Chương 4: Xin lỗi
Bắc Kinh về đêm là một thành phố bệnh tật, máu chảy không ngừng nhưng lại chẳng thể thuận lợi, thông lưu. Nếu được nhìn từ trên cao xuống, nó sẽ giống như một thành phố bị một chiếc lưỡi liếm của dòng chảy thời gian mặc sức tàn sát.
Đáng sợ là vậy nhưng khi bắt kịp được nhịp điệu mà sống cùng với nó, ta lại nghĩ không có nơi nào có thể thay thế được chốn thủ đô phồn hoa ánh đèn này.
Mỗi một người đều hướng về sự tốt đẹp. Khi đối diện với điều tốt đẹp ấy, có một kiểu người sẽ dũng cảm tiến tới, cho dù đầu rơi máu chảy cũng quyết không từ nan. Lại có một kiểu người loạng choạng lùi bước, sợ bị rơi vào cảnh "thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc", sợ bản thân mình sẽ là người bị rơi vào hố sâu không đáy.
Còn Lăng Vũ Tước, anh không chọn cách tiến bước hay lùi về vì đơn giản anh chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ hướng về sự tốt đẹp ấy. Cuộc đời của anh bốn bề vay quanh là âm mưu cạm bẫy, chỉ cần sảy chân một cái sẽ rơi vào tấm lưới đã được sắp đặt sẵn của những kẻ săn mồi. Chính anh đã được lĩnh hội những kinh nghiệm xương máu đó từ ba của mình.
Trên tấm kính của cửa sổ sát sàn, bóng hình Lăng Vũ Tước mặc một chiếc quần tây màu tối cứng rắn mạnh mẽ và áo sơ mi trắng cùng hình ảnh thành phố đã lên đèn xinh đẹp mỹ miều lẫn vào nhau.
"Lăng tổng, anh cứ để hiểu lầm chòng chất hiểu lầm mãi sao?" Trong góc tối của căn phòng, có một giọng nói thanh thuần của người con gái vang lên. Qua ánh sáng yếu ớt của ánh trăng bên ngoài hắt lên gương mặt cô gái, từng đường nét vô cùng điềm đạm, có phần chững chạc so với giọng nói. Cô ấy khoác trên người bộ quần áo công sở chỉnh tề, ngay ngắn.
"Từ khi nào cô lại quan tâm chuyện cá nhân của tôi như vậy?" Lăng Vũ Tước quay người đối diện với cô ấy, giọng trầm thấp nhưng ngữ khí có chút không hài lòng.
"Chuyện của Lăng tổng người trợ lý như tôi biết cũng không ít, tôi không nói không có nghĩa là không biết thế nên anh có thể xem trọng lời nói của tôi một chút có được không?"
"Thôi đi!"
"Anh..."
Lăng Vũ Tước đợi bình tĩnh hơn, hạ giọng nói: "Thanh Du, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào."
"Tôi chỉ nói vậy thôi, quyền quyết định vẫn là ở anh." Thanh Du cụp mắt.
"Được rồi, lịch trình ngày mai thế nào?" Lăng Vũ Tước hỏi.
"Ngày mai khoảng giữa trưa bên tập đoàn chúng ta sẽ đến nhà hàng Tenrou bàn hợp đồng về dự án khách sạn Skyline với đại diện của Trình An, nếu cảm thấy phù hợp thì có thể tiến hành ký hợp đồng vào ngày mai." Thanh Du vừa chăm chú nhìn vào bảng lịch trình trong tay vừa nói với anh.
"Còn gì nữa không?" Lăng Vũ Tước sải bước đến chiếc ghế ở bàn làm việc, vương tay cầm lấy áo vest khoác lên người.
"Còn một buổi tiệc tối, tiệc mừng bộ trưởng Trác liên nhiệm chức bộ trưởng bộ kinh tế lần thứ năm." Thanh Du hờ hững nói một câu vì biết chắc Lăng Vũ Tước sẽ cử người đại diện tham gia như những năm trước đây.
"Việc bàn về dự án khách sạn Skyline cứ cử người đi, còn về buổi tiệc mừng..." Lăng Vũ Tước ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "tôi sẽ đích thân tham gia."
"Lăng tổng đích thân tham gia?" Thanh Du nhìn anh nghi ngờ.
"Có gì không được? Bốn năm nay cái người đó không từ một năm để mời tôi, lần này xem như nể mặt anh ta một chút." Lăng Vũ Tước cười như không cười.
Thanh Du đã làm việc cùng anh bao năm nay không lý nào không đoán ra được mục đích thực sự của anh.
