Chương : 29
“Thiên Âm, Thiên Âm…” Tiếng nói run rẩy vang lên, hoảng hốt.
Là ai vậy? Ai có thể gọi nàng bằng giọng điệu đó. Lúc này còn ai nhớ tới nàng, Thanh Sơn, Lục Thủy không thể biết nàng ở đây, mà Bạch Vũ ca ca càng không thể… Ai sẽ đến cứu nàng? Ai có thể cứu con người chỉ có hai bàn tay trắng này, duy nhất chỉ có…
“Sư phụ?”
Âm thanh bên tai phút chốc lại biến mất, có thứ gì đó được nhét vào tay nàng, linh khí nhẹ nhàng hiện lên, nàng cảm nhận được đáy lòng có thứ gì đó không ngừng phá thể chui ra, lại được xoa dịu xuống. Trong tay là Xích Cơ, thiên kỵ đã kết thúc sao?
Trong thế giới tối đen, có ánh sáng mập mờ.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Nàng hốt hoảng muốn chứng thực suy đoán của mình, vươn tay tìm kiếm, người trước mắt nàng không nhìn rõ, nhưng chắc chắn không phải là sư phụ thanh lãnh như sen của nàng.
“Đại sư tỷ.”
“Linh Nhạc?” Là Linh Nhạc, đúng rồi, nàng còn có một sư đệ, người duy nhất đối xử tốt với nàng. Thì ra sư phụ không còn, thế gian này còn có một người sẽ đi tìm nàng.
Thỏa mãn dâng tràn, tự nhiên nàng lại cảm động muốn khóc, khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi, rực rỡ.
“Đệ đã đến rồi…” Thật tốt, cuối cùng vẫn có người nhớ tới nàng, vẫn còn có một người.
“Thiên Âm, đại sư tỷ…” Linh Nhạc cuống quýt lau đi những vết máu kinh người kia, ngay khi nhìn thấy người toàn thân là máu bên hòn đá, vẫn là ngồi thẳng tắp, giống như Thiên Âm vạn kiếp bất phục của trước kia, Linh Nhạc quả thực không tin được hai mắt mình.
Bàn tay không ngừng run rẩy, một thứ sợ hãi chưa bao giờ có, như chỉ cần trong nháy mắt, người đó sẽ biến mất trước mắt y.
Nàng lại chỉ cười, như muốn an ủi, khóe miệng vẫn không ngừng chảy, khiến hai mắt y bỏng rát.
Y đột nhiên rất hận, hận mình tại sao không sớm phát hiện thấy Xích Cơ trong tay Phượng Minh, vì sao không sớm đoạt lại một chút, tại sao không sớm đi tìm nàng một chút, nàng sẽ không bị thương nặng đến thế: “Đại sư tỷ, ta đưa tỷ tới nơi của Ti Dược, tỷ đừng lo lắng, không có chuyện gì.”
Y bối rối an ủi, chỉ là trong giọng nói cũng run rẩy như ngay cả mình cũng không tin, nàng muốn cười một nụ cười trấn an, nhưng khóe miệng chỉ giật giật nhẹ, nàng muốn nói với y, nàng không sao, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.
Linh Nhạc bị nụ cười nhợt nhạt kia đâm vào tim đau đớn, áy náy như muốn nghiền nát y, vội thận trọng ôm lấy người trên mặt đất, chỉ sợ khiến nàng bị thương thêm.
“Ta dẫn tỷ đi chữa thương, không có chuyện gì… không có chuyện gì đâu…”
Là ai vậy? Ai có thể gọi nàng bằng giọng điệu đó. Lúc này còn ai nhớ tới nàng, Thanh Sơn, Lục Thủy không thể biết nàng ở đây, mà Bạch Vũ ca ca càng không thể… Ai sẽ đến cứu nàng? Ai có thể cứu con người chỉ có hai bàn tay trắng này, duy nhất chỉ có…
“Sư phụ?”
Âm thanh bên tai phút chốc lại biến mất, có thứ gì đó được nhét vào tay nàng, linh khí nhẹ nhàng hiện lên, nàng cảm nhận được đáy lòng có thứ gì đó không ngừng phá thể chui ra, lại được xoa dịu xuống. Trong tay là Xích Cơ, thiên kỵ đã kết thúc sao?
Trong thế giới tối đen, có ánh sáng mập mờ.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Nàng hốt hoảng muốn chứng thực suy đoán của mình, vươn tay tìm kiếm, người trước mắt nàng không nhìn rõ, nhưng chắc chắn không phải là sư phụ thanh lãnh như sen của nàng.
“Đại sư tỷ.”
“Linh Nhạc?” Là Linh Nhạc, đúng rồi, nàng còn có một sư đệ, người duy nhất đối xử tốt với nàng. Thì ra sư phụ không còn, thế gian này còn có một người sẽ đi tìm nàng.
Thỏa mãn dâng tràn, tự nhiên nàng lại cảm động muốn khóc, khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi, rực rỡ.
“Đệ đã đến rồi…” Thật tốt, cuối cùng vẫn có người nhớ tới nàng, vẫn còn có một người.
“Thiên Âm, đại sư tỷ…” Linh Nhạc cuống quýt lau đi những vết máu kinh người kia, ngay khi nhìn thấy người toàn thân là máu bên hòn đá, vẫn là ngồi thẳng tắp, giống như Thiên Âm vạn kiếp bất phục của trước kia, Linh Nhạc quả thực không tin được hai mắt mình.
Bàn tay không ngừng run rẩy, một thứ sợ hãi chưa bao giờ có, như chỉ cần trong nháy mắt, người đó sẽ biến mất trước mắt y.
Nàng lại chỉ cười, như muốn an ủi, khóe miệng vẫn không ngừng chảy, khiến hai mắt y bỏng rát.
Y đột nhiên rất hận, hận mình tại sao không sớm phát hiện thấy Xích Cơ trong tay Phượng Minh, vì sao không sớm đoạt lại một chút, tại sao không sớm đi tìm nàng một chút, nàng sẽ không bị thương nặng đến thế: “Đại sư tỷ, ta đưa tỷ tới nơi của Ti Dược, tỷ đừng lo lắng, không có chuyện gì.”
Y bối rối an ủi, chỉ là trong giọng nói cũng run rẩy như ngay cả mình cũng không tin, nàng muốn cười một nụ cười trấn an, nhưng khóe miệng chỉ giật giật nhẹ, nàng muốn nói với y, nàng không sao, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.
Linh Nhạc bị nụ cười nhợt nhạt kia đâm vào tim đau đớn, áy náy như muốn nghiền nát y, vội thận trọng ôm lấy người trên mặt đất, chỉ sợ khiến nàng bị thương thêm.
“Ta dẫn tỷ đi chữa thương, không có chuyện gì… không có chuyện gì đâu…”