Chương 45: Hóa đỏ
Hồ điệp nhỏ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khổ sở lựa lời để khuyên nhủ cô nương ương ngạnh hạ hỏa.
" Ma hậu à...ma thần yêu người lắm...ai trong ma giới cũng biết mà...
Ngài ấy muốn người tốt lên thôi...
Người yên tâm đi...bây giờ người bị thương ma thần không bắt luyện tập nữa đâu... "
" Không bắt!
Đợi ta khỏe rồi lại tiếp tục phải không? " Y Ngạn hỏi câu hóc búa, đôi mày mỏng không khỏi nhíu chặt cáu có.
" Ma thần nói vẫn luyện tập...nhưng mà không dùng cách đánh người nữa... " Tố Như kia ậm ừ, kéo tay nàng, nhỏ nhẹ truyền lại lời dặn.
" Vậy thì cách gì?
Không đánh thì mắng ta à? Hay bắt ta nhịn đói?
Sao hắn không giết ta luôn đi? " Y Ngạn tức giận, bắt nhịp ngay sau khi Tố Như vừa dứt câu.
Nói đến đó, bỗng dưng nàng hít một hơi thật dài, nước mắt đang tuông cũng phải ngừng, làn môi nhỏ nghẹn ngào trách móc.
" Ta sẽ không bao giờ tin một kẻ đã lừa ta...còn giấu ta...
Giấu ta...chuyện ta không phải là muội muội ruột của hắn...cưỡng đoạt ta... "
" Ma hậu... " Tố Như thều thào, biết nàng đang giận, còn có cả hận thù đang xen, lấn át không nghe lời người khác nói, đành phải chịu thua.
" Ma hậu...bây giờ người cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ!
Vết thương vẫn còn chưa lành đâu! " Tố Như chuyển ngay chủ đề, quan tâm sức khỏe của Y Ngạn.
Nhắc đến vết thương, Y Ngạn sực nhớ, liền cảm thấy đau, nhăn mặt nhăn mày, tay này chạm vai kia, còn nghiêng đầu ra sau muốn xem vết thương ấy.
Nàng tưởng tượng ra, ở sau lưng có lẽ máu thịt đang lẫn lộn như những lần nàng chứng kiến Tố Như bị đánh, kinh hãi không thôi.
Nét mặt sợ sệt của nàng hiện rõ, như viết thẳng lên trán nàng dòng chữ " thật đáng sợ " mà Tố Như nhìn vào liền đọc ra được.
Trên thực tế, vết thương ở sau lưng Y Ngạn hoàn toàn khác so với những gì nàng nghĩ, chúng đã được Tinh Vương Minh chữa trị, dần hồi phục. Do cơ thể nàng đặc biệt, bị thương nhỏ hay lớn gì cũng đều đau hơn kẻ khác gấp 5 6 lần, còn kéo dài nên mới khiến nàng lầm tưởng mình bị đánh đến máu thịt be bét.
Tố Như xoa xoa lên bả vai tròn, biết nàng còn đau nên cố gắng dỗ dành nàng.
" Ma hậu, người nên nghỉ ngơi đi ạ...em giúp người lau mình nhé... "
" Ừm... " Y Ngạn gật đầu, cuối cùng cũng chịu dừng lại chuyện trút uất ức.
Hồ điệp nhỏ vắt khăn ấm, lau lên làn da mềm mại mong manh, chạm vào chỗ khác thì không nói, hễ chạm vào phần lưng và cánh tay bị đánh của Y Ngạn liền giật thót không biết bao nhiêu lần, khiến cho Tố Như làm việc có phần không thuận lợi.
Một lúc sau.
" Ma hậu...người nằm đây nghỉ một chút nhé!
Em sẽ mang thức ăn đến cho người... " Tố Như vừa nhỏm người, định rời đi thì bàn tay bị Y Ngạn giữ lại.
Cô nương nhích lại gần, vẻ mặt lấm lét, quan sát xung quanh, rồi thì thầm to nhỏ với Tố Như.
