Chương 17: Trở thành ma hậu
Y Ngạn có cực lực giãy giụa vẫn không thể thoát khỏi tay hắn, cổ tay mịn màng của nàng hằng lên dấu đỏ vì bị bóp chặt, nàng ngẩn mặt, há miệng khóc lớn, cầu xin hắn.
" Ca, thả muội ra! Huynh đừng trêu muội nữa...
Muội sợ lắm! Ca... "
Tinh Vương Minh nhìn nàng khổ sở, chẳng có chút mủi lòng, hay thương xót, hắn đưa tay quẹt đi nước mắt lạnh toát trên mặt nàng, nhẫn tâm mà nói.
" Ta không trêu nàng...Ngạn Nhi!
Người ta muốn lấy là nàng...ta sẽ không để nàng gả cho tên người phàm thấp hèn đó đâu! "
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng..." hắn hạ giọng thổ lộ tâm tình.
" Yêu...muội...? " Y Ngạn chấn động, nước mắt đang tuông như dòng thác đổ đột ngột dừng hẳn.
Bấy giờ, câu của Tinh Vương Minh làm toàn thân nàng rét run, giật lên mấy cái liên tục, đầu óc nàng là một hỗn độn, hai mắt hồ ly đang ướt đẫm, cố mở to nhìn hắn chòng chọc.
" Ca...huynh bị điên rồi...
Chúng là huynh muội...làm sao...làm sao...? "
" Chúng ta không phải huynh muội ruột! "
Y Ngạn đang nói chưa hết câu, Tinh Vương Minh mất kiên nhẫn, nói ra sự thật.
Rồi, hắn tóm lấy một bên vai của Y Ngạn, làm nàng giật bắn người, cúi đầu, để mặt hắn áp sát mặt nàng, lần nữa bộc bạch ra hết tất cả.
" Ngạn Nhi, chúng ta không phải là huynh muội!
Là ta nuôi nàng lớn, chân thân nàng là hoa bỉ ngạn, chân thân của ta là giao long!
Chúng ta vốn không cùng huyết thống! "
" Ngạn Nhi, ta hối hận rồi, ta không nên nuôi nàng với tư cách huynh trưởng...
Ngạn Nhi, ta yêu nàng lắm...ta không thể để mất nàng... "
Từng câu từng chữ của hắn vô cùng chậm rãi, mang theo hơi thở nặng nề, còn có sát thương tâm lý, chạy thẳng vào lỗ tai của Y Ngạn, xuyên qua lớp màng nhĩ mỏng manh, làm nàng đứng hình chẳng kịp tiếp thu.
" Không, không! Không phải đâu! " Y Ngạn ứa nước mắt, lắc đầu phủ nhận.
" HUYNH NÓI DỐI!!! " trong hoảng loạn, nàng hét lớn vào mặt hắn, phủi bỏ lời nói đầy ám ảnh kia.
Sau tiếng hét ấy, sức lực của nàng như bùng phát, vô thức giằng co, thành công rút tay ra, còn đẩy hắn ngã, nàng bò lết ở bên dưới, đập tay vào cánh cửa thẳng tắp, gào thét.
" Tố Như! Tố Như, cứu ta với! "
Tinh Vương Minh nghe tiếng gào khóc, ấn ma thần ở giữ hai hàng chân mày rậm ánh lên thứ ánh sáng đỏ, hắn nhướng một bên mắt, môi mỏng khép chặt, để cái đầu hơi nghiêng, giận dữ nhìn nàng không rời mắt.
Bàn tay to lớn vo thành nắm đấm, tâm ma kia lại thức dậy, kích động hắn.
" Nhìn đi! Ngươi đã nói ra hết cô ta vẫn không chịu tin
Đúng là thất bại! Ngươi còn có thể làm gì?
Ngươi không bao giờ có được cô ta đâu! "
Tiếng của tâm ma âm lên dồn dập, làm tà niệm trong lòng Tinh Vương Minh dâng lên, cộng thêm việc Y Ngạn cự tuyệt, hắn mất hoàn toàn nhẫn nại, ánh mắt trở nên tà ác chưa từng có.
