Chương 52: Ván cược không cân sức
Vẫn là tiếng hò reo ầm ĩ ấy vang lên inh ỏi bên tai. Nhưng lần này có phần man rợ và điên loạn hơn. Trong tiếng hò hét ấy còn xen lẫn những tiếng chửi rủa hay thậm chí là tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh. Không có ánh sáng rực rỡ chiếu sáng nơi đây. Cả sàn đấu chìm trong thứ ánh sáng đỏ nhợt nhạt đến rợn người. Tất cả báo hiệu cho một trận chiến đổ máu sắp sửa diễn ra.
An Chính thất thần ngồi trong phòng chờ. Sau đêm hôm qua, tên của anh một lần nữa lại phủ sóng mọi mặt báo. Nhưng lần này không đơn thuần chỉ là hình ảnh về chiến thắng của anh mà còn là tin tức anh chính thức từ bỏ sàn đấu quyền anh. Một lần nữa, ngay tại đỉnh cao sự nghiệp, anh lại rời đi. Nhưng cảm xúc lần này so với lần đầu tiên có chút khác biệt. Lần đầu là thống khổ cùng day dứt đến tuyệt vọng thì bây giờ nó là sự vô định, lạc lõng không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhìn xuống nắm đấm quấn chặt băng trắng, anh ngơ ngẩn cả người. Chung quy lại, mọi thứ đều bắt đầu từ nắm đấm này.
- Sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?
Hạo Chột không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh. Vẻ mặt hắn có vẻ bình thản quá mức, có chăng thì gã vẫn đeo cái bộ mặt giả tạo, cười cợt vô cùng khó ưa.
Đám đông bên ngoài càng lúc càng nhốn nháo, hệ thống đặt cược dành riêng cho sàn đấu ngầm cũng cùng lúc diễn ra. Ngay trước khi lên sàn, Hạo Chột ghé vào tai anh rủ rỉ những lời chế nhạo:
- Quên mất chưa nói với mày, trận đấu này tao đặt mày ở cửa dưới (*). ?ì? đọc ?hê? ?ại _ ??UM ??U?Ệ?.Ⅴ? _
An Chính khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh trở lại. Không ngạc nhiên với thủ đoạn của Hạo Chột, tên điên này một khi muốn trừng phạt ai là nhất định sẽ phải hành hạ người đó thừa sống thiếu chết. Anh không đáp lời hắn, lạnh lùng kéo dây chắn chèo lên sàn.
Lúc này, Hạo Chột đã đi lên trên tầng hai, thong thả ngồi thưởng thức trận đấu. Liếc mắt sang bên cạnh, gã liền niềm nở rót một ly rượu đưa đến tay lão già đang ngồi vắt vẻo trên ghế.
- Lão Chương, mời ngài.
Lão già ngồi bên cạnh vươn tay cầm lấy chén rượu, ẩn ý nhìn về phía Hạo Chột:
- Người của anh đem đến đây có vẻ không được khỏe cho lắm. Nhìn vết thương thế kia, liệu có đấu nổi không đây?
- Việc này ngài không phải lo, cứ vui vẻ ngồi xem chẳng phải là được rồi sao. Bố thí một con tốt tép riu mà đạt được thỏa thuận của hai chúng ta thì tôi lời to rồi.
Nghe lời nịnh nọt của Hạo Chột, Lão Chương cười khằng khặc đầy khoái chí. Hai bên nhìn nhau, cùng nốc cạn ly rượu trên tay.
Bên dưới võ đài, đối thủ của An Chính ở phía đối diện cũng bắt đầu trèo lên. Không phải nói, ngay khi gã đàn ông ấy xuất hiện, cả đám đông như nhìn thấy ma quỷ mà đồng loạt gào thét điên loạn. Ngay cả An Chính nhìn thấy hắn ta, hơi thở cũng thoáng chốc ngưng trệ. Trận đấu này rõ ràng là không có đến một phần trăm cửa thắng cho anh. Hình thể của gã đàn ông cao to như phát tướng, chiều cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, bắp tay bắp chân vừa to vừa rắn, cảm giác mỗi bước đi của hắn có thể làm rung chuyển cả cái sàn xập xệ này.
Gã đàn ông vẻ mặt vô cùng ngông nghênh đắc thắng, đến băng tay còn không thèm quấn, cứ để trơ trơ ra như vậy. Chưa kịp nghe thấy tiếng kẻng, gã đã hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ An Chính, túm lấy cổ anh quăng về phía góc đài. Thể lực khác biệt một trời một vực, anh gần như không có cơ hội chống đỡ trước uy lực kinh người từ gã đàn ông.
