Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ma Vương Vú Em

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ma Vương Vú Em
  3. Chương : 52

Chương : 52

“Ô ô...?”

Bánh Mì quay đầu, nhìn thấy cặp mắt Ngu Ngốc đang nhìn chằm chằm vào mình, bé có vẻ sợ hãi. Đôi tay đang chống kia bỗng mềm nhũn đi, bé ngã xuống giường.

Thấy cảnh này, sự lạnh lẽo trong mắt Ngu Ngốc dần dần bị hòa tan. Cậu đi đến cạnh giường, ngồi xuống. Bánh Mì hẳn nghĩ là mình lại bị mắng nữa, rụt người lại, từ từ nhắm mắt, không dám động đậy.

Một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu hồng phấn của cô bé. Động tác cực kì dịu dàng... không giống động tác mà một người lạnh lùng có thể làm được.

Bánh Mì chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Ngốc. Thế nhưng, trong mắt của cậu đã không còn vẻ trách cứ. Cậu chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc, lưng của bé, khiến cho bé cảm thấy cực kì thoải mái...

“Ô oa”

Cô bé cười, leo lên đùi Ngu Ngốc. Sau đó, bé nghênh ngang ngồi trên đùi Ngu Ngố, kêu ô ô.

Ngu Ngốc khẽ thở dài, tiếng thở dài này là vì cái gì đây? Chỉ sợ ngay cả chính cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết là một lúc sau, bản thân đưa tay trái ra, bảo vệ đứa bé đang nằm lên đùi mình, từng chút từng chút đút sữa bò cho con bé.

Đêm khuya thật lạnh lẽo, nhưng ở trong cái sự lạnh lẽo đó, chưa hẳn không có một loại ấm áp chỉ thuộc về bóng tối. Tối nay sắp đi qua, đến ngày mai, Học viện hoàng gia Thần Thánh n Sủng sẽ bắt đầu học kỳ mới. Mà một cuộc sống mới, cũng chính thức bắt đầu.

Ngày mới đến, lúc 6:00 sáng, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức, cánh cửa chính rách nát bị đẩy ra, Ngu Ngốc đã thay đồ xong đi ra.

Cậu mặc trên người một cái áo tay ngắn mà tối qua cậu mò được từ trong cái túi vải kia. Tuy nhiên bộ đồ này hết sức rách nát, nhưng so với bộ đồ như người rừng trước kia của cậu thì ít ra cái giống người một chút.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Mùa thu sắp tới rồi ư? Ngu Ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua các tán cây, cậu sờ sờ lớp xích nơi cánh tay phải, bắt đầu công việc buổi sáng.

Hôm nay không cần đi đổ nước hồ bơi, cho nên cậu có thời gian rảnh để làm một số việc. Đầu tiên là đổ đầy cái vạc nước trong phòng, nấu nước, làm một bữa sáng đơn giản, sau đó hâm nóng sữa bò. Bánh Mì thì vẫn còn đang say ngủ trong chăn thì Ngu Ngốc ôm lấy cô bé, thay tã, bộ đồ bé đang mặc thì được giặt. Hai tiếng trôi qua rất nhanh, nhưng bởi vì cậu đã quen với việc gánh nước, tốc độ và sức chịu đựng đã thích ứng nên mọi chuyện làm đều đâu vào đấy. Bảy giờ còn năm phút, mọi chuyện đều đã xong, mà cậu cũng bưng lên một bát bột, ngồi bên bàn bắt đầu ăn.

Bảy giờ đến rất nhanh. Mà bát bột kia cũng đã vào bụng hết. Sau đó Ngu Ngốc lấy sữa bò đã được hâm nóng từ trong nồi ra, vừa muốn quay người đi tới giường thì ở cửa chính chính, bắt đầu xuất hiện cảm giác uy áp.

Kampa chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gian phòng. Nơi sàn gỗ nứt vỡ kia có một ít cỏ dại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi gian phòng, tất cả đều nằm trong tầm mắt của ông ta.

Bước chân của Ngu Ngốc bỗng dừng lại. Cậu chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cổng chính kia.

Kampa không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái. Không vì cái gì khác, chỉ vì đứa trẻ trước mắt phát giác được sự xuất hiện của mình. Không sai, ông ta có cho hô hấp của mình nặng thêm, bước chân cũng nặng lên. Dù là như vậy, có thể nhanh như vậy phát hiện sự xuất hiện của ông ta, trong đám trẻ cùng tuổi liệu có mấy người?