"Lăng tổng mà biết nể nang ai."
Lăng Vũ Tước cau mày: "Tôi thấy cô hơi nhiều lời rồi, mau chuẩn bị xe."
***
Tại hộp đêm No Name Bar của giới thượng lưu. Là điểm tụ tập hấp dẫn của các minh tinh màn bạc và những người giàu có, là nơi để người người ném tiền qua cửa sổ, để các cậu ấm cô chiêu phá gia chi tử mặc sức vung tiền thoải mái. Câu lạc bộ này phục vụ vô số chỗ ngồi với các góc khuất, giúp khách VIP có thể uống rượu riêng tư và làm bất cứ điều gì mình thích mà không ngại bị dòm ngó. Và đặt biệt không thể thiếu còn có cả dãy dài các phòng nghỉ hay phòng tiếp riêng dành cho giới kinh doanh.
Đâu đó trong số những căn phòng, trên sô pha có một người đàn ông lớn tuổi, bụng bia bặm trợn. Tuy là ăn mặc đàng hoàng trông như có học thức nhưng hành động lại chẳng khác nào kẻ lưu manh, biến thái đang ve vãn một cô gái từ trên xuống dưới. Gương mặt cô gái đó trông khó chịu vì bộ râu của ông ta đang cạ sát vào má. Cuối cùng nhờ tiếng ho khẽ của người đối diện mà ông ta đã kiềm chế đôi chút. Ông ta nhướng mày cau có nhìn người đối diện: "mau vào việc chính đi, tôi không có thời gian đâu!"
Mặc cho lời nói có phần xúc phạm nhưng gương mặt anh ta vẫn không hề biến sắc, ngược lại khoé miệng còn cong lên vài phần: "nếu Lưu tổng biết quý trọng thời gian như vậy thì ngay từ đầu đã không bị cô em kia làm chểnh mảng cuộc bàn bạc mới đúng chứ?"
Cô gái kia bị nói đến liền sượng sùng cúi mặt.
Nghe xong câu nói ông ta liền điên tiết lên, chỉa thẳng tay vào mặt anh ta quát: "mày đã ở đây còn dám lên giọng với ông?"
"Đương nhiên là không, chỉ là nhắc nhở Lưu tổng nên tự ý thức chuyện này sớm một chút thôi." Anh ta vừa nói vừa cầm ly rượu đảo đều rồi đưa lên miệng từ tốn nhấm nháp từng chút.
"Mày!" Ông ta đập mạnh tay xuống bàn khiến cô gái ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt, lo sợ. Ông ta nói tiếp: "không ngờ người của Lăng Thịnh lại lấy thái độ như vậy để ký hợp đồng với đối tác làm ăn đấy."
Ông ta trừng mắt với anh, đứng lên toang bước đi thì giọng nói lạnh lẽo không còn một chút nhiệt của anh ta cất lên: "tôi cấm ông bước chân ra khỏi căn phòng này đấy!"
"Ha, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày mà dám cấm đoán tao ư?" Ông ta ngoác miệng cười to hơn, khiến người khác nhìn vào cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Lúc này, bỗng dưng người đàn ông đó lười biếng đứng lên tay bỏ vào túi quần, nhếch mép cười, ánh mắt lại như lưỡi dao phóng thẳng về phía ông ta: "Vậy ông cứ đi đi, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về việc ông bỏ mạng ở hộp đêm tồi tàn này đâu."
Bóng đêm như bao trùm lấy ông ta, cả người bị anh nhìn đến ngứa ngáy khó chịu. Nhưng ông ta vẫn quyết xông cửa muốn thoát ra, mặc cho có cả tá vệ sĩ cả trong lẫn ngoài đang chờ sẵn. Vừa chạm được cửa phòng liền bị hai tên vệ sĩ mặc vest đen, thân hình cao to chặn lại.
"Mày muốn gì?" Ông ta điên lên.
"Ngón tay của ông!" Anh ta thẳng thừng ném một con dao găm lên bàn rượu, thấy ông ta không những tin lời mình nói còn sợ hãi, anh ta hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
Lúc này gương mặt ông ta tái xanh, ông ta đương nhiên không một mình đến đây mà còn đem theo người. Những tên đi theo ông ta đang bắt đầu có động thái thì liền bị ông ta quát: "Mau dừng lại!"
"Ngài Lưu?..." Một tên trong số chúng khá bất ngờ vì lời nói của ông ta.
