Chương 49: Là tôi thì sao?
Trước thái độ gay gắt chẳng chút cởi mở đón tiếp từ cô, hắn lại tỏ ra bình thản như thể bản thân rất trong sạch mà nào hay rằng cô đã biết rõ việc làm nhơ nhớt của hắn.
- Nghe nói cô bị thương nên tôi đến thăm cô thôi. Dù sao thì cô cũng là vị hôn thê của tôi, tuy cô đã làm ra chuyện có lỗi với tôi nhưng bổn thiếu gia đây sẽ rộng lượng cho cô thêm một cơ hội.
Hắn khiến cô cảm thấy thật nực cười vì đến giờ phút này mà Bạch Tiêu Phong vẫn còn nghĩ đến chuyện hôn ước và mặt dày bảo cô là vị hôn thê của hắn. Trong khi cô và Chu Thần đã chính thức công khai mối quan hệ yêu đương.
Thực chất hắn muốn đây để xác nhận tình hình của cô. Bởi lẽ người Bạch Tiêu Phong muốn hãm hại là Chu Thần. Hắn cứ ngỡ anh sẽ một mình đến biệt thự ở thành phố bên cạnh như thường lệ nhưng không ngờ ngày hôm đó lại có cô đi cùng. Đàn em của hắn không biết nên vẫn tiến hành kế hoạch ép xe như đã dự tính từ trước.
Bạch Tiêu Phong cũng nào yêu thương gì cô, chẳng qua hắn sợ nếu Song Kê có mệnh hệ gì thì hắn sẽ khó lòng đạt được số gia sản từ việc kết hôn và sáp nhập hai công ty mà hắn vẫn luôn mong muốn.
Cô bức xúc phản bác lời hắn:
- Anh nói chuyện nghe nực cười thật. Anh nghe cho rõ, tôi và Chu Thần đang yêu nhau và tôi không phải là hôn thê của anh. Bạch thiếu gia nên ăn nói cẩn trọng một chút.
Hắn vì muốn có được lợi lộc nên đã bất chấp tất cả, Bạch Tiêu Phong không ngần ngại đặt điều nói xấu anh trai của hắn ngay ở trước mặt cô:
- Tôi thấy cô thật tội nghiệp, bởi vì thật ra Bạch Chu Thần chẳng yêu thương gì cô cả. Anh ta tranh giành cô từ tay tôi cũng chỉ vì muốn cướp đi những thứ mà đáng lẽ phải thuộc về tôi.
Hắn càng nói chỉ càng trở thành trò hề trong mắt cô. Tình cảm giữa cô và anh, đâu thể chỉ vì vài ba câu nói ngớ ngẩn của hắn mà rạn nứt. Song Kê lập tức phản biện:
- Chu Thần không cướp đi thứ gì của anh cả. Chẳng phải chính mới là kẻ hám lợi, muốn kết hôn với tôi chỉ vì giao ước sáp lập hai công ty bất động sản thôi sao?
Cô chẳng ngần ngại nói vào thẳng trọng tâm để vạch trần âm mưu và mục đích danh lợi của tên Bạch Tiêu Phong.
Hắn có chút ngạc nhiên khi nghe cô nói đến việc sáp nhập hai công ty. Tuy nhiên tên Bạch Tiêu Phong không chút phủ nhận, hắn vẫn vui vẻ đáp:
- Thì ra cô đã biết chuyện này rồi sao? Chỉ trách ba ruột của cô là người muốn đổi con gái để lấy tiền tài và danh vọng, tôi chỉ thấy được lợi thì thuận theo thôi.
Kể ra Bạch Tiêu Phong và người ba ruột giàu có mà cô chưa từng biết mặt đều cá mè một lứa, ham mê vật chất mà bất chấp làm ra chuyện sai trái.
Cô không muốn nói về chuyện hôn ước vớ vẩn cùng người ba không đáng ngợi nhớ kia nữa. Song Kê lập tức chuyển chủ đề cuộc nói chuyện sang một việc hệ trọng khác:
- Nói như anh thì khác nào muốn tẩy trắng tội lỗi, như chính cái cách anh đã hãm hại Chu Thần rồi ném đá giấu tay.
Nghe đến đây, Bạch Tiêu Phong không khỏi chột dạ, dẫu vậy hắn vẫn tỏ ra bình thản:
- Tôi không hiểu cô đang nói gì, xem ra Thạch tiểu thư đây mới là người nên ăn nói cẩn trọng.
