Chương 1: Quyến rũ rẻ mạc
Thời khắc Nhật thực sau 500 năm dài đằng đẵng cuối cùng đã xuất đến. Đất trời đang tối sầm lại mang theo màu sắc u ám phủ khắp không gian. Tòa lâu đài cổ được tắm trong màn đêm tĩnh mịch.
Ngước nhìn lên giếng trời, tận mắt chứng kiến mặt trăng đang dần nuốt trọn mặt trời to lớn, cô nhắm mắt sau khi đọc lời thề giao ước, chấp nhận đánh đổi khả năng bất tử để xuyên đến một thế giới khác, nơi có hậu kiếp của người cô yêu.
Ngay khi giao ước được lập, Nhật thực phát huy uy lực, thông qua giếng trời trên tầng gác mái của lâu đài mà chiếu một luồng ánh sáng rực rỡ đến thẳng vị trí cô đang đứng. Chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể cô lập tức được bao phủ bởi nguồn sáng ma mị và kỳ bí kia, trước mắt cô chẳng còn nhìn thấy gì ngoài một màu trắng chói lóa, đầu óc cô trở nên mụ mị như đang dần mất đi ý thức.
Nàng phù thủy Nguyên Cơ đã tồn tại hàng ngàn năm nay lại vì tình mà yêu mà chấp nhận đánh đổi khả năng bất tử chỉ mong được một lần gặp lại người mình yêu đã mất cách đây 500 năm trước. Sự chung tình chờ đợi qua hằng thế kỷ của cô liệu có được đáp đền và nhận lại một kết cục xứng đáng?
...
Từng nhịp thở nặng nề nơi lồng ngực, đầu cô đau như búa bổ, cảm giác cả cơ thể đang rơi xuống vực sâu không đáy. Giật mình tỉnh giấc, cơ thể cô vô thức ngồi bật dậy, mắt cô mở to sững sờ, khắp người đầm đìa hồ môi như vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng.
Đập vào tầm mắt cô là không gian lạ lẫm, nhưng dường như sau cơn đau đầu vừa rồi, cô đã nhận ra trong tâm trí cô đang tồn tại hai dòng ký ức song song. Nói một cách chính xác thì giờ đây trong một thân xác nhưng cô đang sống cuộc đời của cả hai con người.
- Mình là... Thạch Song Kê...
Cô thốt lên trong sự ngỡ ngàng rồi bắt đầu đưa hai bàn tay ra trước mặt để tự nhìn ngắm và chạm vào cơ thể của chính mình. Cô đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận những đường nét quen thuộc, ngoại hình này rõ ràng vẫn là của cô. Nguyên Cơ ngẫm lại, cô biết rằng mình đã xác nhập thể xác vào một cô gái tên Thạch Song Kê và có được toàn bộ ký ức về cuộc đời của cô ấy, đồng thời cô vẫn nhớ rõ về những gì bản thân đã trải qua trong cuộc đời cô tại thế giới khác.
- Tại sao... mình lại ăn mặc thế này? Còn đây là đâu vậy chứ?
Song Kê hoang mang khi phát hiện ra cô đang mặc trên người bộ đầm ngủ hai dây bằng ren mỏng manh, lại còn ngắn trên gối, thật sự quá mức hở hang.
Cô vẫn chưa kịp định thần lại vì bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn, hoang mang do chưa kịp thích nghi với thân phận cùng những ký ức vô cùng mới mẻ. Đảo mắt một vòng nhìn qua một lượt căn phòng rộng lớn, chợt một giọng nói vang lên khiến cô giật bắn mình:
- Cô hẹn tôi đến đây là để nhìn cô ngủ sao?
Lời nói vừa vang lên, một người đàn ông ngồi trên xe lăn di chuyển về phía cô. Căn phòng này rất sang trọng và rộng lớn, từ nãy đến giờ anh đã có mặt ở trong phòng và ngồi ở bàn trà được ngăn cách với giường ngủ bởi một tấm rèm lớn.