Cơ thể ông ta đang run lên như cầy sấy, không đứng nổi nữa đành quỳ rạp xuống, giờ ông ta mới biết người đang đứng trước mặt mình đáng sợ như thế nào: "Lâm tổng! Miễn là ngài tha cho tôi, ngài nói gì tôi cũng sẽ nghe theo."
Nghe xong Lâm Bạch ra hiệu cho trợ lý đem đến một bảng hợp đồng, ném trước mặt ông ta: "Ký đi, ký vào đó thì ông có thể biến khuất mắt tôi được rồi."
Ông ta không nghĩ ngợi gì, tay run run cầm viết ký thật nhanh vào bảng hợp đồng đó rồi cùng mấy tên vệ sĩ chạy đi như vừa gặp phải quỷ.
Một lúc sau, Lâm Bạch cũng ra khỏi hộp đêm đứng trước cửa ra vào ngang nhiên quát tháo: "Cái tên Lăng Vũ Tước đó nghĩ mình là ai chứ? Khi không lại bảo một thiếu gia nhà họ Lâm như mình đi hầu rượu cái lão già dở hơi đó. Tức chết mà..."
***
Về đến Trầm Sơn cũng đã nữa đêm, không rõ vì lý do gì Lăng Vũ Tước đứng trước cửa một lúc khá lâu. Trong lòng anh bỗng dưng le lói một chút cảm giác khó xử, tâm trí anh hiện giờ chỉ nghĩ về việc nên đối mặt với Hàn Lạc Y thế nào mà quên bẵng đi chuyện mở cửa vào nhà.
Chớp mắt Lăng Vũ Tước bừng tỉnh lại, định đưa tay mở cửa thì tiếng mở cửa đã vang lên, tiếp theo đó là giọng nói từ tốn của Hàn Lạc Y: "Ngoài trời lạnh lắm, anh mau vào nhà đi."
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô đang khoát tạm một chiếc áo len, lại còn đi chân trần. Lăng Vũ Tước thầm nhíu mày, bước qua cô đi về phía tủ đựng giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống trước chân cô rồi vừa cởi áo khoác ra vừa thấp giọng nói: "biết nói là trời lạnh còn đi chân không như vậy?"
Hàn Lạc Y thấy sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng liền nhanh chân mang dép vào: "tôi không có thói quen mang dép đi trong nhà."
Lăng Vũ Tước nghe giọng cô như không cố ý, sắc mặt hơi hoà hoãn một chút. Anh đưa tay xem đồng hồ rồi hỏi: "Đã khuya như vậy em còn đợi tôi về làm gì?"
"Đâu có...chẳng qua là tôi khát nên xuống bếp uống nước vô tình nghe được tiếng xe của anh nên ra mở cửa thôi." Hàn Lạc Y cố gắng biện minh những có nói cách mấy cũng không thể qua mặt anh được.
"Mở cửa cho tôi cũng là quan tâm tôi rồi còn gì?" Lăng Vũ Tước nhếch khoé môi cố nhịn cười.
Câu nói đó liền khiến Hàn Lạc Y ngượng ngùng không nói thành lời. Cô mạnh tay ném chiếc áo khoác ban nãy lên người anh, hằn học bước về phía cầu thang: "bỏ qua chuyện đó đi, tôi ngủ trước."
"Khoan đã!" Lăng Vũ Tước gọi cô lại.
Hàn Lạc Y quay người thì thấy anh đang tiến đến: "Có chuyện gì?"
"Ngày mai em có bận gì không?" Lăng Vũ Tước nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, Hàn Lạc Y nghĩ mình chỉ cần trả lời không đúng ý anh liền bị anh băm ra thành trăm mảnh sau đó là ném xuống biển cho cá nhăm nhi.
"Anh mua tôi rồi thì thời gian của tôi không phải cũng thuộc về anh sao?" Hàn Lạc Y nói giọng hờ hững.
Lăng Vũ Tước không ngờ cô lại có suy nghĩ đó nên sau khi nghe câu nói của cô có phần sửng sờ, Hàn Lạc Y còn tưởng mình đã nói sai gì đó, nhìn anh thật thận trọng. Rất nhanh Lăng Vũ Tước đã lên tiếng: "Tôi không phải là loại người có sở thích chiếm đoạt bệnh hoạn như vậy, hơn nữa tôi không mua em, tôi làm vậy..." Cũng chỉ muốn tốt cho em.
Thanh âm của anh nhỏ dần cuối cùng nữa câu còn lại cũng không thể nói thành lời. Lăng Vũ Tước nhìn cô với anh mắt chua xót.
