Chương 12: Dùng máu chữa trị
Tinh Vương Minh càng nghe càng thêm điên cuồng, đánh không nương tay, hể Y Ngạn len vào, hắn sẽ mạnh tay đẩy nàng ra, chỉ tay vào mặt nàng cảnh cáo.
" Ta chưa xử tới muội đừng có mà xen vào!
Quỳ ở đó cho ta!!! "
" Ca... "
Y Ngạn khóc đến sưng mắt, tiếng la hét của Tố Như làm tim nàng nhói lên, vừa sợ vừa xót, không có đủ cam đảm lãnh ma roi kia.
Tố Như vì nàng chịu cực hình, bị Tinh Vương Minh đánh đến lộ cả đôi cánh hồ điệp ra, cánh bướm màu xanh nhạt, xen kẽ đốm nhỏ màu đen lấp lánh, phủ đầy phấn thơm.
Roi ma quất xuống cái nào, đôi cánh lộng lẫy của Tố Như bị rách ra theo cái đánh ấy, hệt như quạt giấy bị nát.
Tinh Vương Minh đánh mãi không dừng lại, lực đánh càng lúc càng mạnh, thật sự muốn đánh chết Tố Như cảnh cáo Y Ngạn.
" Ca...ca... " Y Ngạn quỳ một bên, mếu máo gọi hắn.
Tiếng khóc của nàng càng làm hắn điên tiết, suốt ba năm nay, mỗi lần nàng trốn đi, hắn đều dùng cách này tra tấn tâm lí nàng, muốn nàng khắc cốt ghi tâm, không thành công, ngược lại để nàng lừng mặt, ngày càng quá quắt hơn.
Thử hỏi, bây giờ, Tinh Vương Minh làm sao có thể nương tay? Hắn phải đánh đến khi Tinh Y Ngạn bỏ thói không nghe lời.
Trước đây, bên cạnh công chúa nhỏ có tận 10 nữ hầu, do nàng cứ mãi trốn đi, lần lượt đều bị Tinh Vương Minh trừng phạt đến chết, chỉ còn lại mỗi mình Tố Như trụ đến giờ.
Chứng kiến người cuối cùng sắp bị đánh chết, hệt như những người trước, Y Ngạn sợ mất Tố Như, tha thiết xin hắn, lết gối bò sang đó.
" Ca, dừng lại đi! Muội xin huynh!
Y Ngạn không dám nữa... "
" Còn dám xin? " Tinh Vương Minh hắng giọng.
Chiếc roi trong tay quất sang chỗ Y Ngạn, không đánh trúng nàng, nhưng âm thanh bén nhọn của chiếc roi va xuống nền đủ hù nàng sợ, quỳ ở đó, hai tay ôm lấy lồng ngực, run rẩy.
" Á!!! " Tố Như kêu thét.
Một bên cánh hồ điệp bị đánh đứt đôi, tan biến trong không khí, Tố Như chỉ kịp la lên, roi ma lại quấn thân y, quăng lên không trung, rơi tự do đập xuống mặt đất.
Tố Như thổ huyết, xây xẩm mặt mày, hai mắt lờ đờ chẳng còn nhìn rõ mọi thứ, y nằm bẹp trên nền đất, thoi thóp chút hơi tàn.
Tinh Vương Minh bậm môi, co những ngón tay, cầm chắc cán roi, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự hung tàn chưa từng có, hắn đang thủ thế chuẩn bị lấy mạng Tố Như.
" Ca...đừng... " Y Ngạn hét lên.
* Bịch *
Đoạn, Tinh Vương Minh giơ tay xuống đòn, Y Ngạn liều mạng, nhảy bổ vào người hắn, làm chiếc roi kia đánh lệch sang hướng khác, Tố Như may mắn thoát đòn tử.
Y Ngạn cùng hắn ngã dưới đất, nàng ôm chặt thân hắn, vùi đầu trước ngực hắn khóc lớn, ĩ ôi cầu xin hắn.
" Ca, tha cho Tố Như đi! Đừng đánh nữa...
Huynh phạt muội đi! Hic! "
" Ca, muội xin lỗi! Y Ngạn biết lỗi rồi! Sau này muội không dám cãi lời nữa đâu... " tiếng của Y Ngạn rưng rức, nghe rất mủi lòng.
Hai tay nhỏ nhắn, siết chặt thân thể cường tráng kia, vòng tay của nàng không ôm hết, cố gắng đan những ngón tay vào nhau, khiến bộ ngực to tròn của nàng ép sát vào ngực hắn.