" Tố Như...Hữu Bạch có đến không...? "
Hóa ra, nàng lại nhớ nhân tình, trông lúc này nàng vẫn còn có lòng lo lắng cho vị thái tử kia, Tố Như hiểu cho nàng, hay tin người mình yêu đến tìm, còn bị đánh, không lo sao cho được!
Tố Như liền lắc đầu, cũng chồm qua nói rõ cho Y Ngạn để nàng bớt lo.
" Không ạ!
Thái tử chắc còn đang bị thương không đến tìm ngay được đâu ạ! "
" Khi nào chàng ấy tới em nhớ làm theo lời ta nhé! " Y Ngạn dặn dò, buồn rầu ra mặt.
" Vâng ạ, người yên tâm em sẽ làm tròn nhiệm vụ! " Tố Như đứng dậy, đỡ công chúa nhỏ nằm xuống, rồi y đắp chăn lên người nàng, lập tức rời khỏi đó.
Y Ngạn nằm sấp trên giường, vừa đau vừa mệt, đầu óc nàng không chỉ bị ám ảnh bởi những gì Tinh Vương Minh gây ra mà còn nhớ đến nam nhân mà nàng yêu, lo lắng cho y khôn nguôi.
Bị thương còn nằm một chỗ, đầu óc còn suy nghĩ quá mức căng thẳng, Y Ngạn mệt nhoài ngủ lúc nào chẳng hay, lúc nàng có lại ý thức, cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, cả người nàng cứ như bị nhấc bỗng.
Đôi mắt hồ ly từ từ hé mở, hình bóng quen thuộc thu vào đôi ngươi của nàng, Tinh Vương Minh với vẻ mặt ảm đạm đang cúi đầu nhìn chòng chọc vào nàng.
" Á... " Y Ngạn la toáng, bị vẻ mặt đó dọa cho sợ điếng người.
" Tỉnh rồi à? " tiếng hắn âm trầm, hỏi.
Cơn đau sau lưng truyền tới, Y Ngạn xuýt xoa ngay chẳng kịp trả lời, cảm nhận không còn đau mấy, nàng nhanh đảo mắt thăm dò, bản thân nàng đang nằm gọn trong vào vòng tay của kẻ tàn bạo. Đã thế, nửa thân trên của nàng không mặc áo, trần trụi trước cặp mắt háu đói của hắn.
Y Ngạn hoảng hồn, hai tay chóng che lại bộ ngực, cơn đau còn lưu giữ của lúc nãy tự dưng biến đâu mất tăm, nàng nổi giận ngay sau đó, to tiếng với ma thần.
" Tinh Vương Minh đồ bỉ ổi! Ngươi dám... " nàng phùn mang trợn mắt, vẻ mặt có chút dữ tợn, cứ như thể muốn cào nát bản mặt của kẻ kia.
Ma thần chẳng hề tức giận, không phải lần đầu nàng dám to tiếng với hắn, cũng dần quen rồi, hắn bế xốc nàng lên, để nàng tựa thẳng vào ngực hắn, còn chạm tay vào tấm lưng trần, lãnh đạm mà nói.
" Ngạn Nhi, ta đã nói nàng không nên mắng phu quân của nàng mà...
Với! Ta chưa làm gì nàng cả...
Là ta giúp nàng trị thương mà? Sao nàng có thể mắng ta như thế chứ? " tiếng nói của hắn luôn chậm rãi, từ tốn trong từng câu từng chữ.
Trong phòng vắng, cô nương bị cởi trần trụi nửa thân trên, cả lớp băng quấn vết thương cũng cởi bỏ, nói không làm gì có ai tin được lời hắn nói?
Y Ngạn giờ đây rất mạnh miệng, mắng chẳng kiêng nể.
" Ai cần ngươi trị thương chứ?
Ngươi đánh ta cho đã rồi trị thương à?
Đồ giả nhân giả nghĩa! Xấu xa!