Một bên chân nhỏ nhắn của nàng bị hắn tóm lấy, thô bạo kéo ngược về phía hắn, còn chưa kịp định thần, hai bả vai bị hắn ấn xuống nền nhà, lưng nàng đập mạnh xuống đó, truyền đến cơn tức nhói lồng ngực.
Ma thần đè lên người nàng, gương mặt tối đen như ác quỷ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả yêu quái xấu xí, dọa cho cô nương vốn nhát gan, hoảng hồn.
" Ca...buông muội ra! Huynh bị điên rồi sao? " Y Ngạn cựa quậy, cố thoát khỏi thân xác khổng lồ.
" Ta không điên!!! " hắn hét vào mặt nàng, thứ tiếng lạnh lẽo, to lớn như mãnh thú cuồng nộ gầm lên.
Sắc mặt của Y Ngạn tái mét, không còn một giọt máu, bị tiếng hét ấy làm cái miệng nhỏ run run, thở mạnh cũng chẳng dám, hai tay yếu mềm chống đỡ trước ngực hắn, lí nhí tiếng nói sợ hãi.
" Ca, huynh đừng như vậy! Muội sợ lắm!
Huynh trả muội về với Hữu Bạch đi! "
" Hữu Bạch... " hắn gằn giọng.
Trong lúc này, sau khi hắn bộc bạch hết mọi chuyện, đầu óc của nữ nhân kia vẫn còn toàn nghĩ đến kẻ phàm phu tục tử kia, khiến cơn ghen trong lòng hắn bùng lên dữ dội, hình thành ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt tâm can.
Ma thần bất thình lình bóp lấy khuôn mặt nhỏ, bóp mạnh đến mức, làm gương mặt ma mị méo mó, da mặt mỏng trắng hồng, in lên dấu ngón tay của hắn.
" Ca... " Y Ngạn khó khăn mở miệng, đôi mày mỏng nhíu xuống như hình sóng nước, cuộn tay tròn bị lồng ngực rắn rỏi kia ép xuống ngực nàng, lọt ngay vào rãnh ngực căng mịn.
" Hữu Bạch, Hữu Bạch!
Suốt ngày chỉ có biết Hữu Bạch!
Lúc này mà nàng vẫn nghĩ đến hắn? " hắn cọc cằn trong tiếng nói, lực bóp trên khuôn mặt nhỏ càng thêm tăng, làm răng của Y Ngạn cạ vào môi, day day đau đớn, suýt bật máu.
Hai mắt lãnh khốc của hắn, chuyển dần sang màu đỏ kinh hoàng, từ trong đôi mắt ấy thâu tóm hoàn toàn đầu óc Y Ngạn, chấp nhận hiện thực.
" Ca...tha cho muội...
Đừng như vậy... " nàng yếu ớt van xin.
" Huynh đừng...lừa...hic... "
Dẫu bây giờ, Y Ngạn đã tiếp thu được mọi chuyện, vẫn muốn lừa mình, chọc cho nam nhân trên thân nàng điên tiết, ghen đến đỏ mắt.
" Tinh Y Ngạn, tại sao ta nuôi nàng suốt 9 vạn năm, yêu thương nàng hết lòng hết dạ nàng lại cố tình đạp đi?
Hữu Bạch đó chỉ là kẻ tầm thường, có gì hơn ta?
Hắn vốn không xứng với nàng! " hắn hắng giọng to lớn như sấm sét, chất vấn.
" Không! Ca, chúng ta là huynh muội! "
Y Ngạn nhỏ bé hoàn toàn thất vọng, lắc đầu phản đối trong vô lực, càng làm hắn tức điên, quát lớn vào mặt nàng.
" Chúng ta không phải là huynh muội!!!
