Chương : 8
“ Nói ai trưởng thành?” Tiếng nói trong trẻo phát ra giữa khoảng không.
Một cơn gió mát lành thổi tới, một thân ảnh áo lam bất ngờ xuất hiện giữa yến hội, trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tuấn tú không thốt lên lời, một tay y cầm quạt giấy, động tác đơn giản phong nhã nhưng với y lại không chút tầm thường.
Tướng mạo xuất chúng này có vài phần quen mắt, nàng nhất thời nhớ không ra đây là vị thần tiên nào.
“ Là nói ta sao? Cuối cùng người cũng nhìn ra pháp thuật tinh thông của ta rồi sao?” Người tới cười hì hì nhìn về phía Thiên Hậu, hai mắt như thủy tinh sáng lên, làm như chờ thưởng.
“ Náo loạn!” Thiên quân lớn tiếng quát, giọng nói vừa trách cứ vừa dung túng: “ Càng ngày càng không biết quy củ gì cả.”
“ Vâng vâng vâng!”. Nghe vậy y trả lời có lệ, rồi quay sang hành lễ: “ Tham kiến Thiên Quân Thiên Hậu, một ngày không gặp, không biết Thiên Hậu nương nương có nhớ tới con không?” . Chưa nói xong y đã hướng mặt lên trời chớp chớp mắt.
Lời nói có phần càn rỡ khiến cho chúng tiên được một trận cười vui vẻ, lúc này Thiên Quân cũng chỉ biết lắc đầu cho qua, không để ý nữa.
“ Nhị hoàng tử, ngài tới trễ, không biết nên phạt mấy chén đây?” Có vị tiên nhân nhanh chóng tới tiếp đón.
Lúc này Thiên Âm mới biết được thân phận người mới tới, hơi chút giật mình. Trước kia lúc còn ở trên thiên giới nàng đã từng nghe qua Diễn Kỳ còn một đệ đệ nữa, nhưng vì thể chất từ khi sinh ra đã kém nên ấp trứng ba trăm năm vẫn không chịu nở ra.
Dì lo lắng y cứ vậy mà chết non nên nhờ cậy Duyến Đức Thiên Quân người có pháp lực cao nhất, cũng chính là sư phụ của nàng, lấy linh lực thâm hậu chăm sóc, dần dần qua một trăm năm, nhớ tới trước khi nàng hạ giới y vẫn còn là một cái trứng mà thôi. Không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
“ Linh Nhạc, thằng bé này, suốt ngày cứ phá phách như thế.” Vất vả lắm mới có được đứa con này nên Thiên Hậu đối với y cũng có vài phần chiều chuộng.
“ Ngài nói thế làm con đau lòng lắm đó” .Y vừa rồi còn cười hì hì, thái độ lại đột ngột chuyển thành ủ rũ, đáng thương nói: “ Con bất chấp mạo hiểm đi tới Đông Hải chi uyên để tìm khối minh châu ngàn năm cho mẫu hậu mà”.
Y lấy ra một viên minh châu, lấp lánh bảy màu, chói lòa rực rỡ, đích xác là minh châu ngàn năm của Đông hải chi uyên.
“ Một mình đệ chạy tới Đông hải chi uyên thật sao?” Diễn Kỳ nhíu mày, nhịn không được trách cứ: “ Nơi đó hung hiểm, hơn nữa lại có ma thú thường lui tới? Sao đệ lại một mình đi tới đó chứ?”.
Linh Nhạc xem xét vẻ mặt lãnh đạm của Diễn Kỳ, sau đó lại nhanh chóng lướt qua Phượng Minh tiên tử bên cạnh, vẻ mặt uất ức nói: “ Đại ca huynh có Phượng Minh tiên tử, tất nhiên đi đâu cũng có hai người rồi, đâu có cô đơn như đệ, đương nhiên là phải tới đó một mình rồi.”
Diến Kỳ bị Linh Nhạc trêu ghẹo, khiến cho chúng thần tiên nghe thấy đều bật cười vui vẻ, Diễn Kỳ có chút mất tự nhiên, vốn định trách cứ Linh Nhạc mấy câu nhưng mà không biết phải nói thế nào đành im lặng, ngay cả Phượng Minh tiên tử ngồi cạnh cũng xấu hổ đỏ mặt.
Thiên Hậu cười cười nhìn đứa con mới tới càng thêm phần yêu quý.
“ A, vị tỷ tỷ này là ai?” Y đột nhiên nghiêng đầu lại sang đánh giá Thiên Âm, ánh mắt đầy vẻ tò mò. “ Trước nay chưa từng thấy qua, sao mẫu hậu lại gạt con, giấu kỹ một mỹ nhân ở bên cạnh như thế?”
Trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh, ai nấy đều lúng túng.
