Chương 39: Kinh tởm (H+)
Y Ngạn cứng họng, ngày nào hắn cũng là người kiểm tra thân thể nàng, sớm biết nàng đã ổn, có thể tiếp nhận chuyện chăn gối, nên trời vừa tối hắn đã nóng lòng tìm đến đây, cốt là để bắt nàng trả món nợ.
" Ta...ta... " nàng ú ớ.
Bất thình lình, hắn khom người, chỉ với một tay to lớn, cơ thể nàng ngang nhiên bị hắn bế xốc lên, làm nàng hốt hoảng giãy giụa, la toáng lên.
" Tinh Vương Minh, thả ta xuống! Đừng mà!!! "
" Im!!! " hắn hắng giọng.
Tiếng nói như sấm sét đánh ngang tai, Y Ngạn sợ điếng người, hắn bế nàng sang chiếc giường rộng, thô bạo vứt nàng lên đó.
Tấm lưng vừa va đập, đau tức, Y Ngạn cố chịu cơn đau nhói bật người dậy ngay tức thì, lùi ra xa, hắn đứng trước mặt nàng, chậm rãi trèo lên giường, trong tư thế như thú rình rập săn mồi, từ từ tiến lại gần nàng.
" Đừng mà...ta sợ lắm...Tinh Vương Minh... "
Cô nương sợ hãi, gần như phát khóc, hoảng loạn tìm kiếm lấy thứ gì đó che chắn, nhưng chỗ nàng đang ngồi, vốn chẳng có gì, gối chăn đều nằm ở bên kia.
Hắn dồn nàng vào một góc, không còn đường lui, lại đưa tay ra nâng cằm nàng lên, nhìn nàng run lên cầm cập, sắc mặt của hắn lại vô cùng tà mị.
" Sợ sao? " hắn thì thầm hỏi.
Câu hỏi hết sức dư thừa, trông hắn hệt như sắp ăn thịt người khác, hỏi Y Ngạn làm sao lại không sợ?
Huống chi, nàng biết rõ đêm này hắn sẽ làm gì, sự sợ hãi càng tăng lên theo mỗi khoảng khắc.
Công chúa nhỏ bị nét mặt và bá khí đáng sợ của hắn dọa, run rẩy không ngừng, nàng yếu nhược có thần lực cũng không thể chống đối, giờ nó lại bị kiềm hãm, nàng như chú thỏ trắng chờ sói bổ nhào đến xơi tái.
Nước mắt quý giá như hạt trân châu âm thầm chảy dọc hai bên má hồng hào, hắn đưa tay quẹt nhẹ, ghé sát vào tai nàng, tiếp tục thì thầm.
" Sợ thì cũng phải chịu! " hắn thổi hơi thở ghê rợn vào da thịt nhạy cảm.
Y Ngạn vừa đưa hai tay đẩy hắn ra, liền bị bắt giữ, hắn kéo người nàng quỳ trên giường, tiếp tục nâng cằm nàng, thì thầm thứ tiếng của ác ma.
" Ngạn Nhi...ta muốn nàng... "
Lời nói ghê rợn, cơ thể Y Ngạn bị chính lời nói ấy trói buộc, như bị điểm huyệt, không thể cử động, hắn đưa ngón cái sờ lên hai cánh môi mọng, thều thào tiếp.
" Ngạn Nhi...đêm nay hầu hạ ta thật tốt...rồi ta sẽ tha cho Tố Như...
Ngoan, nghe lời của ta sẽ không phải chịu đau đớn... "
Cô nương nhỏ bất lực, nàng đã hứa rồi, không thể nuốt lời, dù giờ có nuốt lời cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, mạng sống Tố Như còn nằm trong tay hắn, nàng phải chấp nhận hình phạt này.
Cái đầu nhỏ nhắn gật một cái, hai tay và cằm của nàng được hắn thả ra, hắn ngồi trên giường, bành hai chân, hẩy đầu yêu cầu.