Hàn Lạc Y không ngờ anh lại nói ra những lời đó, cô nhìn anh khó xử, chẳng còn tia can đảm nào nhìn vào mắt anh nữa, cố cụp mắt nhỏ giọng: "Đừng nói nữa, thật ra ở thành phố Bắc Kinh tôi không quen ai hết nên việc bận bịu là không thể xảy ra, tôi nghĩ anh đã nhận thức được điều này từ sớm rồi chứ?"
Nói dứt câu Hàn Lạc Y liền cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay, lòng ngực anh bao trùm lấy cơ thể đang run lên.
Cô bất ngờ ngẩng đầu thì mặt đối mặt với Lăng Vũ Tước, đầu mũi của cả hai chạm vào nhau đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng bừng của đối phương đang phả vào mặt. Hàn Lạc Y vô thức rụt người về phía sau thì bị anh ôm chặt hơn, không tài nào thoát ra được.
"Tôi Xin lỗi!" Lăng Vũ Tước giọng thâm trầm phát ra từ trên đỉnh đầu cô, cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Mặc cho Hàn Lạc Y đang tựa đầu vào hõm cổ mình.
"Vì sao lại xin lỗi? Vì sao lại làm vậy? Vì sao lại là tôi? Anh nói anh không mua tôi cũng đúng, chỉ là anh chi thật nhiều tiền để có được tôi thôi...Tôi là người vợ hợp pháp của anh mà...người vợ mà anh tốn biết bao tiền của mới có được, nếu anh không trân trọng tôi thì hãy trân trọng số tiền mà anh bỏ ra để có được tôi đi, làm ơn..." Hàn Lạc Y nấc lên từng hồi, nói không ngừng nghĩ, trước giờ cô chưa từng nói nhiều như trước mặt anh, hôm nay lại khác.
Điều này khiến Lăng Vũ Tước phát giác ra gì đó liền nâng mặt cô lên, lúc này gương mặt cô đã đỏ ửng, mắt thì không còn mở nổi nữa, nước mắt như vòng ngọc trai bị đứt đoạn tuông rơi không ngừng, anh lau nước mắt cho cô. Rồi áp sát mặt cô kiểm tra hơi thở một lần nữa, lần này là mùi rượu rất nhẹ, chỉ thoáng qua chút ít. Trong mắt anh bộ dạng của cô bây giờ như một chú thỏ trắng đang đứng trước hang cọp vô cùng đáng yêu, anh cười thầm rồi nghĩ: uống rượu thì hết khát nước ư?
Để kiểm chứng những suy đoán đó, Lăng Vũ Tước nắm tay Hàn Lạc Y đi vào phòng bếp, cô cũng lảo đảo theo sau. Vừa đẩy cửa bước vào anh thấy ngay chai rượu có nồng độ cồn nhẹ nhất trong hàng tá các loại rượu trên kệ, nó được rót vào một cái ly, trong ly còn khá nhiều rượu. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết cô thỏ bé nhỏ này không thể uống rượu.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự nuông chiều chưa từng có, đưa tay xoa đầu cô: "Từ nay về sau chỉ có sự cho phép của tôi mới được uống rượu có biết chưa?"
Hàn Lạc Y do hơi men không thể tự chủ mà cau này to tiếng mắng anh: "Anh là ba tôi chắc? Tên đáng ghét!" Nói xong cô buông bàn tay đang nắm tay anh nãy giờ tháo chạy về phòng bỏ lại anh một mình với đống ly rượu lộn xộn trên bàn.
Lăng Vũ Tước dõi theo bóng cô đã chạy mất hút, rất nhanh đã cười thành tiếng rồi quay đầu dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng bếp.
Sau khi dọn xong cũng trở về phòng ngủ, mở cửa ra anh chỉ biết mỉm cười đầy ấm ấp vì hình ảnh một con thỏ đang lười biếng nằm cuộn tròn trong chăn, gương mặt thoả mãn vô đối.
Lăng Vũ Tước đi đến bên giường ngồi xuống vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "ngày mai cùng tôi tham gia tiệc mừng được không?"
Đáp lại là tiếng gió thổi qua khe cửa làm tấm rèm bay phấp phới, anh bước đến khẽ đóng kín cánh cửa. Như sợ đánh thức cô nên bước đi cũng nhẹ nhàng trở lại giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nhìn gương mặt đang say giấc của cô, hàng mi dài khẽ động, bờ môi ưng ửng hồng do rượu. Chỉ nhìn thôi cũng đủ rung động lòng người
Anh khẽ nói nhỏ vào tai cô: "Xem có cô tiểu thư nhà giàu nào có cốt cách không hoàn chỉnh như em không?"
