Chương 37: Tự thỏa mãn (H+)
Y Ngạn xấu hổ, khóc bở cả hơi, hắn càng công kích càng làm nàng phát ra thứ tiếng kêu kiều mị kịch liệt.
" Ưm... " lưng nhỏ ưỡn cong, hơi thở dồn dập làm đôi gò bồng phập phồng theo.
Hai tay to lớn di chuyển lên mông xinh, bóp nó móp méo, biến dạng, in lên dấu tay đỏ lựng của ma thần.
" Ưm...khó chịu quá! " Y Ngạn rưng rức thốt nên.
Tiếng nàng nỉ non, nghe rất đã tai, tiếp thêm hưng phấn trong người hắn dâng lên, giữ thân nàng cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa, khuấy đảo liên tục tìm điểm kích thích, công kích Y Ngạn cong người kêu rên chẳng thể ngừng.
Miệng lưỡi của hắn rất thuần thục, cứ như người từng trải, sành sỏi vô cùng, chiếc lưỡi luồn lách không thiếu chỗ đâu, ngọ nguậy làm cô nương kia phải bấu chặt vào nệm, ngẩn mặt mở to mắt, đồng tử bên trong giãn nở, như đạt đến giới hạn, nàng ưỡn người rồi lại hạ xuống " a... " lên tiếng, hai má đỏ bừng chưa từng có.
Chỉ một chút, đóa hoa bên dưới đã tiết ra rất nhiều nước, ướt đẫm đôi môi hắn lẫn phần cằm nhọn, đủ cho thấy cơ thể nàng dần bị hắn thao túng.
Hắn sành sỏi như vậy, âu cũng do, hắn là một kẻ đã sống hàng vạn năm chưa có thứ gì hắn chưa biết qua, kể cả chuyện nhạy cảm này, dù hắn không đích thân trải qua nhưng với kiến thức sâu rộng của mình, vẫn đủ để hắn sử dụng.
Chiếc lưỡi ẩm ướt càng lúc càng càn quét, cả cái miệng hư chẳng có chút nào tiết chế, ngậm lấy đóa hoa đến khi nó tiết ra dòng mật ngọt hiếm chạy tràn vào miệng hắn, nuốt tất cả vào trong bụng.
Y Ngạn giật nảy mấy cái, thở gấp không ngừng, đôi tay đột ngột buông lỏng, như có luồng khí lạnh chạy khắp lưng nàng, bắt buộc nàng phải run lên vài cái.
Nam nhân kia vẫn chưa dừng lại, sau khi nhấm nháp mật ngọt của nàng, đưa nàng đạt cực khoái, lần nữa lại nhét chiếc lưỡi vào tiếp tục chơi đùa, muốn nàng lộ ra dục vọng tình ái ở bên trong mà ai ai cũng có.
Cô nương chưa từng trải sự đời, không biết bản thân dần bị hắn dạy hư, tiếp nhận sự công kích không ngừng kêu rên, cả cơ thể như kiến cắn, châm chích khó chịu, bên dưới của nàng không ngừng co bóp theo tiết tấu, khiến cho nam nhân ở bên dưới bị đóa hoa của nàng bót lấy lưỡi hắn nhiều lần.
Đầu óc Y Ngạn trống rỗng, hơi thở bỗng dưng trì trệ, nhiều lần nàng phải há miệng hô hấp, chưa kể mồ hôi trên người nàng bắt đầu túa ra, người lạnh đến mấy cũng nóng lên hừng hực.
Một ý nghĩ hình thành, tự dưng nàng như rất muốn, thứ đó của hắn cho vào trong, nhưng rồi nàng lại lắc đầu, rất nhanh xua tan đi ý nghĩ điên rồ ấy, cố chống chịu với cám dỗ.
Bàn tay mềm của nàng không tự chủ, nắm lấy tóc của nam nhân bên dưới, nửa đẩy nửa kéo, hắn biết nàng bị hắn công kích lên đến đỉnh điểm, rất khó chịu, thành công làm nàng muốn hắn, thừa thắng xông lên, đảo lưỡi tăng nhịp.
" Ưm...dừng...lại...đi... " Y Ngạn đột ngột bị tấn công dồn dập, định kéo đầu hắn ra.
Rất nhanh, tay nàng bị hắn giữ lấy, hắn thu lưỡi về, làm cơ thể nàng giật một cái theo tự nhiên, xụi lơ, hắn xem thành quả của mình lòng không khỏi dâng lên chiến thắng, ngẩn mặt lên nhìn Y Ngạn, mật ngọt của nàng còn dính trên miệng hắn, bị hắn quẹt đi tức thì, rồi đặt cái miệng thối đó vào cổ tay đang bị nắm giữ, vừa hôn vừa thì thầm.
" Ngạn Nhi...ngoan nào...một chút nữa thôi...cơ thể của nàng đang ấm dần lên đấy! " tay kia của hắn không an phận, sờ vào phần đùi mịn màng.
Nghe hắn nói, Y Ngạn giờ mới để ý, nhanh chóng khép hờ hai chân lại, tay đang tự do ôm lấy người. Đúng như lời của hắn, nàng thấy toàn thân đã nóng lên rồi, còn nóng hừng hực như lửa đốt, do từ nãy giờ bị hắn tấn công quá mức, quên cả thở, quên cả cảm giác, đầu óc toàn lâng lâng như người trên mây, nên mới không nhận ra.
Bấy giờ, nàng đã nóng lên, liền không muốn cho hắn tiếp tục nữa, không muốn nhận sự kích thích khủng khiếp ấy, lắc đầu từ chối.
" Nóng rồi...dừng lại đi... " nàng rút chân ra, khép chặt, che đi đóa hoa diễm lệ.
Đôi môi ẩm ướt của hắn di chuyển từ cánh tay lên tới xương quai, hắn bỏ ngoài tai lời nàng nói, tiếp tục hôn, hôn lên tới tận mang tai, ghé sát vào nơi đó, ngậm lấy vành tai mềm, vừa nói vừa thở hơi nóng vào trong.
" Ngạn Nhi...không được đâu...nàng đồng ý rồi mà...ta vẫn chưa xong đâu... " hắn từ từ giữ hai tay nàng, đè dưới nệm, nói xong tìm đến môi mọng, hôn ngay để nàng không kịp mở miệng phản đối.
Mỗi lần hắn hôn, điều rất mãnh liệt, làm đầu lưỡi của nàng tê dại, chẳng kịp chống trả, tùy ý cho hắn mặc sức hoành hành.
Được một lúc, hắn lại trượt môi, tới cổ nhỏ, ngay vị trí vết thương, thay vì hôn hắn lại lè lưỡi liếm láp, vết thương lúc này bỗng chốc liền lại.
Hắn đã dùng được thần lực chữa trị vết thương ấy cho nàng, sau đó từ từ hôn xuống tới chiếc rốn nhỏ xinh.
Người Y Ngạn run rẩy lên đến cùng cực, sự kích thích khủng khiếp làm nàng bứt rứt, đưa tay lên lại dùng răng cắn lấy, chịu đựng. Biết rằng, không thể cản phá hắn, nàng đành nằm im chờ cho trận tra tấn tâm lý và thể xác này kết thúc.
" Ngạn Nhi...nàng đúng là rất ngọt...rất thơm...
Ta rất thích! " hắn thêu thào chất giọng khàn khàn khó nghe.
Y Ngạn chẳng buồn nghe, vì lúc này nàng đang đấu tranh tâm lí, không ngừng đè nén suy nghĩ không nên có trong đầu nàng.
Hắn hôn xuống tới bụng dưới gần chạm vào hoa viên thì đột ngột dừng lại, thẳng người lên, tách hai chân nàng ra, cầm lấy cái thứ to lớn kia, đặt ngay lên đóa hoa xinh của nàng.