Cút đi, ta không cần! " Y Ngạn xua đuổi, cái miệng của nàng há ra rồi ngậm lại, làm động tác muốn cắn hắn.
Từ lúc nàng bị hắn cưỡng đoạt, cái miệng nhỏ của nàng cũng dần hỗn láo theo thời gian, đụng một chút là nàng mắng, nàng cắn, có khi còn động tay động chân.
Thái độ trịch thượng của nàng làm ma thần có chút không vừa mắt, bàn tay ngỗ nghịch nâng cằm nàng, còn chưa kịp làm gì bị nàng tuyệt tình dùng tay hất ra, nhíu mày to tiếng tiếp.
" Đừng có chạm vào ta, đồ háo sắc! "
Trước ánh nhìn không mấy thiện ý của nam nhân ấy, không ngừng nhắm vào bộ ngực đang được hai tay che đậy, làm cho Y Ngạn phải đề phòng hắn, cảnh cáo xong liền ôm thật chặt bộ ngực, không dám nhấc tay ra.
" Buông ta ra! " Y Ngạn quát tháo.
" Không! " hắn đáp lại cực gắt.
Đồ của nàng đều nằm ở góc giường bên kia, chân với không tới, nàng dùng thân cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay kinh tởm, mặc hắn đang dần cau có với nàng.
" Ngạn Nhi... " hắn gằn giọng, như ngầm nhắc nhở.
Y Ngạn không nghe, chẳng buồn để tâm, hết đẩy rồi kéo, làm đủ trò hắn cũng không buông, tấm lưng trần vẫn còn đau nhức, làm nàng nhăn mặt.
Lúc này, Y Ngạn vẫn chưa biết, vết thương của nàng đã được kẻ đang ôm ấp nàng chữa lành, trong lúc nàng ngủ, hắn quay về phòng, lần nữa dùng thần lực giúp các vết thương liền lại.
Áo của nàng bị cởi cũng vì lí do đó, bấy giờ, nàng vẫn còn cảm giác đau, âu là cơ thể nàng đặc biệt, còn lưu lại cơn đau tạm thời, ít nhất cũng 2 3 ngày nữa mới mất đi.
Cô nương ngốc nghếch chẳng hề hay biết, nhìn hoàn cảnh hiện giờ mà phán tội cho Tinh Vương Minh.
" Đồ hạ lưu! Ngươi mau bỏ ta ra! " nàng mắng hắn, bị hắn ôm chặt không chịu buông, còn nhìn nàng như muốn ăn thịt làm nàng phát cáu, chưa hết nguôi ngoai cơn giận sẵn có trong lòng.
" Đồ đáng ghét! Bỏ ra! "
" Nằm im! Nàng muốn ăn roi nữa không? " hắn gằn giọng đe dọa.
Tưởng chừng, nghe như thế Y Ngạn sẽ sợ mà ngoan ngoãn, ai mà ngờ, nàng ghi thù hắn đánh nàng, sẵn cơ hội thách thức hắn, đánh chết nàng thì giải thoát cho nàng.
" Có giỏi thì đánh chết ta đi!
Miệng ngươi lúc nào cũng nói yêu ta mà lại đánh ta như vậy!
Ta khinh!!! " Y Ngạn cả gan phỉ nhổ vào mặt hắn.
Lần đầu, Tinh Vương Minh thấy nàng nóng giận như vậy, biết lần này nàng ghét hắn lắm rồi, có khi hắn không thể dỗ ngọt nàng, nên hạ mình giải thích với nàng.
" Ngạn Nhi, ta chỉ muốn nàng tốt lên thôi mà...
Nàng là ma hậu không thể... "
" Không thể yếu nhược chứ gì? "
Ma thần đang nói liền bị Y Ngạn cướp lời trắng trợn, nàng nghiến răng, nói chữ nào điều như dao đâm vào tim hắn.
" Nếu cảm thấy ma hậu yếu nhược như ta không xứng thì ngươi buông tha cho ta đi!