Đáng sợ là vậy nhưng khi bắt kịp được nhịp điệu mà sống cùng với nó, ta lại nghĩ không có nơi nào có thể thay thế được chốn thủ đô phồn hoa ánh đèn này.
Mỗi một người đều hướng về sự tốt đẹp. Khi đối diện với điều tốt đẹp ấy, có một kiểu người sẽ dũng cảm tiến tới, cho dù đầu rơi máu chảy cũng quyết không từ nan. Lại có một kiểu người loạng choạng lùi bước, sợ bị rơi vào cảnh "thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc", sợ bản thân mình sẽ là người bị rơi vào hố sâu không đáy.
Còn Lăng Vũ Tước, anh không chọn cách tiến bước hay lùi về vì đơn giản anh chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ hướng về sự tốt đẹp ấy. Cuộc đời của anh bốn bề vay quanh là âm mưu cạm bẫy, chỉ cần sảy chân một cái sẽ rơi vào tấm lưới đã được sắp đặt sẵn của những kẻ săn mồi. Chính anh đã được lĩnh hội những kinh nghiệm xương máu đó từ ba của mình.
Trên tấm kính của cửa sổ sát sàn, bóng hình Lăng Vũ Tước mặc một chiếc quần tây màu tối cứng rắn mạnh mẽ và áo sơ mi trắng cùng hình ảnh thành phố đã lên đèn xinh đẹp mỹ miều lẫn vào nhau.
"Lăng tổng, anh cứ để hiểu lầm chòng chất hiểu lầm mãi sao?" Trong góc tối của căn phòng, có một giọng nói thanh thuần của người con gái vang lên. Qua ánh sáng yếu ớt của ánh trăng bên ngoài hắt lên gương mặt cô gái, từng đường nét vô cùng điềm đạm, có phần chững chạc so với giọng nói. Cô ấy khoác trên người bộ quần áo công sở chỉnh tề, ngay ngắn.
"Từ khi nào cô lại quan tâm chuyện cá nhân của tôi như vậy?" Lăng Vũ Tước quay người đối diện với cô ấy, giọng trầm thấp nhưng ngữ khí có chút không hài lòng.
"Chuyện của Lăng tổng người trợ lý như tôi biết cũng không ít, tôi không nói không có nghĩa là không biết thế nên anh có thể xem trọng lời nói của tôi một chút có được không?"
"Thôi đi!"
"Anh..."
Lăng Vũ Tước đợi bình tĩnh hơn, hạ giọng nói: "Thanh Du, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào."
"Tôi chỉ nói vậy thôi, quyền quyết định vẫn là ở anh." Thanh Du cụp mắt.
"Được rồi, lịch trình ngày mai thế nào?" Lăng Vũ Tước hỏi.
"Ngày mai khoảng giữa trưa bên tập đoàn chúng ta sẽ đến nhà hàng Tenrou bàn hợp đồng về dự án khách sạn Skyline với đại diện của Trình An, nếu cảm thấy phù hợp thì có thể tiến hành ký hợp đồng vào ngày mai." Thanh Du vừa chăm chú nhìn vào bảng lịch trình trong tay vừa nói với anh.
"Còn gì nữa không?" Lăng Vũ Tước sải bước đến chiếc ghế ở bàn làm việc, vương tay cầm lấy áo vest khoác lên người.
"Còn một buổi tiệc tối, tiệc mừng bộ trưởng Trác liên nhiệm chức bộ trưởng bộ kinh tế lần thứ năm." Thanh Du hờ hững nói một câu vì biết chắc Lăng Vũ Tước sẽ cử người đại diện tham gia như những năm trước đây.
"Việc bàn về dự án khách sạn Skyline cứ cử người đi, còn về buổi tiệc mừng..." Lăng Vũ Tước ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "tôi sẽ đích thân tham gia."
"Lăng tổng đích thân tham gia?" Thanh Du nhìn anh nghi ngờ.
"Có gì không được? Bốn năm nay cái người đó không từ một năm để mời tôi, lần này xem như nể mặt anh ta một chút." Lăng Vũ Tước cười như không cười.
Thanh Du đã làm việc cùng anh bao năm nay không lý nào không đoán ra được mục đích thực sự của anh.
"Lăng tổng mà biết nể nang ai."
Lăng Vũ Tước cau mày: "Tôi thấy cô hơi nhiều lời rồi, mau chuẩn bị xe."