Chính hành động này, làm Tinh Vương Minh chẳng tài nào xuống tay, hắn bị Y Ngạn ôm chặt đến không thở được, vứt ngay roi ma, đẩy nàng ra.
" Tránh ra! Muội còn cầu xin ta đánh luôn muội! " hắn hâm dọa.
" Không! Muội không tránh! Huynh đánh muội đi! "
Công chúa nhỏ không nghe, lắc đầu phản đối, càng ôm hắn chặt hơn, dùng cơ thể nhỏ nhoi của mình, muốn hắn nằm yên dưới đất.
Nhưng, nàng chỉ là nữ nhi yếu đuối làm sao hạ bệ được một nam nhân to con lực lưỡng, rất nhanh Tinh Vương Minh thành công ngồi dậy, Y Ngạn vẫn không buông người hắn, bị hắn cường thế bẻ tay nàng ra.
" Tinh...Y...Ngạn... " hắn gằn giọng, hai tay hắn giữ chặt hai tay mềm.
" Vô dụng, có thế cũng không làm xong! " tâm ma kia lại lên tiếng, công kích nội khí lên cao.
" Im ngay! " nội tâm của Tinh Vương Minh gào thét, sắc khí càng thêm tối tăm.
Cô nương trước mặt hai mắt đỏ hoe, mếu máo khi trông thấy sắc diện đáng sợ ấy.
" Ca...đừng... " nàng lắc đầu lia lịa.
Nội thương của hắn sau trận lôi kiếp chưa lành hẳn, lại để nộ khí dâng lên công tâm, đã ảnh hưởng tới nguyên khí.
* Phụt *
Tinh Vương Minh bất ngờ thổ huyết, những giọt máu dính đầy lên cánh tay trái của Y Ngạn, nộ khí trong người hắn dâng lên quá giới hạn, làm lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng.
" Ca... " Y Ngạn run rẩy, chết chân tại chỗ.
Nam nhân kia không nghe rõ tiếng của nàng, đưa tay ôm lấy lồng ngực, ngã nghiêng xuống đất. Phần con ngươi đỏ chót chuyển về đen thuần túy, Tinh Vương Minh ngất ngay tức thì.
Y Ngạn chứng kiến đứng đó há hốc mồm, nàng không kịp tiếp thu chuyện vừa xảy ra, cả người còn đang dang tay trong tư thế giằng co, máu trên cánh tay trái đập vào mắt nàng.
" Ca... " nàng cuống cuồng lên, đỡ lấy người hắn, lay gọi không ngừng.
" Ca, ca, huynh làm sao vậy? Đừng làm muội sợ? "
" Ca, huynh tỉnh dậy đi? " Y Ngạn vỗ * bộp bộp * vào mặt Tinh Vương Minh mấy cái.
Máu tanh trên khóe miệng hắn dọa cho Y Ngạn lo sốt vó, cho rằng, chính bản thân đã chọc cho hắn thổ huyết, nàng sợ hắn chết, rời bỏ nàng, càng khóc lớn hơn.
" Ca, đừng dọa muội? Ca tỉnh dậy đi! "
" Công...chúa... "
Tiếng của Tố Như lí nhí, y bị đánh đến chạm vào ngưỡng cửa hồn bay phách lạc, Y Ngạn nghe được tiếng gọi, nhanh chóng rời khỏi Tinh Vương Minh, chạy sang chỗ Tố Như.
Cô nương tươi tắn ngày nào, giờ chẳng nhận ra được mặt mũi, chỉ toàn máu phủ đầy, mùi tanh tưởi, nồng nặc chạy xộc vào mũi Y Ngạn, suýt chút nôn ọe.
" Tố Như, em làm sao rồi? " Y Ngạn gặng hỏi.
Hồ điệp trong tay nàng đã hoàn toàn ngất đi, không còn nghe thấy tiếng gọi, hiện về chân thân của mình, Y Ngạn biết Tố Như đang trong tình trạng nguy hiểm, lập tức dùng thần lực, truyền chân khí qua chân thân của Tố Như, tạm thời giữ mạng.
" Tố Như, đừng sợ! Ta không để em chết đâu! " Y Ngạn thì thào, trấn an Tố Như.
Sau một lúc cực lực, mạng sống của hồ điệp nhỏ đã được cứu, Y Ngạn đem chân thân hồ điệp bỏ vào một cái hộp, để Tố Như ở trong đó nghỉ ngơi.