" Đừng!!! " Y Ngạn hoảng hồn, trông thấy bật dậy ngay.
Thoắt cái, Tinh Vương Minh nhanh nhẹn ấn người nàng nằm xuống, cúi sát vào mặt nàng, hắng giọng ra lệnh.
" Nằm im!
Ta không cho vào đâu mà sợ! "
" Không...nó... " Y Ngạn lắc đầu, chống đỡ hai tay vào ngực hắn.
Phần ngực rắn chắc vô cùng, khối cơ bắp này cố tình đè nén đôi tay nàng áp vào chính ngực mình, làm nàng càng hoảng hơn, cực lực đẩy hắn lên, ngước xuống dưới.
Thứ đó của hắn nằm ngay trên người nàng, đang chĩa thẳng vào mắt nàng, nếu nói không cho vào làm sao nàng có thể tin?
Y Ngạn càng ra sức phản kháng, hai chân giãy giụa, tay đấm vào ngực hắn, liền bị hắn tóm cả hai tay, gắt gỏng cảnh cáo.
" Yên nào!!! Ta không làm gì thật!
Ta chỉ...ta chỉ cọ nhẹ thôi!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Nàng nằm im đi! " hắn suýt nổi cơn tam bành, bóp hai tay nhỏ ửng đỏ.
Đôi mắt hồ ly nheo lại vì đau, Y Ngạn chưa kịp mở miệng, nam nhân trên người này lại hắng giọng đe dọa.
" Nàng không nghe ta làm thật đấy!!! "
" Nhưng mà...nó... " nàng ấp úng, hướng mắt xuống dưới.
Cái thứ đó to dài thế kia, còn đang đặt lên hoa viên của nàng, miệng cứ bảo không làm gì sao nàng dám tin.
Chưa kể, nàng nhìn thấy nó lại nhớ đến khoảnh khắc lúc hắn cho vào, cơ đau xe toạc cơ thể nàng ra, đau đến chết đi sống lại, hắn còn hì hục rất thô bạo, dùng cái thứ đó xỏ xiên làm cho bên dưới vùng giao thoa không còn một kẽ hở.
Chỉ nghĩ thôi đã rùng mình, cơ thể của nàng còn chưa lành thương tích, thứ to lớn đó mà đi vào lần nữa chẳng khác nào hành hạ nàng đến chết. Cho nên, Y Ngạn vẫn không tin lời của hắn, khóc nấc lên cầu xin.
" Dừng lại đi...đau lắm...ta đau... " nàng lắc đầu giọng nói nhút nhát tội nghiệp, những giọt nước mắt như giọt sương sớm rơi không ngừng nghỉ.
Tinh Vương Minh không còn lời nào giải thích, bất lực không thôi, thật tâm mà nói hắn sẽ không cho vào, nhưng nàng vẫn cứ lải nhải làm hắn tức suýt mất kiểm soát làm thật.
Rất may, ý chỉ của hắn mạnh mẽ, giữ nguyên câu nói, dọa nạt nàng.
" Nó đang căng lên...đau lắm...nàng không cho ta cọ vào...
Không thỏa mãn ta nhét vào đấy! "
Công chúa nhỏ sợ sệt, lời hắn nói chưa bao giờ đùa cả, cho nên nàng không dám chọc giận hắn, không phản kháng được, nuốt cơn uất nghẹn, nhắm mắt chịu đựng.
Hai tay của nàng được thả ra, hắn chống tay cạnh đầu nàng, tay kia luồng xuống dưới, điều khiển thứ đó cọ vào hai cánh hoa mềm mại, lớp nước ẩm ướt kích thích hắn, nhiều lần muốn nhét vào, nhưng nghĩ đến vết thương của nàng chỉ có thể dừng lại ở mức cọ nhẹ ở bên ngoài.