***
Tại hộp đêm No Name Bar của giới thượng lưu. Là điểm tụ tập hấp dẫn của các minh tinh màn bạc và những người giàu có, là nơi để người người ném tiền qua cửa sổ, để các cậu ấm cô chiêu phá gia chi tử mặc sức vung tiền thoải mái. Câu lạc bộ này phục vụ vô số chỗ ngồi với các góc khuất, giúp khách VIP có thể uống rượu riêng tư và làm bất cứ điều gì mình thích mà không ngại bị dòm ngó. Và đặt biệt không thể thiếu còn có cả dãy dài các phòng nghỉ hay phòng tiếp riêng dành cho giới kinh doanh.
Đâu đó trong số những căn phòng, trên sô pha có một người đàn ông lớn tuổi, bụng bia bặm trợn. Tuy là ăn mặc đàng hoàng trông như có học thức nhưng hành động lại chẳng khác nào kẻ lưu manh, biến thái đang ve vãn một cô gái từ trên xuống dưới. Gương mặt cô gái đó trông khó chịu vì bộ râu của ông ta đang cạ sát vào má. Cuối cùng nhờ tiếng ho khẽ của người đối diện mà ông ta đã kiềm chế đôi chút. Ông ta nhướng mày cau có nhìn người đối diện: "mau vào việc chính đi, tôi không có thời gian đâu!"
Mặc cho lời nói có phần xúc phạm nhưng gương mặt anh ta vẫn không hề biến sắc, ngược lại khoé miệng còn cong lên vài phần: "nếu Lưu tổng biết quý trọng thời gian như vậy thì ngay từ đầu đã không bị cô em kia làm chểnh mảng cuộc bàn bạc mới đúng chứ?"
Cô gái kia bị nói đến liền sượng sùng cúi mặt.
Nghe xong câu nói ông ta liền điên tiết lên, chỉa thẳng tay vào mặt anh ta quát: "mày đã ở đây còn dám lên giọng với ông?"
"Đương nhiên là không, chỉ là nhắc nhở Lưu tổng nên tự ý thức chuyện này sớm một chút thôi." Anh ta vừa nói vừa cầm ly rượu đảo đều rồi đưa lên miệng từ tốn nhấm nháp từng chút.
"Mày!" Ông ta đập mạnh tay xuống bàn khiến cô gái ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt, lo sợ. Ông ta nói tiếp: "không ngờ người của Lăng Thịnh lại lấy thái độ như vậy để ký hợp đồng với đối tác làm ăn đấy."
Ông ta trừng mắt với anh, đứng lên toang bước đi thì giọng nói lạnh lẽo không còn một chút nhiệt của anh ta cất lên: "tôi cấm ông bước chân ra khỏi căn phòng này đấy!"
"Ha, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày mà dám cấm đoán tao ư?" Ông ta ngoác miệng cười to hơn, khiến người khác nhìn vào cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Lúc này, bỗng dưng người đàn ông đó lười biếng đứng lên tay bỏ vào túi quần, nhếch mép cười, ánh mắt lại như lưỡi dao phóng thẳng về phía ông ta: "Vậy ông cứ đi đi, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về việc ông bỏ mạng ở hộp đêm tồi tàn này đâu."
Bóng đêm như bao trùm lấy ông ta, cả người bị anh nhìn đến ngứa ngáy khó chịu. Nhưng ông ta vẫn quyết xông cửa muốn thoát ra, mặc cho có cả tá vệ sĩ cả trong lẫn ngoài đang chờ sẵn. Vừa chạm được cửa phòng liền bị hai tên vệ sĩ mặc vest đen, thân hình cao to chặn lại.
"Mày muốn gì?" Ông ta điên lên.
"Ngón tay của ông!" Anh ta thẳng thừng ném một con dao găm lên bàn rượu, thấy ông ta không những tin lời mình nói còn sợ hãi, anh ta hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
Lúc này gương mặt ông ta tái xanh, ông ta đương nhiên không một mình đến đây mà còn đem theo người. Những tên đi theo ông ta đang bắt đầu có động thái thì liền bị ông ta quát: "Mau dừng lại!"
"Ngài Lưu?..." Một tên trong số chúng khá bất ngờ vì lời nói của ông ta.
Cơ thể ông ta đang run lên như cầy sấy, không đứng nổi nữa đành quỳ rạp xuống, giờ ông ta mới biết người đang đứng trước mặt mình đáng sợ như thế nào: "Lâm tổng! Miễn là ngài tha cho tôi, ngài nói gì tôi cũng sẽ nghe theo."
