Chương 3: Xem mắt
May mắn, lúc cô trở về vừa đúng thời gian. Nhưng cô không dám mang Ngu Ngốc vào, mẹ cô mà thấy sợ lại nổi điên lên mất. Bà rất ghét động vật, đặc biệt là việc phải chăm sóc chúng, vậy nên từ nhỏ đến lớn, trong nhà cô đều không nuôi bất kỳ một con vật nào.
Hạ Trân Dao đặt lồng chim ở một góc trong vườn, cô rót cho nó nước và một ít thức ăn. Trước khi đi, cô còn cẩn thận căn dặn:
“Nhớ giữ yên lặng, nếu mày không ngoan ngoãn mà để người phụ nữ áo đỏ kia thấy thì kết cục của ngươi chỉ có thể là…” - Hạ Trân Dao vừa nói, vừa làm hành động cắt cổ khiến vật nhỏ chỉ biết tròn xoe mắt nghiêng đầu.
Không biết Ngu Ngốc có thể hiểu được bao nhiêu lời cô nói?
Tiếng mẹ thúc giục ở trong nhà càng khiến cô khẩn trương: “Trân Dao về rồi hả? Mau thay đồ rồi ăn tối thôi!”
“Dạ!”
“Ngu Ngốc, mày phải nhớ lấy lời tao nói đó!”
Hạ Trân Dao đi ngang qua phòng khách, mẹ cô và cậu con trai họ Lý kia đang cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Nếu cô nhớ không nhầm, năm cô lên ba, nhà họ Lý mới chuyển đến sống cạnh nhà cô, năm cô bốn tuổi, nhà bọn họ lại có chuyện phải chuyển đi. Nếu để nói là hai nhà có quan hệ thân thiết lắm thì cũng không hẳn.
“Em chào anh!” Cô lễ phép chào hỏi người đàn ông.
“Trân Dao lớn lên đúng là rất xinh đẹp. Chắc em cũng không còn nhớ rõ về anh đúng không? Dù sao cũng nhiều năm rồi! Anh tên Lý Minh Kỳ, hiện đang là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn MH, năm nay 27 tuổi!”
Bầu không khí có chút gượng gạo. Cô rất ít khi tiếp xúc cùng con trai nên thường không biết cách nói chuyện. May mà có mẹ cô giải vây giúp.
“Ngày xưa, cậu Lý sang nhà mình chơi suốt. Hai đứa không cần khách sáo như vậy đâu. Thôi, vào ăn cơm.” - Mẹ cô đẩy Lý Minh Kỳ vào trước, bà còn đặc biệt dặn dò cô: “Kiếm bộ váy nào xinh xắn một chút để diện. Đừng mặc bộ đồ này nữa, quê mùa chết mất! Cô Hạ đừng khiến tôi nổi điên!”
Hạ Trân Dao sợ hãi, cô không dám làm trái ý mẹ, chỉ có thể cắn răng mặc váy. Phong cách thường ngày của cô rất đơn giản, chỉ có quần jean ống rộng phối áo phông ngắn tay, nó mang cho cô cảm giác thoải mái, năng động.
Cô cố ý dặm thêm chút má hồng, to son cánh sen, và… mặc váy hồng. Khi nhìn vào gương, cô cũng vội giật mình cao giọng: “Tuyệt vời, không có từ nào có thể tả nổi!”
Lúc cô bước vào, mẹ cô rất nóng lòng, bà nhìn từ dưới nhìn lên, bộ váy hoa nhí màu hồng nhạt dài qua đầu gối, mới chỉ nhìn thế thôi bà đã cười đến mắt híp lại. Nhưng khi nhìn lên gương mặt của con gái, sắc mặt bà liền đông cứng lại.
Bà hốt hoảng nói không nên lời.
Lý Minh Kỳ đang ngồi quay lưng lại với Hạ Trân Dao nên không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này. Anh ta thấy sắc mặt thay đổi nhanh chóng của mẹ cô nên cũng tò mò mà quay đầu.
“Đừng quay đầu!” - Nhưng bà đã ngăn không kịp. Ánh mắt của cô và Lý Minh Kỳ giao nhau. Mọi thứ đã dần chìm vào khoảng không yên tĩnh.
Không ai nói với ai điều gì.
“Mất mặt quá đi! Còn không mau rửa cái mặt đi!” - Mẹ cô bực mình mắng.
Cô đứng bên ngoài, chu mỏ, làu bàu nói nhỏ: “Con chỉ tô chút son, đánh chút má, kẻ tí mắt… cũng đâu có xấu đến thế…”
“Còn đứng đó làm gì? Đi mau!”
“Thôi dì ạ! Dì đừng quát em nữa … Cháu thấy như vậy rất dễ thương, hồn nhiên…” - Lý Minh Kỳ giúp cô giải vây, còn kéo ghế để cô ngồi cạnh anh ta. Cả bữa cơm, anh ta cũng rất vui vẻ nói chuyện với Hạ Trân Dao. Trên mặt chưa từng lộ chút ghét bỏ nào.