Cho dù ngươi có biến ta mạnh mẽ lên thì ta vẫn hận ngươi, ghét ngươi đến tận xương tủy!
Ta không bao giờ yêu ngươi đâu! " nàng nhấn mạnh vào câu cuối.
Ánh mắt hận thù chưa từng có, biểu cảm cay nghiệt này là lần đầu Tinh Vương Minh được chứng kiến.
Y Ngạn thay đổi đột ngột, hung dữ hơn mức bình thường làm hắn có chút kinh ngạc, tạm thời chưa kịp phản bác lại, để nàng được nước mà nói tiếp.
" Tinh Vương Minh ngươi cướp ta từ trong tay Hữu Bạch, cưỡng đoạt ta, lại đánh ta...
Nói ngươi yêu ta chỉ là nói dối!
Ngươi rõ ràng chỉ muốn chiếm hữu ta!!! "
Công chúa nhỏ ấm ức, cuối cùng cũng có gan mắng kẻ kia, đôi mắt đen tuyền của nàng theo lời nói tự dưng lại hóa đỏ tức thì.
Tinh Vương Minh nhìn rất rõ, như nhìn thấy thần lực của nàng đang dâng lên, khuôn miệng mỏng bất giác cười lên, chẳng còn thiết nghĩ đến những lời nói của nàng.
" Ngạn Nhi! " hắn đưa tay muốn chạm vào đôi mắt của nàng.
Y Ngạn thẳng tay hất ngay, cảm thấy hắn tự dưng đang nớ lòng vòng tay, nàng mạnh dạn đẩy hắn ra, thành công đứng sang một bên, với tay lấy ngay xiêm y để một góc giường, che lại thân thể.
" Đồ háo sắc ngươi lại muốn làm gì?
Ta bị thương mà ngươi cũng không tha? " nàng hắng giọng, vừa nói vừa khoác hờ một lớp áo lên thân.
" Ngạn Nhi, ta không làm gì nàng cả!
Qua đây, đừng làm ta nổi giận! " hắn nghiêm giọng, muốn kiểm tra đôi mắt đang hóa đỏ của nàng.
" Ma hậu à...ma thần yêu người lắm...ai trong ma giới cũng biết mà...
Ngài ấy muốn người tốt lên thôi...
Người yên tâm đi...bây giờ người bị thương ma thần không bắt luyện tập nữa đâu... "
" Không bắt!
Đợi ta khỏe rồi lại tiếp tục phải không? " Y Ngạn hỏi câu hóc búa, đôi mày mỏng không khỏi nhíu chặt cáu có.
" Ma thần nói vẫn luyện tập...nhưng mà không dùng cách đánh người nữa... " Tố Như kia ậm ừ, kéo tay nàng, nhỏ nhẹ truyền lại lời dặn.
" Vậy thì cách gì?
Không đánh thì mắng ta à? Hay bắt ta nhịn đói?
Sao hắn không giết ta luôn đi? " Y Ngạn tức giận, bắt nhịp ngay sau khi Tố Như vừa dứt câu.
Nói đến đó, bỗng dưng nàng hít một hơi thật dài, nước mắt đang tuông cũng phải ngừng, làn môi nhỏ nghẹn ngào trách móc.
" Ta sẽ không bao giờ tin một kẻ đã lừa ta...còn giấu ta...
Giấu ta...chuyện ta không phải là muội muội ruột của hắn...cưỡng đoạt ta... "
" Ma hậu... " Tố Như thều thào, biết nàng đang giận, còn có cả hận thù đang xen, lấn át không nghe lời người khác nói, đành phải chịu thua.
" Ma hậu...bây giờ người cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ!
Vết thương vẫn còn chưa lành đâu! " Tố Như chuyển ngay chủ đề, quan tâm sức khỏe của Y Ngạn.
Nhắc đến vết thương, Y Ngạn sực nhớ, liền cảm thấy đau, nhăn mặt nhăn mày, tay này chạm vai kia, còn nghiêng đầu ra sau muốn xem vết thương ấy.