Nàng muốn ta phải nhắc bao nhiêu lần nữa hả? "
Cái giọng thét ra lửa chẳng mất đi đâu, cô nương dưới thân hắn, sợ đến run lên bần bật, hai mắt hồ ly dâng dòng lệ nóng, nhòe cả đôi ngươi đen tuyền, nhòe cả vết kẻ mí mắt, trôi đi lớp phấn hồng hào trên má, Y Ngạn vẫn cố chấp, phủi bỏ lời hắn nói.
" Ca, huynh điên rồi! Sao huynh có thể lấy muội muội của mình chứ? "
" Ta đã nói...ta không phải ca ca nàng! " hắn nhấn mạnh tiếng nói, bàn tay đang bóp mặt Y Ngạn, bất giác dùng lực mạnh hơn, lần này làm nàng cắn phải môi mình, rớm máu ra bên ngoài.
Ma thần nhìn thấy, cơn giận lập tức dịu đi, xót xa, buông tay ra khỏi mặt của Y Ngạn, kéo lấy một lọn tóc của nàng, đưa lên mũi vừa ngửi vừa hôn hít. Bấy giờ, cơn giận của hắn hoàn toàn dịu đi, đôi mắt trở nên thâm tình chưa từng có, môi mỏng khẽ thì thầm với nàng.
" Ngạn Nhi, ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta thôi...
Ngạn Nhi, hãy đồng ý làm ma hậu của ta...đừng từ chối ta nữa...
Ta hứa...sẽ yêu thương nàng hơn tên Hữu Bạch kia gấp trăm vạn lần... "
Ngay tức thì, Y Ngạn hét lên một từ " KHÔNG " to rõ vào mặt hắn, kéo ngay phần tóc của mình về, nàng chịu đả kích tinh thần quá nhiều, không muốn nghe nữa, lắc đầu, bịt tai lại.
Trông nàng ghét bỏ, xa lánh hắn, cơn thịnh nộ vừa lắng xuống lại dâng lên, ánh mắt hung tàn lườm nàng không chớp.
Vốn, hắn muốn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên giải, để nàng từ từ tiếp nhận hắn, không ngờ nàng vẫn ngoan cố, thà cự tuyệt hắn chứ không chịu làm ma hậu của hắn.
Tâm ma kia ở trong tâm trí ma thần, cảm nhận được hắn dần mất khống chế, dục vọng đang lên ngôi, liền thêm lời để Tinh Vương Minh rơi vào con đường lầm lỗi.
" Ma thần, ngươi là ma thần lại không quyết đoán
Đừng do dự nữa! Ngươi còn nương tay nàng ta sẽ rời bỏ ngươi mãi mãi
Ngươi không thể dùng lời nói để giữ nàng ta lại đâu! " tâm ma thúc giục.
Bởi, nó biết Y Ngạn có thể trấn áp nó, không thể khiến Tinh Vương Minh giết nàng, nhưng nó có thể dụ hắn tạo nghiệp, đến một lúc nào đó ác nghiệp của hắn quá lớn sẽ để tâm ma nuốt chửng, hợp thể với sức mạnh thượng cổ bên trong người hắn, mặc sức hoành hành, Y Ngạn cũng chẳng còn ngăn cản được nó thống trị tam giới.
Mà, Tinh Vương Minh sau khi bị tâm ma công kích, hoàn toàn mất hết lí trí, để dục vọng điều khiển đầu óc.
" Phải...
Ta không nên do dự nữa! " hắn cất tiếng thì thào, nói với tâm ma lại phát ra cho cả Y Ngạn cùng nghe.
Nàng thất thần với câu nói ấy, linh cảm mách bảo nàng chuyện chẳng lành, bao nhiêu sức lực của nàng, dùng hết vào lúc này, thượng cẳng chân đá vào hạ bộ của hắn.
Tinh Vương Minh kêu lên, lập tức rời khỏi người Y Ngạn, ôm lấy của quý, cô nương nhân cơ hội đó, chạy bạt mạng ra cửa, cố gắng vừa phá cửa vừa la hét.
" Tố Như! Tố Như!
