Chương 19: Đừng hòng yên thân (H +)
Trong căn phòng đầy vải đỏ và màu nâu trầm của gỗ làm chủ đạo, tràn ngập tiếng thở dốc, trầm hương được đặt ở đầu giường toả ra hoà với mùi hoan ái của đôi nam nữ lan khắp mọi ngóc ngách, cô nương nhỏ nằm trên giường hé mở đôi môi, âm thanh ngắt quãng yếu ớt xen lẫn chút kiều mị khiến cho nam nhân trên thân nàng càng đẩy sâu.
Đoá hoa diễm lệ tiết ra mật ngọt, mỗi lần vật kia tiến vào trong là run lên, bót lại. Y Ngạn cảm nhận cơ thể đau nhói, chỗ nào cũng mệt lã, nhất là hoa viên của nàng, đau rát chưa từng có, ngón tay của nàng đã bắt đầu nhúc nhích được.
Cơ thể mỏng manh có lại tự do, Y Ngạn thức tỉnh sau khi trải qua một trận hoan ái, đôi ngươi lại thu vào hình ảnh, ma thần vẫn còn hì hục trên thân nàng, như cảm thấy một hiệp vẫn chưa thỏa mãn hắn, tiếp tục hành hạ thân xác nàng.
" Ngạn Nhi, nàng là của ta...
Nàng mãi mãi là ma hậu của ta... "
Tinh Vương Minh thở dốc, tiếng nói của hắn vốn âm trầm nay lại càng thêm khàn đặc nặng nề, bàn tay to lớn kia đặt ở trên đầu gối của cô nương điên cuồng xỏ vào.
" A~ " Y Ngạn kêu rên, hai tay mềm cuộn tròn đấm vào phần ngực đầy những múi cơ kia.
" Tinh Vương Minh, đi ra! Ngươi mau đi ra! " nàng cắn răng mắng hắn.
Sức lực yếu mềm của nàng không đủ chống cự, hắn cường thế ấn tay nàng bên dưới nệm, nhấp hông cực mạnh, còn kèm theo câu nói hèn hạ.
" Ngạn Nhi, thân thể nàng đã là của ta rồi...ngoan ngoãn một chút...ta sẽ nhẹ nhàng với nàng... "
" Không, đi ra! Cút ra khỏi người ta! " Y Ngạn chống đối, hai tay bị hắn túm lấy, khóa trụ trên đỉnh đầu.
Khuôn ngực căng tròn tâng nấy hệt như quả bóng chứa đầy nước, hắn không nhịn được bóp lấy một bên rồi se se điểm tròn ở trên, miệng lưỡi chẳng hiểu sao lại trở nên khô khốc mỗi khi nhìn vào bầu ngực ấy, chỉ muốn ngậm lấy, cật lực mà hút chặt khiến cho Y Ngạn phải khóc bở cả hơi.
" Đau...đau quá... "
" Ngạn Nhi, ngoan nào... "
Hắn vịn lấy eo thon, mạnh mẽ thúc vào, làm tấm khăn trắng dính máu bên dưới bị dằn xéo, nhăn nhúm, cái vật kia đang xuyên qua, tìm tới nơi sâu nhất trong cơ thể cô nương nhỏ.
Y Ngạn ngửa cổ kêu thét lên, nước mắt lưng tròng nhìn lên trần nhà, Tinh Vương Minh di chuyển bàn tay từ trên bầu ngực cực lớn của nàng xuống hoa viên, hạt nhỏ ở giữa hai cánh hoa run rẩy bị hắn bóp lấy rồi day day.
" Đừng... " Y Ngạn thở thoi thóp, bờ môi xơ xác run run cực điểm.
Ma thần càng thúc mạnh hơn, mỗi lần hắn kéo quả cà tím của hắn ra một đoạn, lại cố tình dùng hết sức đẩy mạnh vào trong. Y Ngạn cong người, cái thứ kinh tởm ấy ở trong cơ thể bá đạo tung hoành khiến cho cơ thể của nàng mỗi một khắc đều trở nên tê dại.
