Chương : 34
“ Tại sao lại đi nhanh như vậy?” Hắn mỉm cười hỏi.
Diễn Kì không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn y.
Viêm Kì khẽ híp mắt, cúi đầu nhìn xuống bóng hình của Thiên Âm ở phía dưới, lúc này chỉ còn là một cái chấm nhỏ màu đen mờ mịt.
“ Huynh cũng nên nhìn nhận những điểm tốt của nàng đi.” Cô gái đã từng điên cuồng yêu thương y như thế.
“ Điểm tốt?” Diễn Kì lạnh giọng: “ Nếu như nàng lại có âm mưu gì thì phải làm sao hả?”
“ Không có đâu.” Viêm Kì thở dài một tiếng.
Trong lòng Diễn Kì lại bất chợt dâng lên một nỗi đau đớn khó hiểu, im lặng bay nhanh về phía Thiên Cung.
Bây giờ y làm gì có thời gian mà lo lắng những chuyện như vậy, bởi vì Linh Nhạc không hiểu chuyện, cướp lấy Xích Cơ khiến Phượng Minh phải chịu đợt thiên lôi thứ nhất giáng xuống người, tuy rằng không nguy kịch tới tính mạng nhưng cũng phải nghỉ dưỡng dài ngày. Việc đó là do đệ đệ của y làm mà nàng ấy lại cứ ngày ngày oán giận y.
Chuyện của Thiên Âm y cũng có chút áy náy, nhìn nàng hấp hối trước mặt, mọi người không có cách nào cứu chữa. Y cũng từng nghĩ phải bồi thường nàng, nhưng tới khi gặp được nàng rồi một câu tử tế y cũng không nói được. Thậm chí một câu hỏi thăm bệnh tình đơn giản y cũng không hỏi qua, không phải không muốn mà là không biết phải hỏi như thế nào.
Dẫn Linh Nhạc tới Thiên Cung xong, y phải đi Phượng Kì Sơn. Mấy ngày nay, mải bận chuyện Thiên Kị, thu dọn tai họa do Linh Nhạc gây ra, y vẫn chưa có thời gian qua tâm Phượng Minh, bây giờ mọi chuyện đã tạm thời yên ổn, y cũng nên tới thăm nàng thôi.
“ Đã đỡ nhiều chưa?” Nâng người đang nằm trên giường dậy, vẻ mặt Diễn Kì thoáng dịu dàng.
Thấy y bất ngờ tới Phượng Minh có hơi kinh ngạc, nhưng vui sướng nhiều hơn, nàng khẽ gật đầu: “ Đã tốt hơn nhiều rồi, Diễn Kỳ ca ca, chuyện thiên kị thế nào rồi? Huynh cũng đừng trách Linh Nhạc, tuổi hắn còn trẻ, chưa phân biệt được nặng nhẹ mà thôi.”
“ Hừ!” Diễn Kì hừ lạnh một tiếng: “ Từ nhỏ đã liên tục làm mọi người phải lo lắng, gây không biết bao nhiêu rắc rối. Lần này đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
“ Muội chỉ bị thương nhẹ, bây giờ cũng đã tốt nhiều rồi, Chỉ là không biết……….” Phượng Minh cẩn thận xem xét sắc mặt Diễn Kì, do dự một hồi mới hỏi: “ Không biết Thiên Âm nàng ấy………..”.
Diễn Kì nhăn mặt, sắc mặt đen đi vài phần, làm như không muốn nhắc tới đề tài này: “ Nàng ta không có việc gì, phụ quân và mẫu hậu dùng Hướng Sinh Liên ngưng tụ nguyên thần của nàng ấy, hiện tại đã tốt rồi, còn có thể tới Băng Vực đón người mà.”