Thay vì ngạc nhiên vì người đàn ông này bị tàn tật, cô lại sững sờ khi nhìn thấy tướng mạo của anh. Gương mặt tuấn tú thân thuộc đã xa cách cô mấy trăm năm qua giờ đang ở đây, ở ngay trước mắt cô. Tim cô bất giác đập mạnh chẳng thể kiểm soát, khoé mắt đọng lệ nhớ nhung, ánh nhìn si tình bi luỵ mà chẳng còn để tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
- Nghiên Vũ...
Cô biết chắc chắn người đàn ông đang đứng trước mặt mình chính là kiếp sau của hoàng tử Lý Nghiên Vũ - người mà cô đã yêu say đắm hàng trăm năm dài đằng đẵng.
Anh không biết cô đang gọi tên ai, gương mặt sắc lạnh, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm chẳng chút xao động, phong thái cao ngạo, dù ngồi xe lăn nhưng khí chất cao quý, dáng vẻ phong độ của anh vẫn khiến đối phương phải choáng ngợp.
Cô vội rời giường, nhanh nhẹn đi về phía anh rồi khuỵ chân ngồi xuống, cô nắm lấy tay anh, gương mặt yêu kiều ngước nhìn chàng trai mình đem lòng yêu sau đắm. Ấy vậy mà đối với anh, hành động này là sự quyến rũ rẻ mạc.
- Đúng là anh rồi, em thật sự rất nhớ anh.
Vì có được mọi ký ức của Song Kê nên cách cô nói chuyện và xưng hô rất đúng với thời đại mà cô vừa xuyên đến. Chiếc áo ngủ hai dây hở cổ để lộ một phần vòng một đầy đặn lấp ló, đặc biệt ở tư thế từ trên nhìn xuống, nơi núi đôi kia đập vào mắt anh, phút chốc khiến người đàn ông tràn trề sức lực thấy nóng ran cả người. Anh nuốt ực một ngụm nước bọt xuống tận cổ họng.
Dẫu vậy anh vẫn cố tỏ ra đĩnh đạc, tự kiềm chế bản thân. Đôi mày sắc lẹm chau lại, vẻ mặt anh khó chịu và khinh thường nhìn cô rồi vội giật mạnh tay lại.
- Cô Thạch Song Kê, tôi đề nghị cô giữ tự trọng. Cô là hôn thê của em trai tôi, vậy mà lại hẹn tôi đến khách sạn, còn ăn mặc như vậy, thật chẳng ra thế thống gì.
Ngước nhìn lên giếng trời, tận mắt chứng kiến mặt trăng đang dần nuốt trọn mặt trời to lớn, cô nhắm mắt sau khi đọc lời thề giao ước, chấp nhận đánh đổi khả năng bất tử để xuyên đến một thế giới khác, nơi có hậu kiếp của người cô yêu.
Ngay khi giao ước được lập, Nhật thực phát huy uy lực, thông qua giếng trời trên tầng gác mái của lâu đài mà chiếu một luồng ánh sáng rực rỡ đến thẳng vị trí cô đang đứng. Chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể cô lập tức được bao phủ bởi nguồn sáng ma mị và kỳ bí kia, trước mắt cô chẳng còn nhìn thấy gì ngoài một màu trắng chói lóa, đầu óc cô trở nên mụ mị như đang dần mất đi ý thức.
Nàng phù thủy Nguyên Cơ đã tồn tại hàng ngàn năm nay lại vì tình mà yêu mà chấp nhận đánh đổi khả năng bất tử chỉ mong được một lần gặp lại người mình yêu đã mất cách đây 500 năm trước. Sự chung tình chờ đợi qua hằng thế kỷ của cô liệu có được đáp đền và nhận lại một kết cục xứng đáng?
...
Từng nhịp thở nặng nề nơi lồng ngực, đầu cô đau như búa bổ, cảm giác cả cơ thể đang rơi xuống vực sâu không đáy. Giật mình tỉnh giấc, cơ thể cô vô thức ngồi bật dậy, mắt cô mở to sững sờ, khắp người đầm đìa hồ môi như vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng.
Đập vào tầm mắt cô là không gian lạ lẫm, nhưng dường như sau cơn đau đầu vừa rồi, cô đã nhận ra trong tâm trí cô đang tồn tại hai dòng ký ức song song. Nói một cách chính xác thì giờ đây trong một thân xác nhưng cô đang sống cuộc đời của cả hai con người.
- Mình là... Thạch Song Kê...