Lúc này, hắn lại dày vò vật nhỏ kia của nàng, rồi lại dùng ngón tay có phần cứng cáp, vừa ấn vào phần bụng dưới của nàng, vừa luận động, cảm nhận cái thứ kia của hắn đâm sâu.
" A...ung...ưm... "
Y Ngạn đau đến tê tâm, quay ngoắt mặt đi, cắn môi bật máu, chịu đựng sự vấy bẩn, hai tay nhỏ của nàng nắm chiếc nệm bên dưới, giằng xé nó, móng tay đỏ dài của nàng cào rách tấm nệm ấy.
" Cứng ngắt rồi này...
Ngạn Nhi, cơ thể của nàng thật biết nghe lời...
Lần hai mà đã biết phối hợp hơn rồi " Tinh Vương Minh không ngượng mồm mà nói, vẻ mặt của hắn vô cùng thích thú.
Trên cơ thể to lớn màu đồng ấy không ngừng xuất hiện mồ hôi, gân xanh nổi đầy trên trán, cổ, bụng dưới và đáng sợ nhất là ở trên vật ấm nóng, đen đúa xù xì được phủ một lớp trơn bóng không ngừng đâm xuyên qua cơ thể mảnh mai.
Cô nương nằm trên giường thực sự khóc đến cạn nước mắt, hai mắt nàng sưng vù, cả đôi môi mọng của nàng cũng chẳng thua kém, bị hắn hôn đến trầy trật, sưng lên.
" Ngạn Nhi, nàng ngọt quá đi mất...
Không uổng công ta nuôi nàng suốt 9 vạn năm...
Nàng và ta đều là lần đầu của nhau...đây chính là kết quả của rễ tình trong chúng ta! "
Tinh Vương Minh chẳng biết ngại ngùng gì cả, lời nói và hành động chẳng có cái nào là tiết chế, quá đáng đến cùng cực.
Tấm lưng rộng lớn của hắn hơi cúi xuống, vòng tay bấu chặt lấy hai bắp đùi non mềm của Y Ngạn rồi nhanh chóng thúc hông, tốc độ ngày càng nhanh khiến cho nàng quên cả thở, yếu ớt cất tiếng kêu kiều mị.
" A... A... "
Cái giọng nỉ non, ngọt như đường mật làm hắn hăng hái, điên cuồng xỏ xiên cơ thể mềm mại kia, khiến Y Ngạn đau đến mức phải mở mắt, cuộn tay mềm tiếp tục đấm vào lồng ngực hắn, càng đánh hắn càng phát tiết thô bạo hơn.
Y Ngạn cào cấu lên bắp tay cuồn cuộn của hắn, ánh mắt của kẻ tàn bạo không thay đổi, song gương mặt thỏa mãn của hắn cũng không giảm bớt, mặc nàng có làm gì, hắn chỉ biết bản thân phải ăn tươi nuốt sống nàng.
" Ta hận ngươi...Tinh Vương Minh...
Ta hận ngươi suốt đời... " Y Ngạn khóc bở cả hơi, ngửa người vô lực.
Tiếng da thịt chạm vào nhau hoà với tiếng thở dốc, Tinh Vương Minh lúc này hệt như mất hết lý trí, nhấp hết cái vật vừa to vừa dài kia vào mật đạo, đến khi không thể cầm cự nổi, hắn thúc một cái thật sâu và mạnh rồi phóng hết tất cả những gì tích trữ trong thời gian qua vào trong.
Công chúa nhỏ nằm ở bên dưới, ngón tay vẫn còn bám vào vai hắn, đầu móng tay găm sâu vào da thịt màu đồng kia, từng dòng sét mãnh liệt chạy dọc từ sống lưng lan khắp cơ thể.
Bên trong thịt non co bóp không ngừng, Y Ngạn cũng không tự chủ được, co giật phần dưới, cong mông xinh để hắn nhập vào sâu hơn, nàng như rớt xuống địa ngục tối tăm, buông lỏng hai tay, toàn thân bất động.
" Ưm... " hắn gầm nhẹ thứ tiếng hung bạo trong họng, buông tay ra khỏi đùi thon, từ từ rút cái thứ to lớn kia ra.
Cơn khoái cảm qua đi thì sự mệt mỏi liền kéo đến, bắp chân của hắn mềm nhũn, hơi thở gấp gáp và chẳng còn chút sức lực nào.
Y Ngạn bị hắn ô nhục xong, hoàn toàn xụi lơ, hai chân chẳng khép lại được, để hắn đưa mắt bẩn nhìn vào hoa viên của nàng, từ sâu bên trong cái thứ chất nhầy, đục đục của hắn vừa xuất vào, ồ ạt chảy ra khắp hoa viên.
Hắn trong thấy tinh hoa của mình, khóe miệng bất giác cong lên, dâng phần tự đắc trong tâm.
Sau khi đã xong một trận nữa, hắn thoả mãn quỳ ở giữa thân thể Y Ngạn, chậm rãi vuốt ngược mái tóc đen nhánh ra phía sau, gương mặt lưu manh cùng với nụ cười tà mị, làm cho hắn càng trở nên có sức hút.
Tinh Vương Minh nằm xuống bên cạnh nàng, dùng tay gối lên đầu, tay kia của hắn kéo gương mặt đờ đẫn xoay qua đối diện với hắn, nhàn nhã thảnh thơi thở ra một hơi rồi nói.
" Ngạn Nhi, nàng tuyệt thật đấy!
Nghỉ ngơi một chút đi...rồi chúng ta tiếp tục...
Ta sẽ yêu thương nàng trọn đêm nay... "
" Tiếp tục...? " Y Ngạn nghe thôi đã rét run, nhưng lúc này nàng không còn đủ hơi sức chống đối, khuôn miệng mấp máy mãi không thành lời.
Hắn nghĩ gì mà lại muốn tiếp tục hành hạ thân xác nàng? Người nàng còn chỗ nào lành lạnh với hắn đâu?
Y Ngạn nghĩ đến đó, hốc mắt dâng trào dòng lệ nóng, chưa bao giờ nàng khóc nhiều như lúc này, con tim mỏng manh của nàng đau đến mức như bị vạn tiễn xuyên qua, chết tâm hoàn toàn.
Nàng vừa mới bị hắn rút cạn thể lực, xụi lơ nằm trên giường chưa phục hồi thì hắn lại lần nữa tách đùi rồi đặt cái phần kia lên.
" A... không...đừng mà... " Y Ngạn cố gắng phản kháng, kêu gào khổ sở.
Công chúa nhỏ mất sức lắm rồi, hoàn toàn chẳng thể tiếp tục nữa, ma thần lại không xót thương cho nàng, mỗi lần hắn nghĩ đến nàng muốn rời xa liền muốn hành hạ nàng, hành đến khi nào nàng không thể bước chân xuống đất.
" Ngạn Nhi, ta muốn nàng nhớ...
Đời đời, kiếp kiếp nàng là của ta! " hắn gằn giọng.
Rồi, cái vật ấm nóng kia, lập tức chèn vào giữa cánh hoa, xé toạc lớp thịt non ở bên trong nàng. Cùng với hành động thô bạo đó là tiếng kêu thảm thiết của nàng.
Hắn chúi người ôm lấy nàng, nhấp hông chậm rãi nhưng cực kì mạnh và sâu, Y Ngạn đau đớn ngất đi lần nữa. Hắn tùy thích xâu xé cơ thể mảnh mai đến khi phóng thích lần thứ ba.