Lưu Ly! Hà Đức! CỨU TA VỚI! "
Y Ngạn gào thét trong tuyệt vọng, nam nhân ở sau nàng, từ từ đứng dậy, sải bước ung dung tới gần, hai tay hắn chắp sau hông, chẳng có chút gì gấp gáp.
" Không, đừng qua đây! " Y Ngạn quay đầu, hai tay bám chặt vào cửa, lớn tiếng cảnh cáo hắn.
Từng bước chân chậm rãi của hắn, tạo ra áp lực kinh hoàng, đập vào lồng ngực nàng, ngột ngạt và khó thở, Y Ngạn sợ đến mức dồn thân vào cánh cửa, tuột người xuống đất, lắc đầu lia lịa.
" Ngạn Nhi, hãy trở thành ma hậu của ta! " giọng hắn man rợ vang lên.
Y Ngạn vô lực trốn chạy, bị hắn khom người, cưỡng chế bòng nàng sang chiếc giường tân hôn, Y Ngạn giãy giụa trên tay hắn, bị hắn thô bạo vứt lên giường.
Còn chưa kịp phản ứng, Y Ngạn vừa bật dậy, bị hắn dùng thân tráng kiện đè lên, giữ hai tay nàng, khóa trụ thân nàng bên dưới, tay kia giữ mặt nàng, cưỡng hôn nàng điên cuồng.
Chiếc lưỡi ẩm ướt tách hai cánh môi mềm ra, nàng vùng vẫy trong vô lực, hai tay bị siết chặt, chiếc lưỡi kia làm càn, rút sạch mật ngọt trong khoang miệng nàng, mặc nàng cắn hắn chảy máu. Sau một hồi bị ép hôn triền miên, màu son đỏ dính tèm lem miệng hắn và miệng nàng.
Y Ngạn ở bên dưới, cự tuyệt hắn trong vô lực, hắn lấy ra rễ tình từ trong tim nàng và tim hắn, chứng minh nàng và hắn mới là một đôi. Nàng vẫn không tin, liền bị hắn cưỡng đoạt, lấy đi sự trong trắng.
Vì đau, đau từ thể xác đến tinh thần, Y Ngạn ngất đi, trong mơ màng, nàng liên tục cầu cứu lang quân Hữu Bạch.
" Ca, thả muội ra! Huynh đừng trêu muội nữa...
Muội sợ lắm! Ca... "
Tinh Vương Minh nhìn nàng khổ sở, chẳng có chút mủi lòng, hay thương xót, hắn đưa tay quẹt đi nước mắt lạnh toát trên mặt nàng, nhẫn tâm mà nói.
" Ta không trêu nàng...Ngạn Nhi!
Người ta muốn lấy là nàng...ta sẽ không để nàng gả cho tên người phàm thấp hèn đó đâu! "
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng..." hắn hạ giọng thổ lộ tâm tình.
" Yêu...muội...? " Y Ngạn chấn động, nước mắt đang tuông như dòng thác đổ đột ngột dừng hẳn.
Bấy giờ, câu của Tinh Vương Minh làm toàn thân nàng rét run, giật lên mấy cái liên tục, đầu óc nàng là một hỗn độn, hai mắt hồ ly đang ướt đẫm, cố mở to nhìn hắn chòng chọc.
" Ca...huynh bị điên rồi...
Chúng là huynh muội...làm sao...làm sao...? "
" Chúng ta không phải huynh muội ruột! "
Y Ngạn đang nói chưa hết câu, Tinh Vương Minh mất kiên nhẫn, nói ra sự thật.
Rồi, hắn tóm lấy một bên vai của Y Ngạn, làm nàng giật bắn người, cúi đầu, để mặt hắn áp sát mặt nàng, lần nữa bộc bạch ra hết tất cả.
" Ngạn Nhi, chúng ta không phải là huynh muội!
Là ta nuôi nàng lớn, chân thân nàng là hoa bỉ ngạn, chân thân của ta là giao long!
Chúng ta vốn không cùng huyết thống! "
" Ngạn Nhi, ta hối hận rồi, ta không nên nuôi nàng với tư cách huynh trưởng...
