Chương 41: Anh đến rồi
Song Kê đi vào phòng, cô vừa tắm xong liền lên giường nằm quấn chăn. Cơ thể mệt mỏi rã rời, trước đây có thể thỏa sức xử dụng phép thuật, nhưng bây giờ chỉ dùng những năng lực cơ bản nhất cũng khiến cơ thể suy yếu.
Trong lúc cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỏ mặc sự đời, Chu Thần lại tập trung làm việc ở nhà nhưng tâm trí anh cứ không ngừng nghĩ về cô. Anh nhớ đến file số liệu mà cô cần đã được thống kê xong. Nhân viên vừa gửi cho anh vào sáng nay. Sau một lúc đắn đo, anh cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin cho cô:
“Tài liệu đã có, gửi tôi địa chỉ gmail, tôi sẽ gửi qua.”
Tin nhắn được gửi đi, câu từ lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại đang dậy sóng. Một tiếng trôi qua, Chu Thần chờ đợi đến sốt cả ruột nhưng vẫn chẳng thấy cô hồi âm.
- Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Không xem điện thoại sao?
Anh rõ ràng rất quan tâm đến cô, nhưng vẫn chưa thể buông bỏ được hờn giận để đến bên người mình yêu.
- Hay là… cô ấy không muốn liên lạc với mình nữa?
Tự trói buộc trong mớ suy nghĩ bâng quơ, hỗn độn, anh chẳng thể tập trung làm việc được. Một lúc sau, Chu Thần không thể đợi thêm được nữa, lần này đến lượt anh mượn cớ công việc để gọi điện cho cô.
Song Kê nằm thiêm thiếp trên giường, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô vẫn nhắm mắt, theo phản xạ với tay cầm lấy điện thoại trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, do mệt mỏi nên cô theo thói quen bấm nghe nhưng chẳng nhìn tên người gọi đến.
Thấy cô bắt máy, anh vừa vui lại vừa bối rối, Chu Thần cất lời:
- Em đã đọc tin nhắn của tôi chưa?
Nghe giọng nói quen thuộc, cô lập tức mở mắt, nhưng vì cơ thể quá mệt mỏi nên cũng không thể vui vẻ nổi.
- Tin nhắn sao? Em chưa xem.
Chu Thần cảm thấy có gì đó không ổn, anh liền nói:
- Giọng của em sao thế? Em bệnh sao?
Cô đưa tay sờ lên trán, mắt có cảm giác muốn khép lại:
- Hình như… em sốt rồi.
Song Kê chỉ kịp nói một câu rồi nhắm nghiền mắt và buông điện thoại. Anh chau mày, trong lòng không ngừng lo lắng:
- Em đang ở nhà sao?
Đáp lại anh là sự im lặng, Chu Thần vội nói tiếp:
- Song Kê, em có nghe anh nói không? Em thấy trong người thế nào rồi?
Vẫn không có bất kỳ lời hồi âm nào, lòng anh lúc này như lửa đốt. Chu Thần vẫn duy trì cuộc gọi rồi vội vã mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Anh nghĩ giờ này cô đã về nhà, nghe trong điện thoại cũng rất yên tĩnh, không giống như cô đang ở bên ngoài. Trong suốt đoạn đường lái xe đến nhà cô, anh vẫn không ngừng gọi Song Kê qua điện thoại:
- Em có đang nghe anh nói không? Mau trả lời anh biết đi.
Sự im lặng của cô khiến anh lo lắng muốn phát điên. Từ nhà anh đến nhà cô phải mất hơn một giờ lái xe nên Chu Thần càng thêm sốt ruột. Đến đoạn có đèn giao thông, anh nôn nóng gặp cô đến mức chẳng ngần ngại vượt cả đèn đỏ.
Anh đạp ga tăng tốc, cố gắng đến bên cô nhanh nhất có thể. Cuối cùng xe đã dừng bánh trước cửa nhà cô, anh dễ dàng mở cửa đi vào vì đã được cô đưa chìa khóa từ trước.