" Cởi giày cho ta! "
" Ưm... " Y Ngạn ấm ức, quỳ xuống cởi từng chiếc giày cho hắn, trông nàng cứ như tì nữ của hắn vậy.
Xong xuôi, Y Ngạn ngẩn đầu nhìn lên hắn, không biết hắn định làm gì, đôi mắt nhỏ như phán xét người nàng, hướng xuống khiến cho nàng phải bấn loạn, né tránh ánh mắt đó ngay.
" Cởi đồ cho ta! " hắn lạnh giọng yêu cầu có phần quá đáng.
Y Ngạn không dám không nghe, đứng lên cởi đồ giúp hắn, trước tiên là thắt lưng, tiếp đến là từng lớp áo, được cởi bỏ gọn sang một bên giường. Suốt quá trình nàng cởi xiêm y cho hắn đều không dám nhìn thẳng, đôi mắt luôn hướng qua chỗ khác, đến khi trên thân hắn chỉ còn duy nhất chiếc quần trắng dài thì dừng lại.
Nam nhân cao to với thân hình tráng kiện, cơ ngực cơ bụng săn chắc, còn chưa kể đến bắp tay cuồn cuộn, làn da màu đồng tôn lên sự khỏe khoắn. Hắn ngồi ung dung trên giường, lườm mắt sang cô nương rụt rè ở bên cạnh, lười biếng nói.
" Sao không cởi hết? "
" Ta... " Y Ngạn mím môi, khó xử.
Đối với một cô nương mà nói, thấy nửa trên thân thể của một nam nhân là điều quá đáng, huống chi ở bên dưới, nơi thầm kín kia càng không nên, nàng không có đủ can đảm để nhìn thứ khủng khiếp ấy.
Nghĩ đến lại sợ, Y Ngạn lùi bước, bị hắn tóm lấy ngay cánh tay, liếc cặp mắt sắc lạnh không hài lòng vào người nàng.
" Cởi ra cho ta! "
Y Ngạn bị dồn ép, nhắm mắt nhắm mũi, cúi xuống cởi quần cho hắn, nàng không dám nhìn thẳng toàn xoay mặt sang trái, đến khi cởi xong nàng nhanh chân đứng lên ngẩn mặt lên trên.
Hắn mất kiên nhẫn, kéo ngay người nàng ngã vào lòng hắn, Y Ngạn hốt hoảng muốn nhảy ra, bị hắn ôm chặt hơn, từ bên dưới mông nàng có thể cảm nhận được thứ kia ngẩn cao, tâm trí nàng loạn lên, nhúc nhích cơ thể để tránh cái thứ đó nhưng chẳng tài nào làm được.
Mặt của Y Ngạn đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, hắn lại nâng cằm nàng lên, sờ vào môi mọng của nàng, hèn hạ yêu cầu tiếp.
" Ngậm nó đi! "
" Ngậm nó? " Y Ngạn bật thành tiếng, trố mắt nhìn nam nhân kia.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Sao có thể bắt một cô nương ngậm cái thứ gớm ghiếc kia?
Y Ngạn lắc đầu, tay che lấy miệng mình, hành động từ chối rõ rệt.
Tinh Vương Minh nhíu mày, khó chịu, đẩy nàng ra ngay rồi ngồi tồng ngồng ở trên giường, khoanh hai tay lườm nàng, gằn giọng nói.
" Không nghe lời ta thì đừng trách ta ác nhé! "
" Ngươi... " Y Ngạn bất lực, ngậm cay đắng, quỳ xuống giữa hai chân hắn.
Thứ kinh tởm đó dựng đứng, chĩa lên làm nàng khinh sợ, hai tay bịt ngay miệng lại, hắn ngồi đó hối thúc nàng.
" Cầm lấy rồi ngậm đi! Nhanh lên! "
Nước mắt lạnh toát rơi không ngừng nghỉ, như một sự lăng nhục, vậy mà Y Ngạn chẳng thể chống, mắt nàng hướng vào thứ đó, vừa đen vừa xù xì, còn có những sợi gân dũng mãnh bao quanh tăng thêm vẻ đáng sợ.
Mặt mày Y Ngạn tái mét, không đủ cam đảm, vừa muốn phản kháng lại bị hắn ấn đầu nàng xuống dưới, da mặt nàng chạm vào thứ đó, hai tay chống vào gối nam nhân kia.
Hắn giữ lấy đầu nàng, mất kiên nhẫn, ép buộc.
" Ngoan, chiều ta đi...nàng mà làm ta mất hứng thì đừng trách ta..."
Y Ngạn bị hâm dọa, nuốt nỗi nhục, miễn cưỡng, sợ sệt cầm lấy vật kia, một vòng tay cầm không hết, vừa to vừa dài, nó nóng đến bỏng rát, làm tay mềm của nàng như muốn thả ra ngay.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, lấy hết can đảm há miệng ngậm lấy vật to lớn kia.
Hai cánh môi mềm mọng bao gọn lấy, lại được đầu lưỡi ẩm ướt cọ xát khiến hắn điên cuồng gầm trong miệng, giữ chặt lấy đầu nàng, ngồi dậy, thứ kia lại vương cao mãnh liệt, đ.âm sâu vào cuốn họng nàng, hốc mắt của nàng lã chã vài giọt lệ ấm nóng.
So với cái miệng nhỏ, thứ này quá đổi khổng lồ, hắn còn liên tục ấn đầu nàng ra vào theo nhịp làm cho nàng xém chút chết nghẹn.
Hắn lại đột ngột ngồi xuống, suýt nữa làm nàng nhả ra, hắn sợ nàng không làm tròn nhiệm vụ, tiếp tục dọa nạt.
" Ngậm cho chặt vào, ta không cho phép thì không được nhả ra! "
Y Ngạn ứa nước mắt, gương mặt nàng bị chôn vào giữa hai chân hắn, không thể quan sát rõ, chỉ thấy đôi mắt hồ ly to tròn đang ngấn lệ, không thể ngừng phát ra âm thanh * thút thít *.
Mái tóc màu đen tuyền mượt mà như dòng suối của nàng bị hắn không thương tiếc nắm lấy, làm rối tung, trâm cài đẹp đẽ bị hắn vứt xuống sàn, từng món từng món một đến khi trên tóc không còn thứ gì.
Hắn ấn đầu nàng vào rất sâu đến mức cô nương nhỏ gần như không thở được, rồi hắn ngồi với bộ dạng ngả ngớn vô cùng phóng túng, bàn tay to lớn đang ghì chặt đầu của nàng, tiếp tục ấn sâu hơn nữa.
Y Ngạn bị nhét cái vật to lớn kia vào miệng, vô cùng khó thở, nhưng cũng không dám vùng vẫy, nước mắt như hạt trân châu lăn trên đôi gò má gầy yếu ửng đỏ của nàng.
Đang lúc nàng gần như sắp không chịu đựng được nữa thì một mảng tóc trên đầu đau nhói, Tinh Vương Minh túm lấy tóc nàng, tàn nhẫn mà hắng giọng.
" Làm cho đúng vào, không được dùng răng! "
Công chúa nhỏ ho sặc sụa trên chính thứ đó, đưa đôi mắt ngấn nước về phía hắn, nhưng người nam nhân này vốn là kẻ tàn bạo, nào biết thương xót là gì? Thô bạo kéo đầu nàng ra yêu cầu tiếp.
" Đưa lưỡi ra liếm quanh đầu "
" Gì chứ?... " Y Ngạn vô cùng sợ hãi, miệng nhỏ còn chưa hết run, nhưng vẫn phải cố gắng tự trấn an nghe theo an bài, run rẩy vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn ra chạm vào đỉnh đầu gớm ghiết kia.
Y Ngạn không dám thở, vì nếu hít vào thì sẽ ngửi thấy cái mùi tanh ghê tởm, khiến nàng buồn nôn, một tay của nàng ôm lấy ngực, tay kia định vị thứ đó.
Đầu lưỡi nhỏ mềm mại ấm nóng chạm vào, nam nhân kia " hừ " nhẹ, ngửa đầu ra phía sau, hệt như một tệ bạo quân mà ra lệnh.
" Mút nhẹ nhàng vào, đảo lưỡi đi "
" Ưm... " Y Ngạn không cam lòng mà nghe theo, cho đến khi hắn đạt đến cực hạn, nắm lấy đầu nàng rồi ghì chặt vào, phóng ra.
Thứ chất lỏng trắng đục đó hắn cả vào trong miệng, vừa tanh vừa đắng, cô nương vừa thoát khỏi con quỷ kia không ngừng ho khan, cảm giác đọng lại trên lưỡi ngoài kinh tởm thì cũng chỉ có kinh tởm mà thôi.
Tinh Vương Minh thở dốc ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén quan sát cô nương đang quỳ ở dưới chân mình, ngạo mạn mà lên tiếng.
" Nuốt cho hết vào, nàng nhả ra ta cắt lưỡi Tố Như đây! "
Y Ngạn không dám làm trái, chỉ có thể đè nén cảm giác tởm lợm trong khoan miệng, nuốt xuống.
Hốc mắt nàng lệ ửng chẳng ngừng, mỗi một ngụm nuốt xuống như dụng hình với nàng, vị tanh nồng ấy, khiến nàng vừa muốn nhợn, vừa phải vuốt lấy ngực mình để nuốt xuống. Đến khi miệng lưỡi nhấm nháp không còn cảm thấy thứ kinh tởm ấy, nàng liền ngã bịch ra sàn, thở hổn hển, cố hít lấy dưỡng khí để bình ổn tâm trí.
" Ngạn Nhi! "
Tiếng nói vừa vang lên, Y Ngạn chưa kịp đáp, thân thể nàng bị nhấc bỗng, ngã nhào lên giường, chẳng kịp định thần, nam nhân kia đã đè lên người nàng.
" Bảo bối...vẫn còn chưa xong đâu... " hắn nở nụ cười bất lương, đè chặt hai tay nàng dưới nệm.
" Ta...ta... " nàng ú ớ.
Bất thình lình, hắn khom người, chỉ với một tay to lớn, cơ thể nàng ngang nhiên bị hắn bế xốc lên, làm nàng hốt hoảng giãy giụa, la toáng lên.
" Tinh Vương Minh, thả ta xuống! Đừng mà!!! "
" Im!!! " hắn hắng giọng.
Tiếng nói như sấm sét đánh ngang tai, Y Ngạn sợ điếng người, hắn bế nàng sang chiếc giường rộng, thô bạo vứt nàng lên đó.
Tấm lưng vừa va đập, đau tức, Y Ngạn cố chịu cơn đau nhói bật người dậy ngay tức thì, lùi ra xa, hắn đứng trước mặt nàng, chậm rãi trèo lên giường, trong tư thế như thú rình rập săn mồi, từ từ tiến lại gần nàng.
" Đừng mà...ta sợ lắm...Tinh Vương Minh... "
Cô nương sợ hãi, gần như phát khóc, hoảng loạn tìm kiếm lấy thứ gì đó che chắn, nhưng chỗ nàng đang ngồi, vốn chẳng có gì, gối chăn đều nằm ở bên kia.
Hắn dồn nàng vào một góc, không còn đường lui, lại đưa tay ra nâng cằm nàng lên, nhìn nàng run lên cầm cập, sắc mặt của hắn lại vô cùng tà mị.
" Sợ sao? " hắn thì thầm hỏi.
Câu hỏi hết sức dư thừa, trông hắn hệt như sắp ăn thịt người khác, hỏi Y Ngạn làm sao lại không sợ?
Huống chi, nàng biết rõ đêm này hắn sẽ làm gì, sự sợ hãi càng tăng lên theo mỗi khoảng khắc.