Nhưng dù anh ta có làm như vậy cũng chẳng thể xoa dịu được cơn giận dữ của mẹ cô. Ánh mắt bà nhìn Hạ Trân Dao như muốn bắn ra tia lửa để thiêu cháy khuôn mặt hài hước kia.
Xong bữa cơm, Lý Minh Kỳ chủ động muốn giúp rửa bát nhưng lại có một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang. Anh ta muốn tắt máy nhưng mẹ cô vội ngăn lại: “Hay là cháu cứ nghe điện thoại đi, biết đâu là có chuyện gấp.”
Trong phòng ăn chỉ còn lại mẹ cô và cô, bà muốn cầm chổi để đánh Hạ Trân Dao một trận. Bà cầm theo chổi đuổi theo cô vài vòng: “Đợi cậu Lý về, con chết với mẹ!”
Hạ Trân Dao vừa rửa bát, vừa thấp thỏm lo sợ.
….
Lý Minh Kỳ một mình ra sau vườn nghe điện thoại của bạn anh ta. Không còn dáng vẻ ngoan ngoãn, lịch sự lúc nãy nữa, anh ta vuốt ngược mái tóc mình lên, ánh mắt chứa đầy sự gian manh.
“Sao rồi! Hôm nay đi xem mắt thế nào? Hôm nay có thêm mấy con nhỏ ở bar, ngon lắm, có muốn đến không?”
“Mày nói càng khiến tao bực. Cái con nhỏ nhà này khiến tao tức cười nãy giờ, trông chẳng khác gì người thiểu năng. Giờ tao cần phải đi ngắm mấy em xinh tươi để rửa mắt!” - Lý Minh Kỳ lại căn dặn thêm: “10 phút nữa đến đón tao! Chắc con nhỏ kia cũng rửa bát xong rồi!”
Anh ta cúp điện thoại, vuốt lại mái tóc của mình. Kể từ lúc anh ta đứng ở đây luôn cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình trong màn đêm. Lý Minh Kỳ nhìn vào khoảng tối đen thì thấy một cặp mắt sáng quắc.
Anh ta cầm theo điện thoại tiến lại. Khi Lý Minh Kỳ bước lại gần, Ngu Ngốc cũng giật mình mà đập cánh trong chuồng phát ra tiếng động lạ. Chiếc điện thoại trong tay anh ta chưa được cầm chắc nên đã rơi xuống đất.
“ĐCM, cái quái gì đấy!” - Lý Minh Kỳ bị dọa cho giật mình nên văng tục.
Cả cô và mẹ đều vội chạy ra. Hạ Trân Dao thấy tiếng hét của anh ta ở vườn, không lẽ… anh ta đã phát hiện ra Ngu Ngốc rồi đó chứ? Nhưng cô nhớ, lúc vào, cô đã tắt hết điện phía sau vườn rồi mà?
Hạ Trân Dao đặt lồng chim ở một góc trong vườn, cô rót cho nó nước và một ít thức ăn. Trước khi đi, cô còn cẩn thận căn dặn:
“Nhớ giữ yên lặng, nếu mày không ngoan ngoãn mà để người phụ nữ áo đỏ kia thấy thì kết cục của ngươi chỉ có thể là…” - Hạ Trân Dao vừa nói, vừa làm hành động cắt cổ khiến vật nhỏ chỉ biết tròn xoe mắt nghiêng đầu.
Không biết Ngu Ngốc có thể hiểu được bao nhiêu lời cô nói?
Tiếng mẹ thúc giục ở trong nhà càng khiến cô khẩn trương: “Trân Dao về rồi hả? Mau thay đồ rồi ăn tối thôi!”
“Dạ!”
“Ngu Ngốc, mày phải nhớ lấy lời tao nói đó!”
Hạ Trân Dao đi ngang qua phòng khách, mẹ cô và cậu con trai họ Lý kia đang cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Nếu cô nhớ không nhầm, năm cô lên ba, nhà họ Lý mới chuyển đến sống cạnh nhà cô, năm cô bốn tuổi, nhà bọn họ lại có chuyện phải chuyển đi. Nếu để nói là hai nhà có quan hệ thân thiết lắm thì cũng không hẳn.
“Em chào anh!” Cô lễ phép chào hỏi người đàn ông.
“Trân Dao lớn lên đúng là rất xinh đẹp. Chắc em cũng không còn nhớ rõ về anh đúng không? Dù sao cũng nhiều năm rồi! Anh tên Lý Minh Kỳ, hiện đang là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn MH, năm nay 27 tuổi!”
Bầu không khí có chút gượng gạo. Cô rất ít khi tiếp xúc cùng con trai nên thường không biết cách nói chuyện. May mà có mẹ cô giải vây giúp.
“Ngày xưa, cậu Lý sang nhà mình chơi suốt. Hai đứa không cần khách sáo như vậy đâu. Thôi, vào ăn cơm.” - Mẹ cô đẩy Lý Minh Kỳ vào trước, bà còn đặc biệt dặn dò cô: “Kiếm bộ váy nào xinh xắn một chút để diện. Đừng mặc bộ đồ này nữa, quê mùa chết mất! Cô Hạ đừng khiến tôi nổi điên!”
