Chương 7: Gia quyến của ngươi ở đâu?
Trường thi như một đất nước thu nhỏ, sĩ tử từ khắp nơi đổ về đây, trông ai nấy cũng đều nghiêm túc rạng rỡ. Phía góc cửa bên trái, thanh niên dắt tay một cụ già khòm lưng từng bước loạng choạng. Dã Thụy Yên lúc này liền chạy đến đỡ lão
- Ngài đến đây để xem thi sao?
Cụ già cười phá lên, trông vẫn tràn đầy sức sống: Chàng trai trẻ, đây là lần đầu tiên ngươi thi sao?
- Thưa, đúng là vậy!
- Khà khà, lão nô đến đây để thi. Ta thi cũng đã bẵng mười mấy lần, nhưng cũng mãi ở cái danh tú tài. Đây có lẽ là lần cuối lão già này có thể thi rồi
- Khó đến vậy sao?
Dã Thụy Yên trong lòng liền trở nên lo lắng, kì thi này thật sự rất khác so với mình tưởng tượng. Nhỡ đâu thi trượt, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại A Nguyệt chứ? Bỗng có một thiếu niên chạy tới, khoác tay lên vai của y. Hào sảng nói:
- Lão ngô à, đừng hù doạ người khác.
Dứt lời, hắn quay sang chào y:
- Rất vui được gặp huynh, tại hạ tên Võ Nguyên, hai mươi lăm tuổi. Tại hạ là con trai của thứ sử Giang Châu
Nhìn từ trên xuống dưới, khắp thân hắn đều tỏ ra là người có tiền. Bộ y phục thêu tơ tằm lấp lánh, chiếc quạt nan phe phẩy cũng đáng giá ít nhất mười lượng bạc. Thụy Yên là đầu tiên nhìn thấy người như thế, có chút ngỡ ngàng. Chỉ khi đối phương nhìn mình một cách kì lạ, y mới nhớ ra là mình cần chào hỏi
- A, hân hạnh, tại hạ là Dã Thụy Yên, hai mươi ba tuổi, trước đây ở huyện Phủ Lý
- Đại nhân, cố lên. Đại nhân giỏi nhất.- Bên ngoài tiếng thét chói tai của hơn chục nữ nhân vọng vào bên trong. Váy đỏ váy hồng thướt tha, chiếc khăn trong tay vẫy như cao hết mức
Võ Nguyên cười nhẹ, phẩy quạt ra hiệu bọn họ trở về
- Chê cười rồi. Gia quyến nhà ta hơi ồn ào
- Không sao...
- Đệ đây cũng đã lập gia thất rồi chứ? Nương tử ở nhà có đến xem không?
Dã Thụy Yên cười trừ, vẫn là chưa có ai kề gối đắp chăn. Nếu nói như vậy, liệu có bị xem thường hay gây khó dễ gì không. Ta chỉ là một nông dân chất phác, nghèo đói sống qua ngày. Người quyền quý như bọn họ làm sao ta có thể sánh bằng
- Nàng ấy bận, không đến được
Tiếng trống dồn dập, các thí sinh thi nhau chạy về nơi tụ họp. Dã Thụy Yên nhìn xung quanh, hít một hơi tràn lồng ngực. Nghĩ đến mẹ già nơi chín suối, nhớ đến ở nhà có ý trung nhân...lần này, ta nhất định sẽ cố hết sức
Khi ổn định chỗ ngồi, một quan văn đọc to đề khảo thí:
Trẫm lo lắng cho cái thói tham lam làm thay đổi phong tục, nên đặt chức đình úy để kiểm tra những điều gian gian gian dối của bọn quan lại, khen người liêm khiết để khen làm việc tốt. Thế nhưng, người có chức vụ vẫn không trong sạch, gió bóng theo.
Quản lại nhỏ tự làm những điều ô nhục, ngày càng tràn lan. Dân càng nghèo mà đóng góp ngày càng nhiều, luật càng nghiêm trọng mà kẻ gian ngày càng nhiều.