Nghe xong Lâm Bạch ra hiệu cho trợ lý đem đến một bảng hợp đồng, ném trước mặt ông ta: "Ký đi, ký vào đó thì ông có thể biến khuất mắt tôi được rồi."
Ông ta không nghĩ ngợi gì, tay run run cầm viết ký thật nhanh vào bảng hợp đồng đó rồi cùng mấy tên vệ sĩ chạy đi như vừa gặp phải quỷ.
Một lúc sau, Lâm Bạch cũng ra khỏi hộp đêm đứng trước cửa ra vào ngang nhiên quát tháo: "Cái tên Lăng Vũ Tước đó nghĩ mình là ai chứ? Khi không lại bảo một thiếu gia nhà họ Lâm như mình đi hầu rượu cái lão già dở hơi đó. Tức chết mà..."
***
Về đến Trầm Sơn cũng đã nữa đêm, không rõ vì lý do gì Lăng Vũ Tước đứng trước cửa một lúc khá lâu. Trong lòng anh bỗng dưng le lói một chút cảm giác khó xử, tâm trí anh hiện giờ chỉ nghĩ về việc nên đối mặt với Hàn Lạc Y thế nào mà quên bẵng đi chuyện mở cửa vào nhà.
Chớp mắt Lăng Vũ Tước bừng tỉnh lại, định đưa tay mở cửa thì tiếng mở cửa đã vang lên, tiếp theo đó là giọng nói từ tốn của Hàn Lạc Y: "Ngoài trời lạnh lắm, anh mau vào nhà đi."
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô đang khoát tạm một chiếc áo len, lại còn đi chân trần. Lăng Vũ Tước thầm nhíu mày, bước qua cô đi về phía tủ đựng giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống trước chân cô rồi vừa cởi áo khoác ra vừa thấp giọng nói: "biết nói là trời lạnh còn đi chân không như vậy?"
Hàn Lạc Y thấy sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng liền nhanh chân mang dép vào: "tôi không có thói quen mang dép đi trong nhà."
Lăng Vũ Tước nghe giọng cô như không cố ý, sắc mặt hơi hoà hoãn một chút. Anh đưa tay xem đồng hồ rồi hỏi: "Đã khuya như vậy em còn đợi tôi về làm gì?"
"Đâu có...chẳng qua là tôi khát nên xuống bếp uống nước vô tình nghe được tiếng xe của anh nên ra mở cửa thôi." Hàn Lạc Y cố gắng biện minh những có nói cách mấy cũng không thể qua mặt anh được.
"Mở cửa cho tôi cũng là quan tâm tôi rồi còn gì?" Lăng Vũ Tước nhếch khoé môi cố nhịn cười.
Câu nói đó liền khiến Hàn Lạc Y ngượng ngùng không nói thành lời. Cô mạnh tay ném chiếc áo khoác ban nãy lên người anh, hằn học bước về phía cầu thang: "bỏ qua chuyện đó đi, tôi ngủ trước."
"Khoan đã!" Lăng Vũ Tước gọi cô lại.
Hàn Lạc Y quay người thì thấy anh đang tiến đến: "Có chuyện gì?"
"Ngày mai em có bận gì không?" Lăng Vũ Tước nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, Hàn Lạc Y nghĩ mình chỉ cần trả lời không đúng ý anh liền bị anh băm ra thành trăm mảnh sau đó là ném xuống biển cho cá nhăm nhi.
"Anh mua tôi rồi thì thời gian của tôi không phải cũng thuộc về anh sao?" Hàn Lạc Y nói giọng hờ hững.
Lăng Vũ Tước không ngờ cô lại có suy nghĩ đó nên sau khi nghe câu nói của cô có phần sửng sờ, Hàn Lạc Y còn tưởng mình đã nói sai gì đó, nhìn anh thật thận trọng. Rất nhanh Lăng Vũ Tước đã lên tiếng: "Tôi không phải là loại người có sở thích chiếm đoạt bệnh hoạn như vậy, hơn nữa tôi không mua em, tôi làm vậy..." Cũng chỉ muốn tốt cho em.
Thanh âm của anh nhỏ dần cuối cùng nữa câu còn lại cũng không thể nói thành lời. Lăng Vũ Tước nhìn cô với anh mắt chua xót.