Song Kê nở nụ cười khinh bỉ, cô bước đến gần hắn, thẳng thừn nói:
- Ở đây chỉ có tôi và anh thôi, đừng vờ vịt nữa, tôi biết chắc anh chính là kẻ đứng sau chủ mưu mọi chuyện.
Hắn bật cười trước lời nói đanh thép và thái độ tràn đầy tự tin của cô. Bạch Tiêu Phong chỉ nghĩ cô đoán mò, nhưng hắn cũng không hề tỏ ra lo lắng:
- Vậy thì tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết. Phải! Là tôi làm đấy, thì sao nào? Mau tố cáo tôi đi. Sao hả, không có bằng chứng đúng chứ? Cô chẳng làm được gì tôi đâu. Không khéo, tôi có thể kiện ngược lại cô tội vu khống!
Hắn cứ nghĩ bản thân đang trêu đùa, thách thức Song Kê mà cô chẳng thể phản kháng. Nhưng nào ngờ đây là nước đi hoàn toàn sai lầm của tên Bạch Tiêu Phong. Hắn đã quá hống hách, ỷ vào tiền và quyền mà ngang nhiên nói lời chèn ép vì nghĩ cô yếu thế hơn hắn.
Song Kê nở nụ cười khinh bỉ khiến hắn vô cùng khó hiểu, cô cất lời:
- Anh có chắc là tôi không có bằng chứng không?
Cô vừa nói vừa lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, đồng thời mở phát lại đoạn ghi âm vừa rồi. Hắn nghe rõ không sót một chữ nào. Trước khi cô mở cửa cho hắn bước vào nhà, Song Kê đã mở sẵn ghi âm điện thoại, cô muốn dụ hắn tự mình thừa nhận tội ác hắn đã gián tiếp gây ra.
Bạch Tiêu Phong nghiến răng quát:
- Cô dám!
Ngay lập tức hắn đưa tay muốn giật lấy điện thoại nhưng cô đã nhanh chóng đi lùi về sau.
- Khôn hồn thì cô mau đưa cho tôi, nếu không thì đừng trách.
Hắn vẫn còn lớn giọng uy hiếp cô mà nào biết người đang yếu thế trong cuộc đối đầu này lại chính là hắn.
- Nghe nói cô bị thương nên tôi đến thăm cô thôi. Dù sao thì cô cũng là vị hôn thê của tôi, tuy cô đã làm ra chuyện có lỗi với tôi nhưng bổn thiếu gia đây sẽ rộng lượng cho cô thêm một cơ hội.
Hắn khiến cô cảm thấy thật nực cười vì đến giờ phút này mà Bạch Tiêu Phong vẫn còn nghĩ đến chuyện hôn ước và mặt dày bảo cô là vị hôn thê của hắn. Trong khi cô và Chu Thần đã chính thức công khai mối quan hệ yêu đương.
Thực chất hắn muốn đây để xác nhận tình hình của cô. Bởi lẽ người Bạch Tiêu Phong muốn hãm hại là Chu Thần. Hắn cứ ngỡ anh sẽ một mình đến biệt thự ở thành phố bên cạnh như thường lệ nhưng không ngờ ngày hôm đó lại có cô đi cùng. Đàn em của hắn không biết nên vẫn tiến hành kế hoạch ép xe như đã dự tính từ trước.
Bạch Tiêu Phong cũng nào yêu thương gì cô, chẳng qua hắn sợ nếu Song Kê có mệnh hệ gì thì hắn sẽ khó lòng đạt được số gia sản từ việc kết hôn và sáp nhập hai công ty mà hắn vẫn luôn mong muốn.
Cô bức xúc phản bác lời hắn:
- Anh nói chuyện nghe nực cười thật. Anh nghe cho rõ, tôi và Chu Thần đang yêu nhau và tôi không phải là hôn thê của anh. Bạch thiếu gia nên ăn nói cẩn trọng một chút.
Hắn vì muốn có được lợi lộc nên đã bất chấp tất cả, Bạch Tiêu Phong không ngần ngại đặt điều nói xấu anh trai của hắn ngay ở trước mặt cô:
- Tôi thấy cô thật tội nghiệp, bởi vì thật ra Bạch Chu Thần chẳng yêu thương gì cô cả. Anh ta tranh giành cô từ tay tôi cũng chỉ vì muốn cướp đi những thứ mà đáng lẽ phải thuộc về tôi.