Rồi, nàng lập tức quay lại chỗ Tinh Vương Minh, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, nàng sốt sắng, cố gắng dìu cơ thể to lớn của hắn lên giường.
" Ca, ca, huynh tỉnh dậy đi! " Y Ngạn gọi hắn.
Giống hệt từ nãy đến giờ, Tinh Vương Minh nằm bất động, Y Ngạn lo lắng vô cùng, áp tai vào lồng ngực hắn, nghe thấy nhịp tim yếu ớt, hơi thở trì trệ, nước mắt như trân châu rơi xuống không ngừng.
" Ca...Y Ngạn sai rồi...huynh tỉnh lại đi!
Y Ngạn sợ lắm, đừng bỏ muội! "
Nước mắt lạnh toát rơi càng lúc càng nặng hạt, Y Ngạn trong lúc lúng túng, sực nhớ đến việc, máu của nàng có thể chữa trị vết thương, chữa trị bách bệnh, liền hấp tấp lấy ngay cây kéo trên bàn.
Khi nàng đưa lưỡi kéo bén nhọn vào lòng bàn tay, sự sợ hãi bỗng chốc ập đến, khiến nàng khựng lại đột ngột. Nàng là người nhát gan, rất sợ đau, mỗi lần bị thương đều đau đến tận xương tủy dù là vết thương lớn hay nhỏ, nàng vẫn phải cảm nhận cơn đau khủng khiếp như lóc từng miếng thịt trên người nàng ra.
Nghĩ đến đó, Y Ngạn lại phát run, không có đủ can đảm cắt tay, cây kéo trong tay nàng bỏ xuống ngay, nàng lại lay người Tinh Vương Minh, cố gắng đánh thức hắn bằng lời nói.
" Ca, ca, huynh tỉnh dậy đi! Ca, Y Ngạn biết sai rồi! "
" Ca...ca... "
Lúc này, khi Y Ngạn chạm vào làn da săn chắc kia, cơ thể của Tinh Vương Minh bỗng dưng lạnh toát, do nguyên khí của hắn tổn thương nặng, bế quan bị gián đoạn, còn tức giận quá độ, đã thế còn phải cố kèm chế tâm ma, dẫn đến nguyên khí dần dần bị cạn kiệt.
Y Ngạn chạm vào đâu trên người hắn, cũng cảm nhận được cơn lạnh, lạnh như băng đá trên núi tuyết ngàn năm, khiến tâm trí nàng càng hoảng hơn.
" Không được, ca...huynh không được chết... " nàng lẩm bẩm.
Bấy giờ trong đầu Y Ngạn, chỉ có một suy nghĩ, phải cứu lấy ca ca yêu quý của nàng, việc này quan trọng hơn cả việc nàng chịu đau.
Nghĩ là làm, Y Ngạn lập tức chồm qua kia, lấy cây kéo vừa bỏ xuống, dứt khoát rạch một đường trong lòng bàn tay, để máu tươi chảy ra, nước mắt của nàng cũng chảy theo đó.
Từng giọt máu của nàng nhỏ vào miệng mỏng của Tinh Vương Minh, trong vô thức hắn nuốt xuống những giọt máu quý giá ấy.
Máu của Y Ngạn có công dụng rất hiệu quả, chỉ vài giọt, cơ thể kia bắt đầu sinh phản ứng, ngón tay hắn rục rịch, một luồng sáng đỏ từ thân hắn phát ra, là máu của nàng đang chữa trị lành lục phủ ngũ tạng của hắn, chữa lành nội thương bên trong, hồi phục nguyên khí cho hắn.
Y Ngạn trông thấy, mừng rỡ, cố nén cơn đau thấu xương tủy, cuộn tròn nắm tay bé nhỏ, cho máu nhiễu xuống nhiều hơn.
Sắc mặt của nàng dần chuyển sang màu trắng phờ phạc như xác chết một cách nhanh chóng, nàng gắng gượng, giữ vững tinh thần, không cho bản thân gục ngã.
Đôi mắt nhỏ kia dần dần hé mở, trước mắt Tinh Vương Minh, Y Ngạn đang nặn ra nụ cười, đôi ngươi đen tuyền của hắn thu rõ hành động nàng cho hắn uống máu.
" Ngạn Nhi! " Tinh Vương Minh hoảng hồn, bật dậy tức thì, cầm ngay bàn tay đầy máu tươi đang chảy chan hòa.