“A…”

Kampa hơi cười cười.

Chỉ sợ, một người cũng không.

Ba tháng gánh nước và bị giật điện không chỉ rèn luyện sự dẻo dai và sức chịu đựng của đứa trẻ này vô cùng tốt, càng khiến cho tâm trí tỉnh táo đến cực độ kia, càng thêm tĩnh lặng.

“Mang con bé kia đi theo ta.”

Nói xong, Kampa quay người. Ngu Ngốc hơi chần chừ một lúc, sau đó liền ôm lấy Bánh Mì, sau đó lấy ra một cuộn vải dài từ trong túi vải, cột Bánh Mì vào trước ngực mình. Sau đó, cậu bỏ bình sữa bò ấm vào túi quần, đi theo Kampa.

Ngu Ngốc vốn nghĩ rằng Kampa tính mang cậu đến một nơi nào đó, nhưng vị hiệu trưởng kia chỉ đi ra khỏi thảm cỏ, bước chân vừa chạm vào con đường lát đá vụn liền dừng lại. Ngu Ngốc nhìn về hướng mà ngón tay ông ta chỉ, thấy bên đường có một cây chổi, một cái hốt rác, và một cái thùng rác di động to lớn.

“Mùa thu sắp đến rồi, lá rụng trong học viện cũng trở nên nhiều. Đừng nghĩ thành Phong Sa ở trong sa mạc thì không có, có thể là do vị trí địa lý đặc biệt, bốn mùa ở đây đều có sự khác biệt rất rõ ràng. Mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi.”

Kampa chắp hai tay sau lưng, tránh ra để Ngu Ngốc đi đến bên cạnh ông ta, sau đó ông ta tiếp tục nói: "Từ hôm nay cho đến Thánh Dạ Tế vào mùa đông, nhóc sẽ phụ trách quét dọn toàn bộ trường học. Đương nhiên, ta sẽ không để cho nhóc hoàn thành công việc chỉ trong một ngày. So với việc đổ nước hồ bơi, công việc lần này dễ dàng hơn rất nhiều. Nhóc chỉ cần kiên trì quét rác mỗi ngày, từ 7:30 sáng đến 7:30 tối, trong vòng mười hai tiếng. Trong lúc đó, đừng để ta phát hiện nhóc lười biếng là được rồi.”

Nhiệm vụ lần này đúng thật là đơn giản. Ngu Ngốc cúi người, cầm lấy cây chổi, áng chừng cân nặng. Lúc này, Kampa lại tiếp tục nói: “Trừ việc quét rác ra, vào một khoảng thời gian đặc biệt trong ngày nhóc còn phải phụ trách phục vụ các giảng đường ngoài trời. Khoảng thời gian kia là thời thời gian dạy học, ta muốn nhóc vừa làm việc, vừa nghe giảng. Nơi này là học viện hoàng gia, ta không cho phép một kẻ mù chữ ở chỗ này làm việc. Nhóc nhất định phải biết chữ, cách mỗi mười ngày ta sẽ đến kiểm tra một lần, kiểm tra xem nhóc học được bao nhiêu.”

Ngu Ngốc ngẩng đầu, thì thào lầm bầm một tiếng ——

“Biết... Chữ...?”

Ngay lúc này, "Hộp" trong đầu cậu mở ra! Rất nhiều hình ảnh và chữ viết thi nhau bay đến bên cậu, xoay tròn quanh thân thể của cậu. Đương nhiên, Kampa không nhìn thấy những thứ này.

Thứ đang hiện lên, chính là phương pháp xuất kiếm của kiếm thứ nhất trong “Lục Kiếm” —“Thương”. Những hình vẽ này cậu đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong ba tháng nay, nhưng do không biết chữ nên cậu làm sao cũng không thể nào hiểu được những kí tự này. Cho dù là bắt chước động tác của người đất, cũng không thể nào đạt được tốc độ như lúc cứu Bánh Mì từ trong tay Drau. Như vậy, tất cả lời giải, hẳn đều nằm trong những văn tự kia. Mà bây giờ, cậu phải đi học chữ...!!!

“Nhóc làm sao?”