Hắn càng nói chỉ càng trở thành trò hề trong mắt cô. Tình cảm giữa cô và anh, đâu thể chỉ vì vài ba câu nói ngớ ngẩn của hắn mà rạn nứt. Song Kê lập tức phản biện:
- Chu Thần không cướp đi thứ gì của anh cả. Chẳng phải chính mới là kẻ hám lợi, muốn kết hôn với tôi chỉ vì giao ước sáp lập hai công ty bất động sản thôi sao?
Cô chẳng ngần ngại nói vào thẳng trọng tâm để vạch trần âm mưu và mục đích danh lợi của tên Bạch Tiêu Phong.
Hắn có chút ngạc nhiên khi nghe cô nói đến việc sáp nhập hai công ty. Tuy nhiên tên Bạch Tiêu Phong không chút phủ nhận, hắn vẫn vui vẻ đáp:
- Thì ra cô đã biết chuyện này rồi sao? Chỉ trách ba ruột của cô là người muốn đổi con gái để lấy tiền tài và danh vọng, tôi chỉ thấy được lợi thì thuận theo thôi.
Kể ra Bạch Tiêu Phong và người ba ruột giàu có mà cô chưa từng biết mặt đều cá mè một lứa, ham mê vật chất mà bất chấp làm ra chuyện sai trái.
Cô không muốn nói về chuyện hôn ước vớ vẩn cùng người ba không đáng ngợi nhớ kia nữa. Song Kê lập tức chuyển chủ đề cuộc nói chuyện sang một việc hệ trọng khác:
- Nói như anh thì khác nào muốn tẩy trắng tội lỗi, như chính cái cách anh đã hãm hại Chu Thần rồi ném đá giấu tay.
Nghe đến đây, Bạch Tiêu Phong không khỏi chột dạ, dẫu vậy hắn vẫn tỏ ra bình thản:
- Tôi không hiểu cô đang nói gì, xem ra Thạch tiểu thư đây mới là người nên ăn nói cẩn trọng.
Song Kê nở nụ cười khinh bỉ, cô bước đến gần hắn, thẳng thừn nói:
- Ở đây chỉ có tôi và anh thôi, đừng vờ vịt nữa, tôi biết chắc anh chính là kẻ đứng sau chủ mưu mọi chuyện.
Hắn bật cười trước lời nói đanh thép và thái độ tràn đầy tự tin của cô. Bạch Tiêu Phong chỉ nghĩ cô đoán mò, nhưng hắn cũng không hề tỏ ra lo lắng:
- Vậy thì tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết. Phải! Là tôi làm đấy, thì sao nào? Mau tố cáo tôi đi. Sao hả, không có bằng chứng đúng chứ? Cô chẳng làm được gì tôi đâu. Không khéo, tôi có thể kiện ngược lại cô tội vu khống!
Hắn cứ nghĩ bản thân đang trêu đùa, thách thức Song Kê mà cô chẳng thể phản kháng. Nhưng nào ngờ đây là nước đi hoàn toàn sai lầm của tên Bạch Tiêu Phong. Hắn đã quá hống hách, ỷ vào tiền và quyền mà ngang nhiên nói lời chèn ép vì nghĩ cô yếu thế hơn hắn.
Song Kê nở nụ cười khinh bỉ khiến hắn vô cùng khó hiểu, cô cất lời:
- Anh có chắc là tôi không có bằng chứng không?
Cô vừa nói vừa lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, đồng thời mở phát lại đoạn ghi âm vừa rồi. Hắn nghe rõ không sót một chữ nào. Trước khi cô mở cửa cho hắn bước vào nhà, Song Kê đã mở sẵn ghi âm điện thoại, cô muốn dụ hắn tự mình thừa nhận tội ác hắn đã gián tiếp gây ra.
Bạch Tiêu Phong nghiến răng quát:
- Cô dám!
Ngay lập tức hắn đưa tay muốn giật lấy điện thoại nhưng cô đã nhanh chóng đi lùi về sau.
- Khôn hồn thì cô mau đưa cho tôi, nếu không thì đừng trách.
Hắn vẫn còn lớn giọng uy hiếp cô mà nào biết người đang yếu thế trong cuộc đối đầu này lại chính là hắn.