....
Hàng mi cong vút run rẩy chớp chớp vài cái, đôi mắt đen láy có chút bơ phờ vì còn đang mơ mơ màng màng, Y Ngạn nhanh chóng sực tỉnh, vẫn còn thấy mình trong căn phòng tân hôn đáng sợ.
Tinh Vương Minh thấy nàng tỉnh lại, không nói nhiều cúi đầu ngậm lấy bờ môi chúm chím kia, hắn gặm cả môi dưới đỏ hồng mềm mại hệt như miếng thạch, cái lưỡi linh hoạt tách mở hai cánh môi, cạy khớp hàm rồi hút mạnh khiến cho lưỡi của nàng chui vào miệng hắn, cùng quấn quýt dây dưa.
Mùi hương nam tính xộc vào trong mũi kèm theo tiếng thở dốc gầm gừ hệt thú hoang, Y Ngạn mở to hai mắt vì tấn công bất ngờ, nhìn mãnh thú đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống mình.
Đôi mắt xếch của hắn lúc này có hơi đỏ, chân mày nhíu lại mang theo vẻ khó chịu, đôi môi của hắn không ngừng gặm nhấm, như thể chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ.
Đôi tay yếu ớt của nàng đặt hờ ở trên bắp tay vạm vỡ, tiết tấu của nam nhân ấy quá nhanh khiến cho nàng không theo kịp, thở dốc và phát ra tiếng rên nho nhỏ.
" Ừm... "
Ba lần bị hắn dày vò, nàng đuối đến mức ngay cả việc hắn hôn cũng không thể chống cự.
Sau một hồi ngậm lấy đôi môi ấy, hắn cuối cùng cũng buông tha, Tinh Vương Minh thẳng người quỳ ở giữa người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mắt đen tuyền của hắn híp nhẹ, bàn tay kia cũng di chuyển túm lấy bắp chân thon thả đặt ở trên vai mình. Tư thế này khiến cho hoa viên ngập nước kia lộ rõ trong tầm mắt d.âm dục, cái thứ to dài kia được cầm lấy rồi nhét vào bên trong, thỏa thích ăn nàng.
Đêm nay công chúa nhỏ đừng hòng yên thân với hắn!
Đoá hoa diễm lệ tiết ra mật ngọt, mỗi lần vật kia tiến vào trong là run lên, bót lại. Y Ngạn cảm nhận cơ thể đau nhói, chỗ nào cũng mệt lã, nhất là hoa viên của nàng, đau rát chưa từng có, ngón tay của nàng đã bắt đầu nhúc nhích được.
Cơ thể mỏng manh có lại tự do, Y Ngạn thức tỉnh sau khi trải qua một trận hoan ái, đôi ngươi lại thu vào hình ảnh, ma thần vẫn còn hì hục trên thân nàng, như cảm thấy một hiệp vẫn chưa thỏa mãn hắn, tiếp tục hành hạ thân xác nàng.
" Ngạn Nhi, nàng là của ta...
Nàng mãi mãi là ma hậu của ta... "
Tinh Vương Minh thở dốc, tiếng nói của hắn vốn âm trầm nay lại càng thêm khàn đặc nặng nề, bàn tay to lớn kia đặt ở trên đầu gối của cô nương điên cuồng xỏ vào.
" A~ " Y Ngạn kêu rên, hai tay mềm cuộn tròn đấm vào phần ngực đầy những múi cơ kia.
" Tinh Vương Minh, đi ra! Ngươi mau đi ra! " nàng cắn răng mắng hắn.
Sức lực yếu mềm của nàng không đủ chống cự, hắn cường thế ấn tay nàng bên dưới nệm, nhấp hông cực mạnh, còn kèm theo câu nói hèn hạ.