Công chúa nhỏ bị nét mặt và bá khí đáng sợ của hắn dọa, run rẩy không ngừng, nàng yếu nhược có thần lực cũng không thể chống đối, giờ nó lại bị kiềm hãm, nàng như chú thỏ trắng chờ sói bổ nhào đến xơi tái.
Nước mắt quý giá như hạt trân châu âm thầm chảy dọc hai bên má hồng hào, hắn đưa tay quẹt nhẹ, ghé sát vào tai nàng, tiếp tục thì thầm.
" Sợ thì cũng phải chịu! " hắn thổi hơi thở ghê rợn vào da thịt nhạy cảm.
Y Ngạn vừa đưa hai tay đẩy hắn ra, liền bị bắt giữ, hắn kéo người nàng quỳ trên giường, tiếp tục nâng cằm nàng, thì thầm thứ tiếng của ác ma.
" Ngạn Nhi...ta muốn nàng... "
Lời nói ghê rợn, cơ thể Y Ngạn bị chính lời nói ấy trói buộc, như bị điểm huyệt, không thể cử động, hắn đưa ngón cái sờ lên hai cánh môi mọng, thều thào tiếp.
" Ngạn Nhi...đêm nay hầu hạ ta thật tốt...rồi ta sẽ tha cho Tố Như...
Ngoan, nghe lời của ta sẽ không phải chịu đau đớn... "
Cô nương nhỏ bất lực, nàng đã hứa rồi, không thể nuốt lời, dù giờ có nuốt lời cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, mạng sống Tố Như còn nằm trong tay hắn, nàng phải chấp nhận hình phạt này.
Cái đầu nhỏ nhắn gật một cái, hai tay và cằm của nàng được hắn thả ra, hắn ngồi trên giường, bành hai chân, hẩy đầu yêu cầu.
" Cởi giày cho ta! "
" Ưm... " Y Ngạn ấm ức, quỳ xuống cởi từng chiếc giày cho hắn, trông nàng cứ như tì nữ của hắn vậy.
Xong xuôi, Y Ngạn ngẩn đầu nhìn lên hắn, không biết hắn định làm gì, đôi mắt nhỏ như phán xét người nàng, hướng xuống khiến cho nàng phải bấn loạn, né tránh ánh mắt đó ngay.
" Cởi đồ cho ta! " hắn lạnh giọng yêu cầu có phần quá đáng.
Y Ngạn không dám không nghe, đứng lên cởi đồ giúp hắn, trước tiên là thắt lưng, tiếp đến là từng lớp áo, được cởi bỏ gọn sang một bên giường. Suốt quá trình nàng cởi xiêm y cho hắn đều không dám nhìn thẳng, đôi mắt luôn hướng qua chỗ khác, đến khi trên thân hắn chỉ còn duy nhất chiếc quần trắng dài thì dừng lại.
Nam nhân cao to với thân hình tráng kiện, cơ ngực cơ bụng săn chắc, còn chưa kể đến bắp tay cuồn cuộn, làn da màu đồng tôn lên sự khỏe khoắn. Hắn ngồi ung dung trên giường, lườm mắt sang cô nương rụt rè ở bên cạnh, lười biếng nói.
" Sao không cởi hết? "
" Ta... " Y Ngạn mím môi, khó xử.
Đối với một cô nương mà nói, thấy nửa trên thân thể của một nam nhân là điều quá đáng, huống chi ở bên dưới, nơi thầm kín kia càng không nên, nàng không có đủ can đảm để nhìn thứ khủng khiếp ấy.
Nghĩ đến lại sợ, Y Ngạn lùi bước, bị hắn tóm lấy ngay cánh tay, liếc cặp mắt sắc lạnh không hài lòng vào người nàng.
" Cởi ra cho ta! "
Y Ngạn bị dồn ép, nhắm mắt nhắm mũi, cúi xuống cởi quần cho hắn, nàng không dám nhìn thẳng toàn xoay mặt sang trái, đến khi cởi xong nàng nhanh chân đứng lên ngẩn mặt lên trên.