Y hừ lạnh một tiếng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Linh Nhạc ôm Thiên Âm quay vòng vòng, hơn một ngàn năm biết nàng nhưng đây là lần đầu tiên y thấy nàng cười thản nhiên vui vẻ như thế. Làm cho người ta thấy vô cùng…….chói mắt! Phải, với y hình ảnh đó thực sự cực kì chói mắt, từ sau khi trở về, nàng gặp y chỉ luôn giả bộ cười không nói nhiều lời, mà Linh Nhạc chỉ ôm nàng một cái thôi đã có thể khiến cho nàng vui đến vậy?
“ Cũng không hiểu tại sao phụ quân và mẫu hậu của ta lại che chở nàng ấy như thế, ngay cả vật chí bảo của tộc ta cũng……………”. Tức giận trong lòng y càng dâng cao, Hướng Sinh Liên là long tộc chí bảo, lại có duy nhất một cây: “Nhớ ngày trước muội cũng suýt chút nữa thì hồn phí phách tán, ta đi cầu xin phụ quân giúp đỡ nhưng người cũng không dùng tới vật quý đó, vậy mà lại dùng nó để cứu nàng ta.”
Diễn Kì quay người lại thấy Phượng Minh cúi đầu không nói, mới giật mình tiến tới nắm tay nàng: “ Ta xin lỗi muội Minh nhi, không phải ta cố ý làm muội nhớ tới chuyện xưa, chỉ là muốn ….. bất bình vì muội mà thôi.”
Phượng Minh lắc đầu nở cười nhẹ, nói: “ Diễn Kỳ ca ca đừng lo lắng, Minh nhi hiện giờ không phải đã tốt lắm rồi sao. Thiên Quân, Thiên Hậu cũng có suy tính riêng của người, huống hồ……… Nghe nói Bạch Vũ thiên quân đã trải qua được chín chín tám mươi mốt trọng thiên lôi.”
Diễn Kì sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới việc này. Bạch Vũ là người duy nhất trong mấy chục vạn năm trở lại đây có thể vượt qua thiên kị mà phi thăng thành thượng tiên, hiện giờ cũng đã trở thành thần tôn.
“Thiên Âm là muội muội duy nhất của Bạch Vũ”.
Y sao lại không biết được, Hướng Sinh Liên đem cho nàng ta là vì nể mặt mũi Bạch Vũ. Tuy nói vượt qua chín trọng thiên lôi sẽ có thể phi thăng thành thượng tiên, không màng tới phàm trần, đoạn tình tuyệt yêu, từ đó cũng thoát li tam giới, phi thăng lên thần giới. Cũng rất ít thiên thần quay lại Thiên giới để quan tâm tới việc của Thiên giới. Nhưng Bạch Vũ hắn vừa mới phi thăng, ai có thể cam đoan hắn sẽ không quay lại để xem muội muội duy nhất của hắn chứ.
Hơn nữa Thiên Âm bị thương, tuy không phải là do ý cố ý nhưng chính xác là do y gây ra. Nhớ tới ngày ấy, Linh Nhạc ôm Thiên Âm thoi thóp ở đó, máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng không ngừng chảy ra thành một mảng đỏ chói mắt.
Bàn tay bất giác nắm chặt, đáy lòng ngập tràn bối rối. Lần đầu tiên y có cảm giác này, người khiến cho y căm ghét vô cùng, thâm chí cả thống hận, là một công chúa kiêu ngạo cơ mà, sao lại không chịu nổi một đòn, sao lại yếu ớt như thế, sao tự nhiên y lại cảm thấy vô cùng……..bối rối đến thế?
Thôi cùng lắm là về sau đối xử với nàng ta tốt một chút. Bỏ đi những lo lắng trong lòng, không phòng bị nàng ta nữa.
“ Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, lần sau ta lại tới thăm muội. Còn phải tới Ti Dược phủ xem xét một chút, Linh Nhạc đập phá làm rối tung hết mọi thứ, dù sao cũng phải có người dọn dẹp cho nó.” Cố gắng không suy nghĩ tới chuyện của nàng ta nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, lông mày y càng thêm nhăn lại.