Hàn Lạc Y không ngờ anh lại nói ra những lời đó, cô nhìn anh khó xử, chẳng còn tia can đảm nào nhìn vào mắt anh nữa, cố cụp mắt nhỏ giọng: "Đừng nói nữa, thật ra ở thành phố Bắc Kinh tôi không quen ai hết nên việc bận bịu là không thể xảy ra, tôi nghĩ anh đã nhận thức được điều này từ sớm rồi chứ?"
Nói dứt câu Hàn Lạc Y liền cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay, lòng ngực anh bao trùm lấy cơ thể đang run lên.
Cô bất ngờ ngẩng đầu thì mặt đối mặt với Lăng Vũ Tước, đầu mũi của cả hai chạm vào nhau đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng bừng của đối phương đang phả vào mặt. Hàn Lạc Y vô thức rụt người về phía sau thì bị anh ôm chặt hơn, không tài nào thoát ra được.
"Tôi Xin lỗi!" Lăng Vũ Tước giọng thâm trầm phát ra từ trên đỉnh đầu cô, cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Mặc cho Hàn Lạc Y đang tựa đầu vào hõm cổ mình.
"Vì sao lại xin lỗi? Vì sao lại làm vậy? Vì sao lại là tôi? Anh nói anh không mua tôi cũng đúng, chỉ là anh chi thật nhiều tiền để có được tôi thôi...Tôi là người vợ hợp pháp của anh mà...người vợ mà anh tốn biết bao tiền của mới có được, nếu anh không trân trọng tôi thì hãy trân trọng số tiền mà anh bỏ ra để có được tôi đi, làm ơn..." Hàn Lạc Y nấc lên từng hồi, nói không ngừng nghĩ, trước giờ cô chưa từng nói nhiều như trước mặt anh, hôm nay lại khác.
Điều này khiến Lăng Vũ Tước phát giác ra gì đó liền nâng mặt cô lên, lúc này gương mặt cô đã đỏ ửng, mắt thì không còn mở nổi nữa, nước mắt như vòng ngọc trai bị đứt đoạn tuông rơi không ngừng, anh lau nước mắt cho cô. Rồi áp sát mặt cô kiểm tra hơi thở một lần nữa, lần này là mùi rượu rất nhẹ, chỉ thoáng qua chút ít. Trong mắt anh bộ dạng của cô bây giờ như một chú thỏ trắng đang đứng trước hang cọp vô cùng đáng yêu, anh cười thầm rồi nghĩ: uống rượu thì hết khát nước ư?
Để kiểm chứng những suy đoán đó, Lăng Vũ Tước nắm tay Hàn Lạc Y đi vào phòng bếp, cô cũng lảo đảo theo sau. Vừa đẩy cửa bước vào anh thấy ngay chai rượu có nồng độ cồn nhẹ nhất trong hàng tá các loại rượu trên kệ, nó được rót vào một cái ly, trong ly còn khá nhiều rượu. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết cô thỏ bé nhỏ này không thể uống rượu.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự nuông chiều chưa từng có, đưa tay xoa đầu cô: "Từ nay về sau chỉ có sự cho phép của tôi mới được uống rượu có biết chưa?"
Hàn Lạc Y do hơi men không thể tự chủ mà cau này to tiếng mắng anh: "Anh là ba tôi chắc? Tên đáng ghét!" Nói xong cô buông bàn tay đang nắm tay anh nãy giờ tháo chạy về phòng bỏ lại anh một mình với đống ly rượu lộn xộn trên bàn.
Lăng Vũ Tước dõi theo bóng cô đã chạy mất hút, rất nhanh đã cười thành tiếng rồi quay đầu dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng bếp.
Sau khi dọn xong cũng trở về phòng ngủ, mở cửa ra anh chỉ biết mỉm cười đầy ấm ấp vì hình ảnh một con thỏ đang lười biếng nằm cuộn tròn trong chăn, gương mặt thoả mãn vô đối.
Lăng Vũ Tước đi đến bên giường ngồi xuống vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "ngày mai cùng tôi tham gia tiệc mừng được không?"
Đáp lại là tiếng gió thổi qua khe cửa làm tấm rèm bay phấp phới, anh bước đến khẽ đóng kín cánh cửa. Như sợ đánh thức cô nên bước đi cũng nhẹ nhàng trở lại giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nhìn gương mặt đang say giấc của cô, hàng mi dài khẽ động, bờ môi ưng ửng hồng do rượu. Chỉ nhìn thôi cũng đủ rung động lòng người
Anh khẽ nói nhỏ vào tai cô: "Xem có cô tiểu thư nhà giàu nào có cốt cách không hoàn chỉnh như em không?"