Đám đông bên dưới thấy thế liền sung sướng hét to. Bên trên tầng hai, Lão Chương cũng rất hài lòng cười đến là vui vẻ. An Chính thì không vui được như thế, anh phải gồng hết sức lực mới có thể xoay sở được với gã khổng lồ này. Hắn liên tục áp sát vào người anh, nắm đấm giáng xuống cơ ngực, mạn sườn, thậm chỉ là nện xuống cả lưng. Cơn đau ập đến khiến anh choáng váng đầu óc, may mắn là vẫn còn giữ được tỉnh táo để che chắn những chỗ hiểm trên cơ thể. Phải biết rằng, một khi đã lên sàn đấu ngầm có nghĩa là anh đã bán tính mạng của mình cho đối thủ, thế nên sống hay chết bây giờ chỉ còn trông chờ vào bản thân.
An Chính cố gắng luồn lách, thậm chí lăn mấy vòng trên mặt sàn để giữ khoảng cách càng xa càng tốt với đối thủ. Nhưng anh càng lẩn trốn, hắn càng hăng máu tìm cách tấn công. Lợi dụng hình thể cao to vượt trội, hắn liền túm lấy gáy An Chính, mạnh mẽ nhấc bổng cơ thể của anh sau đó ném vật xuống sàn.
Đây đã không còn là trận đấu đấm bốc đơn thuần nữa mà nó giống như một ván đấu sinh tử, nơi mà anh phó mặc cho đối thủ dày vò cơ thể mình. Hắn dùng nắm đấm chưa đủ, còn lấy cả chân dẫm lên ngực An Chính, tà ác nhấn mạnh xuống. Toàn thân anh đau đớn bị hắn ghì chặt xuống sàn không thể cựa quậy. Mùi vị tanh tưởi sộc lên trong miệng ít nhiều khiến anh tỉnh táo đôi chút. Xung quanh, tiếng cười man rợ càng lúc càng to. Những khuôn mặt điên cuồng phóng đại trước tầm mắt anh. Chúng nhăn nhở gào thét, lấy tay đập uỳnh uỳnh lên mặt sàn. Chẳng có một người trọng tài nào ở đây để phân định trận đấu khi mà những kẻ xăm trổ đầy mình, vung tiền như rác dưới kia mới chính là ông trời nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
- Đánh hay lắm.
Lão Chương thích thú cười to, bọn đàn em bên cạnh thấy thế cũng hùa theo. Hạo Chột nắm bắt thời cơ liền châm cho lão ta một điếu xì gà, miệng thủ thỉ vài lời ngon ngọt.
- Lão Chương, khó khăn lắm tôi mới xích được con chó săn này về mua vui cho ngài, ngài có phải cũng nên thưởng ít hoa hồng cho tên một mắt như tôi không.
- Khà khà, không thành vấn đề, cái chốt ngoài biển ấy tôi sẽ nói lại với cục hải quan, anh cứ đưa người đến là họ tự khắc sẽ mở đường cho anh.
Thấy lão già tỏ vẻ dễ dãi, Hạo Chột liền nở nụ cười đắc chí. Không ai biết, trong đầu hắn đang thầm chửi rủa Lão Chương bằng đủ những ngôn từ thô tục. Nếu không phải lão già này có chút mối quan hệ trong tay, gã cũng không đến mức phải cúi mình năm lần bảy lượt nịnh bợ lão ta như thế này. Hạo Chột quay người trở lại ghế ngồi, móc móc tay gọi người đàn ông đứng phía sau:
- Minh Uy, mày phụ trách lo liệu Sát Thần, nếu hắn chết thì thôi, còn không chết, mày tự biết đường lo liệu cho hắn đi chầu Diêm Vương.
Minh Uy nghe xong khẽ gật đầu. Những việc như vậy hắn làm nhiều đã quen tay, cũng chẳng có gì bất ngờ với mấy thủ đoạn đuổi cùng giết tuyệt của đại ca nữa.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang phân tâm thì người đàn ông nằm thoi thóp dưới đất không biết lấy đâu ra sức lực liền lao đến tung nắm đấm về phía gã khổng lồ. Chỉ có điều, nắm đấm nện vào cơ thể không những không khiến tên to con này lung lay, ngược lại hắn còn bị An Chính chọc tức, phát điên gầm lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng rống của hắn, Hạo Chột trên khán đài liền phì cười.
- Nực cười, nắm dùng nắm đấm yếu ớt ấy để đánh nhau với đô vật sao?
Nhưng lời vừa dứt thì chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Tên to con có vẻ như rất đau đớn mà quỳ sụp một chân xuống, cánh tay dài ôm lấy mạn sườn. Nhìn nắm đấm của anh có vẻ không hề hấn gì với gã, nhưng thực tế uy lực của nó lại khiến mấy cái xương sườn của tên này gãy vụn. Nắm bắt thời cơ, An Chính dồn toàn lực tung một nắm đấm vào thẳng vòm họng của gã đô vật. tên này không chịu nổi lập tức phun ra một bụm máu, nằm lăn ra sàn không ngừng co giật.