Hạ Trân Dao sợ hãi, cô không dám làm trái ý mẹ, chỉ có thể cắn răng mặc váy. Phong cách thường ngày của cô rất đơn giản, chỉ có quần jean ống rộng phối áo phông ngắn tay, nó mang cho cô cảm giác thoải mái, năng động.
Cô cố ý dặm thêm chút má hồng, to son cánh sen, và… mặc váy hồng. Khi nhìn vào gương, cô cũng vội giật mình cao giọng: “Tuyệt vời, không có từ nào có thể tả nổi!”
Lúc cô bước vào, mẹ cô rất nóng lòng, bà nhìn từ dưới nhìn lên, bộ váy hoa nhí màu hồng nhạt dài qua đầu gối, mới chỉ nhìn thế thôi bà đã cười đến mắt híp lại. Nhưng khi nhìn lên gương mặt của con gái, sắc mặt bà liền đông cứng lại.
Bà hốt hoảng nói không nên lời.
Lý Minh Kỳ đang ngồi quay lưng lại với Hạ Trân Dao nên không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này. Anh ta thấy sắc mặt thay đổi nhanh chóng của mẹ cô nên cũng tò mò mà quay đầu.
“Đừng quay đầu!” - Nhưng bà đã ngăn không kịp. Ánh mắt của cô và Lý Minh Kỳ giao nhau. Mọi thứ đã dần chìm vào khoảng không yên tĩnh.
Không ai nói với ai điều gì.
“Mất mặt quá đi! Còn không mau rửa cái mặt đi!” - Mẹ cô bực mình mắng.
Cô đứng bên ngoài, chu mỏ, làu bàu nói nhỏ: “Con chỉ tô chút son, đánh chút má, kẻ tí mắt… cũng đâu có xấu đến thế…”
“Còn đứng đó làm gì? Đi mau!”
“Thôi dì ạ! Dì đừng quát em nữa … Cháu thấy như vậy rất dễ thương, hồn nhiên…” - Lý Minh Kỳ giúp cô giải vây, còn kéo ghế để cô ngồi cạnh anh ta. Cả bữa cơm, anh ta cũng rất vui vẻ nói chuyện với Hạ Trân Dao. Trên mặt chưa từng lộ chút ghét bỏ nào.
Nhưng dù anh ta có làm như vậy cũng chẳng thể xoa dịu được cơn giận dữ của mẹ cô. Ánh mắt bà nhìn Hạ Trân Dao như muốn bắn ra tia lửa để thiêu cháy khuôn mặt hài hước kia.
Xong bữa cơm, Lý Minh Kỳ chủ động muốn giúp rửa bát nhưng lại có một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang. Anh ta muốn tắt máy nhưng mẹ cô vội ngăn lại: “Hay là cháu cứ nghe điện thoại đi, biết đâu là có chuyện gấp.”
Trong phòng ăn chỉ còn lại mẹ cô và cô, bà muốn cầm chổi để đánh Hạ Trân Dao một trận. Bà cầm theo chổi đuổi theo cô vài vòng: “Đợi cậu Lý về, con chết với mẹ!”
Hạ Trân Dao vừa rửa bát, vừa thấp thỏm lo sợ.
….
Lý Minh Kỳ một mình ra sau vườn nghe điện thoại của bạn anh ta. Không còn dáng vẻ ngoan ngoãn, lịch sự lúc nãy nữa, anh ta vuốt ngược mái tóc mình lên, ánh mắt chứa đầy sự gian manh.
“Sao rồi! Hôm nay đi xem mắt thế nào? Hôm nay có thêm mấy con nhỏ ở bar, ngon lắm, có muốn đến không?”
“Mày nói càng khiến tao bực. Cái con nhỏ nhà này khiến tao tức cười nãy giờ, trông chẳng khác gì người thiểu năng. Giờ tao cần phải đi ngắm mấy em xinh tươi để rửa mắt!” - Lý Minh Kỳ lại căn dặn thêm: “10 phút nữa đến đón tao! Chắc con nhỏ kia cũng rửa bát xong rồi!”
Anh ta cúp điện thoại, vuốt lại mái tóc của mình. Kể từ lúc anh ta đứng ở đây luôn cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình trong màn đêm. Lý Minh Kỳ nhìn vào khoảng tối đen thì thấy một cặp mắt sáng quắc.
Anh ta cầm theo điện thoại tiến lại. Khi Lý Minh Kỳ bước lại gần, Ngu Ngốc cũng giật mình mà đập cánh trong chuồng phát ra tiếng động lạ. Chiếc điện thoại trong tay anh ta chưa được cầm chắc nên đã rơi xuống đất.
“ĐCM, cái quái gì đấy!” - Lý Minh Kỳ bị dọa cho giật mình nên văng tục.
Cả cô và mẹ đều vội chạy ra. Hạ Trân Dao thấy tiếng hét của anh ta ở vườn, không lẽ… anh ta đã phát hiện ra Ngu Ngốc rồi đó chứ? Nhưng cô nhớ, lúc vào, cô đã tắt hết điện phía sau vườn rồi mà?