Diễn Kì không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn y.
Viêm Kì khẽ híp mắt, cúi đầu nhìn xuống bóng hình của Thiên Âm ở phía dưới, lúc này chỉ còn là một cái chấm nhỏ màu đen mờ mịt.
“ Huynh cũng nên nhìn nhận những điểm tốt của nàng đi.” Cô gái đã từng điên cuồng yêu thương y như thế.
“ Điểm tốt?” Diễn Kì lạnh giọng: “ Nếu như nàng lại có âm mưu gì thì phải làm sao hả?”
“ Không có đâu.” Viêm Kì thở dài một tiếng.
Trong lòng Diễn Kì lại bất chợt dâng lên một nỗi đau đớn khó hiểu, im lặng bay nhanh về phía Thiên Cung.
Bây giờ y làm gì có thời gian mà lo lắng những chuyện như vậy, bởi vì Linh Nhạc không hiểu chuyện, cướp lấy Xích Cơ khiến Phượng Minh phải chịu đợt thiên lôi thứ nhất giáng xuống người, tuy rằng không nguy kịch tới tính mạng nhưng cũng phải nghỉ dưỡng dài ngày. Việc đó là do đệ đệ của y làm mà nàng ấy lại cứ ngày ngày oán giận y.
Chuyện của Thiên Âm y cũng có chút áy náy, nhìn nàng hấp hối trước mặt, mọi người không có cách nào cứu chữa. Y cũng từng nghĩ phải bồi thường nàng, nhưng tới khi gặp được nàng rồi một câu tử tế y cũng không nói được. Thậm chí một câu hỏi thăm bệnh tình đơn giản y cũng không hỏi qua, không phải không muốn mà là không biết phải hỏi như thế nào.
Dẫn Linh Nhạc tới Thiên Cung xong, y phải đi Phượng Kì Sơn. Mấy ngày nay, mải bận chuyện Thiên Kị, thu dọn tai họa do Linh Nhạc gây ra, y vẫn chưa có thời gian qua tâm Phượng Minh, bây giờ mọi chuyện đã tạm thời yên ổn, y cũng nên tới thăm nàng thôi.
“ Đã đỡ nhiều chưa?” Nâng người đang nằm trên giường dậy, vẻ mặt Diễn Kì thoáng dịu dàng.
Thấy y bất ngờ tới Phượng Minh có hơi kinh ngạc, nhưng vui sướng nhiều hơn, nàng khẽ gật đầu: “ Đã tốt hơn nhiều rồi, Diễn Kỳ ca ca, chuyện thiên kị thế nào rồi? Huynh cũng đừng trách Linh Nhạc, tuổi hắn còn trẻ, chưa phân biệt được nặng nhẹ mà thôi.”
“ Hừ!” Diễn Kì hừ lạnh một tiếng: “ Từ nhỏ đã liên tục làm mọi người phải lo lắng, gây không biết bao nhiêu rắc rối. Lần này đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
“ Muội chỉ bị thương nhẹ, bây giờ cũng đã tốt nhiều rồi, Chỉ là không biết……….” Phượng Minh cẩn thận xem xét sắc mặt Diễn Kì, do dự một hồi mới hỏi: “ Không biết Thiên Âm nàng ấy………..”.
Diễn Kì nhăn mặt, sắc mặt đen đi vài phần, làm như không muốn nhắc tới đề tài này: “ Nàng ta không có việc gì, phụ quân và mẫu hậu dùng Hướng Sinh Liên ngưng tụ nguyên thần của nàng ấy, hiện tại đã tốt rồi, còn có thể tới Băng Vực đón người mà.”