Thiên Âm cười ngượng, như không để ý tới bốn bề yên tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên hơi cúi người thi lễ: “ Thiên Âm tham kiến Nhị hoàng tử.”
“ Thiên Âm….Thiên Âm!” Y kinh ngạc, khuôn mặt vui vẻ liền đổi sắc, cánh tay run run làm rơi cây quạt xuống đất, hoảng sợ nhìn nàng: “ Ngươi….Ngươi chính là…..”
Vẻ mặt Linh Nhạc như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, sững sờ cả buổi. Tuy rằng trong lòng Thiên Âm đã dự tính rồi, thanh danh nàng trên thiên giới trước kia vốn đâu có tốt, thế mà da đầu vẫn tê tê, cố gắng cúi đầu thấp hơn.
“ Mẫu…mẫu hậu.” Linh Nhạc cuối cùng cũng hồi thần nhìn về phía Thiên Hậu mong chờ nói: “ Đúng là nàng sao?”
Biết được đáp án, sắc mặt y biến hóa càng nhanh hơn, đỏ lên không biết có phải do quá kinh hãi không nữa, y ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Âm đang đứng, cười cười xấu hổ.
“ Ha hả ha hả……Cuối cùng người cũng đã tới rồi.” Lúc này y mới nhặt cây quạt dưới đất lên, làm như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, cầm cây quạt trong tay xoay xoay có hơi căng thẳng.
Lúc lâu sau y mới tìm ra tiếng nói, thanh âm còn hơi rung động: “ Đại…Đại sư tỷ, không cần đa lễ, tỷ cứ gọi ta là Linh Nhạc hay là sư đệ cũng được.”
Lúc này lại tới phiên Thiên Âm sững sờ, sư đệ?
“ Chắc đại sư tỷ không biết, ta cũng là đệ tử ở Thanh Vân, cũng là đệ tử của Duyến Đức Thiên Quân, là sư đệ của người.”
Nàng bất giác ngẩn người, một lúc mới hiểu ra vấn đề, thì ra sư phụ thu nhận y làm đồ đệ. Cảm xúc trầm xuống, không nói lên lời. Sư phụ năm đó dốc lòng dạy bảo nàng, không làm được gì cho sư phụ đã đành, thế mà nàng lại luôn nghịch ngợm bất hiếu, khiến người đau lòng không thôi.
“ Đại sư tỷ, tỷ trở về lúc nào vậy? Có khỏe không? Có quay lại Thanh Vân nữa không? Sư phụ có từng nhắc tới đệ không?” Ánh mắt của y lóe sáng, chớp chớp nhìn về phía nàng, vẻ mặt mừng rỡ như điên, hỏi han đủ thứ.
Thiên Âm hơi sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Giọng của y trầm xuống, tiếc nuối lẩm bẩm: “ Thật ra đệ định tự mình đi đón sư tỷ nhưng không ngờ cái nơi Đông hải chi uyên kia không thấy trời trăng đâu cả, thành ra bỏ lỡ. Đại sư tỷ không giận đệ chứ?”.
Từng câu rõ ràng, sắc thái trong mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“ Tạ ơn Nhị hoàng tử quan tâm, Thiên Âm thật sự cảm thấy rất tốt.”
Linh Nhạc uốn lưỡi cười hắc hắc, thấy nàng vẫn một mực đa lễ như thế thành ra không biết phải hỏi cái gì, tiến tới ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay với lấy một chén rượu lơ đãng uống. Ánh mắt thi thoảng liếc qua người bên cạnh một cái, có lúc chạm phải ánh mắt của Thiên Âm thì ngượng ngùng cười, giống như do dự, cũng giống như tò mò.
Bốn phía lại vang lên tiếng nhạc, qua một hồi bị gián đoạn yến hội lại tiếp diễn bình thường. Có một vài tiên nhân rời vị trí đi về phía vườn đào ngắm hoa, phía đối diện Diễn Kỳ và Phượng Minh tiên tử thì thầm với nhau một lúc rồi cũng cùng đứng dậy rời đi.
Tới khi bóng hai người xa khuất, Thiên Âm mới nhẹ nhàng thở ra một cái, bàn tay bất giác xoa xoa cổ họng, khổ tâm, mối tình ngang trái đó nàng tuy đã muốn quên đi nhưng thật ra vẫn không thể xóa nhòa hoàn toàn không dấu vết.
Ngày đó y vội vàng ra tay với nàng mà chẳng hỏi nguyên do, cũng bởi vì trước nay y luôn hiểu sai tâm ý của nàng.
Giữa ngực hơi khó chịu, nàng cố gắng đè nén nhưng cuối cùng vẫn ho thành tiếng.
Tìm lý do nói với Thiên Hậu xin phép lui ra ngoài, tiên hội người tới người lui nói cười giao thiệp, nàng trước kia không hiểu chuyện, nay lại sợ bước sai đường ngược lối.
Một cơn gió mát lành thổi tới, một thân ảnh áo lam bất ngờ xuất hiện giữa yến hội, trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tuấn tú không thốt lên lời, một tay y cầm quạt giấy, động tác đơn giản phong nhã nhưng với y lại không chút tầm thường.
Tướng mạo xuất chúng này có vài phần quen mắt, nàng nhất thời nhớ không ra đây là vị thần tiên nào.
“ Là nói ta sao? Cuối cùng người cũng nhìn ra pháp thuật tinh thông của ta rồi sao?” Người tới cười hì hì nhìn về phía Thiên Hậu, hai mắt như thủy tinh sáng lên, làm như chờ thưởng.
“ Náo loạn!” Thiên quân lớn tiếng quát, giọng nói vừa trách cứ vừa dung túng: “ Càng ngày càng không biết quy củ gì cả.”
“ Vâng vâng vâng!”. Nghe vậy y trả lời có lệ, rồi quay sang hành lễ: “ Tham kiến Thiên Quân Thiên Hậu, một ngày không gặp, không biết Thiên Hậu nương nương có nhớ tới con không?” . Chưa nói xong y đã hướng mặt lên trời chớp chớp mắt.
Lời nói có phần càn rỡ khiến cho chúng tiên được một trận cười vui vẻ, lúc này Thiên Quân cũng chỉ biết lắc đầu cho qua, không để ý nữa.
“ Nhị hoàng tử, ngài tới trễ, không biết nên phạt mấy chén đây?” Có vị tiên nhân nhanh chóng tới tiếp đón.
Lúc này Thiên Âm mới biết được thân phận người mới tới, hơi chút giật mình. Trước kia lúc còn ở trên thiên giới nàng đã từng nghe qua Diễn Kỳ còn một đệ đệ nữa, nhưng vì thể chất từ khi sinh ra đã kém nên ấp trứng ba trăm năm vẫn không chịu nở ra.
Dì lo lắng y cứ vậy mà chết non nên nhờ cậy Duyến Đức Thiên Quân người có pháp lực cao nhất, cũng chính là sư phụ của nàng, lấy linh lực thâm hậu chăm sóc, dần dần qua một trăm năm, nhớ tới trước khi nàng hạ giới y vẫn còn là một cái trứng mà thôi. Không ngờ bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
“ Linh Nhạc, thằng bé này, suốt ngày cứ phá phách như thế.” Vất vả lắm mới có được đứa con này nên Thiên Hậu đối với y cũng có vài phần chiều chuộng.
“ Ngài nói thế làm con đau lòng lắm đó” .Y vừa rồi còn cười hì hì, thái độ lại đột ngột chuyển thành ủ rũ, đáng thương nói: “ Con bất chấp mạo hiểm đi tới Đông Hải chi uyên để tìm khối minh châu ngàn năm cho mẫu hậu mà”.
Y lấy ra một viên minh châu, lấp lánh bảy màu, chói lòa rực rỡ, đích xác là minh châu ngàn năm của Đông hải chi uyên.
“ Một mình đệ chạy tới Đông hải chi uyên thật sao?” Diễn Kỳ nhíu mày, nhịn không được trách cứ: “ Nơi đó hung hiểm, hơn nữa lại có ma thú thường lui tới? Sao đệ lại một mình đi tới đó chứ?”.
Linh Nhạc xem xét vẻ mặt lãnh đạm của Diễn Kỳ, sau đó lại nhanh chóng lướt qua Phượng Minh tiên tử bên cạnh, vẻ mặt uất ức nói: “ Đại ca huynh có Phượng Minh tiên tử, tất nhiên đi đâu cũng có hai người rồi, đâu có cô đơn như đệ, đương nhiên là phải tới đó một mình rồi.”
Diến Kỳ bị Linh Nhạc trêu ghẹo, khiến cho chúng thần tiên nghe thấy đều bật cười vui vẻ, Diễn Kỳ có chút mất tự nhiên, vốn định trách cứ Linh Nhạc mấy câu nhưng mà không biết phải nói thế nào đành im lặng, ngay cả Phượng Minh tiên tử ngồi cạnh cũng xấu hổ đỏ mặt.
Thiên Hậu cười cười nhìn đứa con mới tới càng thêm phần yêu quý.
“ A, vị tỷ tỷ này là ai?” Y đột nhiên nghiêng đầu lại sang đánh giá Thiên Âm, ánh mắt đầy vẻ tò mò. “ Trước nay chưa từng thấy qua, sao mẫu hậu lại gạt con, giấu kỹ một mỹ nhân ở bên cạnh như thế?”
Trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh, ai nấy đều lúng túng.
Thiên Âm cười ngượng, như không để ý tới bốn bề yên tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên hơi cúi người thi lễ: “ Thiên Âm tham kiến Nhị hoàng tử.”