Cô thốt lên trong sự ngỡ ngàng rồi bắt đầu đưa hai bàn tay ra trước mặt để tự nhìn ngắm và chạm vào cơ thể của chính mình. Cô đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận những đường nét quen thuộc, ngoại hình này rõ ràng vẫn là của cô. Nguyên Cơ ngẫm lại, cô biết rằng mình đã xác nhập thể xác vào một cô gái tên Thạch Song Kê và có được toàn bộ ký ức về cuộc đời của cô ấy, đồng thời cô vẫn nhớ rõ về những gì bản thân đã trải qua trong cuộc đời cô tại thế giới khác.
- Tại sao... mình lại ăn mặc thế này? Còn đây là đâu vậy chứ?
Song Kê hoang mang khi phát hiện ra cô đang mặc trên người bộ đầm ngủ hai dây bằng ren mỏng manh, lại còn ngắn trên gối, thật sự quá mức hở hang.
Cô vẫn chưa kịp định thần lại vì bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ hỗn độn, hoang mang do chưa kịp thích nghi với thân phận cùng những ký ức vô cùng mới mẻ. Đảo mắt một vòng nhìn qua một lượt căn phòng rộng lớn, chợt một giọng nói vang lên khiến cô giật bắn mình:
- Cô hẹn tôi đến đây là để nhìn cô ngủ sao?
Lời nói vừa vang lên, một người đàn ông ngồi trên xe lăn di chuyển về phía cô. Căn phòng này rất sang trọng và rộng lớn, từ nãy đến giờ anh đã có mặt ở trong phòng và ngồi ở bàn trà được ngăn cách với giường ngủ bởi một tấm rèm lớn.
Thay vì ngạc nhiên vì người đàn ông này bị tàn tật, cô lại sững sờ khi nhìn thấy tướng mạo của anh. Gương mặt tuấn tú thân thuộc đã xa cách cô mấy trăm năm qua giờ đang ở đây, ở ngay trước mắt cô. Tim cô bất giác đập mạnh chẳng thể kiểm soát, khoé mắt đọng lệ nhớ nhung, ánh nhìn si tình bi luỵ mà chẳng còn để tâm đến bất cứ điều gì xung quanh.
- Nghiên Vũ...
Cô biết chắc chắn người đàn ông đang đứng trước mặt mình chính là kiếp sau của hoàng tử Lý Nghiên Vũ - người mà cô đã yêu say đắm hàng trăm năm dài đằng đẵng.
Anh không biết cô đang gọi tên ai, gương mặt sắc lạnh, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm chẳng chút xao động, phong thái cao ngạo, dù ngồi xe lăn nhưng khí chất cao quý, dáng vẻ phong độ của anh vẫn khiến đối phương phải choáng ngợp.
Cô vội rời giường, nhanh nhẹn đi về phía anh rồi khuỵ chân ngồi xuống, cô nắm lấy tay anh, gương mặt yêu kiều ngước nhìn chàng trai mình đem lòng yêu sau đắm. Ấy vậy mà đối với anh, hành động này là sự quyến rũ rẻ mạc.
- Đúng là anh rồi, em thật sự rất nhớ anh.
Vì có được mọi ký ức của Song Kê nên cách cô nói chuyện và xưng hô rất đúng với thời đại mà cô vừa xuyên đến. Chiếc áo ngủ hai dây hở cổ để lộ một phần vòng một đầy đặn lấp ló, đặc biệt ở tư thế từ trên nhìn xuống, nơi núi đôi kia đập vào mắt anh, phút chốc khiến người đàn ông tràn trề sức lực thấy nóng ran cả người. Anh nuốt ực một ngụm nước bọt xuống tận cổ họng.
Dẫu vậy anh vẫn cố tỏ ra đĩnh đạc, tự kiềm chế bản thân. Đôi mày sắc lẹm chau lại, vẻ mặt anh khó chịu và khinh thường nhìn cô rồi vội giật mạnh tay lại.
- Cô Thạch Song Kê, tôi đề nghị cô giữ tự trọng. Cô là hôn thê của em trai tôi, vậy mà lại hẹn tôi đến khách sạn, còn ăn mặc như vậy, thật chẳng ra thế thống gì.