(*) cửa dưới: trong cá cược có một luật ngầm đó là người bị đặt cửa dưới trước khi trận đấu bắt đầu thì chỉ được phép đánh thua, không được đánh thắng.
An Chính thất thần ngồi trong phòng chờ. Sau đêm hôm qua, tên của anh một lần nữa lại phủ sóng mọi mặt báo. Nhưng lần này không đơn thuần chỉ là hình ảnh về chiến thắng của anh mà còn là tin tức anh chính thức từ bỏ sàn đấu quyền anh. Một lần nữa, ngay tại đỉnh cao sự nghiệp, anh lại rời đi. Nhưng cảm xúc lần này so với lần đầu tiên có chút khác biệt. Lần đầu là thống khổ cùng day dứt đến tuyệt vọng thì bây giờ nó là sự vô định, lạc lõng không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhìn xuống nắm đấm quấn chặt băng trắng, anh ngơ ngẩn cả người. Chung quy lại, mọi thứ đều bắt đầu từ nắm đấm này.
- Sao vậy, cảm thấy không thoải mái sao?
Hạo Chột không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh. Vẻ mặt hắn có vẻ bình thản quá mức, có chăng thì gã vẫn đeo cái bộ mặt giả tạo, cười cợt vô cùng khó ưa.
Đám đông bên ngoài càng lúc càng nhốn nháo, hệ thống đặt cược dành riêng cho sàn đấu ngầm cũng cùng lúc diễn ra. Ngay trước khi lên sàn, Hạo Chột ghé vào tai anh rủ rỉ những lời chế nhạo:
- Quên mất chưa nói với mày, trận đấu này tao đặt mày ở cửa dưới (*). ?ì? đọc ?hê? ?ại _ ??UM ??U?Ệ?.Ⅴ? _
An Chính khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh trở lại. Không ngạc nhiên với thủ đoạn của Hạo Chột, tên điên này một khi muốn trừng phạt ai là nhất định sẽ phải hành hạ người đó thừa sống thiếu chết. Anh không đáp lời hắn, lạnh lùng kéo dây chắn chèo lên sàn.
Lúc này, Hạo Chột đã đi lên trên tầng hai, thong thả ngồi thưởng thức trận đấu. Liếc mắt sang bên cạnh, gã liền niềm nở rót một ly rượu đưa đến tay lão già đang ngồi vắt vẻo trên ghế.
- Lão Chương, mời ngài.
Lão già ngồi bên cạnh vươn tay cầm lấy chén rượu, ẩn ý nhìn về phía Hạo Chột:
- Người của anh đem đến đây có vẻ không được khỏe cho lắm. Nhìn vết thương thế kia, liệu có đấu nổi không đây?
- Việc này ngài không phải lo, cứ vui vẻ ngồi xem chẳng phải là được rồi sao. Bố thí một con tốt tép riu mà đạt được thỏa thuận của hai chúng ta thì tôi lời to rồi.
Nghe lời nịnh nọt của Hạo Chột, Lão Chương cười khằng khặc đầy khoái chí. Hai bên nhìn nhau, cùng nốc cạn ly rượu trên tay.
Bên dưới võ đài, đối thủ của An Chính ở phía đối diện cũng bắt đầu trèo lên. Không phải nói, ngay khi gã đàn ông ấy xuất hiện, cả đám đông như nhìn thấy ma quỷ mà đồng loạt gào thét điên loạn. Ngay cả An Chính nhìn thấy hắn ta, hơi thở cũng thoáng chốc ngưng trệ. Trận đấu này rõ ràng là không có đến một phần trăm cửa thắng cho anh. Hình thể của gã đàn ông cao to như phát tướng, chiều cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, bắp tay bắp chân vừa to vừa rắn, cảm giác mỗi bước đi của hắn có thể làm rung chuyển cả cái sàn xập xệ này.
Gã đàn ông vẻ mặt vô cùng ngông nghênh đắc thắng, đến băng tay còn không thèm quấn, cứ để trơ trơ ra như vậy. Chưa kịp nghe thấy tiếng kẻng, gã đã hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ An Chính, túm lấy cổ anh quăng về phía góc đài. Thể lực khác biệt một trời một vực, anh gần như không có cơ hội chống đỡ trước uy lực kinh người từ gã đàn ông.
Đám đông bên dưới thấy thế liền sung sướng hét to. Bên trên tầng hai, Lão Chương cũng rất hài lòng cười đến là vui vẻ. An Chính thì không vui được như thế, anh phải gồng hết sức lực mới có thể xoay sở được với gã khổng lồ này. Hắn liên tục áp sát vào người anh, nắm đấm giáng xuống cơ ngực, mạn sườn, thậm chỉ là nện xuống cả lưng. Cơn đau ập đến khiến anh choáng váng đầu óc, may mắn là vẫn còn giữ được tỉnh táo để che chắn những chỗ hiểm trên cơ thể. Phải biết rằng, một khi đã lên sàn đấu ngầm có nghĩa là anh đã bán tính mạng của mình cho đối thủ, thế nên sống hay chết bây giờ chỉ còn trông chờ vào bản thân.