“ Thiên Âm….Thiên Âm!” Y kinh ngạc, khuôn mặt vui vẻ liền đổi sắc, cánh tay run run làm rơi cây quạt xuống đất, hoảng sợ nhìn nàng: “ Ngươi….Ngươi chính là…..”
Vẻ mặt Linh Nhạc như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, sững sờ cả buổi. Tuy rằng trong lòng Thiên Âm đã dự tính rồi, thanh danh nàng trên thiên giới trước kia vốn đâu có tốt, thế mà da đầu vẫn tê tê, cố gắng cúi đầu thấp hơn.
“ Mẫu…mẫu hậu.” Linh Nhạc cuối cùng cũng hồi thần nhìn về phía Thiên Hậu mong chờ nói: “ Đúng là nàng sao?”
Biết được đáp án, sắc mặt y biến hóa càng nhanh hơn, đỏ lên không biết có phải do quá kinh hãi không nữa, y ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Âm đang đứng, cười cười xấu hổ.
“ Ha hả ha hả……Cuối cùng người cũng đã tới rồi.” Lúc này y mới nhặt cây quạt dưới đất lên, làm như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, cầm cây quạt trong tay xoay xoay có hơi căng thẳng.
Lúc lâu sau y mới tìm ra tiếng nói, thanh âm còn hơi rung động: “ Đại…Đại sư tỷ, không cần đa lễ, tỷ cứ gọi ta là Linh Nhạc hay là sư đệ cũng được.”
Lúc này lại tới phiên Thiên Âm sững sờ, sư đệ?
“ Chắc đại sư tỷ không biết, ta cũng là đệ tử ở Thanh Vân, cũng là đệ tử của Duyến Đức Thiên Quân, là sư đệ của người.”
Nàng bất giác ngẩn người, một lúc mới hiểu ra vấn đề, thì ra sư phụ thu nhận y làm đồ đệ. Cảm xúc trầm xuống, không nói lên lời. Sư phụ năm đó dốc lòng dạy bảo nàng, không làm được gì cho sư phụ đã đành, thế mà nàng lại luôn nghịch ngợm bất hiếu, khiến người đau lòng không thôi.
“ Đại sư tỷ, tỷ trở về lúc nào vậy? Có khỏe không? Có quay lại Thanh Vân nữa không? Sư phụ có từng nhắc tới đệ không?” Ánh mắt của y lóe sáng, chớp chớp nhìn về phía nàng, vẻ mặt mừng rỡ như điên, hỏi han đủ thứ.
Thiên Âm hơi sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Giọng của y trầm xuống, tiếc nuối lẩm bẩm: “ Thật ra đệ định tự mình đi đón sư tỷ nhưng không ngờ cái nơi Đông hải chi uyên kia không thấy trời trăng đâu cả, thành ra bỏ lỡ. Đại sư tỷ không giận đệ chứ?”.
Từng câu rõ ràng, sắc thái trong mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“ Tạ ơn Nhị hoàng tử quan tâm, Thiên Âm thật sự cảm thấy rất tốt.”
Linh Nhạc uốn lưỡi cười hắc hắc, thấy nàng vẫn một mực đa lễ như thế thành ra không biết phải hỏi cái gì, tiến tới ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay với lấy một chén rượu lơ đãng uống. Ánh mắt thi thoảng liếc qua người bên cạnh một cái, có lúc chạm phải ánh mắt của Thiên Âm thì ngượng ngùng cười, giống như do dự, cũng giống như tò mò.
Bốn phía lại vang lên tiếng nhạc, qua một hồi bị gián đoạn yến hội lại tiếp diễn bình thường. Có một vài tiên nhân rời vị trí đi về phía vườn đào ngắm hoa, phía đối diện Diễn Kỳ và Phượng Minh tiên tử thì thầm với nhau một lúc rồi cũng cùng đứng dậy rời đi.
Tới khi bóng hai người xa khuất, Thiên Âm mới nhẹ nhàng thở ra một cái, bàn tay bất giác xoa xoa cổ họng, khổ tâm, mối tình ngang trái đó nàng tuy đã muốn quên đi nhưng thật ra vẫn không thể xóa nhòa hoàn toàn không dấu vết.
Ngày đó y vội vàng ra tay với nàng mà chẳng hỏi nguyên do, cũng bởi vì trước nay y luôn hiểu sai tâm ý của nàng.
Giữa ngực hơi khó chịu, nàng cố gắng đè nén nhưng cuối cùng vẫn ho thành tiếng.
Tìm lý do nói với Thiên Hậu xin phép lui ra ngoài, tiên hội người tới người lui nói cười giao thiệp, nàng trước kia không hiểu chuyện, nay lại sợ bước sai đường ngược lối.