Nàng tưởng tượng ra, ở sau lưng có lẽ máu thịt đang lẫn lộn như những lần nàng chứng kiến Tố Như bị đánh, kinh hãi không thôi.
Nét mặt sợ sệt của nàng hiện rõ, như viết thẳng lên trán nàng dòng chữ " thật đáng sợ " mà Tố Như nhìn vào liền đọc ra được.
Trên thực tế, vết thương ở sau lưng Y Ngạn hoàn toàn khác so với những gì nàng nghĩ, chúng đã được Tinh Vương Minh chữa trị, dần hồi phục. Do cơ thể nàng đặc biệt, bị thương nhỏ hay lớn gì cũng đều đau hơn kẻ khác gấp 5 6 lần, còn kéo dài nên mới khiến nàng lầm tưởng mình bị đánh đến máu thịt be bét.
Tố Như xoa xoa lên bả vai tròn, biết nàng còn đau nên cố gắng dỗ dành nàng.
" Ma hậu, người nên nghỉ ngơi đi ạ...em giúp người lau mình nhé... "
" Ừm... " Y Ngạn gật đầu, cuối cùng cũng chịu dừng lại chuyện trút uất ức.
Hồ điệp nhỏ vắt khăn ấm, lau lên làn da mềm mại mong manh, chạm vào chỗ khác thì không nói, hễ chạm vào phần lưng và cánh tay bị đánh của Y Ngạn liền giật thót không biết bao nhiêu lần, khiến cho Tố Như làm việc có phần không thuận lợi.
Một lúc sau.
" Ma hậu...người nằm đây nghỉ một chút nhé!
Em sẽ mang thức ăn đến cho người... " Tố Như vừa nhỏm người, định rời đi thì bàn tay bị Y Ngạn giữ lại.
Cô nương nhích lại gần, vẻ mặt lấm lét, quan sát xung quanh, rồi thì thầm to nhỏ với Tố Như.
" Tố Như...Hữu Bạch có đến không...? "
Hóa ra, nàng lại nhớ nhân tình, trông lúc này nàng vẫn còn có lòng lo lắng cho vị thái tử kia, Tố Như hiểu cho nàng, hay tin người mình yêu đến tìm, còn bị đánh, không lo sao cho được!
Tố Như liền lắc đầu, cũng chồm qua nói rõ cho Y Ngạn để nàng bớt lo.
" Không ạ!
Thái tử chắc còn đang bị thương không đến tìm ngay được đâu ạ! "
" Khi nào chàng ấy tới em nhớ làm theo lời ta nhé! " Y Ngạn dặn dò, buồn rầu ra mặt.
" Vâng ạ, người yên tâm em sẽ làm tròn nhiệm vụ! " Tố Như đứng dậy, đỡ công chúa nhỏ nằm xuống, rồi y đắp chăn lên người nàng, lập tức rời khỏi đó.
Y Ngạn nằm sấp trên giường, vừa đau vừa mệt, đầu óc nàng không chỉ bị ám ảnh bởi những gì Tinh Vương Minh gây ra mà còn nhớ đến nam nhân mà nàng yêu, lo lắng cho y khôn nguôi.
Bị thương còn nằm một chỗ, đầu óc còn suy nghĩ quá mức căng thẳng, Y Ngạn mệt nhoài ngủ lúc nào chẳng hay, lúc nàng có lại ý thức, cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, cả người nàng cứ như bị nhấc bỗng.
Đôi mắt hồ ly từ từ hé mở, hình bóng quen thuộc thu vào đôi ngươi của nàng, Tinh Vương Minh với vẻ mặt ảm đạm đang cúi đầu nhìn chòng chọc vào nàng.
" Á... " Y Ngạn la toáng, bị vẻ mặt đó dọa cho sợ điếng người.
" Tỉnh rồi à? " tiếng hắn âm trầm, hỏi.