Vật ấm nóng của hắn thắt chặt, được hắn nắm lấy, vừa cọ vừa chà sát liên tục. Hai mắt nhỏ của hắn nhắm hờ, khuôn mặt như tận hưởng, còn nghe được thứ tiếng gầm cuồn nộ trong cổ họng của hắn, tay ở không kia bóp lấy một bên ngực hưởng thụ.
Biểu cảm của hắn, Y Ngạn thấy rất rõ, càng nhìn nàng càng muốn nôn, nó giống hệt biểu cảm lúc hắn c.ưỡng đoạt nàng.
Đây, chính là biểu cảm của việc đạt cực khoái, thứ đó của hắn cọ vào chỗ mềm mại kia đến khi hắn không chịu đựng được nữa, phóng thích lên bụng Y Ngạn một dòng chất lỏng đặc sệt mới dừng lại.
Hắn chống cả hai tay xuống nệm, tự thỏa mãn kết thúc, hắn thở hổn hển lên, cả Y Ngạn bên dưới cũng thế, trải qua màn tra tấn khủng khiếp, nàng cuối cùng thấy nhẹ nhõm.
Thứ gớm ghiếc lưu trên người nàng, ươn ướt, trông rất kinh tởm, chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy tắm rửa ngay.
Y Ngạn không chần chừ, nhỏm người ngay sau khi xong việc, bất ngờ...
" Nằm im đó! Để ta! " hắn ấn nàng nằm xuống, rồi chóng rời khỏi giường, lấy chiếc khăn tay từ trong mớ xiêm y đến lau đi tinh hoa của hắn.
Chỉ có một cái khăn nhỏ không đủ làm sạch thân thể nàng, hắn kéo lấy chăn đắp lên người nàng, rồi mặc lại đồ, ra ngoài gọi người vào, tắm rửa sạch sẽ thay xiêm y cho nàng.
Áo bông dầy dặn khoác lên, giữa thời tiết giá lạnh, ở trong phòng ấm Y Ngạn đã không còn run rẩy nữa.
Thức ăn và nước uống cũng được chuẩn bị cho nàng, như lời giao kèo trước đó, Y Ngạn phải ăn cỏ u hồn mới có thể tự do đi lại, nàng không do dự, chấp nhận điều này.
" Ưm... " lưng nhỏ ưỡn cong, hơi thở dồn dập làm đôi gò bồng phập phồng theo.
Hai tay to lớn di chuyển lên mông xinh, bóp nó móp méo, biến dạng, in lên dấu tay đỏ lựng của ma thần.
" Ưm...khó chịu quá! " Y Ngạn rưng rức thốt nên.
Tiếng nàng nỉ non, nghe rất đã tai, tiếp thêm hưng phấn trong người hắn dâng lên, giữ thân nàng cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa, khuấy đảo liên tục tìm điểm kích thích, công kích Y Ngạn cong người kêu rên chẳng thể ngừng.
Miệng lưỡi của hắn rất thuần thục, cứ như người từng trải, sành sỏi vô cùng, chiếc lưỡi luồn lách không thiếu chỗ đâu, ngọ nguậy làm cô nương kia phải bấu chặt vào nệm, ngẩn mặt mở to mắt, đồng tử bên trong giãn nở, như đạt đến giới hạn, nàng ưỡn người rồi lại hạ xuống " a... " lên tiếng, hai má đỏ bừng chưa từng có.
Chỉ một chút, đóa hoa bên dưới đã tiết ra rất nhiều nước, ướt đẫm đôi môi hắn lẫn phần cằm nhọn, đủ cho thấy cơ thể nàng dần bị hắn thao túng.
Hắn sành sỏi như vậy, âu cũng do, hắn là một kẻ đã sống hàng vạn năm chưa có thứ gì hắn chưa biết qua, kể cả chuyện nhạy cảm này, dù hắn không đích thân trải qua nhưng với kiến thức sâu rộng của mình, vẫn đủ để hắn sử dụng.
Chiếc lưỡi ẩm ướt càng lúc càng càn quét, cả cái miệng hư chẳng có chút nào tiết chế, ngậm lấy đóa hoa đến khi nó tiết ra dòng mật ngọt hiếm chạy tràn vào miệng hắn, nuốt tất cả vào trong bụng.