Của cải xuất kho lại rơi vào tay bạn tham lam, thật giả có lúc nào mà cũng như lúc này. Hãy nêu lên cái nguyên nhân sinh ra những tệ hại đó và bằng cách nào để sửa đổi và liệu có sửa đổi được không
Dã Thụy Yên chắp bút, cúi xuống viết, đề này trước đó ta đã từng nghĩ tới, không ngờ lại dùng cho ngày hôm nay
- ------------------_--------------------_-----------------------
Căn phòng nhỏ sặc đầy mùi thuốc, bên ngoài lại dựng đầy kết giới ngăn cách. Vô Ảnh lo lắng đứng ngồi không yên...
Nam nhân thân bạch y, truyền công lực cho cô, ánh mắt lúc này lại ôn dịu hiền hoà, chỉ thấy điều kì lạ nhất là cánh tay y buông thõng, dấu sau cánh tay áo dài dường như bất động
- Cây Tuyết tùng này vạn năm mới nở, lần này đúng là thiệt cho ngươi. -. Lộ Thương Nguyệt khẽ giọng, đôi môi nhợt nhạt mấp máy. Nhìn thấy người đang chữa trị cho mình, trong lòng cô lại có chút xót xa
- Tôn chủ tỉnh lại, sao không đi tìm thần? Cơ thể đã suy nhược đến mức này, trúng độc sắp chết đến nơi mới nhớ đến ta sao?
- Ta chỉ là không muốn làm phiền ngươi
- Nếu giờ đã gặp lại, người mau trở về Dược cốc của ta tĩnh dưỡng đi
- Cánh tay của ngươi vẫn không khả thi sao? Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi
Nhìn vào vạt áo, cánh tay không thể cử động, như một khúc gỗ tượng trưng. Lộ Thương Nguyệt không khỏi xót xa, nắm lấy mà vuốt ve
- Là thuộc hạ can tâm tình nguyện, người không cần phải áy náy
Nói dứt lời, y liền dùng nội khí, đẩy độc tố ra ngoài. Cô bật dậy theo quán tính, huyết dịch từ trong cổ phun ra, đỏ lòm cả chậu. Lần này trúng độc, mới tự nhận ra bản thân đã suy nhược đến mức nào...
- Ngài đến đây để xem thi sao?
Cụ già cười phá lên, trông vẫn tràn đầy sức sống: Chàng trai trẻ, đây là lần đầu tiên ngươi thi sao?
- Thưa, đúng là vậy!
- Khà khà, lão nô đến đây để thi. Ta thi cũng đã bẵng mười mấy lần, nhưng cũng mãi ở cái danh tú tài. Đây có lẽ là lần cuối lão già này có thể thi rồi
- Khó đến vậy sao?
Dã Thụy Yên trong lòng liền trở nên lo lắng, kì thi này thật sự rất khác so với mình tưởng tượng. Nhỡ đâu thi trượt, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại A Nguyệt chứ? Bỗng có một thiếu niên chạy tới, khoác tay lên vai của y. Hào sảng nói:
- Lão ngô à, đừng hù doạ người khác.
Dứt lời, hắn quay sang chào y:
- Rất vui được gặp huynh, tại hạ tên Võ Nguyên, hai mươi lăm tuổi. Tại hạ là con trai của thứ sử Giang Châu
Nhìn từ trên xuống dưới, khắp thân hắn đều tỏ ra là người có tiền. Bộ y phục thêu tơ tằm lấp lánh, chiếc quạt nan phe phẩy cũng đáng giá ít nhất mười lượng bạc. Thụy Yên là đầu tiên nhìn thấy người như thế, có chút ngỡ ngàng. Chỉ khi đối phương nhìn mình một cách kì lạ, y mới nhớ ra là mình cần chào hỏi
- A, hân hạnh, tại hạ là Dã Thụy Yên, hai mươi ba tuổi, trước đây ở huyện Phủ Lý
- Đại nhân, cố lên. Đại nhân giỏi nhất.- Bên ngoài tiếng thét chói tai của hơn chục nữ nhân vọng vào bên trong. Váy đỏ váy hồng thướt tha, chiếc khăn trong tay vẫy như cao hết mức
Võ Nguyên cười nhẹ, phẩy quạt ra hiệu bọn họ trở về
- Chê cười rồi. Gia quyến nhà ta hơi ồn ào
- Không sao...