" Ca... " Y Ngạn thấy hắn đã tỉnh, bấy giờ nàng mới chịu buông lỏng cơ thể, tiếp nhận cơn đau hoành hành, ngất liệm ngay trong lòng hắn.
" Ta chưa xử tới muội đừng có mà xen vào!
Quỳ ở đó cho ta!!! "
" Ca... "
Y Ngạn khóc đến sưng mắt, tiếng la hét của Tố Như làm tim nàng nhói lên, vừa sợ vừa xót, không có đủ cam đảm lãnh ma roi kia.
Tố Như vì nàng chịu cực hình, bị Tinh Vương Minh đánh đến lộ cả đôi cánh hồ điệp ra, cánh bướm màu xanh nhạt, xen kẽ đốm nhỏ màu đen lấp lánh, phủ đầy phấn thơm.
Roi ma quất xuống cái nào, đôi cánh lộng lẫy của Tố Như bị rách ra theo cái đánh ấy, hệt như quạt giấy bị nát.
Tinh Vương Minh đánh mãi không dừng lại, lực đánh càng lúc càng mạnh, thật sự muốn đánh chết Tố Như cảnh cáo Y Ngạn.
" Ca...ca... " Y Ngạn quỳ một bên, mếu máo gọi hắn.
Tiếng khóc của nàng càng làm hắn điên tiết, suốt ba năm nay, mỗi lần nàng trốn đi, hắn đều dùng cách này tra tấn tâm lí nàng, muốn nàng khắc cốt ghi tâm, không thành công, ngược lại để nàng lừng mặt, ngày càng quá quắt hơn.
Thử hỏi, bây giờ, Tinh Vương Minh làm sao có thể nương tay? Hắn phải đánh đến khi Tinh Y Ngạn bỏ thói không nghe lời.
Trước đây, bên cạnh công chúa nhỏ có tận 10 nữ hầu, do nàng cứ mãi trốn đi, lần lượt đều bị Tinh Vương Minh trừng phạt đến chết, chỉ còn lại mỗi mình Tố Như trụ đến giờ.
Chứng kiến người cuối cùng sắp bị đánh chết, hệt như những người trước, Y Ngạn sợ mất Tố Như, tha thiết xin hắn, lết gối bò sang đó.
" Ca, dừng lại đi! Muội xin huynh!
Y Ngạn không dám nữa... "
" Còn dám xin? " Tinh Vương Minh hắng giọng.
Chiếc roi trong tay quất sang chỗ Y Ngạn, không đánh trúng nàng, nhưng âm thanh bén nhọn của chiếc roi va xuống nền đủ hù nàng sợ, quỳ ở đó, hai tay ôm lấy lồng ngực, run rẩy.
" Á!!! " Tố Như kêu thét.
Một bên cánh hồ điệp bị đánh đứt đôi, tan biến trong không khí, Tố Như chỉ kịp la lên, roi ma lại quấn thân y, quăng lên không trung, rơi tự do đập xuống mặt đất.
Tố Như thổ huyết, xây xẩm mặt mày, hai mắt lờ đờ chẳng còn nhìn rõ mọi thứ, y nằm bẹp trên nền đất, thoi thóp chút hơi tàn.
Tinh Vương Minh bậm môi, co những ngón tay, cầm chắc cán roi, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự hung tàn chưa từng có, hắn đang thủ thế chuẩn bị lấy mạng Tố Như.
" Ca...đừng... " Y Ngạn hét lên.
* Bịch *
Đoạn, Tinh Vương Minh giơ tay xuống đòn, Y Ngạn liều mạng, nhảy bổ vào người hắn, làm chiếc roi kia đánh lệch sang hướng khác, Tố Như may mắn thoát đòn tử.
Y Ngạn cùng hắn ngã dưới đất, nàng ôm chặt thân hắn, vùi đầu trước ngực hắn khóc lớn, ĩ ôi cầu xin hắn.
" Ca, tha cho Tố Như đi! Đừng đánh nữa...
Huynh phạt muội đi! Hic! "
" Ca, muội xin lỗi! Y Ngạn biết lỗi rồi! Sau này muội không dám cãi lời nữa đâu... " tiếng của Y Ngạn rưng rức, nghe rất mủi lòng.
Hai tay nhỏ nhắn, siết chặt thân thể cường tráng kia, vòng tay của nàng không ôm hết, cố gắng đan những ngón tay vào nhau, khiến bộ ngực to tròn của nàng ép sát vào ngực hắn.