Ngạn Nhi, ta yêu nàng lắm...ta không thể để mất nàng... "
Từng câu từng chữ của hắn vô cùng chậm rãi, mang theo hơi thở nặng nề, còn có sát thương tâm lý, chạy thẳng vào lỗ tai của Y Ngạn, xuyên qua lớp màng nhĩ mỏng manh, làm nàng đứng hình chẳng kịp tiếp thu.
" Không, không! Không phải đâu! " Y Ngạn ứa nước mắt, lắc đầu phủ nhận.
" HUYNH NÓI DỐI!!! " trong hoảng loạn, nàng hét lớn vào mặt hắn, phủi bỏ lời nói đầy ám ảnh kia.
Sau tiếng hét ấy, sức lực của nàng như bùng phát, vô thức giằng co, thành công rút tay ra, còn đẩy hắn ngã, nàng bò lết ở bên dưới, đập tay vào cánh cửa thẳng tắp, gào thét.
" Tố Như! Tố Như, cứu ta với! "
Tinh Vương Minh nghe tiếng gào khóc, ấn ma thần ở giữ hai hàng chân mày rậm ánh lên thứ ánh sáng đỏ, hắn nhướng một bên mắt, môi mỏng khép chặt, để cái đầu hơi nghiêng, giận dữ nhìn nàng không rời mắt.
Bàn tay to lớn vo thành nắm đấm, tâm ma kia lại thức dậy, kích động hắn.
" Nhìn đi! Ngươi đã nói ra hết cô ta vẫn không chịu tin
Đúng là thất bại! Ngươi còn có thể làm gì?
Ngươi không bao giờ có được cô ta đâu! "
Tiếng của tâm ma âm lên dồn dập, làm tà niệm trong lòng Tinh Vương Minh dâng lên, cộng thêm việc Y Ngạn cự tuyệt, hắn mất hoàn toàn nhẫn nại, ánh mắt trở nên tà ác chưa từng có.
Một bên chân nhỏ nhắn của nàng bị hắn tóm lấy, thô bạo kéo ngược về phía hắn, còn chưa kịp định thần, hai bả vai bị hắn ấn xuống nền nhà, lưng nàng đập mạnh xuống đó, truyền đến cơn tức nhói lồng ngực.
Ma thần đè lên người nàng, gương mặt tối đen như ác quỷ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả yêu quái xấu xí, dọa cho cô nương vốn nhát gan, hoảng hồn.
" Ca...buông muội ra! Huynh bị điên rồi sao? " Y Ngạn cựa quậy, cố thoát khỏi thân xác khổng lồ.
" Ta không điên!!! " hắn hét vào mặt nàng, thứ tiếng lạnh lẽo, to lớn như mãnh thú cuồng nộ gầm lên.
Sắc mặt của Y Ngạn tái mét, không còn một giọt máu, bị tiếng hét ấy làm cái miệng nhỏ run run, thở mạnh cũng chẳng dám, hai tay yếu mềm chống đỡ trước ngực hắn, lí nhí tiếng nói sợ hãi.
" Ca, huynh đừng như vậy! Muội sợ lắm!
Huynh trả muội về với Hữu Bạch đi! "
" Hữu Bạch... " hắn gằn giọng.
Trong lúc này, sau khi hắn bộc bạch hết mọi chuyện, đầu óc của nữ nhân kia vẫn còn toàn nghĩ đến kẻ phàm phu tục tử kia, khiến cơn ghen trong lòng hắn bùng lên dữ dội, hình thành ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt tâm can.
Ma thần bất thình lình bóp lấy khuôn mặt nhỏ, bóp mạnh đến mức, làm gương mặt ma mị méo mó, da mặt mỏng trắng hồng, in lên dấu ngón tay của hắn.
" Ca... " Y Ngạn khó khăn mở miệng, đôi mày mỏng nhíu xuống như hình sóng nước, cuộn tay tròn bị lồng ngực rắn rỏi kia ép xuống ngực nàng, lọt ngay vào rãnh ngực căng mịn.
" Hữu Bạch, Hữu Bạch!
Suốt ngày chỉ có biết Hữu Bạch!
Lúc này mà nàng vẫn nghĩ đến hắn? " hắn cọc cằn trong tiếng nói, lực bóp trên khuôn mặt nhỏ càng thêm tăng, làm răng của Y Ngạn cạ vào môi, day day đau đớn, suýt bật máu.
Hai mắt lãnh khốc của hắn, chuyển dần sang màu đỏ kinh hoàng, từ trong đôi mắt ấy thâu tóm hoàn toàn đầu óc Y Ngạn, chấp nhận hiện thực.
" Ca...tha cho muội...
Đừng như vậy... " nàng yếu ớt van xin.
" Huynh đừng...lừa...hic... "
Dẫu bây giờ, Y Ngạn đã tiếp thu được mọi chuyện, vẫn muốn lừa mình, chọc cho nam nhân trên thân nàng điên tiết, ghen đến đỏ mắt.
" Tinh Y Ngạn, tại sao ta nuôi nàng suốt 9 vạn năm, yêu thương nàng hết lòng hết dạ nàng lại cố tình đạp đi?
Hữu Bạch đó chỉ là kẻ tầm thường, có gì hơn ta?
Hắn vốn không xứng với nàng! " hắn hắng giọng to lớn như sấm sét, chất vấn.
" Không! Ca, chúng ta là huynh muội! "
Y Ngạn nhỏ bé hoàn toàn thất vọng, lắc đầu phản đối trong vô lực, càng làm hắn tức điên, quát lớn vào mặt nàng.
" Chúng ta không phải là huynh muội!!!
Nàng muốn ta phải nhắc bao nhiêu lần nữa hả? "
Cái giọng thét ra lửa chẳng mất đi đâu, cô nương dưới thân hắn, sợ đến run lên bần bật, hai mắt hồ ly dâng dòng lệ nóng, nhòe cả đôi ngươi đen tuyền, nhòe cả vết kẻ mí mắt, trôi đi lớp phấn hồng hào trên má, Y Ngạn vẫn cố chấp, phủi bỏ lời hắn nói.
" Ca, huynh điên rồi! Sao huynh có thể lấy muội muội của mình chứ? "
" Ta đã nói...ta không phải ca ca nàng! " hắn nhấn mạnh tiếng nói, bàn tay đang bóp mặt Y Ngạn, bất giác dùng lực mạnh hơn, lần này làm nàng cắn phải môi mình, rớm máu ra bên ngoài.
Ma thần nhìn thấy, cơn giận lập tức dịu đi, xót xa, buông tay ra khỏi mặt của Y Ngạn, kéo lấy một lọn tóc của nàng, đưa lên mũi vừa ngửi vừa hôn hít. Bấy giờ, cơn giận của hắn hoàn toàn dịu đi, đôi mắt trở nên thâm tình chưa từng có, môi mỏng khẽ thì thầm với nàng.
" Ngạn Nhi, ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta thôi...
Ngạn Nhi, hãy đồng ý làm ma hậu của ta...đừng từ chối ta nữa...
Ta hứa...sẽ yêu thương nàng hơn tên Hữu Bạch kia gấp trăm vạn lần... "
Ngay tức thì, Y Ngạn hét lên một từ " KHÔNG " to rõ vào mặt hắn, kéo ngay phần tóc của mình về, nàng chịu đả kích tinh thần quá nhiều, không muốn nghe nữa, lắc đầu, bịt tai lại.
Trông nàng ghét bỏ, xa lánh hắn, cơn thịnh nộ vừa lắng xuống lại dâng lên, ánh mắt hung tàn lườm nàng không chớp.
Vốn, hắn muốn dùng lời nhỏ nhẹ khuyên giải, để nàng từ từ tiếp nhận hắn, không ngờ nàng vẫn ngoan cố, thà cự tuyệt hắn chứ không chịu làm ma hậu của hắn.