" Ngạn Nhi, thân thể nàng đã là của ta rồi...ngoan ngoãn một chút...ta sẽ nhẹ nhàng với nàng... "
" Không, đi ra! Cút ra khỏi người ta! " Y Ngạn chống đối, hai tay bị hắn túm lấy, khóa trụ trên đỉnh đầu.
Khuôn ngực căng tròn tâng nấy hệt như quả bóng chứa đầy nước, hắn không nhịn được bóp lấy một bên rồi se se điểm tròn ở trên, miệng lưỡi chẳng hiểu sao lại trở nên khô khốc mỗi khi nhìn vào bầu ngực ấy, chỉ muốn ngậm lấy, cật lực mà hút chặt khiến cho Y Ngạn phải khóc bở cả hơi.
" Đau...đau quá... "
" Ngạn Nhi, ngoan nào... "
Hắn vịn lấy eo thon, mạnh mẽ thúc vào, làm tấm khăn trắng dính máu bên dưới bị dằn xéo, nhăn nhúm, cái vật kia đang xuyên qua, tìm tới nơi sâu nhất trong cơ thể cô nương nhỏ.
Y Ngạn ngửa cổ kêu thét lên, nước mắt lưng tròng nhìn lên trần nhà, Tinh Vương Minh di chuyển bàn tay từ trên bầu ngực cực lớn của nàng xuống hoa viên, hạt nhỏ ở giữa hai cánh hoa run rẩy bị hắn bóp lấy rồi day day.
" Đừng... " Y Ngạn thở thoi thóp, bờ môi xơ xác run run cực điểm.
Ma thần càng thúc mạnh hơn, mỗi lần hắn kéo quả cà tím của hắn ra một đoạn, lại cố tình dùng hết sức đẩy mạnh vào trong. Y Ngạn cong người, cái thứ kinh tởm ấy ở trong cơ thể bá đạo tung hoành khiến cho cơ thể của nàng mỗi một khắc đều trở nên tê dại.
Lúc này, hắn lại dày vò vật nhỏ kia của nàng, rồi lại dùng ngón tay có phần cứng cáp, vừa ấn vào phần bụng dưới của nàng, vừa luận động, cảm nhận cái thứ kia của hắn đâm sâu.
" A...ung...ưm... "
Y Ngạn đau đến tê tâm, quay ngoắt mặt đi, cắn môi bật máu, chịu đựng sự vấy bẩn, hai tay nhỏ của nàng nắm chiếc nệm bên dưới, giằng xé nó, móng tay đỏ dài của nàng cào rách tấm nệm ấy.
" Cứng ngắt rồi này...
Ngạn Nhi, cơ thể của nàng thật biết nghe lời...
Lần hai mà đã biết phối hợp hơn rồi " Tinh Vương Minh không ngượng mồm mà nói, vẻ mặt của hắn vô cùng thích thú.
Trên cơ thể to lớn màu đồng ấy không ngừng xuất hiện mồ hôi, gân xanh nổi đầy trên trán, cổ, bụng dưới và đáng sợ nhất là ở trên vật ấm nóng, đen đúa xù xì được phủ một lớp trơn bóng không ngừng đâm xuyên qua cơ thể mảnh mai.
Cô nương nằm trên giường thực sự khóc đến cạn nước mắt, hai mắt nàng sưng vù, cả đôi môi mọng của nàng cũng chẳng thua kém, bị hắn hôn đến trầy trật, sưng lên.
" Ngạn Nhi, nàng ngọt quá đi mất...
Không uổng công ta nuôi nàng suốt 9 vạn năm...
Nàng và ta đều là lần đầu của nhau...đây chính là kết quả của rễ tình trong chúng ta! "
Tinh Vương Minh chẳng biết ngại ngùng gì cả, lời nói và hành động chẳng có cái nào là tiết chế, quá đáng đến cùng cực.