Chính hành động này, làm Tinh Vương Minh chẳng tài nào xuống tay, hắn bị Y Ngạn ôm chặt đến không thở được, vứt ngay roi ma, đẩy nàng ra.
" Tránh ra! Muội còn cầu xin ta đánh luôn muội! " hắn hâm dọa.
" Không! Muội không tránh! Huynh đánh muội đi! "
Công chúa nhỏ không nghe, lắc đầu phản đối, càng ôm hắn chặt hơn, dùng cơ thể nhỏ nhoi của mình, muốn hắn nằm yên dưới đất.
Nhưng, nàng chỉ là nữ nhi yếu đuối làm sao hạ bệ được một nam nhân to con lực lưỡng, rất nhanh Tinh Vương Minh thành công ngồi dậy, Y Ngạn vẫn không buông người hắn, bị hắn cường thế bẻ tay nàng ra.
" Tinh...Y...Ngạn... " hắn gằn giọng, hai tay hắn giữ chặt hai tay mềm.
" Vô dụng, có thế cũng không làm xong! " tâm ma kia lại lên tiếng, công kích nội khí lên cao.
" Im ngay! " nội tâm của Tinh Vương Minh gào thét, sắc khí càng thêm tối tăm.
Cô nương trước mặt hai mắt đỏ hoe, mếu máo khi trông thấy sắc diện đáng sợ ấy.
" Ca...đừng... " nàng lắc đầu lia lịa.
Nội thương của hắn sau trận lôi kiếp chưa lành hẳn, lại để nộ khí dâng lên công tâm, đã ảnh hưởng tới nguyên khí.
* Phụt *
Tinh Vương Minh bất ngờ thổ huyết, những giọt máu dính đầy lên cánh tay trái của Y Ngạn, nộ khí trong người hắn dâng lên quá giới hạn, làm lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng.
" Ca... " Y Ngạn run rẩy, chết chân tại chỗ.
Nam nhân kia không nghe rõ tiếng của nàng, đưa tay ôm lấy lồng ngực, ngã nghiêng xuống đất. Phần con ngươi đỏ chót chuyển về đen thuần túy, Tinh Vương Minh ngất ngay tức thì.
Y Ngạn chứng kiến đứng đó há hốc mồm, nàng không kịp tiếp thu chuyện vừa xảy ra, cả người còn đang dang tay trong tư thế giằng co, máu trên cánh tay trái đập vào mắt nàng.
" Ca... " nàng cuống cuồng lên, đỡ lấy người hắn, lay gọi không ngừng.
" Ca, ca, huynh làm sao vậy? Đừng làm muội sợ? "
" Ca, huynh tỉnh dậy đi? " Y Ngạn vỗ * bộp bộp * vào mặt Tinh Vương Minh mấy cái.
Máu tanh trên khóe miệng hắn dọa cho Y Ngạn lo sốt vó, cho rằng, chính bản thân đã chọc cho hắn thổ huyết, nàng sợ hắn chết, rời bỏ nàng, càng khóc lớn hơn.
" Ca, đừng dọa muội? Ca tỉnh dậy đi! "
" Công...chúa... "
Tiếng của Tố Như lí nhí, y bị đánh đến chạm vào ngưỡng cửa hồn bay phách lạc, Y Ngạn nghe được tiếng gọi, nhanh chóng rời khỏi Tinh Vương Minh, chạy sang chỗ Tố Như.
Cô nương tươi tắn ngày nào, giờ chẳng nhận ra được mặt mũi, chỉ toàn máu phủ đầy, mùi tanh tưởi, nồng nặc chạy xộc vào mũi Y Ngạn, suýt chút nôn ọe.
" Tố Như, em làm sao rồi? " Y Ngạn gặng hỏi.
Hồ điệp trong tay nàng đã hoàn toàn ngất đi, không còn nghe thấy tiếng gọi, hiện về chân thân của mình, Y Ngạn biết Tố Như đang trong tình trạng nguy hiểm, lập tức dùng thần lực, truyền chân khí qua chân thân của Tố Như, tạm thời giữ mạng.
" Tố Như, đừng sợ! Ta không để em chết đâu! " Y Ngạn thì thào, trấn an Tố Như.
Sau một lúc cực lực, mạng sống của hồ điệp nhỏ đã được cứu, Y Ngạn đem chân thân hồ điệp bỏ vào một cái hộp, để Tố Như ở trong đó nghỉ ngơi.
Rồi, nàng lập tức quay lại chỗ Tinh Vương Minh, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, nàng sốt sắng, cố gắng dìu cơ thể to lớn của hắn lên giường.