Bên trong nhà yên tĩnh, Chu Thần lo lắng gọi:
- Song Kê…
Anh đảo mắt nhìn một vòng phòng khách không thấy cô thì lập tức đi một mạch đến phòng ngủ rồi mở cửa. Nhìn cô nằm bất động trên giường, anh liền bước đến gần. Chu Thần nhìn thấy điện thoại ở cạnh cô, anh đưa tay bấm kết thúc cuộc gọi rồi đặt máy sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng:
- Song Kê à…
Anh áp tay lên trán cô, cảm giác rất nóng, Chu Thần lo lắng muốn bế cô đến bệnh viện, nhưng đột nhiên cô mở mắt, có lẽ Song Kê cảm nhận được sự xuất hiện của anh.
- Anh đến rồi, em không mê sảng đúng chứ?
Anh dịu dàng áp tay lên má cô:
- Đúng là không thể để em một mình được, hay bệnh như vậy thì phải ở cạnh anh thôi.
Song Kê nắm lấy tay anh, đôi môi khẽ mỉm cười:
- Vậy mà có người bảo không muốn thấy em nữa.
Lúc đó anh nóng giận nên không kiềm chế được cảm xúc, nghĩ lại Chu Thần chỉ muốn tự tát chính mình. Anh cúi người áp lên môi cô một nụ hôn rồi nói:
- Anh xin lỗi. Em cố chịu một chút, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.
Cô lập tức lắc đầu:
- Em không muốn đến bệnh viện.
Anh xoa đầu cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:
- Em sốt cao như vậy, phải đến bệnh viện xem sao. Ngoan, anh đưa em đi.
Vì đang mệt nên Song Kê cũng không phản kháng. Anh chu đáo lấy áo khoác cho cô rồi bế “vợ” trên tay và đi thẳng ra xe. Trước khi nổ máy, anh không quên thắt dây an toàn cho cô rồi nắm lấy tay Song Kê.
- Gần đây có một trạm y tế, chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi.
Anh lái xe rời đi, vài phút sau đã đến được trạm y tế gần nhất. Chu Thần bế cô vào trong, sau khi kiểm tra, y tá tiến hành truyền nước biển và đưa cho cô thuốc hạ sốt, nhưng vì Song Kê vẫn chưa ăn gì nên chưa uống thuốc được.
- Em ở đây nghỉ ngơi, anh đi mua cháo rồi sẽ quay lại ngay.
Cô nằm trên giường bệnh, thấy anh sắp rời đi liền đưa tay nắm lấy tay anh giữ chặt. Chu Thần quay lại nhìn cô rồi cúi người áp lên môi cô một nụ hôn:
- Em yên tâm, anh sẽ quay lại ngay mà.
Trong lúc cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỏ mặc sự đời, Chu Thần lại tập trung làm việc ở nhà nhưng tâm trí anh cứ không ngừng nghĩ về cô. Anh nhớ đến file số liệu mà cô cần đã được thống kê xong. Nhân viên vừa gửi cho anh vào sáng nay. Sau một lúc đắn đo, anh cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin cho cô:
“Tài liệu đã có, gửi tôi địa chỉ gmail, tôi sẽ gửi qua.”
Tin nhắn được gửi đi, câu từ lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại đang dậy sóng. Một tiếng trôi qua, Chu Thần chờ đợi đến sốt cả ruột nhưng vẫn chẳng thấy cô hồi âm.
- Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Không xem điện thoại sao?
Anh rõ ràng rất quan tâm đến cô, nhưng vẫn chưa thể buông bỏ được hờn giận để đến bên người mình yêu.
- Hay là… cô ấy không muốn liên lạc với mình nữa?
Tự trói buộc trong mớ suy nghĩ bâng quơ, hỗn độn, anh chẳng thể tập trung làm việc được. Một lúc sau, Chu Thần không thể đợi thêm được nữa, lần này đến lượt anh mượn cớ công việc để gọi điện cho cô.
Song Kê nằm thiêm thiếp trên giường, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô vẫn nhắm mắt, theo phản xạ với tay cầm lấy điện thoại trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, do mệt mỏi nên cô theo thói quen bấm nghe nhưng chẳng nhìn tên người gọi đến.
Thấy cô bắt máy, anh vừa vui lại vừa bối rối, Chu Thần cất lời:
- Em đã đọc tin nhắn của tôi chưa?
Nghe giọng nói quen thuộc, cô lập tức mở mắt, nhưng vì cơ thể quá mệt mỏi nên cũng không thể vui vẻ nổi.
- Tin nhắn sao? Em chưa xem.
Chu Thần cảm thấy có gì đó không ổn, anh liền nói:
- Giọng của em sao thế? Em bệnh sao?