Tấm lưng rộng lớn của hắn hơi cúi xuống, vòng tay bấu chặt lấy hai bắp đùi non mềm của Y Ngạn rồi nhanh chóng thúc hông, tốc độ ngày càng nhanh khiến cho nàng quên cả thở, yếu ớt cất tiếng kêu kiều mị.
" A... A... "
Cái giọng nỉ non, ngọt như đường mật làm hắn hăng hái, điên cuồng xỏ xiên cơ thể mềm mại kia, khiến Y Ngạn đau đến mức phải mở mắt, cuộn tay mềm tiếp tục đấm vào lồng ngực hắn, càng đánh hắn càng phát tiết thô bạo hơn.
Y Ngạn cào cấu lên bắp tay cuồn cuộn của hắn, ánh mắt của kẻ tàn bạo không thay đổi, song gương mặt thỏa mãn của hắn cũng không giảm bớt, mặc nàng có làm gì, hắn chỉ biết bản thân phải ăn tươi nuốt sống nàng.
" Ta hận ngươi...Tinh Vương Minh...
Ta hận ngươi suốt đời... " Y Ngạn khóc bở cả hơi, ngửa người vô lực.
Tiếng da thịt chạm vào nhau hoà với tiếng thở dốc, Tinh Vương Minh lúc này hệt như mất hết lý trí, nhấp hết cái vật vừa to vừa dài kia vào mật đạo, đến khi không thể cầm cự nổi, hắn thúc một cái thật sâu và mạnh rồi phóng hết tất cả những gì tích trữ trong thời gian qua vào trong.
Công chúa nhỏ nằm ở bên dưới, ngón tay vẫn còn bám vào vai hắn, đầu móng tay găm sâu vào da thịt màu đồng kia, từng dòng sét mãnh liệt chạy dọc từ sống lưng lan khắp cơ thể.
Bên trong thịt non co bóp không ngừng, Y Ngạn cũng không tự chủ được, co giật phần dưới, cong mông xinh để hắn nhập vào sâu hơn, nàng như rớt xuống địa ngục tối tăm, buông lỏng hai tay, toàn thân bất động.
" Ưm... " hắn gầm nhẹ thứ tiếng hung bạo trong họng, buông tay ra khỏi đùi thon, từ từ rút cái thứ to lớn kia ra.
Cơn khoái cảm qua đi thì sự mệt mỏi liền kéo đến, bắp chân của hắn mềm nhũn, hơi thở gấp gáp và chẳng còn chút sức lực nào.
Y Ngạn bị hắn ô nhục xong, hoàn toàn xụi lơ, hai chân chẳng khép lại được, để hắn đưa mắt bẩn nhìn vào hoa viên của nàng, từ sâu bên trong cái thứ chất nhầy, đục đục của hắn vừa xuất vào, ồ ạt chảy ra khắp hoa viên.
Hắn trong thấy tinh hoa của mình, khóe miệng bất giác cong lên, dâng phần tự đắc trong tâm.
Sau khi đã xong một trận nữa, hắn thoả mãn quỳ ở giữa thân thể Y Ngạn, chậm rãi vuốt ngược mái tóc đen nhánh ra phía sau, gương mặt lưu manh cùng với nụ cười tà mị, làm cho hắn càng trở nên có sức hút.
Tinh Vương Minh nằm xuống bên cạnh nàng, dùng tay gối lên đầu, tay kia của hắn kéo gương mặt đờ đẫn xoay qua đối diện với hắn, nhàn nhã thảnh thơi thở ra một hơi rồi nói.
" Ngạn Nhi, nàng tuyệt thật đấy!
Nghỉ ngơi một chút đi...rồi chúng ta tiếp tục...
Ta sẽ yêu thương nàng trọn đêm nay... "
" Tiếp tục...? " Y Ngạn nghe thôi đã rét run, nhưng lúc này nàng không còn đủ hơi sức chống đối, khuôn miệng mấp máy mãi không thành lời.