" Ca, ca, huynh tỉnh dậy đi! " Y Ngạn gọi hắn.
Giống hệt từ nãy đến giờ, Tinh Vương Minh nằm bất động, Y Ngạn lo lắng vô cùng, áp tai vào lồng ngực hắn, nghe thấy nhịp tim yếu ớt, hơi thở trì trệ, nước mắt như trân châu rơi xuống không ngừng.
" Ca...Y Ngạn sai rồi...huynh tỉnh lại đi!
Y Ngạn sợ lắm, đừng bỏ muội! "
Nước mắt lạnh toát rơi càng lúc càng nặng hạt, Y Ngạn trong lúc lúng túng, sực nhớ đến việc, máu của nàng có thể chữa trị vết thương, chữa trị bách bệnh, liền hấp tấp lấy ngay cây kéo trên bàn.
Khi nàng đưa lưỡi kéo bén nhọn vào lòng bàn tay, sự sợ hãi bỗng chốc ập đến, khiến nàng khựng lại đột ngột. Nàng là người nhát gan, rất sợ đau, mỗi lần bị thương đều đau đến tận xương tủy dù là vết thương lớn hay nhỏ, nàng vẫn phải cảm nhận cơn đau khủng khiếp như lóc từng miếng thịt trên người nàng ra.
Nghĩ đến đó, Y Ngạn lại phát run, không có đủ can đảm cắt tay, cây kéo trong tay nàng bỏ xuống ngay, nàng lại lay người Tinh Vương Minh, cố gắng đánh thức hắn bằng lời nói.
" Ca, ca, huynh tỉnh dậy đi! Ca, Y Ngạn biết sai rồi! "
" Ca...ca... "
Lúc này, khi Y Ngạn chạm vào làn da săn chắc kia, cơ thể của Tinh Vương Minh bỗng dưng lạnh toát, do nguyên khí của hắn tổn thương nặng, bế quan bị gián đoạn, còn tức giận quá độ, đã thế còn phải cố kèm chế tâm ma, dẫn đến nguyên khí dần dần bị cạn kiệt.
Y Ngạn chạm vào đâu trên người hắn, cũng cảm nhận được cơn lạnh, lạnh như băng đá trên núi tuyết ngàn năm, khiến tâm trí nàng càng hoảng hơn.
" Không được, ca...huynh không được chết... " nàng lẩm bẩm.
Bấy giờ trong đầu Y Ngạn, chỉ có một suy nghĩ, phải cứu lấy ca ca yêu quý của nàng, việc này quan trọng hơn cả việc nàng chịu đau.
Nghĩ là làm, Y Ngạn lập tức chồm qua kia, lấy cây kéo vừa bỏ xuống, dứt khoát rạch một đường trong lòng bàn tay, để máu tươi chảy ra, nước mắt của nàng cũng chảy theo đó.
Từng giọt máu của nàng nhỏ vào miệng mỏng của Tinh Vương Minh, trong vô thức hắn nuốt xuống những giọt máu quý giá ấy.
Máu của Y Ngạn có công dụng rất hiệu quả, chỉ vài giọt, cơ thể kia bắt đầu sinh phản ứng, ngón tay hắn rục rịch, một luồng sáng đỏ từ thân hắn phát ra, là máu của nàng đang chữa trị lành lục phủ ngũ tạng của hắn, chữa lành nội thương bên trong, hồi phục nguyên khí cho hắn.
Y Ngạn trông thấy, mừng rỡ, cố nén cơn đau thấu xương tủy, cuộn tròn nắm tay bé nhỏ, cho máu nhiễu xuống nhiều hơn.
Sắc mặt của nàng dần chuyển sang màu trắng phờ phạc như xác chết một cách nhanh chóng, nàng gắng gượng, giữ vững tinh thần, không cho bản thân gục ngã.
Đôi mắt nhỏ kia dần dần hé mở, trước mắt Tinh Vương Minh, Y Ngạn đang nặn ra nụ cười, đôi ngươi đen tuyền của hắn thu rõ hành động nàng cho hắn uống máu.
" Ngạn Nhi! " Tinh Vương Minh hoảng hồn, bật dậy tức thì, cầm ngay bàn tay đầy máu tươi đang chảy chan hòa.
" Ca... " Y Ngạn thấy hắn đã tỉnh, bấy giờ nàng mới chịu buông lỏng cơ thể, tiếp nhận cơn đau hoành hành, ngất liệm ngay trong lòng hắn.