Y Ngạn giật nảy mấy cái, thở gấp không ngừng, đôi tay đột ngột buông lỏng, như có luồng khí lạnh chạy khắp lưng nàng, bắt buộc nàng phải run lên vài cái.
Nam nhân kia vẫn chưa dừng lại, sau khi nhấm nháp mật ngọt của nàng, đưa nàng đạt cực khoái, lần nữa lại nhét chiếc lưỡi vào tiếp tục chơi đùa, muốn nàng lộ ra dục vọng tình ái ở bên trong mà ai ai cũng có.
Cô nương chưa từng trải sự đời, không biết bản thân dần bị hắn dạy hư, tiếp nhận sự công kích không ngừng kêu rên, cả cơ thể như kiến cắn, châm chích khó chịu, bên dưới của nàng không ngừng co bóp theo tiết tấu, khiến cho nam nhân ở bên dưới bị đóa hoa của nàng bót lấy lưỡi hắn nhiều lần.
Đầu óc Y Ngạn trống rỗng, hơi thở bỗng dưng trì trệ, nhiều lần nàng phải há miệng hô hấp, chưa kể mồ hôi trên người nàng bắt đầu túa ra, người lạnh đến mấy cũng nóng lên hừng hực.
Một ý nghĩ hình thành, tự dưng nàng như rất muốn, thứ đó của hắn cho vào trong, nhưng rồi nàng lại lắc đầu, rất nhanh xua tan đi ý nghĩ điên rồ ấy, cố chống chịu với cám dỗ.
Bàn tay mềm của nàng không tự chủ, nắm lấy tóc của nam nhân bên dưới, nửa đẩy nửa kéo, hắn biết nàng bị hắn công kích lên đến đỉnh điểm, rất khó chịu, thành công làm nàng muốn hắn, thừa thắng xông lên, đảo lưỡi tăng nhịp.
" Ưm...dừng...lại...đi... " Y Ngạn đột ngột bị tấn công dồn dập, định kéo đầu hắn ra.
Rất nhanh, tay nàng bị hắn giữ lấy, hắn thu lưỡi về, làm cơ thể nàng giật một cái theo tự nhiên, xụi lơ, hắn xem thành quả của mình lòng không khỏi dâng lên chiến thắng, ngẩn mặt lên nhìn Y Ngạn, mật ngọt của nàng còn dính trên miệng hắn, bị hắn quẹt đi tức thì, rồi đặt cái miệng thối đó vào cổ tay đang bị nắm giữ, vừa hôn vừa thì thầm.
" Ngạn Nhi...ngoan nào...một chút nữa thôi...cơ thể của nàng đang ấm dần lên đấy! " tay kia của hắn không an phận, sờ vào phần đùi mịn màng.
Nghe hắn nói, Y Ngạn giờ mới để ý, nhanh chóng khép hờ hai chân lại, tay đang tự do ôm lấy người. Đúng như lời của hắn, nàng thấy toàn thân đã nóng lên rồi, còn nóng hừng hực như lửa đốt, do từ nãy giờ bị hắn tấn công quá mức, quên cả thở, quên cả cảm giác, đầu óc toàn lâng lâng như người trên mây, nên mới không nhận ra.
Bấy giờ, nàng đã nóng lên, liền không muốn cho hắn tiếp tục nữa, không muốn nhận sự kích thích khủng khiếp ấy, lắc đầu từ chối.
" Nóng rồi...dừng lại đi... " nàng rút chân ra, khép chặt, che đi đóa hoa diễm lệ.
Đôi môi ẩm ướt của hắn di chuyển từ cánh tay lên tới xương quai, hắn bỏ ngoài tai lời nàng nói, tiếp tục hôn, hôn lên tới tận mang tai, ghé sát vào nơi đó, ngậm lấy vành tai mềm, vừa nói vừa thở hơi nóng vào trong.