Hắn nghĩ gì mà lại muốn tiếp tục hành hạ thân xác nàng? Người nàng còn chỗ nào lành lạnh với hắn đâu?
Y Ngạn nghĩ đến đó, hốc mắt dâng trào dòng lệ nóng, chưa bao giờ nàng khóc nhiều như lúc này, con tim mỏng manh của nàng đau đến mức như bị vạn tiễn xuyên qua, chết tâm hoàn toàn.
Nàng vừa mới bị hắn rút cạn thể lực, xụi lơ nằm trên giường chưa phục hồi thì hắn lại lần nữa tách đùi rồi đặt cái phần kia lên.
" A... không...đừng mà... " Y Ngạn cố gắng phản kháng, kêu gào khổ sở.
Công chúa nhỏ mất sức lắm rồi, hoàn toàn chẳng thể tiếp tục nữa, ma thần lại không xót thương cho nàng, mỗi lần hắn nghĩ đến nàng muốn rời xa liền muốn hành hạ nàng, hành đến khi nào nàng không thể bước chân xuống đất.
" Ngạn Nhi, ta muốn nàng nhớ...
Đời đời, kiếp kiếp nàng là của ta! " hắn gằn giọng.
Rồi, cái vật ấm nóng kia, lập tức chèn vào giữa cánh hoa, xé toạc lớp thịt non ở bên trong nàng. Cùng với hành động thô bạo đó là tiếng kêu thảm thiết của nàng.
Hắn chúi người ôm lấy nàng, nhấp hông chậm rãi nhưng cực kì mạnh và sâu, Y Ngạn đau đớn ngất đi lần nữa. Hắn tùy thích xâu xé cơ thể mảnh mai đến khi phóng thích lần thứ ba.
....
Hàng mi cong vút run rẩy chớp chớp vài cái, đôi mắt đen láy có chút bơ phờ vì còn đang mơ mơ màng màng, Y Ngạn nhanh chóng sực tỉnh, vẫn còn thấy mình trong căn phòng tân hôn đáng sợ.
Tinh Vương Minh thấy nàng tỉnh lại, không nói nhiều cúi đầu ngậm lấy bờ môi chúm chím kia, hắn gặm cả môi dưới đỏ hồng mềm mại hệt như miếng thạch, cái lưỡi linh hoạt tách mở hai cánh môi, cạy khớp hàm rồi hút mạnh khiến cho lưỡi của nàng chui vào miệng hắn, cùng quấn quýt dây dưa.
Mùi hương nam tính xộc vào trong mũi kèm theo tiếng thở dốc gầm gừ hệt thú hoang, Y Ngạn mở to hai mắt vì tấn công bất ngờ, nhìn mãnh thú đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống mình.
Đôi mắt xếch của hắn lúc này có hơi đỏ, chân mày nhíu lại mang theo vẻ khó chịu, đôi môi của hắn không ngừng gặm nhấm, như thể chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ.
Đôi tay yếu ớt của nàng đặt hờ ở trên bắp tay vạm vỡ, tiết tấu của nam nhân ấy quá nhanh khiến cho nàng không theo kịp, thở dốc và phát ra tiếng rên nho nhỏ.
" Ừm... "
Ba lần bị hắn dày vò, nàng đuối đến mức ngay cả việc hắn hôn cũng không thể chống cự.
Sau một hồi ngậm lấy đôi môi ấy, hắn cuối cùng cũng buông tha, Tinh Vương Minh thẳng người quỳ ở giữa người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mắt đen tuyền của hắn híp nhẹ, bàn tay kia cũng di chuyển túm lấy bắp chân thon thả đặt ở trên vai mình. Tư thế này khiến cho hoa viên ngập nước kia lộ rõ trong tầm mắt d.âm dục, cái thứ to dài kia được cầm lấy rồi nhét vào bên trong, thỏa thích ăn nàng.
Đêm nay công chúa nhỏ đừng hòng yên thân với hắn!