Kampa cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một chút sự hoài nghi.

Hình vẽ và văn tự nhanh chóng biến mất, Ngu Ngốc ngẩng đầu, nói: “Không có gì. Như vậy, tôi liền bắt đầu làm việc.”

“Hừ, rất tích cực. Nhưng chờ một chút, trước lúc nhóc làm việc, ta còn có một thứ muốn đưa cho nhóc. Đưa tay ra.”

Ngu Ngốc hơi chần chừ một chút, sau đó duỗi ra cái tay trái không có cầm lấy chổi. Kampa thấy vậy hừ một tiếng, nói:

“Hai tay”

Lần này, Ngu Ngốc không thể không bỏ chổi xuống, để Bánh Mì ra một vị trí tốt, sau đó đưa hai tay về phía Kampa.

Tiếp theo, Kampa lấy ra một bộ còng tay dưới áo choàng, còng tay Ngu Ngốc lại.

Sự tự do của đôi tay bị mất, điều này khiến Ngu Ngốc lùi lại một bước! Ngu Ngốc còn chưa kịp lùi tiếp, không biết từ lúc nào Kampa đã xuất hiện sau lưng cậu! Chỉ nghe thấy hai tiếng cạch cạch, chân cậu cũng bị còng lại, tiếng xiềng xích ma sát mặt đất ào ào khi cậu lùi lại liên tục.

Ngu Ngốc kinh ngạc, cậu lập tức rút Ám Diệt ra trước ngực, tránh bị Kampa hạ thủ. Nhưng mà sau khi còng chân Ngu Ngốc thì ông ta đứng yên, hai tay chắp ra sau lưng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Đừng khẩn trương, mấy cái cùm này cũng không hạn chế sự tự do của nhóc. Chúng nó rất dài, nên nhóc có thể tự do làm ra bất kỳ động tác nào.”

Ngu Ngốc nắm thật chặt Ám Diệt, lén liếc vào sợi xích nơi tay. Không sai, chúng thật sự rất dài. Cho dù là sải bước chạy bộ, cũng sẽ không khó khăn.

“Bây giờ khác lúc nghỉ hè, học sinh trong học viện cũng nhiều hơn, nhóc sẽ gặp nhiều người hơn. Đến lúc đó, cánh tay phải quấn lấy nhiều lớp xích của nhóc, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người phản cảm. Vả lại, con dao găm này cũng sẽ khiến cho học sinh sợ hãi, không cách nào học tập thật tốt.”

“Cho nên, ta còng tay chân nhóc, để giấu đi cánh tay cuốn xiềng xích và dao găm kia. Nhóc sẽ tạm thời dùng thân phận là phạm nhân khổ sai của thành Phong Sa để sinh sống ở đây."

Sau khi xác nhận rằng lớp xiềng xích này không hạn chế hành động của mình, Ngu Ngốc mới thoáng buông lỏng cảnh giác. Cậu vung tay, xoay Ám Diệt rồi cắm vào cánh tay. Sau đó, cậu đi lấy lại cây chổi...

“Trừ những điều đó ra, những xiềng xích còn có một mục đích khác. Đó là..."

Đột nhiên, Kampa vươn tay ra giữa không trung, búng tay một cái.

“Khiến phần việc “nhẹ nhàng” này, không còn nhẹ nhàng như trước.”

Bốn cái cùm nơi tứ chi Ngu Ngốc bỗng phát ra hào quang màu vàng đất! Ánh Ánh sáng lóe lên, nơi cùm bỗng hiện ra một kí hiệu hình tam giác. Ngay sau đó, dây xích giống như bị mất khống chế mà rụt vào, khóa chặt tay chân Ngu Ngốc lại. Mà tiếp theo...

"Ô ——!!!"

Cái cùm tay bỗng trở nên vô cùng nặng nề, nặng đến mức Ngu Ngốc đứng không vững, khiến cậu ngã về phía trước. Vì tránh ngã xuống chỗ Bánh Mì, Ngu Ngốc hất người ra đằng sau, mặc cho phần lưng ngã xuống đường.

Thật nặng... Thật chặt! Cổ tay như bị bẻ gãy! Bất kể lôi thế nào, tứ chi đều bị sợi xích cột lại một chỗ, không thể thoát ra.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5292 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5022 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4601 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4483 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter