợi đến khi Liên Chi đi lấy thuốc từ chỗ bác sĩ, Giai Nghi mới dè dặt lên tiếng:
- Kim Bắc này, sao anh không đến thành phố B cùng với An Chính. Trận chung kết chẳng phải rất quan trọng sao?
- Ờm, cậu ấy tự lo liệu được, không nhất thiết phải có mặt tôi ở đó.
Nghe lời Kim Bắc nói xong, Giai Nghi càng mông lung với suy đoán của mình. Tâm thế bình thản như vậy không giống với Kim Bắc của mọi khi.
Kể cả đối với An Chính, cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng đang diễn ra mà bản thân lại không nắm bắt được. Bằng linh cảm của mình, Giai Nghi lờ mờ nhận thấy tâm trạng của An Chính mấy ngày qua rất không ổn định. Anh thường xuyên đi vắng làm chuyện riêng gì đó, khi nào rảnh rỗi lại dính chặt lấy cô không tha. Ban đầu cô cho rằng anh có thể căng thẳng trước trận chung kết. Nhưng sau vài lần dò hỏi thì rõ ràng không phải như vậy. Anh có điều giấu diếm cô.
- Hai người, không phải đang giấu tôi chuyện gì chứ?
- Làm gì có, cô nghĩ xa quá rồi. An Chính làm sao có thể nói dối cô được đây.
Giai Nghi nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không thể đè anh ta ra tra hỏi được nên đành thôi. Đợi đến khi Giai Nghi không còn chú ý đến mình nữa, Kim Bắc mới lẻn ra hành lang gọi điện thoại.
- Tên nhóc chết tiệt, có chuyện gì thì mau giải quyết rồi về đi, tôi không có năng lực để diễn kịch trước mặt tiểu khả ái của cậu nữa đâu. Cô ấy chỉ nghe tôi nói thôi mà đã đoán ra được chúng ta đang giữ bí mật với cô ấy rồi.
Đầu dây bên kia lên tiếng trấn an rồi tắt máy. Để lại Kim Bắc ngơ ngẩn không biết phải giải quyết ra sao.
- Ông nội của tôi ơi, không biết kiếp trước tao mắc nợ mày cái gì mà kiếp này phải đi làm trâu làm ngựa cho mày thế này.
Kim Bắc đau đầu xoay người đi vào trong phòng, nhưng ai ngờ đâu vừa quay ra liền đụng mặt Liên Chi không biết đã lẳng lặng đứng đằng sau từ lúc nào.
- Bí mật gì cơ?