Chương : 27
Dọc đường Mã Phu có kế hoạch chạy loạn, lúc ở thị trấn này thì dừng lại vài ngày, lúc khác thì ở thôn kia dưỡng thương mấy ngày, mang theo tâm tình du sơn ngoạn thủy, trong ba tháng Mã Phu chạy khắp hai bờ sông Hoàng Hà. Ba tháng sau, y đi tới bên bờ sông Trường Giang.
Tính toán thời gian, biết người kia đại khái đã gấp đến phát điên rồi, lúc này dọc theo đường đi tận sức hỏi thăm, biết trong kinh thành lúc này các hoàng tử đã bắt đầu hành động, nghe nói Lục hoàng tử được Tể Tướng Biện Đằng Vân cùng Hộ Quốc tướng quân Lục Phụng Thiên với lực lượng lớn mạnh ủng hộ được đương kim hoàng thượng lập làm thái tử, nghĩ thầm nếu lúc này để người nọ tìm được y khả năng xảy ra đại phiền toái, thế là, Mã Phu mua một gian nhà ở bến tàu tại một trấn nhỏ cạnh bờ sông. Sau khi ổn định xong, lập tức bắt tay xây dựng một thư phòng.
Trong thư chỉ đơn giản nói tự mình ly khai kinh thành, hiện tại đang ở nơi mới, nhưng không có nói rõ nguyên nhân tại sao y phải vội vàng rời đi phủ hộ quốc tướng quân, rời đi kinh thành. Y biết phong thư này ngoại trừ Lý Thành Hưng, khẳng định còn có thể bị một người luôn luôn giám thị Lý phủ nhìn thấy.
Người kia rất nhanh sẽ đuổi theo.
Hơn hai mươi ngày sau, Mã Phu nhận được thư hồi âm của Lý Thành Hưng. Trong thư ngoại trừ nói hắn muốn tới cùng mình uống rượu ra, thuận tiện nhắc tới Lục Phụng Thiên cùng với Thái Tử đi tuần Giang Nam.
A, thật là đúng lúc! Chờ mật thám đem tin tức truyền cho hắn biết, nếu chạy tới đại khái cũng mất mấy ngày.
Hai ngày sau, Mã Phu xách theo giỏ cá với cần câu, đi dọc theo bờ sông.
Nước sông cuồn cuộn chảy xiết về phía trước, chạy vội tới khúc cong nhỏ thì trở nên hòa hoãn yên lặng, trôi từ thượng nguồn tới là một khúc gỗ gọn gàng gắn với nhau bằng các sợi dây gai cùng một chỗ xuôi theo dòng nước, vào thời gian này sẽ có rất nhiều chú cá ham ăn nghịch ngợm núp phía dưới khúc gỗ trôi theo dòng nước, Mã Phu muốn câu những chú cá mập béo tham ăn.
Nhìn sắc trời không còn sớm, nhìn trong giỏ cá cũng có hai ba con cá linh hoạt nhảy loạn, cơm tối đã có đủ. Mã Phu từ tảng đá trên cao đứng dậy xách theo giỏ cá về nhà.
Một khúc gỗ theo dòng nước trôi quá trước mặt y. Mã Phu liếc mắt một cái, từ khóe mắt y nhìn thấy một khúc gỗ cuối cùng trôi theo dòng nước có điểm gì đó nhìn không giống.
Đó là một người! Là một người nam nhân nằm úp mặt vào khúc gỗ nửa người dưới thì ngâm mình trong nước sông. Mã Phu để giỏ cá xuống.
Trong nháy mắt kia, Mã Phu sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “ác duyên”. Y cùng người kia hiển nhiên đúng là cắt không đứt mối ác duyên này!
Lần này chính là ngươi đưa tới tận cửa! Mạng của ngươi là lão tử cứu trở về! Y phục trên người ngươi chính là của lão tử, phía dưới nằm chính là giường của lão tử, ăn cơm uy dược trị thương chính là tiền của lão tử! Cho nên, ngươi chính là của lão tử ta!
Tìm sợi dây đem ngươi buộc vào, cho ngươi tỉnh lại cũng chạy không thoát! Hừ, đáng tiếc ta nội công không đủ, nếu không nhân tiện phế đi công phu của ngươi, xem ngươi có thể chạy đi đâu!
Người vợ kia đừng hy vọng ngươi trở về! Ngươi tốt nhất tỉnh lại nhân tiện mất đi ký ức, dù sao đầu ngươi cũng bị thương, lại vừa hay ngâm trong nước quá lâu, mất đi trí nhớ cũng không có gì kỳ quái! Ngươi yên tâm, tỉnh lại sau này có biến thành ngu ngốc, ta cũng nuôi ngươi cả đời !