Y hừ lạnh một tiếng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Linh Nhạc ôm Thiên Âm quay vòng vòng, hơn một ngàn năm biết nàng nhưng đây là lần đầu tiên y thấy nàng cười thản nhiên vui vẻ như thế. Làm cho người ta thấy vô cùng…….chói mắt! Phải, với y hình ảnh đó thực sự cực kì chói mắt, từ sau khi trở về, nàng gặp y chỉ luôn giả bộ cười không nói nhiều lời, mà Linh Nhạc chỉ ôm nàng một cái thôi đã có thể khiến cho nàng vui đến vậy?
“ Cũng không hiểu tại sao phụ quân và mẫu hậu của ta lại che chở nàng ấy như thế, ngay cả vật chí bảo của tộc ta cũng……………”. Tức giận trong lòng y càng dâng cao, Hướng Sinh Liên là long tộc chí bảo, lại có duy nhất một cây: “Nhớ ngày trước muội cũng suýt chút nữa thì hồn phí phách tán, ta đi cầu xin phụ quân giúp đỡ nhưng người cũng không dùng tới vật quý đó, vậy mà lại dùng nó để cứu nàng ta.”
Diễn Kì quay người lại thấy Phượng Minh cúi đầu không nói, mới giật mình tiến tới nắm tay nàng: “ Ta xin lỗi muội Minh nhi, không phải ta cố ý làm muội nhớ tới chuyện xưa, chỉ là muốn ….. bất bình vì muội mà thôi.”
Phượng Minh lắc đầu nở cười nhẹ, nói: “ Diễn Kỳ ca ca đừng lo lắng, Minh nhi hiện giờ không phải đã tốt lắm rồi sao. Thiên Quân, Thiên Hậu cũng có suy tính riêng của người, huống hồ……… Nghe nói Bạch Vũ thiên quân đã trải qua được chín chín tám mươi mốt trọng thiên lôi.”
Diễn Kì sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới việc này. Bạch Vũ là người duy nhất trong mấy chục vạn năm trở lại đây có thể vượt qua thiên kị mà phi thăng thành thượng tiên, hiện giờ cũng đã trở thành thần tôn.
“Thiên Âm là muội muội duy nhất của Bạch Vũ”.
Y sao lại không biết được, Hướng Sinh Liên đem cho nàng ta là vì nể mặt mũi Bạch Vũ. Tuy nói vượt qua chín trọng thiên lôi sẽ có thể phi thăng thành thượng tiên, không màng tới phàm trần, đoạn tình tuyệt yêu, từ đó cũng thoát li tam giới, phi thăng lên thần giới. Cũng rất ít thiên thần quay lại Thiên giới để quan tâm tới việc của Thiên giới. Nhưng Bạch Vũ hắn vừa mới phi thăng, ai có thể cam đoan hắn sẽ không quay lại để xem muội muội duy nhất của hắn chứ.
Hơn nữa Thiên Âm bị thương, tuy không phải là do ý cố ý nhưng chính xác là do y gây ra. Nhớ tới ngày ấy, Linh Nhạc ôm Thiên Âm thoi thóp ở đó, máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng không ngừng chảy ra thành một mảng đỏ chói mắt.
Bàn tay bất giác nắm chặt, đáy lòng ngập tràn bối rối. Lần đầu tiên y có cảm giác này, người khiến cho y căm ghét vô cùng, thâm chí cả thống hận, là một công chúa kiêu ngạo cơ mà, sao lại không chịu nổi một đòn, sao lại yếu ớt như thế, sao tự nhiên y lại cảm thấy vô cùng……..bối rối đến thế?
Thôi cùng lắm là về sau đối xử với nàng ta tốt một chút. Bỏ đi những lo lắng trong lòng, không phòng bị nàng ta nữa.
“ Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, lần sau ta lại tới thăm muội. Còn phải tới Ti Dược phủ xem xét một chút, Linh Nhạc đập phá làm rối tung hết mọi thứ, dù sao cũng phải có người dọn dẹp cho nó.” Cố gắng không suy nghĩ tới chuyện của nàng ta nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, lông mày y càng thêm nhăn lại.