Cơn đau sau lưng truyền tới, Y Ngạn xuýt xoa ngay chẳng kịp trả lời, cảm nhận không còn đau mấy, nàng nhanh đảo mắt thăm dò, bản thân nàng đang nằm gọn trong vào vòng tay của kẻ tàn bạo. Đã thế, nửa thân trên của nàng không mặc áo, trần trụi trước cặp mắt háu đói của hắn.
Y Ngạn hoảng hồn, hai tay chóng che lại bộ ngực, cơn đau còn lưu giữ của lúc nãy tự dưng biến đâu mất tăm, nàng nổi giận ngay sau đó, to tiếng với ma thần.
" Tinh Vương Minh đồ bỉ ổi! Ngươi dám... " nàng phùn mang trợn mắt, vẻ mặt có chút dữ tợn, cứ như thể muốn cào nát bản mặt của kẻ kia.
Ma thần chẳng hề tức giận, không phải lần đầu nàng dám to tiếng với hắn, cũng dần quen rồi, hắn bế xốc nàng lên, để nàng tựa thẳng vào ngực hắn, còn chạm tay vào tấm lưng trần, lãnh đạm mà nói.
" Ngạn Nhi, ta đã nói nàng không nên mắng phu quân của nàng mà...
Với! Ta chưa làm gì nàng cả...
Là ta giúp nàng trị thương mà? Sao nàng có thể mắng ta như thế chứ? " tiếng nói của hắn luôn chậm rãi, từ tốn trong từng câu từng chữ.
Trong phòng vắng, cô nương bị cởi trần trụi nửa thân trên, cả lớp băng quấn vết thương cũng cởi bỏ, nói không làm gì có ai tin được lời hắn nói?
Y Ngạn giờ đây rất mạnh miệng, mắng chẳng kiêng nể.
" Ai cần ngươi trị thương chứ?
Ngươi đánh ta cho đã rồi trị thương à?
Đồ giả nhân giả nghĩa! Xấu xa!
Cút đi, ta không cần! " Y Ngạn xua đuổi, cái miệng của nàng há ra rồi ngậm lại, làm động tác muốn cắn hắn.
Từ lúc nàng bị hắn cưỡng đoạt, cái miệng nhỏ của nàng cũng dần hỗn láo theo thời gian, đụng một chút là nàng mắng, nàng cắn, có khi còn động tay động chân.
Thái độ trịch thượng của nàng làm ma thần có chút không vừa mắt, bàn tay ngỗ nghịch nâng cằm nàng, còn chưa kịp làm gì bị nàng tuyệt tình dùng tay hất ra, nhíu mày to tiếng tiếp.
" Đừng có chạm vào ta, đồ háo sắc! "
Trước ánh nhìn không mấy thiện ý của nam nhân ấy, không ngừng nhắm vào bộ ngực đang được hai tay che đậy, làm cho Y Ngạn phải đề phòng hắn, cảnh cáo xong liền ôm thật chặt bộ ngực, không dám nhấc tay ra.
" Buông ta ra! " Y Ngạn quát tháo.
" Không! " hắn đáp lại cực gắt.
Đồ của nàng đều nằm ở góc giường bên kia, chân với không tới, nàng dùng thân cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay kinh tởm, mặc hắn đang dần cau có với nàng.
" Ngạn Nhi... " hắn gằn giọng, như ngầm nhắc nhở.
Y Ngạn không nghe, chẳng buồn để tâm, hết đẩy rồi kéo, làm đủ trò hắn cũng không buông, tấm lưng trần vẫn còn đau nhức, làm nàng nhăn mặt.
Lúc này, Y Ngạn vẫn chưa biết, vết thương của nàng đã được kẻ đang ôm ấp nàng chữa lành, trong lúc nàng ngủ, hắn quay về phòng, lần nữa dùng thần lực giúp các vết thương liền lại.
Áo của nàng bị cởi cũng vì lí do đó, bấy giờ, nàng vẫn còn cảm giác đau, âu là cơ thể nàng đặc biệt, còn lưu lại cơn đau tạm thời, ít nhất cũng 2 3 ngày nữa mới mất đi.