Mã Phu bưng một chén cháo cá tiến vào, vừa lúc thấy người nọ tỉnh lại đang mở to hai mắt nhìn hắn.
“Yêu, ngươi tỉnh rồi. Có thể đứng lên chưa? Không đủ sức đứng lên thì nằm đi, ta cho ngươi uống cháo. Ngươi không cần lo lắng, ta không phải người xấu, ta là nam nhân của ngươi. Ngươi gọi là Mã Tiểu Tứ, ta là Mã Phu, chúng ta quen nhau được mười năm. Hai ngày trước ngươi ra ngoài bắt cá rơi xuống sông, đụng trúng đầu, còn làm cho đao của ngươi đâm trúng ngực, ngươi xem ngươi thật ngốc!” Mã Phu tại đầu giường vừa ngồi xuống, đem gối đầu của người nọ kê lên cao, “Bất quá ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi cái gì cũng không nhớ rõ, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. Ta đã nói muốn dưỡng ngươi cả đời, thì nhất định sẽ dưỡng ngươi cả đời. Ha ha, đến, uống cháo”
“Đây là đâu? ” Tuấn vĩ nam tử nằm ở trên giường hỏi.
“Ngươi là người nhà của ta a. Đến, Tiểu Tứ tử, ta cho ngươi ăn cháo cá, ngươi đã mê man hai ngày rồi, trong bụng không ăn một chút gì thì không được.” Mã Phu cười tủm tỉm mà nói.
“Nhà của ta ở kinh thành. Tên của ta là Lục Phụng Thiên. Vị hôn thê của ta tên là Biện Thanh Nghi, ta không có nam nhân. Mã Phu, nói cho ta biết, đây là đâu?” Nam nhân thong thả nhưng rõ ràng nói.
“Ha hả”, Mã Phu cười gượng buông chén cháo cá, “Nguyên lai ngươi không mất trí nhớ a. Đầu bị thương như vậy, nếu đổi người khác đã sớm hỏi: Đây là đâu? Ngươi là ai? Thật là một hài tử không đáng yêu, ngay cả giả bộ một chút cũng không chịu”
Nam nhân nhìn y, không nói lời nào.
“Khụ, đây là hạ lưu sông Trường Giang, là một thị trấn nhỏ của quận Cửu Giang, tên là Lưu Tứ trấn. Ở đây cá nấu thành cháo ăn tốt lắm, ngươi có muốn ăn một chút không?” Mã Phu lấy lòng cười nói.
“Ngươi nói ta nằm hai ngày?”
” Ân.”
Nam tử cúi đầu nhìn trước ngực, “Ngươi giúp ta mời đại phu? Đại phu nói ta mấy ngày mới có thể xuống giường bước đi?”
“Cả đời”
“Ngươi nói cái gì? Phiền ngươi nói rõ ràng chút, ta choáng váng đầu, nghe không rõ.”
“… Vết thương không quá sâu, nhiều lắm nửa tháng là có thể thu nhỏ miệng lại, một tháng sau sẽ không có trở ngại gì.”
“Phải nửa tháng? Như vậy Cửu…” Nam tử nhắm mắt lại, như là đang tính thời gian, một lát sau mở mắt ra hỏi: “Ngươi có thể giúp ta mướn cỗ xe ngựa đưa ta trở lại kinh thành hay không? Ngân lượng nợ ngươi ta sẽ cho người trả gấp bội lại cho ngươi.”
“Ngươi có muốn uống một chút cháo cá không? Ngươi nói chuyện không nên tức giận. “Mã Phu bưng bát cháo.
Nam tử lần thứ hai nhắm mắt lại, mở ra. Thìa đã đưa đến bên mép.
Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, do thiếu máu và mê man đã lâu nên vị kia đã bại trận trước. Bất đắc dĩ, há mồm.
Mã Phu rất hài lòng mà tự tay đem chén cháo cá đút vào miệng người nọ.
“Sao vậy? Ăn ngon mà. Ngươi trước đây cũng thích chạy tới phòng ta biểu ta đút cháo. Tiểu Tứ tử…, Tiểu Tứ tử…”
Nam tử không làm bất luận cái gì để trả lời, chỉ là nhắm mắt nuốt chửng cháo cá trong miệng.
Một giọt mồ hôi rơi trên trán của nam nhân, nam nhân thủy chung không có mở mắt.