- Đệ đây cũng đã lập gia thất rồi chứ? Nương tử ở nhà có đến xem không?
Dã Thụy Yên cười trừ, vẫn là chưa có ai kề gối đắp chăn. Nếu nói như vậy, liệu có bị xem thường hay gây khó dễ gì không. Ta chỉ là một nông dân chất phác, nghèo đói sống qua ngày. Người quyền quý như bọn họ làm sao ta có thể sánh bằng
- Nàng ấy bận, không đến được
Tiếng trống dồn dập, các thí sinh thi nhau chạy về nơi tụ họp. Dã Thụy Yên nhìn xung quanh, hít một hơi tràn lồng ngực. Nghĩ đến mẹ già nơi chín suối, nhớ đến ở nhà có ý trung nhân...lần này, ta nhất định sẽ cố hết sức
Khi ổn định chỗ ngồi, một quan văn đọc to đề khảo thí:
Trẫm lo lắng cho cái thói tham lam làm thay đổi phong tục, nên đặt chức đình úy để kiểm tra những điều gian gian gian dối của bọn quan lại, khen người liêm khiết để khen làm việc tốt. Thế nhưng, người có chức vụ vẫn không trong sạch, gió bóng theo.
Quản lại nhỏ tự làm những điều ô nhục, ngày càng tràn lan. Dân càng nghèo mà đóng góp ngày càng nhiều, luật càng nghiêm trọng mà kẻ gian ngày càng nhiều.
Của cải xuất kho lại rơi vào tay bạn tham lam, thật giả có lúc nào mà cũng như lúc này. Hãy nêu lên cái nguyên nhân sinh ra những tệ hại đó và bằng cách nào để sửa đổi và liệu có sửa đổi được không
Dã Thụy Yên chắp bút, cúi xuống viết, đề này trước đó ta đã từng nghĩ tới, không ngờ lại dùng cho ngày hôm nay
- ------------------_--------------------_-----------------------
Căn phòng nhỏ sặc đầy mùi thuốc, bên ngoài lại dựng đầy kết giới ngăn cách. Vô Ảnh lo lắng đứng ngồi không yên...
Nam nhân thân bạch y, truyền công lực cho cô, ánh mắt lúc này lại ôn dịu hiền hoà, chỉ thấy điều kì lạ nhất là cánh tay y buông thõng, dấu sau cánh tay áo dài dường như bất động
- Cây Tuyết tùng này vạn năm mới nở, lần này đúng là thiệt cho ngươi. -. Lộ Thương Nguyệt khẽ giọng, đôi môi nhợt nhạt mấp máy. Nhìn thấy người đang chữa trị cho mình, trong lòng cô lại có chút xót xa
- Tôn chủ tỉnh lại, sao không đi tìm thần? Cơ thể đã suy nhược đến mức này, trúng độc sắp chết đến nơi mới nhớ đến ta sao?
- Ta chỉ là không muốn làm phiền ngươi
- Nếu giờ đã gặp lại, người mau trở về Dược cốc của ta tĩnh dưỡng đi
- Cánh tay của ngươi vẫn không khả thi sao? Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi
Nhìn vào vạt áo, cánh tay không thể cử động, như một khúc gỗ tượng trưng. Lộ Thương Nguyệt không khỏi xót xa, nắm lấy mà vuốt ve
- Là thuộc hạ can tâm tình nguyện, người không cần phải áy náy
Nói dứt lời, y liền dùng nội khí, đẩy độc tố ra ngoài. Cô bật dậy theo quán tính, huyết dịch từ trong cổ phun ra, đỏ lòm cả chậu. Lần này trúng độc, mới tự nhận ra bản thân đã suy nhược đến mức nào...