Cô nương ngốc nghếch chẳng hề hay biết, nhìn hoàn cảnh hiện giờ mà phán tội cho Tinh Vương Minh.
" Đồ hạ lưu! Ngươi mau bỏ ta ra! " nàng mắng hắn, bị hắn ôm chặt không chịu buông, còn nhìn nàng như muốn ăn thịt làm nàng phát cáu, chưa hết nguôi ngoai cơn giận sẵn có trong lòng.
" Đồ đáng ghét! Bỏ ra! "
" Nằm im! Nàng muốn ăn roi nữa không? " hắn gằn giọng đe dọa.
Tưởng chừng, nghe như thế Y Ngạn sẽ sợ mà ngoan ngoãn, ai mà ngờ, nàng ghi thù hắn đánh nàng, sẵn cơ hội thách thức hắn, đánh chết nàng thì giải thoát cho nàng.
" Có giỏi thì đánh chết ta đi!
Miệng ngươi lúc nào cũng nói yêu ta mà lại đánh ta như vậy!
Ta khinh!!! " Y Ngạn cả gan phỉ nhổ vào mặt hắn.
Lần đầu, Tinh Vương Minh thấy nàng nóng giận như vậy, biết lần này nàng ghét hắn lắm rồi, có khi hắn không thể dỗ ngọt nàng, nên hạ mình giải thích với nàng.
" Ngạn Nhi, ta chỉ muốn nàng tốt lên thôi mà...
Nàng là ma hậu không thể... "
" Không thể yếu nhược chứ gì? "
Ma thần đang nói liền bị Y Ngạn cướp lời trắng trợn, nàng nghiến răng, nói chữ nào điều như dao đâm vào tim hắn.
" Nếu cảm thấy ma hậu yếu nhược như ta không xứng thì ngươi buông tha cho ta đi!
Cho dù ngươi có biến ta mạnh mẽ lên thì ta vẫn hận ngươi, ghét ngươi đến tận xương tủy!
Ta không bao giờ yêu ngươi đâu! " nàng nhấn mạnh vào câu cuối.
Ánh mắt hận thù chưa từng có, biểu cảm cay nghiệt này là lần đầu Tinh Vương Minh được chứng kiến.
Y Ngạn thay đổi đột ngột, hung dữ hơn mức bình thường làm hắn có chút kinh ngạc, tạm thời chưa kịp phản bác lại, để nàng được nước mà nói tiếp.
" Tinh Vương Minh ngươi cướp ta từ trong tay Hữu Bạch, cưỡng đoạt ta, lại đánh ta...
Nói ngươi yêu ta chỉ là nói dối!
Ngươi rõ ràng chỉ muốn chiếm hữu ta!!! "
Công chúa nhỏ ấm ức, cuối cùng cũng có gan mắng kẻ kia, đôi mắt đen tuyền của nàng theo lời nói tự dưng lại hóa đỏ tức thì.
Tinh Vương Minh nhìn rất rõ, như nhìn thấy thần lực của nàng đang dâng lên, khuôn miệng mỏng bất giác cười lên, chẳng còn thiết nghĩ đến những lời nói của nàng.
" Ngạn Nhi! " hắn đưa tay muốn chạm vào đôi mắt của nàng.
Y Ngạn thẳng tay hất ngay, cảm thấy hắn tự dưng đang nớ lòng vòng tay, nàng mạnh dạn đẩy hắn ra, thành công đứng sang một bên, với tay lấy ngay xiêm y để một góc giường, che lại thân thể.
" Đồ háo sắc ngươi lại muốn làm gì?
Ta bị thương mà ngươi cũng không tha? " nàng hắng giọng, vừa nói vừa khoác hờ một lớp áo lên thân.
" Ngạn Nhi, ta không làm gì nàng cả!
Qua đây, đừng làm ta nổi giận! " hắn nghiêm giọng, muốn kiểm tra đôi mắt đang hóa đỏ của nàng.