Cô đưa tay sờ lên trán, mắt có cảm giác muốn khép lại:
- Hình như… em sốt rồi.
Song Kê chỉ kịp nói một câu rồi nhắm nghiền mắt và buông điện thoại. Anh chau mày, trong lòng không ngừng lo lắng:
- Em đang ở nhà sao?
Đáp lại anh là sự im lặng, Chu Thần vội nói tiếp:
- Song Kê, em có nghe anh nói không? Em thấy trong người thế nào rồi?
Vẫn không có bất kỳ lời hồi âm nào, lòng anh lúc này như lửa đốt. Chu Thần vẫn duy trì cuộc gọi rồi vội vã mặc áo khoác rời khỏi nhà.
Anh nghĩ giờ này cô đã về nhà, nghe trong điện thoại cũng rất yên tĩnh, không giống như cô đang ở bên ngoài. Trong suốt đoạn đường lái xe đến nhà cô, anh vẫn không ngừng gọi Song Kê qua điện thoại:
- Em có đang nghe anh nói không? Mau trả lời anh biết đi.
Sự im lặng của cô khiến anh lo lắng muốn phát điên. Từ nhà anh đến nhà cô phải mất hơn một giờ lái xe nên Chu Thần càng thêm sốt ruột. Đến đoạn có đèn giao thông, anh nôn nóng gặp cô đến mức chẳng ngần ngại vượt cả đèn đỏ.
Anh đạp ga tăng tốc, cố gắng đến bên cô nhanh nhất có thể. Cuối cùng xe đã dừng bánh trước cửa nhà cô, anh dễ dàng mở cửa đi vào vì đã được cô đưa chìa khóa từ trước.
Bên trong nhà yên tĩnh, Chu Thần lo lắng gọi:
- Song Kê…
Anh đảo mắt nhìn một vòng phòng khách không thấy cô thì lập tức đi một mạch đến phòng ngủ rồi mở cửa. Nhìn cô nằm bất động trên giường, anh liền bước đến gần. Chu Thần nhìn thấy điện thoại ở cạnh cô, anh đưa tay bấm kết thúc cuộc gọi rồi đặt máy sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng:
- Song Kê à…
Anh áp tay lên trán cô, cảm giác rất nóng, Chu Thần lo lắng muốn bế cô đến bệnh viện, nhưng đột nhiên cô mở mắt, có lẽ Song Kê cảm nhận được sự xuất hiện của anh.
- Anh đến rồi, em không mê sảng đúng chứ?
Anh dịu dàng áp tay lên má cô:
- Đúng là không thể để em một mình được, hay bệnh như vậy thì phải ở cạnh anh thôi.
Song Kê nắm lấy tay anh, đôi môi khẽ mỉm cười:
- Vậy mà có người bảo không muốn thấy em nữa.
Lúc đó anh nóng giận nên không kiềm chế được cảm xúc, nghĩ lại Chu Thần chỉ muốn tự tát chính mình. Anh cúi người áp lên môi cô một nụ hôn rồi nói:
- Anh xin lỗi. Em cố chịu một chút, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.
Cô lập tức lắc đầu:
- Em không muốn đến bệnh viện.
Anh xoa đầu cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:
- Em sốt cao như vậy, phải đến bệnh viện xem sao. Ngoan, anh đưa em đi.
Vì đang mệt nên Song Kê cũng không phản kháng. Anh chu đáo lấy áo khoác cho cô rồi bế “vợ” trên tay và đi thẳng ra xe. Trước khi nổ máy, anh không quên thắt dây an toàn cho cô rồi nắm lấy tay Song Kê.
- Gần đây có một trạm y tế, chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi.
Anh lái xe rời đi, vài phút sau đã đến được trạm y tế gần nhất. Chu Thần bế cô vào trong, sau khi kiểm tra, y tá tiến hành truyền nước biển và đưa cho cô thuốc hạ sốt, nhưng vì Song Kê vẫn chưa ăn gì nên chưa uống thuốc được.
- Em ở đây nghỉ ngơi, anh đi mua cháo rồi sẽ quay lại ngay.
Cô nằm trên giường bệnh, thấy anh sắp rời đi liền đưa tay nắm lấy tay anh giữ chặt. Chu Thần quay lại nhìn cô rồi cúi người áp lên môi cô một nụ hôn:
- Em yên tâm, anh sẽ quay lại ngay mà.