Tâm ma kia ở trong tâm trí ma thần, cảm nhận được hắn dần mất khống chế, dục vọng đang lên ngôi, liền thêm lời để Tinh Vương Minh rơi vào con đường lầm lỗi.
" Ma thần, ngươi là ma thần lại không quyết đoán
Đừng do dự nữa! Ngươi còn nương tay nàng ta sẽ rời bỏ ngươi mãi mãi
Ngươi không thể dùng lời nói để giữ nàng ta lại đâu! " tâm ma thúc giục.
Bởi, nó biết Y Ngạn có thể trấn áp nó, không thể khiến Tinh Vương Minh giết nàng, nhưng nó có thể dụ hắn tạo nghiệp, đến một lúc nào đó ác nghiệp của hắn quá lớn sẽ để tâm ma nuốt chửng, hợp thể với sức mạnh thượng cổ bên trong người hắn, mặc sức hoành hành, Y Ngạn cũng chẳng còn ngăn cản được nó thống trị tam giới.
Mà, Tinh Vương Minh sau khi bị tâm ma công kích, hoàn toàn mất hết lí trí, để dục vọng điều khiển đầu óc.
" Phải...
Ta không nên do dự nữa! " hắn cất tiếng thì thào, nói với tâm ma lại phát ra cho cả Y Ngạn cùng nghe.
Nàng thất thần với câu nói ấy, linh cảm mách bảo nàng chuyện chẳng lành, bao nhiêu sức lực của nàng, dùng hết vào lúc này, thượng cẳng chân đá vào hạ bộ của hắn.
Tinh Vương Minh kêu lên, lập tức rời khỏi người Y Ngạn, ôm lấy của quý, cô nương nhân cơ hội đó, chạy bạt mạng ra cửa, cố gắng vừa phá cửa vừa la hét.
" Tố Như! Tố Như!
Lưu Ly! Hà Đức! CỨU TA VỚI! "
Y Ngạn gào thét trong tuyệt vọng, nam nhân ở sau nàng, từ từ đứng dậy, sải bước ung dung tới gần, hai tay hắn chắp sau hông, chẳng có chút gì gấp gáp.
" Không, đừng qua đây! " Y Ngạn quay đầu, hai tay bám chặt vào cửa, lớn tiếng cảnh cáo hắn.
Từng bước chân chậm rãi của hắn, tạo ra áp lực kinh hoàng, đập vào lồng ngực nàng, ngột ngạt và khó thở, Y Ngạn sợ đến mức dồn thân vào cánh cửa, tuột người xuống đất, lắc đầu lia lịa.
" Ngạn Nhi, hãy trở thành ma hậu của ta! " giọng hắn man rợ vang lên.
Y Ngạn vô lực trốn chạy, bị hắn khom người, cưỡng chế bòng nàng sang chiếc giường tân hôn, Y Ngạn giãy giụa trên tay hắn, bị hắn thô bạo vứt lên giường.
Còn chưa kịp phản ứng, Y Ngạn vừa bật dậy, bị hắn dùng thân tráng kiện đè lên, giữ hai tay nàng, khóa trụ thân nàng bên dưới, tay kia giữ mặt nàng, cưỡng hôn nàng điên cuồng.
Chiếc lưỡi ẩm ướt tách hai cánh môi mềm ra, nàng vùng vẫy trong vô lực, hai tay bị siết chặt, chiếc lưỡi kia làm càn, rút sạch mật ngọt trong khoang miệng nàng, mặc nàng cắn hắn chảy máu. Sau một hồi bị ép hôn triền miên, màu son đỏ dính tèm lem miệng hắn và miệng nàng.
Y Ngạn ở bên dưới, cự tuyệt hắn trong vô lực, hắn lấy ra rễ tình từ trong tim nàng và tim hắn, chứng minh nàng và hắn mới là một đôi. Nàng vẫn không tin, liền bị hắn cưỡng đoạt, lấy đi sự trong trắng.
Vì đau, đau từ thể xác đến tinh thần, Y Ngạn ngất đi, trong mơ màng, nàng liên tục cầu cứu lang quân Hữu Bạch.