Hắn mất kiên nhẫn, kéo ngay người nàng ngã vào lòng hắn, Y Ngạn hốt hoảng muốn nhảy ra, bị hắn ôm chặt hơn, từ bên dưới mông nàng có thể cảm nhận được thứ kia ngẩn cao, tâm trí nàng loạn lên, nhúc nhích cơ thể để tránh cái thứ đó nhưng chẳng tài nào làm được.
Mặt của Y Ngạn đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, hắn lại nâng cằm nàng lên, sờ vào môi mọng của nàng, hèn hạ yêu cầu tiếp.
" Ngậm nó đi! "
" Ngậm nó? " Y Ngạn bật thành tiếng, trố mắt nhìn nam nhân kia.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Sao có thể bắt một cô nương ngậm cái thứ gớm ghiếc kia?
Y Ngạn lắc đầu, tay che lấy miệng mình, hành động từ chối rõ rệt.
Tinh Vương Minh nhíu mày, khó chịu, đẩy nàng ra ngay rồi ngồi tồng ngồng ở trên giường, khoanh hai tay lườm nàng, gằn giọng nói.
" Không nghe lời ta thì đừng trách ta ác nhé! "
" Ngươi... " Y Ngạn bất lực, ngậm cay đắng, quỳ xuống giữa hai chân hắn.
Thứ kinh tởm đó dựng đứng, chĩa lên làm nàng khinh sợ, hai tay bịt ngay miệng lại, hắn ngồi đó hối thúc nàng.
" Cầm lấy rồi ngậm đi! Nhanh lên! "
Nước mắt lạnh toát rơi không ngừng nghỉ, như một sự lăng nhục, vậy mà Y Ngạn chẳng thể chống, mắt nàng hướng vào thứ đó, vừa đen vừa xù xì, còn có những sợi gân dũng mãnh bao quanh tăng thêm vẻ đáng sợ.
Mặt mày Y Ngạn tái mét, không đủ cam đảm, vừa muốn phản kháng lại bị hắn ấn đầu nàng xuống dưới, da mặt nàng chạm vào thứ đó, hai tay chống vào gối nam nhân kia.
Hắn giữ lấy đầu nàng, mất kiên nhẫn, ép buộc.
" Ngoan, chiều ta đi...nàng mà làm ta mất hứng thì đừng trách ta..."
Y Ngạn bị hâm dọa, nuốt nỗi nhục, miễn cưỡng, sợ sệt cầm lấy vật kia, một vòng tay cầm không hết, vừa to vừa dài, nó nóng đến bỏng rát, làm tay mềm của nàng như muốn thả ra ngay.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, lấy hết can đảm há miệng ngậm lấy vật to lớn kia.
Hai cánh môi mềm mọng bao gọn lấy, lại được đầu lưỡi ẩm ướt cọ xát khiến hắn điên cuồng gầm trong miệng, giữ chặt lấy đầu nàng, ngồi dậy, thứ kia lại vương cao mãnh liệt, đ.âm sâu vào cuốn họng nàng, hốc mắt của nàng lã chã vài giọt lệ ấm nóng.
So với cái miệng nhỏ, thứ này quá đổi khổng lồ, hắn còn liên tục ấn đầu nàng ra vào theo nhịp làm cho nàng xém chút chết nghẹn.
Hắn lại đột ngột ngồi xuống, suýt nữa làm nàng nhả ra, hắn sợ nàng không làm tròn nhiệm vụ, tiếp tục dọa nạt.
" Ngậm cho chặt vào, ta không cho phép thì không được nhả ra! "
Y Ngạn ứa nước mắt, gương mặt nàng bị chôn vào giữa hai chân hắn, không thể quan sát rõ, chỉ thấy đôi mắt hồ ly to tròn đang ngấn lệ, không thể ngừng phát ra âm thanh * thút thít *.