" Ngạn Nhi...không được đâu...nàng đồng ý rồi mà...ta vẫn chưa xong đâu... " hắn từ từ giữ hai tay nàng, đè dưới nệm, nói xong tìm đến môi mọng, hôn ngay để nàng không kịp mở miệng phản đối.
Mỗi lần hắn hôn, điều rất mãnh liệt, làm đầu lưỡi của nàng tê dại, chẳng kịp chống trả, tùy ý cho hắn mặc sức hoành hành.
Được một lúc, hắn lại trượt môi, tới cổ nhỏ, ngay vị trí vết thương, thay vì hôn hắn lại lè lưỡi liếm láp, vết thương lúc này bỗng chốc liền lại.
Hắn đã dùng được thần lực chữa trị vết thương ấy cho nàng, sau đó từ từ hôn xuống tới chiếc rốn nhỏ xinh.
Người Y Ngạn run rẩy lên đến cùng cực, sự kích thích khủng khiếp làm nàng bứt rứt, đưa tay lên lại dùng răng cắn lấy, chịu đựng. Biết rằng, không thể cản phá hắn, nàng đành nằm im chờ cho trận tra tấn tâm lý và thể xác này kết thúc.
" Ngạn Nhi...nàng đúng là rất ngọt...rất thơm...
Ta rất thích! " hắn thêu thào chất giọng khàn khàn khó nghe.
Y Ngạn chẳng buồn nghe, vì lúc này nàng đang đấu tranh tâm lí, không ngừng đè nén suy nghĩ không nên có trong đầu nàng.
Hắn hôn xuống tới bụng dưới gần chạm vào hoa viên thì đột ngột dừng lại, thẳng người lên, tách hai chân nàng ra, cầm lấy cái thứ to lớn kia, đặt ngay lên đóa hoa xinh của nàng.
" Đừng!!! " Y Ngạn hoảng hồn, trông thấy bật dậy ngay.
Thoắt cái, Tinh Vương Minh nhanh nhẹn ấn người nàng nằm xuống, cúi sát vào mặt nàng, hắng giọng ra lệnh.
" Nằm im!
Ta không cho vào đâu mà sợ! "
" Không...nó... " Y Ngạn lắc đầu, chống đỡ hai tay vào ngực hắn.
Phần ngực rắn chắc vô cùng, khối cơ bắp này cố tình đè nén đôi tay nàng áp vào chính ngực mình, làm nàng càng hoảng hơn, cực lực đẩy hắn lên, ngước xuống dưới.
Thứ đó của hắn nằm ngay trên người nàng, đang chĩa thẳng vào mắt nàng, nếu nói không cho vào làm sao nàng có thể tin?
Y Ngạn càng ra sức phản kháng, hai chân giãy giụa, tay đấm vào ngực hắn, liền bị hắn tóm cả hai tay, gắt gỏng cảnh cáo.
" Yên nào!!! Ta không làm gì thật!
Ta chỉ...ta chỉ cọ nhẹ thôi!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Nàng nằm im đi! " hắn suýt nổi cơn tam bành, bóp hai tay nhỏ ửng đỏ.
Đôi mắt hồ ly nheo lại vì đau, Y Ngạn chưa kịp mở miệng, nam nhân trên người này lại hắng giọng đe dọa.
" Nàng không nghe ta làm thật đấy!!! "
" Nhưng mà...nó... " nàng ấp úng, hướng mắt xuống dưới.
Cái thứ đó to dài thế kia, còn đang đặt lên hoa viên của nàng, miệng cứ bảo không làm gì sao nàng dám tin.
Chưa kể, nàng nhìn thấy nó lại nhớ đến khoảnh khắc lúc hắn cho vào, cơ đau xe toạc cơ thể nàng ra, đau đến chết đi sống lại, hắn còn hì hục rất thô bạo, dùng cái thứ đó xỏ xiên làm cho bên dưới vùng giao thoa không còn một kẽ hở.