An Chính cố gắng luồn lách, thậm chí lăn mấy vòng trên mặt sàn để giữ khoảng cách càng xa càng tốt với đối thủ. Nhưng anh càng lẩn trốn, hắn càng hăng máu tìm cách tấn công. Lợi dụng hình thể cao to vượt trội, hắn liền túm lấy gáy An Chính, mạnh mẽ nhấc bổng cơ thể của anh sau đó ném vật xuống sàn.
Đây đã không còn là trận đấu đấm bốc đơn thuần nữa mà nó giống như một ván đấu sinh tử, nơi mà anh phó mặc cho đối thủ dày vò cơ thể mình. Hắn dùng nắm đấm chưa đủ, còn lấy cả chân dẫm lên ngực An Chính, tà ác nhấn mạnh xuống. Toàn thân anh đau đớn bị hắn ghì chặt xuống sàn không thể cựa quậy. Mùi vị tanh tưởi sộc lên trong miệng ít nhiều khiến anh tỉnh táo đôi chút. Xung quanh, tiếng cười man rợ càng lúc càng to. Những khuôn mặt điên cuồng phóng đại trước tầm mắt anh. Chúng nhăn nhở gào thét, lấy tay đập uỳnh uỳnh lên mặt sàn. Chẳng có một người trọng tài nào ở đây để phân định trận đấu khi mà những kẻ xăm trổ đầy mình, vung tiền như rác dưới kia mới chính là ông trời nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
- Đánh hay lắm.
Lão Chương thích thú cười to, bọn đàn em bên cạnh thấy thế cũng hùa theo. Hạo Chột nắm bắt thời cơ liền châm cho lão ta một điếu xì gà, miệng thủ thỉ vài lời ngon ngọt.
- Lão Chương, khó khăn lắm tôi mới xích được con chó săn này về mua vui cho ngài, ngài có phải cũng nên thưởng ít hoa hồng cho tên một mắt như tôi không.
- Khà khà, không thành vấn đề, cái chốt ngoài biển ấy tôi sẽ nói lại với cục hải quan, anh cứ đưa người đến là họ tự khắc sẽ mở đường cho anh.
Thấy lão già tỏ vẻ dễ dãi, Hạo Chột liền nở nụ cười đắc chí. Không ai biết, trong đầu hắn đang thầm chửi rủa Lão Chương bằng đủ những ngôn từ thô tục. Nếu không phải lão già này có chút mối quan hệ trong tay, gã cũng không đến mức phải cúi mình năm lần bảy lượt nịnh bợ lão ta như thế này. Hạo Chột quay người trở lại ghế ngồi, móc móc tay gọi người đàn ông đứng phía sau:
- Minh Uy, mày phụ trách lo liệu Sát Thần, nếu hắn chết thì thôi, còn không chết, mày tự biết đường lo liệu cho hắn đi chầu Diêm Vương.
Minh Uy nghe xong khẽ gật đầu. Những việc như vậy hắn làm nhiều đã quen tay, cũng chẳng có gì bất ngờ với mấy thủ đoạn đuổi cùng giết tuyệt của đại ca nữa.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang phân tâm thì người đàn ông nằm thoi thóp dưới đất không biết lấy đâu ra sức lực liền lao đến tung nắm đấm về phía gã khổng lồ. Chỉ có điều, nắm đấm nện vào cơ thể không những không khiến tên to con này lung lay, ngược lại hắn còn bị An Chính chọc tức, phát điên gầm lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng rống của hắn, Hạo Chột trên khán đài liền phì cười.
- Nực cười, nắm dùng nắm đấm yếu ớt ấy để đánh nhau với đô vật sao?
Nhưng lời vừa dứt thì chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Tên to con có vẻ như rất đau đớn mà quỳ sụp một chân xuống, cánh tay dài ôm lấy mạn sườn. Nhìn nắm đấm của anh có vẻ không hề hấn gì với gã, nhưng thực tế uy lực của nó lại khiến mấy cái xương sườn của tên này gãy vụn. Nắm bắt thời cơ, An Chính dồn toàn lực tung một nắm đấm vào thẳng vòm họng của gã đô vật. tên này không chịu nổi lập tức phun ra một bụm máu, nằm lăn ra sàn không ngừng co giật.
(*) cửa dưới: trong cá cược có một luật ngầm đó là người bị đặt cửa dưới trước khi trận đấu bắt đầu thì chỉ được phép đánh thua, không được đánh thắng.