Mái tóc màu đen tuyền mượt mà như dòng suối của nàng bị hắn không thương tiếc nắm lấy, làm rối tung, trâm cài đẹp đẽ bị hắn vứt xuống sàn, từng món từng món một đến khi trên tóc không còn thứ gì.
Hắn ấn đầu nàng vào rất sâu đến mức cô nương nhỏ gần như không thở được, rồi hắn ngồi với bộ dạng ngả ngớn vô cùng phóng túng, bàn tay to lớn đang ghì chặt đầu của nàng, tiếp tục ấn sâu hơn nữa.
Y Ngạn bị nhét cái vật to lớn kia vào miệng, vô cùng khó thở, nhưng cũng không dám vùng vẫy, nước mắt như hạt trân châu lăn trên đôi gò má gầy yếu ửng đỏ của nàng.
Đang lúc nàng gần như sắp không chịu đựng được nữa thì một mảng tóc trên đầu đau nhói, Tinh Vương Minh túm lấy tóc nàng, tàn nhẫn mà hắng giọng.
" Làm cho đúng vào, không được dùng răng! "
Công chúa nhỏ ho sặc sụa trên chính thứ đó, đưa đôi mắt ngấn nước về phía hắn, nhưng người nam nhân này vốn là kẻ tàn bạo, nào biết thương xót là gì? Thô bạo kéo đầu nàng ra yêu cầu tiếp.
" Đưa lưỡi ra liếm quanh đầu "
" Gì chứ?... " Y Ngạn vô cùng sợ hãi, miệng nhỏ còn chưa hết run, nhưng vẫn phải cố gắng tự trấn an nghe theo an bài, run rẩy vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn ra chạm vào đỉnh đầu gớm ghiết kia.
Y Ngạn không dám thở, vì nếu hít vào thì sẽ ngửi thấy cái mùi tanh ghê tởm, khiến nàng buồn nôn, một tay của nàng ôm lấy ngực, tay kia định vị thứ đó.
Đầu lưỡi nhỏ mềm mại ấm nóng chạm vào, nam nhân kia " hừ " nhẹ, ngửa đầu ra phía sau, hệt như một tệ bạo quân mà ra lệnh.
" Mút nhẹ nhàng vào, đảo lưỡi đi "
" Ưm... " Y Ngạn không cam lòng mà nghe theo, cho đến khi hắn đạt đến cực hạn, nắm lấy đầu nàng rồi ghì chặt vào, phóng ra.
Thứ chất lỏng trắng đục đó hắn cả vào trong miệng, vừa tanh vừa đắng, cô nương vừa thoát khỏi con quỷ kia không ngừng ho khan, cảm giác đọng lại trên lưỡi ngoài kinh tởm thì cũng chỉ có kinh tởm mà thôi.
Tinh Vương Minh thở dốc ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén quan sát cô nương đang quỳ ở dưới chân mình, ngạo mạn mà lên tiếng.
" Nuốt cho hết vào, nàng nhả ra ta cắt lưỡi Tố Như đây! "
Y Ngạn không dám làm trái, chỉ có thể đè nén cảm giác tởm lợm trong khoan miệng, nuốt xuống.
Hốc mắt nàng lệ ửng chẳng ngừng, mỗi một ngụm nuốt xuống như dụng hình với nàng, vị tanh nồng ấy, khiến nàng vừa muốn nhợn, vừa phải vuốt lấy ngực mình để nuốt xuống. Đến khi miệng lưỡi nhấm nháp không còn cảm thấy thứ kinh tởm ấy, nàng liền ngã bịch ra sàn, thở hổn hển, cố hít lấy dưỡng khí để bình ổn tâm trí.
" Ngạn Nhi! "
Tiếng nói vừa vang lên, Y Ngạn chưa kịp đáp, thân thể nàng bị nhấc bỗng, ngã nhào lên giường, chẳng kịp định thần, nam nhân kia đã đè lên người nàng.
" Bảo bối...vẫn còn chưa xong đâu... " hắn nở nụ cười bất lương, đè chặt hai tay nàng dưới nệm.