Chỉ nghĩ thôi đã rùng mình, cơ thể của nàng còn chưa lành thương tích, thứ to lớn đó mà đi vào lần nữa chẳng khác nào hành hạ nàng đến chết. Cho nên, Y Ngạn vẫn không tin lời của hắn, khóc nấc lên cầu xin.
" Dừng lại đi...đau lắm...ta đau... " nàng lắc đầu giọng nói nhút nhát tội nghiệp, những giọt nước mắt như giọt sương sớm rơi không ngừng nghỉ.
Tinh Vương Minh không còn lời nào giải thích, bất lực không thôi, thật tâm mà nói hắn sẽ không cho vào, nhưng nàng vẫn cứ lải nhải làm hắn tức suýt mất kiểm soát làm thật.
Rất may, ý chỉ của hắn mạnh mẽ, giữ nguyên câu nói, dọa nạt nàng.
" Nó đang căng lên...đau lắm...nàng không cho ta cọ vào...
Không thỏa mãn ta nhét vào đấy! "
Công chúa nhỏ sợ sệt, lời hắn nói chưa bao giờ đùa cả, cho nên nàng không dám chọc giận hắn, không phản kháng được, nuốt cơn uất nghẹn, nhắm mắt chịu đựng.
Hai tay của nàng được thả ra, hắn chống tay cạnh đầu nàng, tay kia luồng xuống dưới, điều khiển thứ đó cọ vào hai cánh hoa mềm mại, lớp nước ẩm ướt kích thích hắn, nhiều lần muốn nhét vào, nhưng nghĩ đến vết thương của nàng chỉ có thể dừng lại ở mức cọ nhẹ ở bên ngoài.
Vật ấm nóng của hắn thắt chặt, được hắn nắm lấy, vừa cọ vừa chà sát liên tục. Hai mắt nhỏ của hắn nhắm hờ, khuôn mặt như tận hưởng, còn nghe được thứ tiếng gầm cuồn nộ trong cổ họng của hắn, tay ở không kia bóp lấy một bên ngực hưởng thụ.
Biểu cảm của hắn, Y Ngạn thấy rất rõ, càng nhìn nàng càng muốn nôn, nó giống hệt biểu cảm lúc hắn c.ưỡng đoạt nàng.
Đây, chính là biểu cảm của việc đạt cực khoái, thứ đó của hắn cọ vào chỗ mềm mại kia đến khi hắn không chịu đựng được nữa, phóng thích lên bụng Y Ngạn một dòng chất lỏng đặc sệt mới dừng lại.
Hắn chống cả hai tay xuống nệm, tự thỏa mãn kết thúc, hắn thở hổn hển lên, cả Y Ngạn bên dưới cũng thế, trải qua màn tra tấn khủng khiếp, nàng cuối cùng thấy nhẹ nhõm.
Thứ gớm ghiếc lưu trên người nàng, ươn ướt, trông rất kinh tởm, chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy tắm rửa ngay.
Y Ngạn không chần chừ, nhỏm người ngay sau khi xong việc, bất ngờ...
" Nằm im đó! Để ta! " hắn ấn nàng nằm xuống, rồi chóng rời khỏi giường, lấy chiếc khăn tay từ trong mớ xiêm y đến lau đi tinh hoa của hắn.
Chỉ có một cái khăn nhỏ không đủ làm sạch thân thể nàng, hắn kéo lấy chăn đắp lên người nàng, rồi mặc lại đồ, ra ngoài gọi người vào, tắm rửa sạch sẽ thay xiêm y cho nàng.
Áo bông dầy dặn khoác lên, giữa thời tiết giá lạnh, ở trong phòng ấm Y Ngạn đã không còn run rẩy nữa.
Thức ăn và nước uống cũng được chuẩn bị cho nàng, như lời giao kèo trước đó, Y Ngạn phải ăn cỏ u hồn mới có thể tự do đi lại, nàng không do dự, chấp nhận điều này.